Trương Thừa nhắm mắt lại, nhìn như chợp mắt. Một lát sau, y đột nhiên mở to mắt, vươn người đứng dậy, dường như đã có quyết định.
- Lý Luân, ta chuẩn bị mang Tiểu Siêu vào thành.
- Hả?
- Hiện giờ người có thể cứu Tiểu Siêu chỉ có Lưu Sấm. Tuy nói trận chiến ở huyện Cù nguyên nhân là do Lưu Sấm và Khuyết Lê tạo lên, nhưng dù vậy giữa chúng ta và Lưu Sấm cũng không có gì xung đột và mâu thuẫn. Ngược lại, trước đó chúng ta luôn đối đãi khách khí đối vớ Lưu Sấm, cũng không có ức hiếp gì hắn. Mà cho dù từng có ma sát, cũng là do Khuyết Lê sai khiến... Nói toạc ra, là Khuyết Lê và hắn có cừu oán, không quan hệ với chúng ta. Bản thân Lưu Sấm tâm cơ thâm hậu... Trước kia vẫn giả dạng làm người nhát gan, đột nhiên bỗng nhiên nổi tiếng, đánh chúng ta trở tay không kịp. Mà nhìn lời nói và việc làm, hắn cũng được coi là quang minh lỗi lạc, ta nghĩ sẽ đánh cuộc một lần.
- Đánh cuộc như thế nào?
- Đánh cuộc hắn sẽ cứu Tiểu Siêu.
Lý Luân nhìn Trương Thừa giống như nhìn người điên, trong mắt tràn đầy vẻ sầu lo. Trương Thừa cười, hạ giọng nói:
- Luân tử, ngươi nghĩ rằng ta điên rồi đúng không?
- Ta...
- Ta cá là Lưu Sấm sẽ không bán đứng ta, ta cá là hắn sẽ xuất thủ tương trợ... Tuy rằng ta cũng không nói rõ là nguyên nhân gì, nhưng ta có một trực giác, hắn sẽ giúp chúng ta. Như vậy đi, sáng mai ta mang Tiểu Siêu lẻn vào trong thành, ngươi và các huynh đệ ở nơi này chờ. Nếu chính ngọ mà ta chưa trở về, ngươi lập tức mang mọi người rời khỏi nơi này. Đi Hải Tây cũng tốt, tìm nơi nương tựa Tiết Châu cũng thế, hoặc là đi Giang Đông cũng được. Tóm lại, ngày mai chính ngọ nếu ta vẫn chưa về, ngươi vẫn phải rời khỏi.
Trương Thừa nói cực kỳ thoải mái, nhưng trong lời nói đã mang theo ý đã quyết. Lý Luân tuy rằng không tình nguyện, tuy nhiên lại không biết nên khuyên bảo Trương Thừa như thế nào ... Thật lâu sau, gã thở dài:
- Nếu chính ngọ ngày mai công tử không trở lại, Luân cũng không đi đâu hết mà sẽ lẻn vào trốn trong huyện Cù, tìm cơ hội sẽ diệt trừ Lưu Sấm, để báo thù công tử. Dù tan xương nát thịt, tuyệt không thay đổi.
Trong thổ phỉ, tuy rằng không hiểu được đạo lý gì lớn, nhưng muốn nói trung nghĩa thì trong bọn họ cũng có. Trong lòng Trương Thừa cảm động, gật gật đầu.
- Chuyện này, tự ngươi quyết định... Nếu ta không trở lại, chính là đã gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ tính khó giữ được tính mạng. Khi đó, ta cũng không quản được ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt là được. Tuy nhiên có một câu phải nhớ kỹ, lúc trước chúng ta theo Khuyết Tuyên khởi sự, sau đó lại đi theo Khuyết Bá và Khuyết Lê, không phải là vì muốn chết, mà là vì muốn sống. Mặc dù phải chết, cũng phải chết có ý nghĩa mới là đạo lý.
Lý Luân trầm mặc một lát, gật đầu tỏ vẻ dã hiểu.
*****
Trên đường cùng Mi Hoán đi tới bãi Diêm Thủy, tuy rằng Mi Hoán hỏi Lưu Sấm, ở ngoài thành gặp phải tên ăn mày kia đến tột cùng là có lai lịch gì? Nhưng Lưu Sấm lại không trả lời. Hắn nhận ra Trương Thừa, cho dù từng có xung đột với Trương Thừa, nhưng hắn cảm thấy chuyện đó cũng không quan trọng. Vài lần tiếp xúc với Trương Thừa, đặc biệt là một lần giao phong ở cửa thành huyện Cù, khiến Lưu Sấm phát giác, Trương Thừa là một người vô cùng có quyết đoán.
Theo lý mà nói, Vũ Sơn Tặc diệt vong, Trương Thừa bọn họ đã sớm nên thoát khỏi huyện Cù. Nhưng y lại đóng giả thành tên ăn mày ở ngoài thành, Lưu Sấm liền ý thức được, Trương Thừa nhất định là gặp phiền toái gì đó. Từ việc thưởng thức Trương Thừa bắn chết Khuyết Lê, Lưu Sấm không đi tìm Trương Thừa gây phiền toái, mà là giúp đỡ y một ít tiền, cảnh cáo y mau rời khỏi huyện Cù. Sau đó, hắn không để tâm tới chuyện này nữa.
Sau khi ở bãi Diêm Thủy tìm được Bùi Thiệu, Bùi Thiệu vô cùng bực tức.
Huyện Cù xảy ra chiến sự lớn như vậy, y không được tham dự, cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối. Bởi vậy đó có thể thấy được, Bùi Thiệu tuyệt đối là một phần tử hiếu chiến. Người bình thường khi nghe tin đánh giặc, có thật sự hưng phấn muốn được tiếp cận tham gia đâu chứ? Nhưng người này thì lại vậy, cứ tỏ ra tiếc nuối mãi.
Cùng Mi Hoán luyện xạ thuật đến trưa, đạp trên tà dương, hai người trở về huyện Cù. Mi Hoán tự về đến nhà, nhìn vô cùng cao hứng phấn chấn. Mà Lưu Sấm sau khi đưa Mi Hoán về nhà, hắn cũng về nhà mình.
Trong nhà hết thảy bình thường, rất bình yên... Lưu Dũng cũng không đi làm hộ vệ nữa mà là ở nhà phụ trách chiếu cố Lưu Sấm. Vấn đề tiền bạc, trước kia có lẽ Lưu Dũng sẽ để ý, nhưng hiện tại đã không quan tâm nữa. Chuyện tiền bạc đều có Quản Hợi phụ trách. Lưu Sấm tiếp nhận sự giúp đỡ của Quản Hợi rồi thì đã coi như là người một nhà. Trước kia Lưu Dũng lo lắng, một ngày kia sau khi Lưu Sấm biết xuất thân của Quản Hợi sẽ bất mãn với Quản Hợi. Nhưng hiện tại xem ra là quá lo lắng rồi! Lưu Sấm và Quản Hợi có vẻ rất thân thiết, khiến sự lo lắng trong lòng Lưu Dũng cũng được thả lỏng, ông có thể chuyên chú luyện võ... Một trận chiến với Trương Phi, Lưu Dũng thu hoạch không nhỏ. Luận kinh nghiệm ẩu đả, Trương Phi hơn Lưu Dũng; nhưng nếu là so sánh thương pháp, so khí lực, Lưu Dũng rõ ràng mạnh hơn Trương Phi, cho dù chỉ là hơn một chút, một Trương Phi đã hung hãn như vậy! Vậy Quan Vũ kia thì sao? Còn có Lã Bố sống ở tiểu Bái kia nữa, nghe nói hắn ta còn lợi hại hơn cả so với Quan - Trương, ngoài ra còn có bát kiện tướng dưới trướng hắn, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Trong lòng Lưu Dũng đột nhiên có một tia cảm giác nguy cơ, cảm thấy ngày sau nói không chừng sẽ cùng những người này tiếp tục giao phong. Nếu không tăng tiến võ lực, chỉ sợ ngày sau sẽ càng gặp nguy hiểm... Càng là như thế, Lưu Dũng lại càng khẩn trương, mỗi ngày rèn luyện công phu, không dám có chút nào lơ là. Ông cũng tu luyện Long Xà Cửu Biến, nhưng sớm đã có đột phá Thương Hùng Biến, luyện thành ưng xà đồng vũ, tinh khí thần càng đạt đến đỉnh cao.
Lại hướng lên, chính là Long Xà Biến, nếu tu luyện tới đỉnh cao, chính là Giao long biên.
Giao long biến là trình độ gì? Lưu Dũng cũng không rõ ràng... Long Xà Cửu Biến này nghe nói là truyền từ tổ tiên Lưu gia, đến nay đã hơn mươi chín đời. Dường như ngoại trừ đời thứ nhất cũng là Hoài Nam Lệ vương Lưu Trường đã luyện thành Long Xà Biến ra, con cháu qua nhiều thế hệ của Lưu Trương vốn không có người nào đạt tới trình độ kia. Ngay cả Lưu Trường cũng không có luyện thành Giao Long Biến, Lưu Dũng đương nhiên không rõ lắm uy lực mặt sau nó. Mà sau khi Lưu Trường chết, trải qua biến cố Hoài Nam Vương Lưu An mưu phản, nhất mạch của Lưu Trường dần dần suy sụp. Theo Tế Bắc Trinh Vương Lưu Bột bắt đầu, Lưu gia nhân liền bắt đầu vứt bỏ võ theo văn.
Long Xà Cửu Biến lưu truyền tới nay đã thành một truyền thuyết. Lưu Dũng chịu ơn cứu mạng của Lưu Đào, liền được giữ lại bên người Lưu Đào. Lưu Đào thấy Lưu Dũng khí lực kinh người, hơn nữa cực kỳ giỏi võ, đã đem Long Xà Cửu Biến cùng với dẫn đạo thuật tổ truyền trong nhà giao cho Lưu Dũng. Chỉ có điều không đợi Lưu Dũng đại thành, Lưu Đào đã gặp bất hạnh.
Dĩnh Xuyên Lưu thị theo đó biến mất trong dòng chảy của lịch sử, Lưu Dũng chỉ có thể chiếu theo bí phổ của Long Xà Cửu Biến tự mình mày mò, tu luyện từng bước một. Cũng may, ông đã luyện thành Ưng Xà đồng vũ! Nếu dựa theo cách nói của Quản Hợi, đó chính là Luyện Thần. Nếu như có thể đột phá Ưng Xà đồng vũ, luyện thành Long Xà Biến, cũng càng có nhiều bảo đảm. Lưu Dũng không dám buông thả, ở điểm này, Quản Hợi kém rất xa.
Lưu Sấm về nhà, Lưu Dũng cũng không đi hỏi chuyện của hắn. Cứ như vậy, một đêm vô sự.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Lưu Sấm đã bị Lưu Dũng đánh thức, vì thế liền đi theo Lưu Dũng ra sân viện, đón ánh sáng mặt trời luyện công. Lưu Dũng đầu tiên là chỉ điểm vài điểm còn thiếu của Thương Hùng Biến cho Lưu Sấm, rồi sau đó đi ra ngoài. Ông thích một mình luyện công, cho nên mỗi ngày đều sẽ chạy tới trong rừng cây bên bờ sông nhỏ để luyện võ. Mà Lưu Sấm thì ở nhà, chiếu theo chỉ điểm của Lưu Dũng, lặp lại nghiền ngẫm động tác của Thương Hùng Biến, cho đến hắn luyện nhuần nhuyễn chiêu thức Bạo hùng đam sơn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dừng lại.
Quản Hợi lúc này vừa từ trong nhà đi ra.
- Mạnh Ngạn, sớm như vậy đã luyện công rồi hả?
Lưu Sấm cười nói:
- Hợi thúc, thúc lại ngủ nướng rồi... Trước đây chẳng phải thúc nói, muốn cùng chúng ta cùng nhau thấy kê nhảy múa, sao hôm qua lại say rượu vậy?
Quản Hợi có điểm này không tốt, luyện công một chút thì ba ngày đánh cá, hai ngày nằm lì trên võng. Tới rồi tuổi này rồi, ông vẫn chậm chạp không thể đột phá cảnh giới của Luyện Thần, tâm tư kia cũng dần dần phai nhạt. Tuy rằng thấy chú cháu Lưu Dũng chăm chỉ, ngẫu nhiên cũng sẽ xấu hổ một chút nhưng rồi cũng không thay đổi được bao lâu thì lại khôi phục thái độ bình thường... Đây cũng là nguyên do mà Lưu Dũng rõ ràng truyền cho ông Dẫn đạo thuật, nhưng Quản Hợi lại thủy chung dừng lại ở cảnh giới dưỡng khí. Dùng lời của hắn nói: Lớn tuổi, tội gì liều mạng như thế? Dù sao cũng không kém nhiều lắm.
Vì thế, Lưu Dũng không ít lần càu nhàu với ông. Nhưng sau đó lại thấy bộ dạng không quan tâm của Quản Hợi, Lưu Dũng cũng lười nói ông nữa.
Nghe Lưu Sấm trêu chọc, mặt già của Quản Hợi đỏ lên.
- Đâu có gì lạ đâu, hôm qua Trương Lâm mời khách, ta cũng không nên làm mất mặt mũi của hắn, cho nên mới tới dự. Hơn nữa, sao cháu không gọi ta dậy? Cháu làm Hợi thúc cháu trì hoãn việc luyện công rồi, nói cho cùng vẫn là sai lầm của cháu.
- Loại chuyện này, sao có thể để người khác đốc xúc chứ?
Lưu Sấm hi hi ha ha cười nói, rồi sau đó lau người, khoác áo bào định trở về phòng. Quản Hợi ngồi xổm tại cửa hiên, dùng thanh muối súc miệng, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nghe đi ra bên ngoài có người soạt soạt soạt gõ cửa, không khỏi ngẩn ra.
- Sáng sớm như này là ai đến vậy nhỉ?
Lưu Sấm đã đứng lại ở trên cửa hiên, nghi hoặc nhìn Quản Hợi đi mở cửa. Nào biết cửa vừa mở ra, từ bên ngoài liền xông tới một người... Không đúng, hẳn là hai cái người mới đúng. Một tên ăn mày lưng cõng một thanh niên, sau khi vào sân, liếc mắt liền thấy Lưu Sấm đứng ở trên cửa hiên cũng không để ý câu hỏi của Quản Hợi, bước nhanh về phía trước, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
- Lưu Sấm, xin hãy huynh đệ của ta.
Lưu Sấm bị điệu bộ của người này làm hoảng sợ, vội vàng nhìn chăm chú. Sắc mặt hắn lập tức âm trầm xuống, nhìn tên khất cái kia, hạ giọng nói:
- Ngươi thật to gan, hôm qua ta đã đã cảnh cáo ngươi, đừng để cho ta phải nhìn thấy ngươi nữa, không ngờ ngươi lại coi như gió bên tai, còn chạy đến nhà của ta... Hay là, ngươi nghĩ rằng Lưu Sấm không dám giết người?
Một luồng sát khí dày đặc lập tức phát ra.
Quản Hợi lập tức tiện tay khép cửa sân lại, mắt hổ chăm chú nhìn hai người kia, chỉ cần Lưu Sấm một câu, ông chắc chắn ra tay giết chết hai người kia. Sát khi dày đặc kia khiến sắc mặt tên ăn mày trắng bệch, thậm chí có một loại cảm giác không thở nổi.
Trong đình viện nho nhỏ tràn ngập hai luồng sát khí.
Tên ăn mày nuốt nhổ nước miếng, đặt người trên lưng xuống mặt đất, rồi sau cuống quít dập đầu. Ở bên trong nắng sớm, tên ăn mày đập trán rướm máu nhưng dường như y không có cảm giác.
- Lưu Sấm, ta biết rằng ta đến nhà cầu cứu ngươi là hơi mạo muội, cũng có chút nực cười. Nhưng ta thật sự không nghĩ ra được trong thành huyện Cù trong thành còn có ai có thể giúp ta... Trước kia ta hại quá ngươi, là sai lầm của ta. Xin ngươi hãy cứu tính mạng huynh đệ của ta, Trương Thừa nguyện ý lấy mệnh hoàn lại, chỉ cầu ngươi đại nhân đại lượng, có thể cứu huynh đệ của ta.
Xem bộ dạng như vậy dường như cũng không ác ý.
Quản Hợi chậm rãi bước đến bên Lưu Sấm, nghiêng đầu đánh giá hai người kia. Ông cảm thấy thanh niên hôn mê bất tỉnh kia nhìn hơi quen mắt, lúc nghe tên khất cái kia tự giới thiệu, Quản Hợi đột nhiên vỗ trán một cái, chỉ vào thanh niên hôn mê kia nói:
- Ta nhớ ra rồi, thằng nhãi này hình như là Vũ Sơn Tặc... Ngày đó ở cửa thành xuống dám ngăn trở ta. Con mẹ nó, ngày đó ta tuy rằng bị người ta bắn bị thương, lại còn bị một tên nhóc con chưa ráo máu đầu ngăn trở, thật đúng là có chút mất mặt.
Sau khi ông nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Trương Thừa.
- Ta nhớ ra rồi, ngày đó chính là tiểu tử ngươi trong đám người đột nhiên dùng tên bắn lén, suýt nữa bắn chết ta... Vậy mà ngươi còn dám tìm tới tận cửa sao?