Trương Thừa một đường thật cẩn thận, trên đường vòng vài vòng, xác định không ai theo dõi, lúc này mới yên tâm đi vào đường nhỏ, thẳng đến Cù Sơn.
Cù Sơn, thế núi không cao, nhưng cây rừng sum xuê. Sau cơn mưa núi rừng, không khí tươi mát. Trương Thừa lưng đeo một cái túi, dọc theo đường núi gập ghềnh trong rừng mà đi, đi ước chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên dừng bước lại.
- Là ta!
Y thấp giọng quát khẽ. Theo sát sau, từ trên cây phía trước nhảy xuống hai thanh niên, bước nhanh về phía trước chắp tay với Trương Thừa:
- Đại công tử, ngươi đã trở lại.
- Tiểu Siêu thế nào rồi?
- Siêu Thiếu gia còn đang hôn mê, thân thể lúc lạnh lúc nóng, nhìn có chút không ổn.
Sắc mặt Trương Thừa biến đổi lớn, ném túi đồ trên người cho thanh niên:
- Bên trong có muối và gạo, lát nấu chút cháo thịt đưa lại đây.
- Vâng!
Trương Thừa bước nhanh vào trong rừng, chỉ chốc lát sau liền nhìn đến một lều cỏ thấp bé. Lều cỏ này vốn là người trên sơn sử dụng, chẳng qua hiện nay chiến loạn, trên núi cũng đã không còn bình yên, lều cỏ này cũng bị vứt bỏ. Ngoài lều cỏ có hai đống lửa đã tắt. Mấy chục thanh niên thấy Trương Thừa đến, vội vàng đứng dậy thi lễ. Trương Thừa gật gật đầu, bước nhanh đi vào lều cỏ. Y lấy từ trong người ra hai gói thuốc, để thanh niên cùng vào đi chế biến, rồi sau đó lại gật đầu với thanh niên bên trong lều, đi đến bên giường ngồi xổm xuống. Trên giường, một thanh niên đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ rực, không nhúc nhích.
- Tiểu Siêu, Tiểu Siêu!
Thanh niên không trả lời. Trương Thừa chậm rãi cởi bỏ vạt áo của gã, thấy giữa ngực và bụng có một vết đao chém vô cùng bắt mắt. Bởi vì không có dược vật trị liệu, cho nên miệng vết thương đã có dấu hiệu thối rữa, còn toát lên một mùi tanh tưởi. Ánh mắt của Trương Thừa lập tức đỏ ngầu, y hít sâu một hơi, nói:
- Đi mang nước đến.
- Vâng!
Một chậu nước được mang đến đặt bên cạnh giường, y dùng khăn nhúng ướt, rồi sau đó thật cẩn thận lau lên miệng vết thương cho người thanh niên.
- Huynh trưởng, huynh đã trở lại...
Thanh niên đột nhiên mở to mắt, nhìn Trương Thừa thì thào nói.
Trương Thừa lập tức lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng nâng đầu thanh niên lên.
- Tiểu Siêu, đệ đã tỉnh rồi... Không có chuyện gì rồi, ca ca đã tìm được kim sang dược, trong chốc lát sẽ bôi cho đệ. Hai ngày nữa, chờ sức khỏe của đệ tốt rồi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Ta nghe nói, quận Lang Gia hiện tại rất không tệ, thế lực của Lưu Bị càng không cách nào khống chế được quận Lang Gia, chúng ta đến đó hẳn sẽ an toàn.
- Huynh trưởng, ta không sao mà!
- Ta biết rằng, ta biết rằng... Tuy nhiên sức khỏe của đệ còn yếu, trước tiên cứ điều dưỡng một chút. Lần này đi Lang Gia mấy trăm dặm lộ trình, ven đường còn phải đi qua mấy thị trấn. Nếu như đệ không nhanh chóng phục hồi như cũ, chỉ sợ cũng không chống đỡ đến Lang Gia được đâu. Đệ cứ chú ý rất tĩnh dưỡng, những chuyện khác giao cho ta xử lý. Yên tâm đi, nơi này tạm thời coi như an toàn, quan binh đã ngừng việc thanh trừ rồi.
Trương Siêu hỗn loạn, nằm xuống ngủ.
Trương Thừa bôi kim sang dược lên miệng vết thương của Trương Siêu, trên mặt lại toát ra một chút sầu lo. Y đứng lên, đi lại bồi hồi trong lều cỏ, rồi sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Trương Siêu, tay đặt trên trán Trương Siêu. Vẫn rất nóng, đây chính là chuyện phiền toái nhất.
Hơn một tháng trước, Khuyết Bá Trương Khải đánh lén huyện Cù. Kết quả bị Lưu Bị dùng đòn gậy ông đập lưng ông, Vũ Sơn Tặc toàn quân bị diệt. Khuyết Bá Trương Khải chết trận, Khuyết Lê thật ra là chết ở trong tay Trương Thừa. Tuy nhiên trong thế cục hỗn loạn đó, không ai cảm thấy được điểm này. Cho dù có người nhìn thấy, chết cũng đã chết rồi, tù binh thì đã bị bắt làm tù binh rồi. Ai còn sẽ để ý đến sự sống chết của một Nhị thế tổ. So sánh ra, thanh danh của Trương Thừa còn cao hơn Khuyết Lê rất nhiều.
Ngày đó Trương Thừa cảm thấy không ổn, mang theo Trương Siêu và thủ hạ dưới trướng chạy ra khỏi huyện Cù. Sau đó, huynh đệ hai người lại thu nạp nhóm quân lính tản mạn ở sườn núi mười dặm, bắt đầu tính toán thoát khỏi huyện Cù, nhưng không nghĩ Trần Đáo binh quý thần tốc, Bạch Mạo binh cùng với sự hiệp trợ của lưu dân mộ binh tạm thời liên tiếp càn quét đánh tan Vũ Sơn Tặc mười dặm sườn núi. Trương Siêu ở trong loạn chiến bị trọng thương, được Trương Thừa mang theo một đám thân vệ tâm phúc liều chết giải cứu, giết ra khỏi trùng vây. Sau đó, những người này liền tránh ở trong Cù Sơn. không dám lộ diện.
Nhưng thương thế của Trương Siêu lại càng lúc càng nghiêm trọng. Thiếu lương thực ít quần áo không nói, mà quan trọng hơn là tìm không được kim sang dược để cứu trị. Trương Thừa rơi vào đường cùng, đành phải giả trang lưu dân ở ngoài thành ăn xin. Trong khoảng thời gian này, lưu dân ở huyện Cù càng lúc càng nhiều, cho nên Trương Thừa hoá trang thành lưu dân, cũng không có ai nhận ra y. Không nghĩ hôm nay ngờ lại gặp Lưu Sấm, còn bị Lưu Sấm liếc mắt một cái là nhận ra thân phận. Trương Thừa lúc ấy nghĩ phải liều chết, nhưng ngờ đâu Lưu Sấm không hề giết y, ngược lại cho y tiền, thả y đi.
Lúc ban đầu, Trương Thừa cảm thấy giận dữ vô cùng. Theo y thấy, đây chính là Lưu Sấm trắng trợn sỉ nhục y. Nhưng sau đó y tỉnh táo lại, dùng số tiền mà Lưu Sấm đưa cho mình đi mua một ít kim sang dược, lại mua muối và thực vật. Ngày ngày sống ở trong núi rừng, cũng không thiếu thịt để ăn. Nhưng hơn một tháng không ăn muối, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người mệt mỏi. Nếu cứ tiếp tục nữa, không tránh khỏi phiền toái! Y hiện giờ đã không phải là quản sự bãi nuôi ngựa của Mi gia nữa, muốn rời khỏi huyện Cù, ngoại trừ những vật tư tất yếu cho cuộc sống ra, còn cần có đầy đủ tiền bạc. Một phân tiền làm khó anh hùng hán! Trương Thừa trước mắt gặp phải loại tình huống này, chỉ đành phải cắn răng, nén giận.
Ngoài lều cỏ lan tỏa mùi thịt nướng đến.
Trương Thừa từ bên trong đi ra, trên mặt vẫn mang theo vẻ ưu tư. Thương thế của Trương Siêu đã không thể tiếp tục chống đỡ nữa... Bằng không mà nói, chỉ còn con đường chết. Tuy rằng y mua được kim sang dược, nhưng y cũng hiểu, thương thế của Trương Siêu đã qua thời kì trị liệu tốt nhất, tác dụng của kim sang dược cực kỳ bé nhỏ. Nhất định phải có thầy thuốc đến khám và chữa bệnh cho Trương Siêu, nhưng lúc này biết đi nơi nào tìm kiếm y sư đây?
Lang trung ở mười dặm tám xã không ít, nhưng y cũng không dám vọng động. Y quán trong huyện Cù thì Trương Thừa lại không dám trêu chọc, nếu không rất có thể sẽ bị tuần binh huyện Cù phát hiện đến bao vây tiễu trừ. Hơn nữa đồng khách của Mi gia đã trở về huyện Cù, khiến cho lực lượng của huyện Cù tăng nhiều. Lúc này lại đi gây chuyện, tất cả mọi người sẽ xong đời ngay.
Chẳng lẽ lại vứt bỏ Trương Siêu?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu Trương Thừa, y lập tức dứt bỏ ý tưởng này ra ngoài. Phụ thân chết rồi, trên đời này cũng chỉ có Trương Siêu là người thân duy nhất. Nếu đệ ấy cũng chết rồi, một mình ta sống trên đời, còn có gì lạc thú nữa?
- Đại công tử, ăn một chút gì đi... Hôm nay đồ ăn cũng thật thơm ngon a!
Một Vũ Sơn Tặc bưng một chén cháo thịt lại, một mùi thơm của thịt đập vào mặt. Thả muối cháo thịt, tư vị quả nhiên khác biệt. Trương Thừa ăn một chén, lại bới thêm một chén nữa định đi mang cho Trương Siêu ăn, nhưng Trương Siêu lại hôn mê, nhiệt độ trên người lại càng không hề chuyển biến.
- Đại công tử, Siêu Thiếu gia tiếp tục như vậy, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.
- Ngươi có biện pháp gì không?
Vũ Sơn Tặc kia hạ giọng nói:
- Bộ dạng của Siêu Thiếu gia như vậy, nhất định phải tìm tiên sinh khám và chữa bệnh. Tuy có kim sang dược, nhưng đã chậm, tình huống hiện tại Siêu Thiếu gia thì không thể dùng kim sang dược bình thường được nữa rồi. Ta nghe người ta nói trong thành huyện Cù vị Trương tiên sinh Thần Nông gia y thuật không tệ, không bằng chúng ta lẫn vào thị trấn, bắt Trương tiên sinh lại đây, thế được không?
- Lý Luân, ngươi nói ta không muốn sao?
Trương Thừa thở dài, vẻ mặt chua xót.
- Mà nay người huyện Cù coi chúng ta như con mãnh thú hồng thủy, chúng ta không xuất hiện còn đỡ, chỉ cần vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ bị vây công. Y thuật của Trương tiên sinh cao minh, ta đương nhiên biết. Nhưng Trương tiên sinh ở huyện Cù đức cao vọng trọng, danh dự rất tốt. Nếu chúng ta bắt ông ta đến đây, đảm bảo không đến mấy canh giờ, Hoàng Cách lão nhân chắc chắn sẽ phái binh truy tới, tiêu diệt toàn bộ chúng ta. Ta nghĩ kia Hoàng Cách nhất định sẽ vui vẻ dùng đầu của chúng ta làm chăn đệm tiền đồ cho hắn. Không chỉ có là Trương tiên sinh không thể động vào được, mà những tiên sinh ở địa phương khác cũng đều không động vào được.
Lý Luân, thân cao không đủ 170 cm, thấp béo lùn béo, chắc nịch, màu da biến thành màu đen, tướng mạo trung hậu. Hai đầu lông mày nhíu lại lộ vẻ rối rắm, gã nhịn không được nói:
- Chẳng lẽ lại cứ nhìn Siêu Thiếu gia chết sao?
Quan hệ giữa Lý Luân và Trương Siêu rất tốt, cho nên cũng vô cùng sốt ruột.
Trương Thừa trầm mặc... Y do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ngươi đoán ta hôm nay gặp ai?
- Ai?
- Lưu Sấm!
Sắc mặt của Lý Luân biến đổi, hô lên, chăm chú nhìn Trương Thừa.
- Hắn có nhận ra Đại công tử không?
Trương Thừa cười khổ một tiếng:
- Sao không nhận ra chứ? Người này nhãn lực thật sự là kinh người, ta giả dạng làm tên ăn mày, hắn vẫn nhận ra thân phận của ta. Tuy nhiên nói đến cũng kỳ quái, sau khi hắn đuổi theo ta, chỉ cảnh cáo ta rồi để cho ta rời khỏi huyện Cù, cũng không giết ta, cũng không làm khó ta.
- Ý của công tử muốn..
Trương Thừa trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nói:
- Ta cảm thấy, Lưu Sấm không có ý đối địch với ta.
- Làm sao có thể... lúc trước Thái Tử năm lần bảy lượt làm khó hắn, còn muốn giết hắn. Lần này chúng ta vây công huyện Cù, nói toạc ra cũng là do hắn mà ra. Nếu không có Thái Tử khư khư cố chấp, bại lộ hành tung của chúng ta, chọc giận Mi Chúc, Lưu Bị sao lại dụng binh với chúng ta chứ? Nói cho cùng, chuyện này nguyên nhân sâu xa chính là trên người thằng nhãi Lưu Sấm này, theo ta thấy, hắn sở dĩ làm như vậy, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.
- Vậy ngươi nói xem, hắn có ý đồ gì với chúng ta?
Lý Luân không cần phải nghĩ ngợi, bật thốt lên:
- Tất nhiên là cái đầu trên cổ của chúng ta rồi, để trải đường cho tiền đồ của hắn...
Chỉ có điều, thanh âm nói lời này càng nói càng nhỏ.
Bọn họ tuy rằng trốn đông tránh Tây, hoảng sợ như chó nhà có tang, nhưng những chuyện xảy ra ở huyện Cù, bọn họ cũng nghe được không ít. Lưu Sấm bị người của thủ hạ Lưu Bị đánh lén, cho nên bản thân bị trọng thương; sau đó thì sư phụ của Lưu Sấm và Trương Phi giao phong, bất phân thắng bại. Cuối cùng, ba người Lưu Sấm, Hoàng Cách và Mi gia cùng với người của Lưu Bị trở mặt, tiếp theo ngay lúc đó tuần binh huyện Cù cũng giải tán, thiếu chút nữa gặp phải phiền toái.
Ai có hứng thú với đầu của bọn họ nhất?
Hoàng Cách và Mi gia!
Nói thật, Lưu Bị chưa chắc đã coi trọng đầu của bọn họ, Vũ Sơn Tặc ở mặt ngoài thanh thế lớn, nhưng ở trong mắt Lưu Bị, căn bản không đáng giá nhắc tới. Một nhà Lưu Sấm và Lưu Bị lật mặt, đồng thời trở mặt với Hoàng Cách, đồng nghĩa với việc tiền đồ đoạn tuyệt. Lúc này, đầu của Trương Thừa bọn họ, căn bản không quan trọng gì, tại sao Lưu Sấm phải để ý điều này? Nếu không phải là vì tiền đồ, vậy Lưu Sấm hắn lại vì cái gì?
Lý Luân không biết nên mở miệng như thế nào, đơn giản ngậm miệng lại, đặt mông ngồi trên mặt đất.