- Thúc phụ, cháu nghĩ… Chúng ta nên đi.
- Đi?
- Từ Châu rất nhanh sẽ biến thành nơi thị phi, Lưu Bị chắc chắn cũng không thể khống chế được cục diện này.
Đến lúc đó, Từ Châu sẽ liên tục xảy ra chiến sự. Huyện Cù chưa chắc đã bị liên lụy, nhưng nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta tiếp tục ở chỗ này, sẽ không tránh được việc bị cuốn vào trong đó. Cháu cảm thấy, chúng ta nên suy nghĩ đến việc rời khỏi Từ Châu… Trước tiên có thể tạm thời quay lại Dĩnh Xuyên.
- Tạm thời?
Lưu Dũng nhạy bén cảm thấy có chỗ không ổn trong lời nói của Lưu Sấm.
Lưu Sấm gật gật đầu,
- Có thể quay về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, nhưng chỗ đó lại nằm trong khu vực không an toàn. Trước quy tông nhận tổ, rồi sau đó nghĩ nghĩ đường ra khác. Những năm tháng loạn lạc này, giao tình chỉ là giả dối, chỉ có thực lực mới là mấu chốt của tất cả các vấn đề. Thúc phụ, muốn làm vẻ vang gia tộc, thái bình thịnh thế, ý muốn đó của phụ thân không có gì sai. Nhưng bây giờ, đến ngay cả Hoàng đế cũng rơi vào cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, chúng ta ở Dĩnh Xuyên cũng khó có làm… Đã nhiều năm như vậy, không biết những bằng hữu của phụ thân lúc sinh tiền có thể trợ giúp được gì không.
Hắn thiếu chút nữa đã đem chuyện “Thương can tử lý xuất chính quyền” nói ra.
(Sức mạnh nằm trong họng súng). Tuy nhiên lúc này, nói những lời này, không khỏi làm cho người ta có cảm giác đại nghịch bất đạo. Cho dù Lưu Dũng là người thân cận nhất với hắn, Lưu Sấm vẫn không thể nói ra. Chưa có đủ thực lực trước, thì vẫn còn phải kiên nhẫn chờ đợi. Kiếp trước, hắn có thể vì báo thù cho bằng hữu mà ẩn nhẫn một năm. Kiếp này, hắn còn trẻ, cho dù ẩn nhẫn một chút, cũng không coi là chuyện gì to tát.
Lưu Dũng võ nghệ hơn người, nhưng đối với việc này cũng không hiểu hết được. Nói cho cùng, thúc phụ là một người mê võ nghệ, trước kia bởi vì phải chăm sóc Lưu Sấm mà không khỏi phân tâm. Mà nay Lưu Sấm đã bình phục, mặc dù đối với Lưu Dũng rất tôn trọng, nhưng Lưu Dũng vẫn luôn đặt mình ở địa vị phụ thuộc. Dù sao Lưu Sấm đối tốt với thúc phụ, kiến thức cũng không tệ, làm ông cũng cảm thấy thoải mái.
- Việc này, cần phải nói với Hợi thúc của cháu một tiếng.
- Dạ?
- Lúc trước ta có nói với y, bảo hắn ta cùng đi Dĩnh Xuyên với chúng ta. Nghe ý tứ của y, cũng không quá phản đối, chẳng qua là còn liên quan đến bộ khúc của mình nữa... Chuyện này, tốt nhất là cháu nên nói với y cho rõ ràng. Có kế hoạch gì, tương lai muốn làm cái gì, đều phải nói cho rõ ràng, để tránh sau này bất hòa.
Lưu Sấm nghe xong, lập tức đồng ý. Nếu Lưu Dũng và Quản Hợi đã nói qua chuyện này, vậy giờ hắn đi nói, cũng dễ mở miệng.
Nhưng…
Trong đầu Lưu Sấm lại hiện ra bóng dáng của Mi Hoán. Chuyện này, nên nói rõ với Mi Hoán như thế nào? Nếu nói rõ ràng với nàng tất cả rồi, nàng có đi cùng ta hay không?
Nghĩ đến những thứ này, Lưu Sấm bắt đầu nhức đầu!
*****
Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong chớp mắt đã đến tháng tư. Đã vào đầu hạ, một màu xanh bao trùm Cù sơn, lộ ra rất nhiều thú vui trên đời.
Nói chuyện với Quản Hợi diễn ra vô cùng thuận lợi, đồng thời Quản Hợi cũng mang đến một tin tức tốt: Đám người Bùi Thiệu nguyện ý đi theo Lưu Sấm đến Dĩnh Xuyên. Bùi Thiệu những người này cũng không phải là những người có thể an phận thủ thường. Tuy là làm giặc Kiến, lại cũng không thể thỏa mãn nội tâm của y hiếu chiến kích động.
Làm giặc Kiến mặc dù tốt, nhưng cũng có nhiều lo lắng, đánh giết không được vui vẻ… Thử nghĩ, Đông Hải quận vốn là nơi hẻo lánh, nhân khẩu cũng không nhiều. Thương đội đi huyện Cù, phần lớn là những người làm nghề pháp luật cấm. Từ khi huyện Cù nhập vào Hải Tây, rồi sau đó Hải Tây nhập vào Hoài Nam… Quan phủ không còn quản lý được, đối với những vi phạm lệnh cấm buôn bán mà nói, không nghi ngờ là tốt nhất. Vì bảo hộ thương lộ thông suốt, giặc Kiến lại không thể thường xuyên xuất kích. Phải duy trì thương lộ phồn vinh, mới có thể làm lâu dài…
Nói thật, những người Bùi Thiệu này đã sớm mệt mỏi! Mặc dù bọn họ xưng vương xưng bá ở bãi Diêm Thủy, mặc dù tiền lời của bọn họ rất cao. Đám người này muốn từ bỏ việc kiếm ăn từ việc cầm đao kiếm, muốn có những ngày sống an nhàn, cũng thực có chút làm bọn họ khó xử.
Cho nên, trước đó Bùi Thiệu mới muốn đi Nhữ Nam. Đi Dĩnh Xuyên, đường cũng không tệ. Không nghĩ tới Lưu Sấm lại là người dòng họ Hán thất… Quân Khăn Vàng phản Hán, cũng là hành động bất đắc dĩ. Đối với bọn Bùi Thiệu mà nói, những gì đã làm trước kia, cũng chỉ là vì con đường sống mà thôi. Nếu như có thể hiến thân cho giai cấp, bọn họ sao có thể phản đối?
Đại Hán bốn trăm năm thống trị giang sơn, đối với rất nhiều người mà nói, Đại Hán trước sau vẫn là chính thống. Mặc dù bọn Bùi Thiệu là phản tặc, nhưng ở sâu trong lòng, Hán thất vẫn là lựa chọn tốt nhất…
Trương Siêu đã được đưa đi Y Lô. Hoàng Thiệu ở của hàng Tiết gia phát triển nhanh chóng, đã dần dần có thành tựu. Muốn đưa một người ra khỏi huyện Cù? Đối với Hoàng Thiệu mà nói, cũng không phải là một việc khó. Thương thế của Trương Siêu còn cần điều trị, nhưng về cơ bản đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Lưu Sấm, cũng vui vẻ yên tĩnh trở lại… Dù sao trong nhà có một người ngoài, có một số việc không tiện tiến hành.
Theo tin tức từ Hoàng Thiệu truyền đến, Lưu Bị đã đồng ý thỉnh cầu của Tào Tháo.
Cũng không phải do y không đồng ý, Lưu Bị hiện tại cần danh chính ngôn thuận quản lý Từ Châu, nếu như không có sự tán thành của triều đình, sao có thể ngồi vững ở vị trí này? Y xuất thân là dân đen, tuy rằng năm đó được học ở môn hạ Lư Thực, nhưng cuối cùng bị Lư Thực đuổi đi. Chứ đừng nói gì là, Lư Thực đã chết năm năm, cơ bản không thể giúp đỡ y. Năm đó đối với đồng môn cũng rất hung ác… Công Tôn Toản đối với y mượn binh cứu viện Từ Châu, với hành động một đi không trở lại vô cùng bất mãn, cũng không có khả năng hỗ trợ Lưu Bị. Hơn nữa, bây giờ Công Tôn Toản tự thân còn khó bảo toàn, giao tranh với Viên Thiệu liên tiếp bị đánh bại, có ai còn có tâm tư để ý đến chuyện của Lưu Bị đây?
Nhưng ngoài Công Tôn Toản ra, hiện giờ Lưu Bị quả thật không tìm ra người nào có thể giúp y nói chuyện với triều đình. Tào Tháo đồng giúp Lưu Bị thượng tấu làm trấn đông tướng quân, đó chính là tâm tư của Lưu Bị. Tuy rằng dưới trướng không ít người tỏ vẻ phản đối, nhưng Lưu Bị vẫn quyết định xuất binh chinh phạt Viên Thiệu… Không phải do y không xuất binh! Không có tên chính thống, y không thể danh chính ngôn thuận chiếm giữ Từ Châu; Nếu đắc tội với Tào Tháo, nói không chừng sẽ bị Tào Tháo tấn công rất tàn ác.
Từ Châu tuy lớn, nhưng thật sự không thể chống lại Tào Tháo. Đầu tháng tư, Lưu Bị tiễn sứ giả của Tào Tháo, cũng hứa hẹn sẽ nhanh chóng xuất binh. Trung tuần, y ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, bắt đầu tập kết binh mã, chỉnh đốn và sắp xếp lương thảo, đồ quân nhu, ý đồ xuất binh, đã lộ rõ không chút giấu diếm.
Từ Châu lớn bé già trẻ, lập tức bị sự lo lắng về chiến tranh bao trùm… Sau khi khuyên Lưu Bị không có kết quả, Từ Châu biệt giá Trần Quần thất vọng rời khỏi Hạ Bì, trở về quê nhà Dĩnh Xuyên.
Tin tức truyền đến, Lưu Sấm cũng lập tức hiểu được, thời điểm hắn rời khỏi huyện Cù đã đến.
Một ngày, Lưu Sấm hẹn Mi Hoán tới nhà làm khách. Lưu Dũng và Quản Hợi đều đi chuẩn bị để rời khỏi huyện Cù, loay hoay đến tận trời tối vẫn chưa trở về nhà.
Giữa mùa hạ, mặt trời rực rỡ trên cao. Mi Hoán xuất hiện ở cửa nhà của Lưu Sấm. Một đóa mẫu đơn xanh biếc Bích Hà, một chiếc váy màu hồng nhạt, người mặc nhìn nhẹ nhàng. Mái tóc mai buông xuống, gài một cây tram ngọc bích, xinh đẹp, đúng như hoa sen mới nở. Trân Châu vừa chạy đến sân liền đi thẳng đến chỗ Tượng Long. Lưu Sấm mang ra sân một cái bàn nhỏ, còn chuẩn bị rượu và thức ăn, nhìn thấy Mi Hoán, khuôn mặt tròn trịa của hắn lập tức nở một nụ cười chân thực chất phác.
- Tam Nương Tử hôm nay thật xinh đẹp.
Mi Hoán đỏ mặt, rồi sau đó khẽ cười,
- Đó là đương nhiên… Hùng ngốc, hôm nay tốt vậy, không ngờ huynh lại mời muội uống rượu.
Lưu Sấm gãi gãi đầu, ngu ngơ cười nói:
- Không có gì, chỉ là muốn mời muội uống rượu.
- Thật là ngốc quá!
Mi Hoán nhẹ giọng nói một câu, rồi ngồi xuống sân.
- Tam Nương Tử ngồi tạm đây một lát, ta đi xuống bếp, rất nhanh có thể ăn cơm.
Lưu Sấm chạy vào phòng bếp, Mi Hoán thì ngồi trong sân hết nhìn đông lại nhìn tây.
Bỗng dưng, nàng nhìn thấy một cảnh vô cùng xấu hổ… Tượng Long móng trước khoác lên lưng Trân Châu, mông đứng thẳng lên. Mi Hoán đầu tiên sửng sốt, chợt khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, nhẹ giọng gắt một tiếng, vội vàng đứng dậy, đi thẳng vào trong phòng. Dù sao cũng là một cô nương, tuy rằng bình thường rất hoạt bát, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế này, thì sao có thể ngồi yên được? Tượng Long này thật đúng là một con ngựa không có phẩm chất.
Phòng xá của Lưu gia, làm theo lễ chế quy định của đời Hán, nhất đường nhị xá, vô cùng tiêu chuẩn
Mi Hoán cũng không phải lần đầu tiên đến Lưu gia, nhưng lúc này đây, nàng không ngờ lại phát hiện, ở giữa chính đường, chẳng biết đặt hai bộ linh bài từ lúc nào.
Trước linh vị có đốt hương, còn có một chút đồ tế.
Mi Hoán có chút tò mò, vì thế đi lên trước, xem xét cẩn thận.
Linh bài ở chính vị viết: Tiên phụ Lưu Công Đào chi vị.
Linh bài bên cạnh thấp hơn một chút, thì viết: Mẫu Lưu Môn Ti Mã Thị chi vị.
Mi Hoán ngẩn cả người! Đây rõ ràng là linh bài của cha mẹ Lưu Sấm.
Nhưng ở trong trí nhớ của nàng, Lưu Sấm chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ của hắn, mà ở nhà của Lưu Sấm cũng chưa bao giờ đặt linh vị của cha mẹ hắn.
Lưu Công Đào, Lưu Đào!
Đây là tên của phụ thân Hùng ngốc; Cái bên cạnh kia, Tư Mã thị chính là mẫu thân của Hùng ngốc.
Hàm răng của Mi Hoán cắn chặt lại, do dự một chút, từ trên bàn thờ cầm lấy hai nén hương châm, rồi cắm trước linh vị của Lưu Đào và Tư Mã thị, sau đó cung kính thi lễ.
- Tam Nương Tử, sao muội lại ở đây?
Lưu Sấm bưng thức ăn đi ra, phát hiện Mi Hoán không ở trong sân, vì thế liền vào trong nhà tìm kiếm.
Mi Hoán xoay người, hạ giọng hỏi:
- Hùng ngốc, họ là ai?
Lưu Sấm trầm mặc!
Sau một lúc lâu, hắn hạ giọng nói:
- Là phụ mẫu ta.
- Nhưng, trước kia muội hỏi huynh, huynh chưa bao giờ nói …
- Ta…
Lưu Sấm do dự một chút, khe khẽ thở dài,
- Chuyện này, nói ra rất dài dòng!