- Nhưng cái này và tìm nương tựa Lưu Bị thì có quan hệ gì?
Quản Hợi nghiêm mặt nói:
- Lưu Bị là người như nào chứ? Chính là hạng người dệt chiếu buôn giày, làm sao có thể đánh đồng với Trung Lăng Hầu?
Trung Lăng Hầu, có lẽ là hậu nhân của Tế Bắc Trinh Vương, chính là hoàng thân quốc thích, dòng họ Hán thất. Thời kỳ đầu Hoàn đế, Trung Lăng Hầu là Du Lịch Đại Học, Thượng thư ngôn sự. Sau ở Dĩnh Xuyên được cử làm Hiếm Liêm...Đại Hùng, không đúng không đúng, Mạnh Ngạn, cháu phải biết rằng Dĩnh Xuyên là địa phương nào, là nơi mà người đọc sách trong thiên hạ đều hướng tới. Thư viện Dĩnh Xuyên tụ tập rất nhiều tuấn kiệt tài đức trong thiên hạ, có thể ở Dĩnh Xuyên được tiến cử làm Hiếu Liêm, đó chẳng phải là đã thành sự nghiệp hay sao? Sau này, Trung Lăng Hầu Tăng tam Thượng Thư Lệnh, phong chức Thị Trung, trong triều quyền gian ai mà không sợ? Sau lại đảm nhiệm Kinh Triệu doãn, chẳng qua là khi ấy triều chính bại hoại, phải ra ngàn vạn tiền. Trung Lăng Hầu nhân vật bậc nào? Sao có thể làm loại chuyện này, vì thế không chịu nghe chính, sau đã bị Tiên đế phong làm Gián Nghị Đại Phu...
Nói tới đây, Quản Hợi thở dài.
- Chẳng trách Đại Lưu vẫn không chịu tiếp nhận trợ giúp của ta, hóa ra là nguyên nhân này. Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết... Năm đó Trung Lăng Hầu bởi vì sự việc hoạch tội Đại Hiền Lương sư, Đại Hiền Lương sư thậm chí vì thế cảm thấy đáng tiếc. Về phần đi tới Dĩnh Xuyên diệt cả nhà cháu, quả thật Thập Thường Thị gây nên.
Hán thất tông thân, hoàng thân quốc thích?
Lưu Sấm sau khi nghe xong những lời Quản Hợi nói, lập tức cảm xúc mênh mông.
Bởi vậy những lời sau mà Quản Hợi nói, lại không lọt vào tai hắn, ánh mắt vô thức rơi vào quyển gia phả trên tay.
Tế Bắc Trinh Vương, đó là ai?
Hắn ngẩng đầu, hạ giọng nói:
- Hợi thúc, cháu không hề trách thúc. Khi ấy mệnh là vậy. Phụ thân đắc tội Thập Thường Thị, mới có tai họa này, là tội của Thập Thường Thị, có liên quan gì tới thúc đâu? Thúc là thúc, Khăn vàng là Khăn vàng, thúc không thay mặt được cho Khăn Vàng, cần gì phải băn khoăn nhiều? Cháu chỉ biết là, thúc đối đãi với cháu rất tốt, thúc là Hợi thúc của Lưu Sấm cháu.
Quản Hợi vô cùng kích động! Ông ra sức gật đầu, lại không biết nên nói gì cho phải.
Sau một lúc lâu, ông đứng lên nói:
- Mạnh Ngạn, cháu hãy yên tĩnh một chút, ta đi tìm thúc phụ của cháu...để trò chuyện với Đại Lưu.
Hiện giờ, Lưu Dũng đã nói thẳng ra thân phận của Lưu Sấm, nếu tiếp tục dùng cách xưng hô thúc phụ, có vẻ như không thích hợp cho lắm. Nào ngờ Lưu Sấm nói:
- Xin thúc hãy nói cho thúc phụ cháu, mấy năm nay cũng bởi vì có sự chăm sóc của thúc ấy, cháu mới có thể vô ưu vô lự mà lớn lên. Trong lòng cháu, ông ấy mãi là thúc phụ của cháu. Nếu như một ngày nào đó cháu có thể quy tông nhận tổ, nhất định sẽ bẩm báo phụ thân, xếp thúc ấy vào tộc phổ Lưu gia.
Vì sao Lưu Dũng đi ra ngoài?
Thật ra, Lưu Sấm cũng có thể đoán ra. Đổi lại là ai, nhiều năm làm thúc phụ như vậy, cùng sống nương tựa lẫn nhau với Lưu Sấm, chẳng khác gì người một nhà. Hiện giờ đột nhiên chuyển đổi thân phận, Lưu Dũng biến thành gia thần, cho dù trong lòng Lưu Dũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút khổ sở khó chịu.
Thân hình Quản Hợi chấn động, quay lại nhìn Lưu Sấm sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lưu Sấm vẫn cảm thấy đầu óc rối loạn, giống như cảm giác rơi vào trong mộng...Hơn nửa ngày, hắn cuối cùng cũng làm cho mình bình tĩnh trở lại, mở gia phả trong tay ra, thấy trên cùng có một cái tên, đó là tên của Cao Tổ Lưu Bang, dưới Cao Tổ Lưu Bang là Hoài Nam Lệ vương Lưu Trường. Mà dưới cái tên Lệ Vương Lưu Trường, lại phân ra mấy nhánh, trong đó có một cái tên mà Lưu Sấm cảm thấy vô cùng nhìn quen mắt.
Hoài Nam Vương, Lưu An.
Đó chẳng phải là người đã biên soạn ra “Hoài Nam Tử”, sau này bởi vì liên lụy tạo phản mà bị giết đó sao?
Lưu Sấm ngây ngẩn cả người, tiếp tục ngồi xem. Dưới Lưu Trường có ba người con trai, con cả Hoài Nam Vương Lưu An và tên của một người con trai khác đều không để lại bản ghi chép nào. Nói cách khác, Lưu An và các con trai của Lưu Trường, lúc trước bởi vì chuyện tạo phản mà bị liên lụy, đã không để lại con nối dòng.
Tế Bắc Trinh Vương Lưu Bột...Đây cũng là một nhánh còn tồn trong ba nhánh dưới Lưu Trường.
Lưu Trường?
Lưu Sấm cảm giác cái tên này vô cùng xa lạ, hắn không nhớ nổi cái tên và lai lịch của người này. Nếu không phải có gia phả này, thậm chí Lưu Sấm còn không biết trên đời này còn tồn tại một người là Lưu Trường. Tuy nhiên lại nói tiếp, Lưu Trường này chính là là tổ tiên một nhánh của Lưu Đào.
Dưới gối Lưu Bang, con nối dòng khá đông. Nhưng sau khi trải qua loạn Lữ Hậu, con ông ta gần như bị diệt sạch. Loại tình huống này, sau này có phần khá tương tự thời Võ Tắc Thiên chấp chính. Chẳng qua Võ Tắc Thiên không độc ác như Lữ Hậu...
Trong trí nhớ của hắn, phần đông con nối dòng của Lưu Bang cuối cùng có Đại Vương Lưu Hằng tiếp chưởng đế vị, chính là Hán Văn Đế mà trong sử sách có ghi chép lại.
Lưu Trường và Hán Văn Đế là một thế hệ, nói cách khác Tế Bắc Trinh Vương Lưu Bột và Cảnh Đế là ngang hàng.
Lưu Sấm tìm thế hệ hậu đại của Lưu Bột, cuối cùng ở đời thứ mười tám mới tìm được tên Lưu Đào. Nói cách khác, Lưu Sấm là con cháu mười tám đời của Tế Bắc Trinh Vương Lưu Bột. Căn cứ theo gia phả này, từ đó có thể thấy được Lưu Sấm là Hoàng nhị đại của “Căn hồng miêu chính”! Chẳng qua, Lưu Sấm không biết mà nay Hán Đế đến tột cùng là có boa nhiêu đại tử tôn, cho nên cũng không rõ ràng lắm giữa hắn và Hán Đế rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
Cất kỹ gia phả đi, trong lòng Lưu Sấm lại cảm thấy kích động.
Lưu Bị, dựa vào một hậu duệ Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng giả dối không có thật mà có thể lập nên cơ nghiệp to lớn như vậy. Mà nay mình có chứng cứ rõ ràng, chẳng phải là có không gian phát triển rất lớn đó sao? Quản Hợi nói không sai, Lưu Bị là hạng người dệt chiếu buôn giày, đích thật là không đáng đầu nhập vào. Hơn nữa, hiện giờ Lưu Bị còn chưa làm giàu, khoảng cách ông ta lập nên cơ nghiệp Thục Hán vẫn còn thời gian mười mấy năm. Ông ta ở Từ Châu, chẳng qua chỉ là tạm cư mà thôi...Sau này hoảng sợ như chó nhà có tang, chạy trốn liên tục, cực kỳ đáng thương.
Lưu Bị rất có tính ẩn nhẫn, vấn đề là đáng giá để đi đầu nhập ông ta nương tựa hay sao? Lúc ban đầu Lưu Sấm muốn tìm nơi nương tựa Lưu Bị, thứ nhất là rất hiểu về Lưu Bị, thứ hai là sau khi trọng sinh, hắn nảy sinh sự sợ hãi đối với một thế giới xa lạ. Thử nghĩ, bất cứ người nào phát hiện mình tái sinh ở thế giới một ngàn tám trăm năm trước, ý niệm đầu tiên nhất định là thấp thỏm lo âu. Nếu lúc này, hắn nghe được một cái tên quen thuộc, hơn nữa kiếp trước lại rất có thiện cảm với người này, chắc chắn trong tâm lý sẽ nảy sinh muốn tìm người đó nương tựa.
Nhưng hiện tại...
Tìm nơi nương tựa Lưu Bị thật sự thích hợp sao? Sau khi tìm ông ta nương tựa, chẳng lẽ lại phải theo ông ta xóc nảy lưu ly mười mấy năm sao?
Lưu Sấm ra sức lắc đầu, dứt bỏ ý niệm này trong đầu. Bình ổn tinh thần cẩn thận suy xét, hắn hiện tại tìm nơi nương tựa Lưu Bị, cũng không phải một lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, không tìm nơi nương tựa Lưu Bị, lại nên làm thế nào cho phải?
- Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.
Lưu Dũng bưng chén thuốc, tiến vào phòng.
Lưu Sấm vội vàng đứng lên, đi tới nhận lấy chén thuốc, hạ giọng nói:
- Thúc phụ, người ta nói một ngày làm cha, cả đời làm cha. Cháu gọi thúc một tiếng thúc phụ, đời này thúc đều là thúc phụ của cháu. Đừng gọi cháu cái gì Thiếu gia nữa, cứ xưng hô giống như trước đây là được. Tương lai quay về Dĩnh Xuyên, cháu nhất định sẽ xếp tên thúc phụ vào gia phả. Cho nên, xin thúc từ nay về sau đừng gọi cháu là Thiếu gia, cháu không nhận nổi đâu.
Thân hình Lưu Dũng run lên, mắt hổ rưng rưng, gật đầu liên tục.
- Nên thay thuốc rồi, cháu ngồi xuống đi, để ta thay thuốc cho cháu.
Lưu Sấm uống hết chỗ thuốc kia, ngồi xuống quay lưng về phía Lưu Dũng. Trên lưng vết thương đã bớt sưng khá nhiều, Lưu Dũng cẩn thận bôi kim sang dược cho Lưu Sấm, sau đó dùng vải trắng đã được khử trùng dựa theo phương pháp mà Lưu Sấm nói quấn lấy vết thương, sau đó thở phào như trút được gánh nặng.
- Mạnh Ngạn, nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, hoàn sâm mà Tam Nương Tử đưa cho cháu hai ngày này không cần dùng nữa, chờ cháu nội phủ thương thế đỡ hẳn rồi, thì mới bắt đầu lại dùng sâm hoàn, nếu không sẽ không có lợi cho sức khỏe của cháu. Có chuyện gì, cứ gọi ta là được.
- Thúc phụ, cháu muốn biết, tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào đây?
- Hả?
- Ý cháu là, lần này cháu đã đắc tội với Lưu Bị rồi, sau này không thể sống yên ở huyện Cù được nữa. Bởi vậy, chúng ta nên đi đâu?
Lưu Dũng nghe vậy lập tức mỉm cười.
- Đắc tội với Lưu Bị thì đắc tội, sợ hắn gì chứ? Về phần chúng ta, đương nhiên là quay về Dĩnh Xuyên rồi. Sau khi trở lại Dĩnh Xuyên, tìm những bạn già tốt ngày xưa của cha cháu. Ta còn nhớ rõ, năm xưa lão gia và Tuân thị Bát Long là bạn vong niên. Tuân thị là vọng tộc Dĩnh Âm, đến lúc đó có thể tìm bọn họ hỗ trợ, Tuân thị tuyệt sẽ không chối từ... Ngoài ra, lão gia và Dĩnh Xuyên Chung Diêu là chi giao từ tóc còn để chỏm, Chung thị cũng là vọng tộc Dĩnh Xuyên, chỉ cần hai nhà này ra mặt, việc quy tông nhận tổ không khó khăn gì nữa.
Tuân thị Bát Long, Dĩnh Xuyên Chung Diêu...
Lưu Sấm hít sâu một hơi, thầm nhủ: Hóa ra mạng lưới quan hệ của cha thật không ngờ rộng lớn như thế.
Đồng thời, Lưu Sấm cũng có thể nhận ra, ngay từ đầu Lưu Dũng đã chưa từng nghĩ sẽ đi tìm nương tựa Lưu Bị... Đích xác, Lưu Bị tuy rằng chiếm giữ Từ Châu, nhưng nói cho cùng so với Lưu Đào, địa vị thân phận của Lưu Bị kém quá xa. Có lẽ ngày sau Lưu Bị có thể có danh tiếng vang xa hơn Lưu Đào, nhưng lúc này, giữa hai người có cách biệt một trời.