Trong đình viện, tiếng lá cây xào xạc vang lên. Gió từ Cù Sơn thổi tới, mang theo hơi nước biển, thổi nhẹ trên bầu trời huyện Cù, làm con người ta cảm thấy mát mẻ hơn bình thường.
Hoàng hôn cuối hạ, đúng thời điểm nóng bức nhất. Tuy nhiên cảm giác mát mẻ từ gió, làm cho người ta có cảm giác vô cùng sảng khoái. Nóc nhà cỏ tranh của ngư dân lay động theo gió, hội tụ cùng một chỗ, giống như những cuộn song màu trắng. Xa xa nhìn sang, rất đẹp, cảm thấy có được một cảnh đẹp.
Mi Hoán nước mắt lưng tròng, giơ tay vuốt tóc Lưu Sấm.
- Hùng ngốc, huynh thật đáng thương.
Nghe xong Lưu Sấm nói chuyện xưa của mình, Mi Hoán không khỏi biến đổi sắc mặt. Chỉ là hành động này của nàng, thật sự khiến cho Lưu Sấm cảm thấy không thoải mái… Cảm giác này giống như một loại vật nuôi, thật sự không thoải mái một chút nào. Tuy nhiên, không đợi hắn co phản ứng gì, sắc mặt của Mi Hoán, đột nhiên thay đổi.
- Hùng ngốc, có phải huynh muốn đi hay không?
- A?
Trong mắt Mi Hoán, nước mắt trực trào ra. Giống như vô ý thức đem quấn viền áo quanh ngón tay, nàng ngẩng đầu, nhìn Lưu Sấm,
- Hùng ngốc, huynh bât giờ nhớ lại những chuyện trước đây rồi, nhất định phải về nhận tổ quy tông. Đây chẳng phải ý huynh nói, huynh phải rời khỏi huyện Cù, về sau sẽ không quay trở lại nữa phải không?
Mi Hoán ngây thơ kiêu ngạo, nhưng cũng không ngu xuẩn.
Lưu Sấm nhất thời trầm mặc! Một lát sau, hắn dùng lực gật đầu, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lưu Hoán:
- Tam Nương Tử, muội đi cùng huynh đi.
Mặt Mi Hoán lập tức đỏ ửng, giống như là ánh nắng chiều dưới chân trời.
Nàng ra sức rút tay ra khỏi tay Lưu Sấm, có chút nổi giận nói:
- Hùng ngốc, lời này của huynh nói quá vô lễ. Muội đang sống rất tốt, sao phải đi cùng huynh? Huyện Cù là nhà của ta, ở nhà ta còn có huynh trưởng… Có thể nào lại đi với huynh một cách không minh bạch.
- Hừ, huynh không phải là Tư Mã Tương Như, ta cũng không phải là Trác Văn Quân.
- Nếu làm như vậy, sau này ta làm sao có thể gặp người… Hùng ngốc, những lời như thế này sau này không được nói lung tung, để tránh gây bị tiếng oan.
- Nhưng mà, ta muốn cùng với muội.
Lưu Sấm ngọng nghịu, nhìn Mi Hoán nhẹ giọng nói ra.
Mi Hoán suy nghĩ, sau một lúc lâu rụt rè nói:
- Hùng ngốc, ta cũng không muốn huynh đi, nhưng mà…
- Huynh đi nói với đại ca ta một tiếng đi, với xuất thân của huynh bây giờ, đại huynh nhất định sẽ không phản đối, đến lúc đó ta còn có cớ đi cùng với huynh.
Thương lượng với Mi Chúc?
Lưu Sấm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra kết quả. Mi Chúc bây giờ suốt ngày nịnh nọt Lưu Bị, theo hắn, Lưu Bị đã có được Từ Châu, Lưu Sấm sao có thể đánh đồng? Dù cho Lưu Sấm có xuất thân từ Lưu Thị ở Dĩnh Xuyên, cũng đừng quên Mi Chúc là thương nhân, thứ y coi trọng nhất, chính là lợi ích trước mắt.
Sắc mặt Lưu Sấm không ổn định.
- Nhưng đại ca của muội liệu có đồng ý không?
- Vì sao không đồng ý chứ!
Mi Hoán ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc,
- Muội tuy rằng chưa từng nghe qua tên phụ thân của huynh, chỉ thấy huynh nói vậy, nhưng biết chắc là một đại danh sĩ. Đại huynh muội cả đời kính trọng nhất chính là danh sĩ, nếu biết huynh là con cháu của Lưu thị ở Dĩnh Xuyên, còn không kịp vui mừng, làm sao có thể phản đối?
- Nhưng mà…
Mi Hoán lập tức thay đổi sắc mặt, giống như một con hổ nhỏ hung ác, giơ nắm tay lên,
- Hùng ngốc, huynh muốn đổi ý?
- Ta đâu có…
- Vậy huynh cứ ấp a ấp úng không vui!
Mi Hoán thích Lưu Sấm, hai người lại là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu. Nếu Lưu Sấm không mở lời trước, Mi Hoán còn có thể kiêu ngạo một tí, nhưng đã biểu lộ cõi lòng, đương nhiên sẽ không còn gì phải che giấu.
- Muội mặc kệ, huynh đi thương lượng với đại huynh, nếu không nói… Hừ hừ, coi chừng muội đánh huynh.
Mắt thấy một Mi Hoán ngày thường hiền lành, ôn nhu, lại có khuynh hướng biến thành một nữ bạo, Lưu Sấm làm sao còn dám từ chối, liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý, trong lòng lại có nỗi lo khác. Nên làm như thế nào để Mi Chúc gật đầu đây?
*******
Khi trời tối, Mi Hoán rời khỏi Lưu gia.
Trong lòng thấy không yên, niềm vui bất ngờ, chờ đợi, Mi Hoán cũng không biết mình về đến nhà như thế nào, dù sao trong lòng cũng có đủ loại cảm giác lẫn lộn.
Thân thế của Lưu Sấm bỗng nhiên được sáng rõ, khiến Mi Hoán có chút giật mình. Nàng thích Lưu Sấm, nhưng mà bởi vì điều này, cho nên thường xuyên cảm thấy lo âu.
Đại huynh là người như thế nào, nàng biết rất rõ.
Mi Chúc xuất thân là thương nhân, là một thương nhân bẩm sinh đã có tố chất buôn bán. Tuy rằng huynh ấy là người rất có danh vọng ở Từ Châu, nhưng cái lớn nhất là làm Mi gia ngày càng giàu sang. Cho dù cho huynh ấy có nhìn xa trông rộng, nhưng dựa vào hiệu quả và lợi ích của một thương nhân, đã định trước huynh ấy không thể nào dễ dàng gả Mi Hoán cho Lưu Sấm, một người không có xuất thân rõ ràng, không có tài sản, chỉ là một người bình thường không có địa vị.
Mi Hoán biết rất rõ điều này, cho nên ở trước mặt Mi Chúc nàng không dám nhắc tới Lưu Sấm, chính là sợ Mi Chúc phát hiện.
Nhưng bây giờ, tình huống không giống như lúc trước!
Lưu Sấm thoáng một cái biến thành danh sĩ Dĩnh Xuyên, Đại Hán quốc thích, con trai duy nhất của Gián Nghị Đại Phu Lưu Đào, cũng biểu thị địa vị thân phận của Lưu Sấm, sẽ có rất nhiều thay đổi. Mi gia tuy không phải là danh môn, nhưng cũng là một nhà cường hào giàu có. Mi Hoán lớn lên trong hoàn cảnh này, hiển nhiên biết được Lưu Đào là một dnah sĩ như vậy, sau lưng chắc chắn ẩn chứa một thế lực rất lớn. Mà thế lực đó, đến Mi Chúc cũng không thể kháng cự lại.
Nói cách khác, Mi Chúc sẽ đồng ý mối quan hệ giữa nàng và Lưu Sấm.
Kết quả mà Mi Hoán ước mơ rất lâu rồi, nhưng bây giờ khi sắp đến, Mi Hoán lại có một loại cảm giác không thể tả được.
Lo được lo mất… Đúng, chính là cảm giác như vậy. Hùng ngốc, còn có thể trân trọng ta như trước không?
Mi Hoán trong lúc nhất thời thấy rất mù mịt.
- Tiểu thư, người cuối cùng đã trở về rồi.
Trước khi Mi Hoán đi vào cửa Mi gia, Mi Thiệp bước nhanh về phía trước, dắt dây cương cho Mi Hoán, có người chăn ngựa tiến lên ở một bên cúi lưng xuống, Mi Hoán giẫm lên lưng của tên phu ngựa kia, từ trên Trân Châu nhảy xuống.
Mi Thiệp hạ giọng nói:
- Đại lão gia đã trở về rồi.
- A?
Mi Hoán hơi sửng sốt, nhưng chợt lộ ra vẻ mặt vui mừng:
- Đại huynh trở về khi nào?
- Đại lão gia sau giờ ngọ đã về đến nhà, sau đó đến thư phòng bàn chuyện với nhị lão gia… đến bây giờ vẫn chưa đi ra.
Mi Hoán vội vàng nói:
- Ta đi tìm huynh ấy.
Dứt lời, cũng không đợi Mi Thiệp nói, nhanh chóng giống như một con chim nhỏ, chạy vào cửa chính.
Đại huynh quay về thật đúng lúc, ta sẽ dễ dàng thương lượng với huynh ấy về chuyện của Hùng ngốc. Nghĩ đến đại huynh biết thân thế của Hùng ngốc, nhất định sẽ rất vui!
Nghĩ đến đây, trong lòng Mi Hoán lập tức sinh ra một tia hạnh phúc.
Có thể được ở cùng với Lưu Sấm, đối với Mi Hoán mà nói, cũng là kết quả mà hiện giờ nàng đang chờ đợi… Cho nên, nàng có chút vội vã, muốn đem tin tức này nhanh chóng nói cho Mi Chúc biết.
Mi Hoán chạy chậm trên đường, xuyên qua trung các, đến thẳng hậu trạch.
Thư phòng của Mi Chúc ở phía đông hậu trạch, bốn phía yên tĩnh, dọc đường cũng không gặp phải ai. Mi Hoán hiểu rõ tật xấu của huynh trưởng nhà mình, mỗi khi gặp nhị huynh thương lượng chuyện gì, sẽ đuổi hết những người ở hậu trạch đi, để có thể nói chuyện trong một khung cảnh yên tĩnh.
Dọc theo hành lang, Mi Hoán đi đến ngoài cửa thư phòng của Mi Chúc.
Đây là một gian phòng cực kỳ tĩnh mịch, một bên là hồ nước, bên cạnh trồng một rừng trúc.
Gió êm dịu từ từ, lướt nhẹ qua làm rừng trúc lay động, vang sào sạt. Mi Hoán thả chậm bước chân, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, lại nghe được một âm thanh thanh nhã, từ trong phòng truyền ra.