Như vậy cũng tốt, rời khỏi Từ Châu trở về Dinh Xuyên, nói không chừng có thể giành được thêm nhiều cơ hội! Thế nhưng, ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, liền lập tức bị một bóng hình xinh đẹp xua đuổi. Nếu ta đi rồi, vậy Tam Nương Tử nên làm thế nào cho phải?
Lưu Sấm miệng ngập ngừng, hạ giọng nói:
- Thúc phụ, cháu muốn tạm thời ở lại.
- Hả ?
- Cháu đã đáp ứng với Tam Nương Tử, tháng sau Mi gia tỷ võ, cháu muốn tại đại hội giành quán quân... Đại trượng phu nói lời phải giữ lời làm sao có thể thất tín với nữ tử? Cháu...cháu...cháu... Cháu còn muốn mang Tam Nương Tử đi cùng.
Tình cảm con người thực kỳ diệu. Lưu Sấm và Mi Hoán thời gian tiếp xúc tuy rằng không lâu, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại có chút nhớ nhung, nóng ruột nóng gan. Lúc đầu, có thể vì linh hồn với các mảnh vụn linh hồn còn sót lại của thân thể này khiến hắn nguyện ý cùng Mi Hoán tiếp xúc. Nhưng về sau, đặc biệt là Mi Hoán lén lút trộm sâm hoàn của Mi Phương đưa cho hắn, càng khiến Lưu Sấm cảm nhận được nội tâm Mi Hoán có tình cảm hết sức sâu đậm với hắn. Nếu như hắn đi rồi, Mi Hoán nhất định sẽ được gả cho Lưu Bị, đây là điều mà Lưu Sấm không thể khoan nhượng.
Vậy nên, Lưu Sấm phải ở lại. Bất kể Mi gia có chấp nhận hay không, hắn cũng phải mang Mi Hoán đi... Nói cách khác, như vậy chẳng phải là phụ thâm tình của Mi Hoán đối với hắn sao?
Lưu Dũng nhăn mày lại, có chút do dự.
- Tam Nương Tử là một cô nương tốt, ta cũng rất yêu mến. Nhưng mà cháu cần suy nghĩ cho rõ ràng, Tam Nương Tử dù sao cũng là thương nhân chi nữ, không coi nhà nghèo ra gì, vào cửa Lưu gia cũng không phải là chuyện dễ. Huống chi, Mi Chúc kia tuy nói tài năng không tầm thường, nhưng cũng là người thương nhân... Thương nhân coi trọng lợi ích, nếu như lợi ích không đủ ông ta sao có thể đồng ý để cháu tùy tiện dẫn Tam Nương Tử đi? Hiện giờ cháu còn chưa quy tông nhận tổ, huynh đệ Mi Chúc Mi Phương cũng không thật sự đem chúng ta để trong mắt.
Thiếu... Mạnh Ngạn, hãy nghe ta nói, nếu cháu thật sự là thích Tam Nương Tử, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cứ đoạt cô ấy đi là được. Đợi chúng ta trở về Dinh Xuyên, Mi gia còn dám đuổi theo đòi người sao? Bọn họ nếu thật dám đi Dinh Xuyên tìm cháu, ta liền đánh gãy chân huynh đệ hắn.
Lưu Dũng này cũng là hạng người thật ngoan độc! Lưu Sấm nhìn cười không được, khẽ lắc đầu nói :
- Thúc phụ, việc này không vội, đợi Tam Nương Tử trở về, thì hẵng quyết định sau.
- Như vậy tùy cháu đi...Tuy nhiên, lần này chúng ta trở về mà nói, không thiếu được phải có một ít người giúp đỡ.
Lão Chu... Không đúng, là Quản Hợi, người này võ nghệ không tồi, quan trọng nhất là hắn từng dẫn dắt quá nhiều binh lính, trải qua nhiều trận chiến lớn, thuộc hạ dưới tay vẫn còn một đám người cường đạo. Trước kia trí nhớ của cháu chưa khôi phục, ta cũng không tiện nói rõ. Hiện giờ nếu như đã quyết định quy tông nhận tổ, sao không chiêu dụ Quản Hợi bọn họ lại đây? Lão Quản người này tuy nói xuất thân Khăn Vàng, nhưng là người có tình nghĩa, có lẽ cũng không sẽ không cự tuyệt.
- Mời chào Hợi thúc?
Lưu Sấm có chút động tâm.
- Chuyện này trước không vội, dù sao chúng ta cũng không phải là đi ngay lập tức, đợi sức khỏe lão Quản hồi phục rồi, lại thương lượng với lão chuyện này.
Lưu Dũng nói xong, liền đứng dậy :
- Cháu nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì gọi ta, ta với lão Quản ở phòng đối diện nói chuyện.
Lưu Sấm uống xong thuốc, cảm thấy chút mệt mỏi. Trương tiên sinh phối với vị thuốc này là một phương thuốc tốt, có điều dễ dàng khiến người ta sinh ra buồn ngủ.
Hắn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó ngả lên đệm, rất nhanh liền tiến vào giấc mộng. Nhìn Lưu Sấm ngủ, Lưu Dũng lui ra khỏi phòng, thuận tay đem đóng cửa phòng lại.
Thấm thoắt, một ngày đã trôi qua.
Lúc này mặt trời chiều đang ngả về hướng tây, mặt trời chiếu xuống Tây Sơn, Lưu Dũng đứng lên hiên cửa, thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng...
Rất nhanh là có thể trở về Dĩnh Xuyên !
Thoáng một cái đã hơn mười năm, cũng không biết Dĩnh Xuyên bây giờ sẽ như thế nào nữa?
*****
Trương Phi vào lúc vạng tối đã suất bộ rời khỏi huyện Cù. Bầu không khí khẩn trương bao phủ huyện Cù cũng lập tức tan thành mây khói. Người huyện Cù vẫn như cũ đối với Mi gia có vài phần địch ý, tuy nhiên so với ban ngày, đã dịu đi rất nhiều. Trị an trong thành vẫn do gia đinh Mị gia vẫn phụ trách như trước. Bởi vì vừa mới trải qua một trận đại chiến, nên khi trời tối, huyện Cù liền bắt đầu hạ cấm đi lại ban đêm.
Mi phủ, trung các.
Hoàng Cách vẻ mặt đau khổ nói :
- Tử Phương, cứ tiếp tục thế này cũng không được. Tuần binh không chịu quay trở về, Chu Tặc Tào phái người nói chào từ giã với ta... Ta tuy rằng còn chưa đáp ứng, nhưng phỏng chừng hắn quyết không thay đổi chủ ý rồi. Ngươi nói xem cái này êm đẹp thật đấy, làm sao có thể biến thành bộ dạng như này? Hiện tại huyện Cù thật đúng là binh lực hư không, một khi gặp chuyện phát sinh, ngoại trừ Bạch Mạo của Trần tướng quân ra thì trong tay ta chỉ có mấy trăm gia đinh có thể dùng. Bắt đầu từ ngày mai, tiến hành thanh trừ ngoài thành huyện Cù, nhưng nhân lực không đủ, thì sao có thể càn quét sạch tàn dư còn sót lại.
Vũ Sơn Tặc đã xong rồi, thế nhưng không có nghĩa là tám xã mười dặm huyện Cù có thể ngay lập tức khôi phục bình thường.
Tuy là binh lính Từ Châu ở ngoài thành huyện Cù tiêu diệt hết Vũ Sơn Tặc, nhưng vẫn có thể để cá lọt lưới. Những con cá lọt lưới đó vẫn ẩn thân ngoài thành, rất dễ biến thành giặc cỏ, làm hại ở xã. Thận là quan phụ mẫu của huyện Cù quan, Hoàng Cách cũng coi như xứng đáng với chức vụ, đương nhiên không muốn chiến tranh loạn lạc sẽ phát sinh lần nữa ở huyện Cù. Nhưng vấn đề là, không người nào có thể dùng, không biết phải làm sao?
Mi Phương vỗ nhẹ trán, cũng làm bộ vẻ khó khăn.
- Xem ra, hôm qua cầu tình cho Trương Nam, đích thật là thất sách... Sớm biết rằng sẽ biến thành bộ dạng như vậy, ta hôm qua tuyệt đối sẽ không đứng ra nói thay cho gã. Tuy nhiên việc đã đến mức này, hối hận cũng muộn rồi! Văn Thanh, chuyện này vẫn cần ta với ngươi nghĩ biện pháp giải quyết mới được. Nếu Chu Hợi không nguyện ý đứng ra làm việc, chỉ sợ miễn cưỡng sẽ khiến hắn càng thêm phản cảm. Không bằng như này, có câu trọng thưởng tất có dũng phu, nếu chúng ta từ trong thành không chiêu dụ được nhân công, không bằng nghĩ biện pháp chiêu dụ bên ngoài.
Ta nghe nói, xã Y Lô bên kia có không ít lưu dân. Như vậy đi, ta tạm lấy trước một trăm kim cho ngươi... Ngươi ngày mai phái người đi tới xã Y Lô, chiêu mộ chút lưu dân lại đây, tạm ứng phó phiền toái trước mắt. Chúng ta lúc này cũng không thể rụt rè. Nếu không tương lai cho dù là triệu hồi được Chu Hợi bọn họ đến làm việc, cũng sẽ khiến bọn họ càng thêm hung hăng, kiêu ngạo. Một trăm kim, để chiêu mộ vài trăm người không phải là là vấn đề lớn, đi ứng phó trước, chớ để Thúc Chí xem thường chúng ta.
Hoàng Cách ngẫm nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có một con đường như vậy. Y thở dài:
- Một khi đã như vậy, vậy thì theo lời Tử Phương nói đi.
Ngày hôm sau, Hoàng Cách mang theo tiền tiến vào xã Y Lô chiêu mộ tuần binh. Đúng như những gì Mi Phương nói, trọng thưởng tất có dũng phu! Xã Y Lô lưu dân chiếm đa số, đối mặt với số tiền chiêu mộ của Hoàng Cách, không ít người biểu hiện sự thích thú, nồng hậu. Gần một ngày, Hoàng Cách liền chiêu mộ được gần hai trăm lưu dân, sung vào đảm đương tuần binh.
Trị an của huyện Cù lập tức chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Ngay sau đó, Hoàng Cách mệnh cho hai trăm tuần binh phối hợp Bạch Mạo binh hành động, trong vòng mười dặm sườn núi, xã Vũ Sơn và những nơi khác, phát khởi vây quét hành động. Mấy nghìn Vũ Sơn Tặc hoàn toàn bị tiêu diệt, trên thực tế cũng có không ít kẻ trốn thoát. Những người này thật không ngờ hành động của huyện Cù lại nhanh chóng đến như vậy, thế nên binh lính tản mạn này hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị quan binh nhanh chóng đánh tan. Liên tiếp chiến đấu, tuần binh huyện Cù chết hơn mười người, lại khiến tình trạng trị an huyện Cù hồi phục bình thường. Kể từ đó, hóa giải được không ít oán khí của người dân huyện Cù. Sự căm thù đối với Lưu Bị cũng được giảm bớt rất nhiều... Suy cho cùng quan phủ cũng là vì trăm dân làm việc, chung quy cũng là tận hết trách nhiệm.
Trần Đáo thấy tình huống như vậy, cuối cùng cúng thở phào nhẹ nhõm.
Y sở dĩ lưu lại, cũng là lo lắng cho danh dự Lưu Bị chịu ảnh hưởng. Tổng thể mà nói, dân chúng huyện Cù đối với Lưu Bị mặc dù vẫn còn một chút bất mãn, nhưng bởi không quan hệ nặng nhẹ, danh dự của Lưu Bị cuối cùng cũng được cứu vãn!
******
- Chu đại ca, hôm qua huyện tôn phái lão Mã trong nha môn đến nhà ta du thuyết.
- Ừ
- Huynh cũng biết, ta là con vợ kế, vốn không có tài sản gì, toàn bộ đều nhờ làm việc ở nha môn mưu sinh. Lão Mã nói, huyện tôn hy vọng chúng ta có thể trở về làm việc... Chuyện lúc trước, tất cả đều là hiểu lầm, hắn cũng không nắm rõ tình huống lúc đó, vì vậy mới phải đứng ra cầu tình. Nếu sớm biết những Từ Châu binh đó ngang ngược kiêu ngạo như thế, hắn nhất định sẽ làm chủ cho trăm dân huyện Cù.
Mà nay huyện Cù trải qua đại chiến, thương vong không ít. Như vậy càng cần phải mau chóng phục hồi nguyên khí... Nhưng dựa vào việc chiêu mộ tạm thời binh lính xứ khác, khắng định làm việc không được tận tâm tận lực. Cho nên huyện tôn muốn chúng ta trở về, còn nói chỉ cần trở về, mỗi người có thể được chia một ngàn tiền. Ta có chút do dự, có nên trở về hay không đây?
Trương Lâm ngồi trong gia viện nhà Lưu Sấm, dáng vẻ buồn rầu.
Quản Hợi tuy rằng thương thế chưa hồi phục, nhưng đã có thể hoạt động quyền cước... Ông chỉ bị thương thế ngoài da, hoàn toàn không có gì đáng lo ngại. Tĩnh dưỡng vài ngày, cộng thêm kim sang dược của Trương tiên sinh rất có thần hiệu, vì vậy rất nhanh có thể hoạt động trở lại. Hai ngày này, Hoàng Cách tốn không ít công phu, thuyết phục được không ít mọi người trở về đội tuần binh. Trương Lâm xem như thân tín của Quan Hợi, cũng nhận được tin tức, cho nên mới tới hỏi ý kiến của ông.
- Nói đến cùng thì lão Hoàng cũng là một vị quan tốt.
Quản Hợi uống nước, khoan thai cười nói:
- Chẳng qua, lần trước ông ta làm một chuyện rất không đạo lý. Về phần ông ta nói hiểu lầm, cũng không quan trọng, ta chính là không có ý định trở lại làm việc nữa, đợi thương thế tốt lên rồi, ta chuẩn bị tìm chút việc khác để làm, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn so với làm việc ở nha môn... Tiểu Trương ngươi nếu muốn trở về, vậy thì quay trở về đi. Lão Hoàng có một câu nói không sai, chính là số lưu dân này không phải là người huyện Cù, hiện tại chịu làm việc, là bởi vì có Bạc Mạo binh ở đây, Đợi Bạch Mạo binh đi rồi, duy trì huyện Cù, còn phải dựa vào dân chúng huyện Cù.
Trương Lâm nghe xong, liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Nếu như vậy, ta đây nên đồng ý trở về rồi.
Hàn huyên với Quản Hợi vài câu, Trương Lâm liền cáo từ rời đi.
Gã vừa mới đi, Lưu Sấm liền từ bên trong đi ra, ngồi xuống bên cạnh Quản Hợi.
Giữa xuân khí trời rất thoải mái, ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy rất tự tại. Lưu Sấm nằm trên giường một thời gian ngắn, thân thể cũng khôi phục gần như bình thường, ngoại trừ tình trạng vết thương nội phủ không thể lập tức bình phục ra, vết thương sưng đỏ phía sau lưng đã tan đi, chỉ để lại một vết sẹo bắt mắt.
- Tiểu Trương tới đây làm gì?
- Hắn chuẩn bị trở về tiếp tục làm tuần binh.
Quản Hợi lắc đầu nói :
- Thằng nhãi này là người thông minh, chỉ có điều đôi khi quá mức láu cá. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, theo ta cũng lâu như vậy, cũng không sa sút thì tốt... Hắn bây giờ trở về rồi, nói không chừng có thể lĩnh chức Sai sự đồn trưởng, coi như là thăng chức.
- Mỗi người có một số mệnh, để ý đến hắn làm chi.
Lưu Sấm vừa nói được phân nửa, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa. Ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc truyền đến, một con Bạch Long mã màu lông thuần trắng từ bên ngoài chạy vào sân, nhìn Lưu Sấm lắc đầu vẫy đuôi.
- Trân Châu?
Lưu Sấm ngẩn ra, vội vàng đứng dậy. Không đợi hắn cất bước, đã thấy một bóng dáng nhỏ xinh, dắt một con hắc mã thần tuấn tiến vào.
- Hùng ngốc, ngươi nói ai có số phận vậy?