Nơi này là Quảng Lăng, không có binh lực.
Trần Đăng suất bộ đóng ở Hạ Khâu, gần như điều động hai phần ba binh mã ở Quảng Lăng, binh mã còn lại phòng ngự ở bến sông, sợ vì Giang Đông hỗn loạn nên Quảng Lăng không dám lơi lỏng, để tránh binh mã ở Giang Đông đến đánh lén.
Tiểu Bá Vương Giang Đông, Mỹ Chu Lang Giang Đông....
Đấy cũng không phải là những kẻ đầu đường xó chợ.
Cho nên dựa theo phân tích của Hoàng Thiệu, lúc này mượn đường Quảng Lăng, theo đường sông vượt sông là thời cơ tốt nhất.Theo lý thuyết mà nói khó có khả năng gặp nguy hiểm.
Nhưng người thám báo mất tích nên theo bản năng Lưu Sấm càng thêm cảnh giác.
Đêm gió nhè nhẹ.
Hoàng hôn ở quận Quảng Lăng mặc dù vẫn lưu giữ lại phần nóng bức, oi ả của ngày hè, nhưng đêm xuống trở nên mát mẻ hơn. Bầu trời Đông Hán trong vắt, thời tiết cũng không giống như sau này, nó có bốn mùa rõ rệt làm cho người ta cảm giác vô cùng thỏa mái....
- Mạnh Ngạn, phía trước là núi Giới Bài.- Qua núi Giới Bài chính là huyện lị Quảng Lăng, chúng ta đến núi Giới Bài cũng đừng tiếp tục theo phía nam nữa, nếu đến núi Giới Bài không phát hiện ra tung tích của tám huynh đệ vậy nhất định có biến cố xảy ra, chúng ta phải quay trở về, sau khi hội ý cùng lão Quản chúng ta sẽ tiếp tục an bài.
- Dạ!
Lưu Sấm gật đầu đồng ý, thúc giục ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn.
Núi Giới Bài là một ngọn núi, sườn núi thoai thoải, tuy nhiên độ cao của nó hơn 10m, nằm giữa những ngọn đồi ở Hoài Nam.
Lưu sấm và Lưu Dũng đi vào chân núi Giới Bài không đợi Lưu Sấm xuống ngựađã thấy Lưu Dũng phóng ngựa tiến lên dùng Thiết mâu lấy một túi ngao
- Mạnh Ngạn, cháu xem này.
Lưu Sấm nhận lấy chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra túi này đúng là của thám báo.
Lưu Sấm trên người mặc Giáp trụ, cơ bản chính là do cướp được của Mi Chúc mà có, giáp trụ túi ngao của Mi gia chế tác phần lớn là chế thức tạo ra, tuy nhiên, Mi gia tạo ra giáp trụ vẫn có một vài chỗ đặc biệt, ít nhất Lưu Sấm có thể phân biệt đuợc.
Túi ngao đã xuất hiện nơi này nhưng không thấy tung tích của thám báo đâu.
Lưu Sấm đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng hồi hộp vô cùng.Nhìn hiện trường xung quanh hình như đã được dọn sạch, nhìn bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra nhưng túi ngao ở nào này, bên cạnh còn lưu lại mũi tên ngắn, điều này cho thấy trong thời gian không lâu có cuộc chiến ngắn ngủi nhưng diễn ra rất kịch liệt...
- Thúc phụ, đi thôi!
Lưu Sấm thúc ngựa định rời khỏi, chợt nghe bốn phía có tiếng kèn.
Phía sau núi Giới Bài, một đoàn quân mã phi ra nhanh chóng ngăn chặn hai thúc cháu Lưu Sấm, không cho trở ra.
- Các ngươi là ai? Còn không xuống ngựa chịu trói.Một đội quân thúc ngựa múa đao, lớn tiếng quát hỏi.
Tuy nhiên, bọn chúng cũng không chờ đợi câu trả lời của Lưu Sấm, vừa hỏi vừa đánh thẳng về phía Lưu Sấm.
Lưu Dũng không nói lời nào, thúc ngựa dùng Thiết mâu ngăn đội quân kia lại, chỉ trong chốc lát ông dùng Thiết mâu xoay một vòng đã hạ được một quân giáo xuống ngựa. Cùng lúc hơn mười người ngựa vậy quanh hai thúc cháu Lưu Sấm. Đội quân này nhìn qua đã biết được đó là binh mã của Từ Châu, đang mặc áo giáp của nhà Hán, nhưng đầu vai mỗi người đều mang theo một áo choàng Bạch Mạo, lộ ra chút không bình thường.
Tinh binh Bạch Mạo sao?Lưu Sấm hoảng sợ, quát lớn:
- Thúc phụ, là Bạch Mạo, không cần hiếu chiến, chúng ta mau đi.
Sau mùa hè, trang phục của Bạch Mạo cũng có nhiều thay đổi.
Ngày bình thường áo khoác Bạch Mạo là vật bất ly thân, lúc này nếu mặc vào hiển nhiên không thích hợp cho nên binh Bạch Mạo nhanh chóng thay bộ trang phục mới, đem áo khoác đổi lại thành áo choàng Bạch Mạo, tà khóa trên vai, Lưu Sấm vừa nhìn đã nhận ra đó là Bạch Mạo binh, quả nhiên giật mình kinh hãi, dùng Bàn Long Côn đánh rơi một quân giáo xuống ngựa, sau đó hướng Lưu Dũng hét lớn, liền phóng ngựa lao ra ngoài vòng vây....
Nhưng mấy trăm quân Hán từ sau núi Giới Bài tràn lên.Đó phần lớn bộ tốt quân Hán, nhanh chóng vây quanh hai thúc cháu Lưu Sấm.
Lưu Dũng cười lạnh, Thiết mâu tung bay.
Trân Châu hí dài, mạnh mẽ đâm tới, nơi nào đi qua, giết quân Hán người ngã ngựa đổ. Lưu Sấm không dám có giây phút nào lơi lỏng, Bàn Long Côn bay vù vù, tạo nên thật nhiều côn ảnh. Mặc dù Bàn Long Côn chỉ là trường côn nhưng chiều dài và sức nặng của nó căn bản những tên lính kia không thể nào ngăn cản. Đại côn chuyển động, liên tiếp giết hơn mười quân tốt, hắn quan sát nếu hắn và Lưu Dũng tụ họp sẽ giết địch ra khỏi vòng vây.
Lúc này trên núi Giới Bài xuất hiện một đội kỵ binh.Một đại tướng mặt đỏ, ngồi trên ngựa, tay vung đao uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.
Đại tướng mặt đỏ này có lông mày rậm, đôi mắt xếch, dưới hàm có bộ râu thật đẹp, tay vuốt râu, y khẽ chăm chú nhìn chiến trường dưới chân núi, thân mặc chiến bào xanh tung bay trong gió, Hoàng kim tỏa tử giáp sáng lập lòe trong bóng đêm.
Nhìn tướng vẻ ngạo nghệ của chú cháu Lưu Dũng, tướng quân mặt đỏ lộ ra vẻ tán thưởng.
- Hai tặc tử kia là ai?
Một quân sĩ phóng ngựa lên trước hạ giọng nói:- Nhị tướng quân, tại hạ biết được hai người kia chính là Lưu Sấm và chú của hắn là Lưu Dũng.
- Lưu Sấm?
Tướng quân mặt đỏ lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Cái tên này nghe có chút quen quen.
- Chính là người cướp đi tiểu muội của Tử Trọng tiên sinh từ tay đồng khách Mi gia.
Tướng quân mặt đỏ mắt xếch lên hiện lên sát ý lạnh lẽo, hàm râu đẹp dưới hàm run run, một lát sau y đột nhiên phóng ngựa hạ sườn lao xuống, rút đao lao thẳng đếnLưu Sấm. Lưu Sấm vừa mới ra tay giết một tên Bạch Mạo binh, chợt nghe phía sau có tiếng ngựa hí vang lên, bản năng nhìn thẳng về phía sau.
Dưới ánh trăng, một người mặc áo Kim giáp, áo choàng xanh lông két, tướng quân mặt đỏ như gió bay thẳng vào chiến trường, chớp mắt đã đến trước mặt hắn.
- Bối chủ gia nô, để mạng lại!
Kèm theo tiếng hét to, tướng quân mặt đỏ luân đao bổ thẳng vào Lưu Sấm.
Mặt đỏ, chòm râu đẹp, Kim giáp, áo xanh, đại đao....
Một loạt nhân tố quen thuộc hội tụ trên người của đại tướng, trong đầu Lưu Sấm bất chợt hiện lên một tên người, tóc dựng lên cảm giác không yên, một luồng khí lạnhchạy dọc từ sau lưng lên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa....
Theo bản năng, hắn đưa côn đỡ.
Chỉ nghe keng một tiếng, Bàn Long Côn văng ra khi chạm đao đối phương, từ đao truyền đến lực lớn làm cánh tay Lưu Sấm run lên, đầu ong ong.
Chỉ một đao đơn giản nhưng ẩn chứa thật nhiều biến hóa.
Bên trong đao pháp của Tướng quân mặt đỏ dường như có ẩn chứa chiêu thức tinh diệu...Khi Lưu Sấm ra tay đỡ một đao, Tướng quân mặt đỏ lộ lên vẻ tán thưởng, tuy nhiên trên tay không chút chậm chạp, khi Lưu Sấm chắn lại, đại đao trên không trung tạo nên một vòng tròn, hô đao đánh xuống, khi đao hạ xuống làm cho Lưu Sấm cảm giác bị bao phủ không có nơi ẩn náu.Quan Vũ, Quan Vân Trường!
Lưu Sấm phát ra tiếng hét lớn, xuất Bàn Long Côn ngăn cản sự công kích của Quan Vũ, theo thế của đối phương đao thế lao về phía trước.
- Ồ?
Tướng quân mặt đỏ thở nhẹ một tiếng, trên lưng ngựa nghiên người dùng đao ngăn cản Bàn Long Côn.
Lúc này, hai ngựa giao nhau.
Tướng quân mặt đỏ sau khi ra tay ngăn chặn Bàn Long Côn vẫn chưa thu tay lại mà thuận thế lướt đao bay tới, trở tay nghiêng người nhằm sau ót Lưu Sấm mà chémtới. Đời sau người ta nói Quan Vũ là một thích khách, lợi hại nhất là Đầu tam đao của ông ta, nhưng sau khi thật sử chiến đấu, Lưu Sấm mới biết không phải như thế. Quan Vũ thân hình cao lớn, sử dụng đao một cách thuần thục, đao thế nhanh như chớp làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Trong ba đao này có thể nói ẩn chứa vô số huyền cơ, sau khi Lưu Sấm được tiếp hai đao, trong lòng đã đề phòng đao thứ ba của đối phương.
Cho nên khi hai ngựa đồng thời chạm nhau, Bàn Long Côn chuyển tay đón đỡ, chỉ nghe keng một tiếng đại đao chém vào Bàn Long Côn, sức lực trên đại đao kia khá lớn, truyền qua côn, Lưu Sấm cảm thấy sau lưng như ngàn chùy lớn đập trúng, phun ra ngụm máu tươi.
Mặt Quan Vũ lộ ra nụ cười dữ tợn- Bối chủ gia nô, còn không chết đi.
Y thúc ngựa nhanh chóng nhảy bổ về phía Lưu Sấm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thanh thiết mâu đột nhiên chắn ngang trước người Lưu Sấm.
Từ lúc Quan Vũ xuất hiện, trong nháy mắt Lưu Dũng liền cảm thấy không ổn...Viên đại tướng này khí thế mạnh tuyệt đối, dường như so với Trương Phi càng mạnh hơn nhiều
Lưu Dũng vội vã phóng ngựa xông lại, nhưng vẫn chậm một bước. May mắn thân thủ của Lưu Sấm không kém, nếu không....Đao mâu giao kích, lông mày Quan Vũ chổng dựng ngược lên, mắt xếch trợn ngược, lạnh lùng nói:- Mới đến xưng tên.