- Tam Nương Tử.
Âm thanh ôn nhu kia dù Lưu Sấm dù không nhìn cũng biết là ai đã đến. Mi Hoán cười tươi như hoa dắt ngựa tiến vào, ở sau lưng nàng còn đem theo một con ngựa màu đen tuyền. Con ngựa màu đen kia so hình dáng với Trân Châu vẫn còn to hơn một vòng, thần tuấn dị thường. Tiến vào đình viện, hắc mã liền có chút nôn nóng... Sân viện nhà Lưu Sấm vốn là không lớn, một ngựa Thanh Thông, cộng thêm một Trân Châu, đã khiến cho sân có vẻ chật chội. Hắc mã vừa tiến đến, càng khiến sân viện lộ vẻ chật hẹp.
- Đây là...
Quản Hợi không để tâm tới Mi Hoán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con hắc mã kia. Cho dù là người mù, cũng có thể nhìn ra lai lịch của hắc mã không tầm thường. Quản Hợi vội đi tới, muốn tỉ mỉ quan xát, lại nghe hắc mã bất chợt hí dài một tiếng, đột nhiên tránh thoát dây cương, ngửa chân liền đá về hướng Quản Hợi.
Quản Hợi hoảng sợ, vội vàng lắc mình tránh né. Hắc mã kia cũng không bỏ qua, lắc đầu vẫy đuôi, tiếp tục tung lên đá...Lưu Sấm cũng giật mình kinh hãi, vội vàng bước lên trước, một tay ôm lấy Mi Hoán, xoay người hướng về phía hắc mã, dưới chân rùn xuống, phát ra một tiếng rống to.
Hắc mã không hề sợ hãi, trái lại lộ vẻ hưng phấn. Ngựa Thanh Thông và Trân Châu lúc này đều tránh đến góc sân nhỏ, rõ ràng là cũng có chút sợ hãi đối với con hắc mã này.
- Hùng ngốc cẩn thận, đây là Tây Vực Tượng Long.
Không đợi Mi Hoán nói xong, con ngựa kia ngửa chân đá về phía Lưu Sấm. Lưu Sấm cũng không hoảng hốt, bước một bước nhỏ, lắc mình tránh thoát sự công kích của hắc mã, thoáng chuyển động, chân đạp Cửu Cung, lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hắc mã.
Tượng Long mã, có hai tầng ý nghĩa. Một là nói con ngựa này thần tuấn, tựa như giao long, có thể gọi là long mã, còn một ý nghĩa nữa, thì là nói trời sinh nó lực lớn, có lực long tượng. Từ đó có thể biết, Tượng Long này bất phàm. Liếc thấy sự tấn công thất bại, Tượng Long này lại không hề kinh hoảng, chân dưới duỗi dài ra, thân thể to lớn kẹp theo lực ngàn cân, hí lên lao tới đụng. Lưu Sấm lần này lại không hề lẩn tránh, trong miệng nhất thời gầm nhẹ một tiếng, hai chân giống như kim loại bén rễ, thân thể run lên, cuối cùng đón thân thể Tượng long kia ngang nhiên xông qua.
Mi Hoán ở một bên nhìn thấy vô cùng lo sợ, không kìm nổi che miệng, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Hùng ngốc...
Nàng muốn chạy tới ngăn cản, lại bị Quản Hợi ngăn lại.
- Tam Nương Tử đừng qua đó, Mạnh Ngạn đang cùng súc sinh này đấu sức. Con mẹ nó, súc sinh này giác quan rất nhạy bén, không ngờ cảm thấy trên người ta đầy mùi máu tanh, sinh ra tâm tình nóng nảy... Tuy nhiên, nếu như Mạnh Ngạn lần này có thể thu thập nó, con súc sinh này về sau sẽ rất ngoan ngoãn, cả đời quyết không phản bội Mạnh Ngạn, cô bây giờ tạm thời đừng qua đó.
Tim Mi Hoán đập thình thịch, nàng liên tục gật đầu, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ lo âu như trước. Lưu Sấm và hắc mã đụng thoáng một cái, cũng phát hiên ra súc sinh này khí lực kinh người. Nếu như sức khỏe của hắn tốt, hẳn có thể đấu sức cùng hắc mã. Chỉ có điều hiện tại nội phủ của hắn bị thương, không dám dùng quá sức. Cho nên dù đã chống trụ được một lần va chạm với hắc mã, nhưng thời gian lâu dài, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nó.
- Tam Nương Tử tìm thấy súc sinh này ở đâu vậy, còn lợi hại hơn so với Trân Châu đấy!
Trong lòng Lưu Sấm biết không thể hiếu chiến, đợi lực cũ của hắc mã dần dần mất hẳn, lực mới chưa thể sinh ra trong nháy mắt, bỗng nhiên lùi sau một bước, thân hình nhào ra, liền đưa tay lên ôm lấy cổ hắc mã. Hắn cố gắng dùng sức hai cánh tay, sử dụng chiêu lão gấu quấn thân, cơ thể run lên, lực từ thắt lưng ở bụng chuyển lên, chân kế tiếp sai bước, trong miệng hét một tiếng to, liền nghe thấy tiếng phù phù vang thật lớn, hắc mã hí dài, bị Lưu Sấm đẩy té ngã xuống đất.
Cảnh tượng này, đừng nói là Mi Hoán trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Quản Hợi cũng há hốc miệng.
Lưu Sấm dùng chính là Thập Tự Cố Liên trong đấu vật, kiếp trước hắn thấy người ta sử dùng, tuy nhiên đây lại là lần đầu sử dụng. Cả người lẫn ngựa đều ngã trên mặt đất, hắc mã hí dài không ngừng, bốn vó đạp loạn. Lưu Sấm cũng ngã trên mặt đấy, hai tay mười ngón đan chéo vào nhau, cánh tay gắt gao khóa chặt cổ hắc mã, hắc mã kia trước tiên hí dài, sau là bi thương, cùng Lưu Sấm giằng co gần mười phút. Dần dần Lưu Sấm có chút không chống đỡ nổi, cảm thấy hô hấp dồn dập, lục phủ ngũ tạng truyền đến cảm giác nóng rực. Hắn vội vàng buông ra một cánh tay, như một con lật đật lười lăn đứng lên. Mà bên kia, hắc mã cũng ngay lập tức nhảy đứng lên, ngửa đầu hí dài, làm con Thông Thanh và Trân Châu sợ hãi cũng rên rỉ không dứt.
Đạp đạp đạp...
Hắc mã cất bước, đi tới chỗ Lưu Sấm. Lưu Sấm lúc này đang ôm lấy ngực, ho dữ dội không ngừng. Sắc mặt Mi Hoán tái nhợt, muốn chạy tới ngăn hắc mã. Nào biết được Quản Hợi vẫn như cũ quắp cánh tay nàng, không cho nàng tới gần Lưu Sấm.
- Hợi thúc, ngươi buông tay !
- Tam Nương Tử...A...
Quản Hợi muốn mở miệng giải thích, nào biết được Mi Hoán nhấc chân lên đá cho ông một phát, Quản Hợi đau nhe răng, trên tay buông lỏng, Mi Hoán liền tránh thoát khỏi bàn tay to của ông.
- Tam Nương Tử, đừng tới đây.
Lưu Sấm đột nhiên khẽ tiếng quát, Mi Hoán lập tức dừng bước. Hắc mã Tượng Long đạp đạp đạp đi tới trước mặt Lưu Sấm, cách Lưu Sấm ước chừng khoảng hai ba bước, sau đó nghiêng cái đầu, dò xét Lưu Sấm.
- Mạnh Ngạn, vươn tay, chậm một chút !
Quản Hợi ở một bên vội vã hướng dẫn, Lưu Sấm hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay ra.
- Tam Nương Tử đừng lo... cô không thấy vừa rồi lúc súc sinh này đứng lên, trong mắt đã không còn vẻ hung tính như trước nữa sao. Lúc này cần phải từ từ trấn an, nếu như cô đi lên, liền trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Con mẹ nó, ta cả đời này cũng chưa gặp được con ngựa nào tốt như vậy.
Đúng rồi, Tam Nương Tử vừa mới nói, súc sinh này tên gọi là gì ?
Mi Hoán ngẩn ra, khẽ ưỡn ngực, xì xì nói:
- Tượng Long !
- Tượng Long? Nghe thật quen tai.... Hình như là cùng một loại hãn huyết bảo mã Tây Vực, ngựa tốt Đại Uyên.
- Hì Hì, Hợi thúc ánh mắt không tệ, đích thực là hãn huyết bảo mã. Chính là lúc trước Phùng Phụng Thế từ nước Đại Uyên mang về hãn huyết bảo mã Tượng Long... Ta nghe nói, hình như ngang sức với Xích Thố của Lã Ôn Hầu đấy.
- Tượng Long, đúng vậy!
Quản Hợi vỗ đùi :
- Ta nhớ ra rồi, thật sự là Tượng Long.
Chợt, ông lộ vẻ hâm mộ :
- Mạnh Ngạn thật sự là rất may mắn, không ngờ lại được Tượng Long nhận làm chủ... Về sau bất kể là ai, đều cũng đừng mơ tưởng lại khiến Tượng Long thần phục.
Lúc này Tượng Long phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu to lớn đi phía trước thăm dò, dùng cái mũi hít hà ở trên tay Lưu Sấm, rồi sau đó lè lưỡi, liếm liếm tay Lưu Sấm.
- Đã thành rồi !
Quản Hợi hét lớn một tiếng :
- Con ngựa này xem như thần phục rồi.
Trên mặt Lưu Sấm cũng rạng rỡ, tươi cười, tiến lên trước một bước ôm cổ Tượng Long, lấy tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của nó. Tượng Long cũng đem mặt mình áp vào mặt Lưu Sấm, giống như đứa trẻ đồng thời phát ra liên tiếp tiếng Xi...Xiiii..., âm thanh giống như là đang làm nũng đối với Lưu Sấm.
- Tam Nương Tử, con ngựa này từ chỗ nào có được vậy?
- Nó là báu vật của Nhị huynh ta, nhưng huynh ấy nói, mấy ngày hôm trước ngươi bị ủy khuất, cho nên đem con ngựa này tặng cho ngươi, làm lễ vật.
- Tặng cho ta ?
- Đúng vậy!
Mi Hoán cười khanh khách nói :
- Ta đây là lần đầu thấy nhị huynh hào phóng như vậy... Chẳng qua lúc huynh ấy đem Tượng Long đến bảo ta mang đi, sắc mặt cũng thật là khó coi.
- Mi Phương hào phóng vậy sao ?
Lưu Sấm suy nghĩ một cái, ngay lập tức hiểu ra nguyên do trong đó.
Mi Phương là muốn lôi kéo hắn... Kỳ thật, không cần phiền toái như vậy, ngươi tặng Tam Nương Tử cho ta là được rồi! Tuy nhiên, ngươi đã tặng Tượng Long, ta cũng chẳng không khách khí. Coi như là trừng phạt ngươi ngày đó “lấy tay bắt cá”, bản thiếu gia thứ lỗi cho ngươi.
Nếu Mi Phương biết rằng Lưu Sấm nghĩ vậy, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình. Lưu Sấm không cần để ý Mi Phương là có ý gì, đưa bảo mã tới cửa, nếu đem trả lại, có thể bị thiên lôi đánh đấy!
- Đúng rồi, vật mà ngươi muốn, đã làm xong rồi !
Mi Hoán đi tới bên cạnh Trân Châu, chỉ vào cái bọc trên lưng Trân Châu.
Quản Hợi nhăn lông mày, trong lòng không kìm nổi mắng to: Tiểu nương tử phá sản, thật sự là tiểu nương tử phá sản ... ngựa Bạch Long này tuy rằng không bì được với Tượng Long, nhưng cũng là ngựa tốt trăm dặm mới tìm được. Vậy mà ngươi lại coi nó thành ngựa thồ, quả thực là lụn bại đến cực hạn rồi, lụn bại đến cực hạn rồi.