Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới vài cuốn sách trong hòm sách mà trước đó mình đã thấy.
Dĩnh Xuyên Đào?
Chẳng lẽ Dĩnh Xuyên Đào này chính là phụ thân của hắn? Trong đầu hắn bỗng hiện ra một bóng dáng cao lớn võ vàng....Mặc dù hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng Lưu Sấm biết, người đó đang mỉm cười với hắn.
Lưu Dũng nhìn Quản Hợi, từ từ mở hòm sách ra. Ngón tay thô ráp sượt qua thẻ trúc, như là vuốt ve làn da của tình nhân, vô cùng cẩn thận.
- Những cuốn sách này đều có chú thích của lão gia. Khi lão gia còn sống, tinh thông “Thượng thư”, “Xuân Thu”, có thanh danh rất lớn tại Dĩnh Xuyên. Thiếu gia từng nghe nói tới Tuân thị Bát Long chưa? Giao tình của lão gia và bọn họ cũng không tồi đâu.
Tuân thị Bát Long?
Lưu Sấm mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà Quản Hợi lại trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Thời đại này, muốn trở nên nổi bật dựa vào cái gì? Ngoại trừ bản lãnh tự thân, gia thế, mạng lưới quan hệ cũng không thể thiếu. Lưu Bị dựa vào cái danh Hoàng thúc Đại Hán để giả danh lừa bịp chung quanh, cuối cùng đạt được thành tựu cơ nghiệp Thục Hán, mà Tôn Quyền dựa vào dư ấm mà cha huynh ban cho, ngồi vững vàng Giang Đông, chiếm giữ một góc Đông Nam Thiên An.
Nhìn chung chư hầu quật khởi cuối thời Đông Hán luôn có muôn vàn các mối quan hệ.
Đổng Trác khởi sự từ Tây Lương, lại bởi vì thân phận gia đình thanh bạc, nên bị tất cả mọi người bài xích. Đương nhiên, phương diện này có nguyên nhân tự bản thân Đổng Trác, nhưng nói thẳng ra, chính là bởi vì căn cơ của ông ta không sâu. Không nói Đổng Trác, mà ngay cả Đại tướng quân Hà Tiến, bởi vì là xuất thân đồ tể, chẳng phải bị kẻ sĩ lợi dụng đó sao? Chẳng qua bởi vì ông ta quyền cao chức trọng, kẻ sĩ không có khả năng dùng thủ đoạn như đối phó với Đổng Trác để đối phó Hà Tiến thôi.
Tóm lại, đó là một thiên hạ hai triều đại, lại là một thời đại của con ông cháu cha.
Có một gia thế tốt, dù gì cũng có thể làm ít công to. Nếu quật khởi từ bên trong dân gian, tất nhiên sẽ bị chèn ép điên cuồng từ các phương diện. Có đôi khi ngẫm lại, hoá ra cuối thời Đông Hán này, không ngờ có cách làm khác nhau với xã hội kiếp trước nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Lưu Sấm ngay từ đầu muốn tìm nơi nương tựa Lưu Bị, cũng chính là xuất phát từ tâm lý như vậy. Chỉ có điều hắn vạn lần không nghĩ đến, bản thân cư nhiên cũng biến thành người của hai thời đại.
Tuân thị Bát Long, người tài đấy! Người cha mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia không ngờ lại có giao tình tốt với bọn họ như thế, đủ để chứng minh cha mình cũng không là kẻ đầu đường xó chợ. Lực lượng của kẻ sĩ ở cuối thời Đông Hán cực kỳ hùng mạnh. Thế gia đại tộc đang phát triển biến hóa theo hướng môn phiệt và hậu duệ quý tộc. Cái gọi là Tam quốc tranh bá, nói thẳng ra chính là quá trình thế gia đại tộc khôn sống mống chết. Đương nhiên rồi, quá trình này duy trì liên tục trong thời gian rất dài cuối cùng khiến cho người Hán đại thương nguyên khí.
Lưu Sấm lắp bắp:
- Cha cháu...tên là Lưu Đào ư?
Nếu Dĩnh Xuyên Đào kia là cha của Lưu Sấm, vậy thì tính danh này cũng gần như chắc chắn rồi. Lưu Đào, cái tên này thật là quen tai. Trong Tam quốc chí dường như có ghi chép, con trai của Lưu Diệp tên là Lưu Đào, tuy nhiên, hẳn là người đó vẫn chưa ra đời chứ!
Lưu Dũng lộ ra kính trọng vẻ, gật đầu nói:
- Mạnh Ngạn, quả nhiên là nhớ ra rồi!
“Ta sao mà nhớ ra, chẳng qua là ta suy đoán thôi...”
Tuy nhiên, Lưu Sấm chợt phát hiện Quản Hợi ngồi bên cạnh lộ ra vẻ kinh hãi, há to miệng, sau một lúc lâu hỏi:
- Đại Lưu, ý ngươi là Đại Hùng chính là hậu nhân của Trung Lăng Hầu?
- Đúng vậy!
Lưu Dũng thở dài:
- Nhớ năm xưa, lão gia và Vệ úy Lưu Doanh, Tư Không Trương Tế liên danh dâng tấu, nói Trương Giác nhất định mưu phản, cần xử lý càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, lúc ấy Trương Giác mệnh Mã Nguyên Nghĩa âm thầm cấu kết đám người Thập Thường Thị Trương Nhượng, thế cho nên tiên đế không tin tưởng lời nói của lão gia.
Lão gia lúc ấy vô cùng phẫn nộ, vì thế quyết nghị tiếp tục dâng sớ buộc tội.
Nào biết được Lưu Doanh và Trương Tế lâm trận lùi bước, rơi vào đường cùng, lão gia một mình dâng sớ, buộc tội Thập Thường Thị và Trương Giác cấu kết... Kể từ đó, lại chọc giận đám người Trương Nhượng. Thập Thường Thị sau đó vu cáo hãm hại lão gia, tiên đế nghe tin sàm ngôn, sai người bắt lão gia vào đại lao...... Thiếu gia khi đó tuổi còn nhỏ, cho nên có lẽ ấn tượng về lão gia không sâu. Lão gia là người có tính cách cực kỳ cương liệt, sao chịu chấp nhận bị oan uổng như thế? Trong cơn giận giữ, lão gia ở trong lao tuyệt thực mà chết. Nhưng Trương Nhượng lại không chịu từ bỏ ý đồ, vì kinh sợ đại thần trong triều, vì thế phái thủ hạ tới Dĩnh Xuyên, ý đồ tàn sát cả nhà lão gia.
Sau này, Trương Giác thật sự tạo phản, thanh thế lớn. Tiên đế nhớ tới lời khuyên của lão gia, cho nên vô cùng hối hận, vì thế truy phong làm Trung Lăng Hầu... Khi ta nhận được tin tức thì đã qua vài năm rồi. Hơn nữa lúc ấy Thập Thường Thị đương quyền, ta sợ nếu đưa thiếu gia quay về Dĩnh Xuyên, Thập Thường Thị chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, vì thế quyết định ở lại huyện Cù. Sau này Thập Thường Thị chết rồi, Đổng Trác lên nắm quyền, thiên hạ đại loạn, Dĩnh Xuyên lại càng nhiều lần ngập trong chiến hỏa, ngược lại không bằng cứ ở lại huyện Cù sẽ an toàn hơn...
Thiếu gia, cậu hiện tại đã biết lão gia là người thế nào rồi đúng không?
Lưu Dũng vừa nói chuyện, vừa lấy một quyển thư giản từ trong hòm ra, đưa cho Lưu Sấm.
- Đây là giả phả của thiếu gia, xin thiếu gia hãy cất kỹ.
Ông đậy hòm sách lại, nở nụ cười như trút được gánh nặng.
- Nay thiếu gia đã lớn, Lưu Dũng ta coi như cũng không phụ sự cậy nhờ của lão gia. Sách trong rương này đều là thư giản mà lão gia yêu quý nhất, cùng với vài bản tấu chương nguyên bản của lão gia, tương lai trở về Dĩnh Xuyên, dựa vào những thứ này có thể quy tông nhận tổ.
Trách nhiệm ứ đọng trong lòng mười hai năm qua dường như dần dần tan biến. Trước kia, Lưu Dũng do lắng Lưu Sấm chậm trễ, sợ Lưu Sấm đần độn, nhát gan sợ phiền phức như vậy cả đời, sẽ phụ sự phó thác của chủ nhân.
Mà nay Lưu Sấm đã lớn, áp lực của ông cũng lập tức giảm bớt rất nhiều. Kế tiếp, ông chỉ còn phải bảo vệ Lưu Sấm thật tốt, nhìn hắn làm rạng rỡ tổ tông, coi như đã hoàn thành sự phó thác của lão gia rồi.
Lưu Dũng đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
- Thuốc hơi nguội, ta ra ngoài đun nóng lại.
Đợi Lưu Dũng ra khỏi phòng, Lưu Sấm mới giật mình bừng tỉnh.
- Hợi thúc, cha cháu...rất nổi danh sao?
Tuy rằng Lưu Dũng đã miêu tả rất nhiều, nhưng Lưu Sấm vẫn không rõ ràng lắm, Lưu Đào này đến tột cùng là nhân vật nào.
Quản Hợi gật mạnh đầu:
- Trung Lăng Hầu là đương kim danh sĩ, năm đó khi ta du ngoạn ở Thanh Châu, từng nghe nói đến tên tuổi của ông. Nghe nói, Trung Lăng Hầu vốn tên là Vĩ, sau cải danh là Đào, tự là Tử Kỳ. Là người tính cách điềm tĩnh, dũng cảm, có đại mưu, khiêm tốn, không câu nệ tiểu tiết, tính tình cương liệt, rất có danh tiếng tại Dĩnh Xuyên. Sau khi Trung Lăng Hầu bị hại, sau từng có câu nói: Hán hữu tam nhân yên, Tử Kỳ Vĩ trượng phu. Ta mặc dù xuất thân Khăn Vàng, nhưng lại vô cùng kính nể Trung Lăng Hầu...Ha hả, không ngờ Đại Hùng là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, cần gì phải tìm nơi nương tựa Lưu Bị nữa?
Hán hữu Tam Nhân Yên, được thay đổi từ một đoạn được ghi chép trong “Luận Ngữ”.
Vi Tử nói: Ân có Tam Nhân Yên, Vi Tử chạy trốn, Cơ Tử cam phận làm nô, Tỷ Can chịu can gián mà chết.
Những lời này nói rất đúng với ba vị hiền giả những năm cuối thời Ân Thương, hiện giờ được người đời sử dụng trên người Lưu Đào. Cái gọi là Tam Nhân, ý là có ba người, năm xưa Lưu Đào cùng Lưu Doanh và Trương Tế cùng dâng sớ, nhưng sau này hai người Lưu Doanh và Trương Tế lâm trận lùi bước, mà Lưu Đào lại nghênh khó mà lên, không để ý sinh tử, buộc tội Thập Thường Thị, là Vĩ trượng phu chân chính.
Trong đó còn có một ý nghĩa khác nữa là châm chọc hành vi lâm trận lui bước của Lưu Doanh và Trương Tế.
Tuy không rõ về kết cục của hai người này lắm, nhưng có một câu bình như vậy, chỉ sợ hai người này dù sống cũng không yên.
Lưu Đào, Lưu Tử Kỳ!
Lưu Sấm thật sự là nhớ không nổi Tam quốc có một nhân vật như vậy. Cũng khó trách, trong Tam quốc chí có ghi chép rất nhiều nhân vật, mà trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lại càng hư hư thật thật. Thật ra, ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Đào ngay từ đầu cũng đã xuất hiện. “'Cuối thời Đông Hán, Thập Thường Thị họa loạn triều chính, Gián Nghị Đại Phu Lưu Đào trình lên khuyên ngăn, Hán Linh Đế hồ đồ vô năng, không nghe khuyến cao, bắt vào ngục. Đến đêm, đã bị Thập Thường Thị mưu sát mà chết...'
Chẳng qua một đoạn ghi chép như vậy cũng không có ai để ý. Cộng thêm trong lịch sử sau khi Lưu Đào chết, con nối dòng đoạn tuyệt, thế cho nên ở trong Tam Quốc chí cũng chỉ nói rất sơ lược.
Lưu Sấm tuyệt đối không thể tưởng được, cha mình lại có danh vọng như thế. Hắn đúng là không có tình cảm gì với Lưu Đào, nhưng cỗ thân thể này hình như lại có sự quyến luyến với Lưu Đào. Nghĩ đến, Lưu Sấm không phải là con trai trưởng của Lưu Đào, nếu không tự của hắn phải là “Bá Ngạn” mới đúng.