Hãn Thích

Chương 143: Q.1 - Chương 143: Hổ si, Hổ si (1)




Lưu Sấm giận dữ

Đang hành quân trên đường, đột nhiên có người chặn lại, rồi lại còn nói lời vô lễ, trong lòng hắn sao có thể thoải mái được?

Thực chất, Lưu Sấm cũng là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, ngươi kính ta một thước, ta mời người một trượng. Nếu như hắn không kính trọng ta, ta sẽ giết cả nhà hắn. Ở huyện Nhữ Âm, Chu Thành và Tôn Càn có ý muốn gây rối. Nhưng nếu chỉ là như vậy, Lưu Sấm chưa chắc đã giết cả nhà Chu Thành.

Mấu chốt là Chu Thành mở miệng nói một tiếng “Ngươi chỉ là bối chủ gia nô” khiến hắn giận cháy lòngÔng đây làm đầy tớ cho Mi gia khi nào?

Chu Thành là một tù binh, nhưng không có sự tỉnh ngộ của tù binh

Tự cho mình là danh sĩ rồi ngông nghênh... Đối với thời đại của những kẻ chủ công mà nói, chiêu này có tác dụng rất lớn, còn có tiếng tốt là chiêu hiền đãi sĩ. Nhưng đối với Lưu Sấm mà nói, đây là sự khiêu khích trắng trợn, sao có thể tha thứ chứ?

Vì thế, Chu Thành đã chết!

Nay lại có một tên vô danh tiểu tốt tới trước mặt Lưu Sấm nói lời sằng bậy, Lưu Sấm sao có thể không giận dữ chứ?- Ngươi muốn tự tìm đến cái chết hả?

Lưu Sấm rút côn phi ngựa lao thẳng tới hắn ta

Người đàn ông vạm vỡ này cũng không rụt rè, thúc ngựa cầm đao ngăn Lưu Sấm lại.

Hai con ngựa đối đầu nhau, Lưu Sấm trong lúc đó vươn người đứng dậy ra sức, Bàn Long Côn vù vù một tiếng, Bá vương nhất tự súy côn thức nhằm thẳng đầu mà bổ.

Côn nặng, phát ra tiếng vù vù, nhanh như chớp, xé rách không khí sinh ra tiếng rít gào sắc bén.Người đàn ông vạm vỡ kia co rụt đồng tử lại, hai tay dựng đao lên, Bá vương nâng đỉnh hướng thẳng phía ngoài mà đỡ, chỉ nghe tiếng keng thật lớn, đao côn va vào nhau, hai con ngựa cũng phát ra tiếng Zsshi...i- it... hí lên liên tục. Tượng Long cũng thần tuấn, Lưu Sấm công kích trước nên giành thế thượng phong. Mà chiến mã của người đàn ông này có chút đuối sức, không chịu được sự công kích lớn như thế, sau những tiếng hí dài liên tục, vất vả lắm mới ổn định trở lại trạng thái bình thường.

Trong lòng Lưu Sấm có chút gì đó hồi hộp.

Từ khi hắn xuất đạo tới nay, so về khí lực có thể nói chưa bao giờ gặp một đối thủ như thế này.

Nhưng người đàn ông vạm vỡ đó lại có thể đón đỡ được một Côn mang đến lực ngàn quân của hắn, điều này cũng cho thấy lực lượng của y không hề tầm thường.Thằng nhãi này thật không đơn giản

Lưu Sấm bỏ lại những ý nghĩ đang hiện hữu ở trong đầu, người đàn ông đó đã khôi phục lại được tinh thần.

Cũng giống như thế, y cảm thấy rất tò mò về lực lượng của Lưu Sấm, tại sao ngồi trên ngựa như thế mà vẫn có thể vươn người phát lực.

Trong lòng hoài nghi rồi lại hoài nghi, cũng làm cho người đàn ông đó giận giữ, vì thế vung đao liên tục đánh về phía Lưu Sấm. Thanh đao chín thước kia đã không thể dùng chữ “lớn” để hình dung. Đao thế quay cuồng, sát khí lẫm lẫm, ngựa chưa tới nơi mà Lưu Sấm đã cảm nhận được sát khí ập tới như dời non lấp biển...Trong lòng Lưu Sấm hoảng sợ, Bàn Long Côn lập tức nghênh đón, hai ngựa xoay quanh, chiến ở một chỗ.Lại nhắn đến, Lưu Sấm đã giao chiến với không ít cao thủ lừng danh của Tam Quốc.

Từ Trương Phi, Quan Vũ đến Tôn Sách... e rằng ngay cả thúc phụ của hắn là Lưu Dũng, còn có Thái Sử Từ, nhưng lại không có lấy một người điên cuồng hoang dã giống như người đàn ông này.

Đúng vậy, đúng là điên cuồng, hoang dã!

Chỉ thấy y đại đao tung bay, trong đao ẩn chứa lực ngàn quân.

Lưu Sấm lúc đầu còn có thể chống lại, nhưng đến sau hiệp hai mươi dần dần đuối sức chống đỡ hết nổi,So về sức lực thì Lưu Sấm không hề kém người đàn ông đó, thậm chí còn hơn một bậc.

Nhưng lúc chém giết, lực trầm thế đao so với người đàn ông đó thì không bằng, không thể chém liên tục. Hắn chỉ có thể thi triển Bá vương nhất tự súy côn thức, chứ không có cách nào để có thể chém liên tục như người đàn ông đó, người đàn ông đó quả nhiên đã đạt tới một cảnh giới thần diệu.

Lưu Sấm là cao thủ dưỡng khí đỉnh cao.

Có thể nói, các võ tướng đồng hạng, hắn đều có thể thắng được.

Nhưng người đàn ông vạm vỡ đó hiển nhiên là cao thủ, đao tốt trong tay y lúc thì như Khai sơn búa, lúc lại nhẹ tựa lông hồng. Thế đao biến hóa khôn lường, nhưng dùlà gì đi chăng nữa thì vẫn chứa trong đó sát khí điên cuồng, hoang dã, đủ để khiến Lưu Sấm cảm thấy khiếp sợ.

Ba mươi hiệp, Lưu Sấm đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, Thái Tử Từ ở hậu quân đang huấn luyện đội kỵ quân cũng nghe thấy tin rồi vội vã tới.

Thấy Lưu Sấm bị người đàn ông vạm vỡ đó giết đến chật vật sắp chống đỡ không nổi, liền thúc ngựa, muốn cứu Lưu Sấm ra.

Người đàn ông vạm vỡ đó thấy thế, liền cảm thấy không ổn.

Sát khí trong lòng càng sôi lên sùng sục, khi hai ngựa cùng giao qua với LưuSấm, đột nhiên ra ba đao liên tiếp.

Đao thứ nhất, nhìn có vẻ rất hung hãn, mũi đao như xé rách cả bầu trời, phát ra tiếng nghe chói tai. Lưu Sấm giơ côn lên đỡ, không ngờ lại nhẹ tênh như không có lực. Trong lòng rất hoảng sợ, hắn muốn đổi chiêu, nhưng đao thứ hai, đao thứ ba của người đàn ông vạm vỡ đó lại liên tục giáng xuống. Trong chốc lát, trời đất như quay cuồng. Lưu Sấm mở thật to mắt ra nhìn, dường như không còn chỗ để trốn, đầu óc trống rỗng.

Bàn Long Côn ở trong tay hắn di chuyển kỳ dị, Lưu Sấm theo bản năng rít gào hét lên một tiếng rất to.

- Đi chết đi!Bàn Long Côn gần như là ở giác độ không thể xuất chiêu, chém bổ ra, Bá Vương nhất tự súy côn thức, hơn nữa cũng là ba chiêu liên hoàn, một côn tiếp một côn, một côn mạnh hơn một côn, trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến Lưu Sấm muốn giải phóng hết ra. Ba côn liên hoàn nhưng cuối cùng lại hợp thành một côn. Một đạo tàn ảnh phá không mà ra, nương theo tiếng vang thật lớn, Lưu Sấm từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, Bàn Long Côn văng xa mười thước, toàn thân không còn sức lực.

Tình hình của người đàn ông đó cũng không có gì là khả quan mấy.

Một đao liên hoàn của y trong phút chốc đã bị Lưu Sấm phá vỡ.

Đao côn cùng xuất hiện trong nháy mắt, y chỉ cảm thấy có lực lớn truyền đến, rồi cũng không thể cầm cự được, đao liền rơi xuống đất.Chiến mã dưới háng cũng rên rỉ dưới, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, đem người đàn ông vạm vỡ đó ném xuống dưới.

- Cẩu tặc, dám làm hại chủ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi.

Trong khoảnh khắc thấy Lưu Sấm ngã xuống ngựa, Thái Sử Từ mắt đỏ hoe, Hạc vũ cương thương nhằm thẳng người đàn ông vạm vỡ đó mà đâm

Lúc đó, một tráng đinh đi theo sau đột nhiên vọt tới trước con chiến mã, chắn tước người viên đại tướng cao lớn, kêu to

- Tử Nghĩa, xin nương tay.

Âm thanh đến, ngựa đến, mâu sắt đến.Một người cầm xà mâu đi đến đỡ thương lớn của Thái Sử tử, la to:

- Đều là người một

nhà, tất cả hãy dừng tay.

- Dừng tay

Quản Hợi vội vàng xông lên ngăn trước chúng tướng đang liều mạng với người đàn ông vạm vỡ đó.

Thái Sử Từ nhìn rõ bộ dạng của người chạy tới này, không kìm nổi ngạc nhiên, kinh ngạc nói

- Lão Lưu, sao ngươi lại ở đây.

Người tới rõ ràng là Lưu Dũng.Ông nhìn thấy cảnh tượng đó, thật là dở khóc dở cười.

Xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới bên cạnh Lưu Sấm, từ trong người lấy ra một viên thuốc

- Mạnh Ngạn, hãy há miệng ra.

Lưu Sấm lúc này đơ ra như một khúc gỗ, nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức hé miệng, nuốt viên thuốc vào trong bụng.

- Tử Nghĩa, đợi lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi.

Lưu Dũng dứt lời, liền đi tới bên cạnh người đàn ông vạm vỡ đó, cũng cho y uống một viên thuốc.

- Trọng Khang, ngươi hãy nhìn kĩ xem, hắn là ai?Tay ông chỉ vào Lưu Sấm, nói với người đàn ông vạm vỡ.

Tình hình của người đàn ông vạm vỡ đó khá hơn Lưu Dũng một chút, thực ra chủ yếu cũng chỉ tại chiến mã của y không chịu được lực lớn mà quẳng y ngã xuống đất mà thôi.

- Hắn là....

Nét mặt của người đàn ông vạm vỡ đó có vẻ nghi ngờ, Lưu Dũng nâng y đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lưu Sấm.

Mà lúc này, sau khi Lưu Sấm uống thuốc đã dần khôi phục lại được thần trí, được Bùi Thiệu và Chu Thương nâng lên cũng đứng dậy được.Trọng Khang?

Lưu Sấm nghe thấy Lưu Dũng gọi người thanh niên vạm vỡ đó là Trọng Khang mà ngây cả người

Trọng Khang..... trong Tam Quốc, có ai đó tên là Trọng Khang? Hắn lại nheo mắt nhìn kĩ người đàn ông vạm vỡ đó một lần nữa, trong đầu chợt nhớ ra một người.

Người đàn ông này cao 8 thước, hơn 1m 90

Vai rộng, tướng mạo oai hùng

Ồ, khi nhìn tướng mạo oai hùng kiên nghị thì không phải là một từ hay.cổ nhân hàm súc, đặc biệt khi biến nó thành văn chương, thường thường sẽ có chút thêm thắt. Nếu như người anh tuấn, chấp bút viết sự thật, mà nếu tướng mạo của ngươi...bọn họ sẽ lựa chọn một vài từ ngữ không liên quan đến tướng mạo để thêm thắt miêu tả, để che giấu đặc điểm thật sự của nó.

Đương nhiên, trừ phi là người xấu, thì sẽ nói là người có tướng mạo xấu.

- Ngươi là... Hứa Chử?

Lưu Sấm liền hỏi

Người đàn ông vạm vỡ đó nghe Lưu Dũng giới thiệu, dường như cũng nhận ra, đột nhiên nói- Người là gấu con.

Ta nhô vao!

Thằng nhãi này, nói sằng bậy.

Tuy nhiên, đối với thời đại này mà nói, gấu con chưa chắc là có ý xấu.

Tên mụ của Lưu Sấm là Đại Hùng (gấu lớn), người đàn ông vạm vỡ đó chắc hẳn quen biết với Lưu Sấm hồi nhỏ, có gọi như thế cũng không có gì là quá đáng cả.

Xem ra tuổi của y hẳn cũng phải ngoài ba mươi, xưng hô như thế, không những không có ác ý, ngược lại còn rất thân thiết.Thái Sử Từ nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn hai bên quen biết nhau cũng thỏ phào nhẹ nhõm.

Nói thật, vừa rồi y cũng thật sự sợ!

Nếu không có đao cuối cùng của Lưu Sấm, không chừng đã chết dưới đao của đối phương rồi. Tuy nhiên, tên này có quen biết với Lưu Sấm ư? Ttuy Thái Sử Từ không giao chiến với người này, nhưng có thể khẳng định, công lực của hắn ta không phải tầm thường, tuyệt đối không thua Tôn Sách.

- Ngươi là gấu con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.