Long mã giả, thiên địa chi tinh, kỳ vi hình dã... Thánh nhân tại vị, phụ đồ xuất vu mạnh hà chi trung yên. Phục hi thị hữu thiên hạ, long mã phụ đồ xuất vu hà...
Vào giữa lịch sử Trung Quốc, Long Mã nổi tiếng nhất chính là Phụ Hà Đồ Lạc Thư, dâng cho Tam Hoàng, là một trong số những Long Mã của Phục Hy thị. Cho nên, trong truyền thuyết của Trung Quốc, Long Mã cũng đại diện cho thánh hiền.
Tượng Long bay lên trời, chỉ đi lại trong không trung khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ để cho mọi người trợn mắt há mồm. Mà ngồi trên mình Tượng Long là Lưu Sấm, chỉ cần dùng một thương là có thể làm sụp đổ tường thành, cũng lưu lại một đoạn khó có thể nói hết trong truyền thuyết.Thực ra, việc tường thành của huyện Cù bị sụp xuống, có nhân tố bên trong là Tượng Long và Lưu Sấm, nhưng phần nhiều là do tường thành đã nhiều năm không được sửa chữa, lại thêm có đoạn sông nhỏ chảy ngay dưới chân thành, khiến cho kết cấu tường sớm đã lỏng lẻo. Tuy nhiên, trong mắt người dân trong huyện, đây đúng là một kì tích.
Lưu Sấm vượt thành mà thoát ra, đã lưu lại một đoạn truyền thuyết với người dân huyện Cù. Nhưng ở huyện Cù, chuyện lần này đã dẫn đến biến cố lớn.
Mi Chúc vốn đã tính toán trước kỹ càng, nào biết được lại có tin là Long Mã giúp Lưu Sấm nhảy ra khỏi thành, nhất thời ông ta cũng không thể ngồi yên, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Trương Lâm phủ phục sát mặt đất, sợ tới mức không dám lên tiếng. Hồi lâu, MiChúc vươn người đứng dậy, nét thanh nhã trên khuôn mặt trở nên dữ tợn,
- Việc Phi Hùng hàng thế, không biết là họa hay phúc đối với đại Hán ta. Nay trận quyết chiến của Lưu sứ quân và Viên Thuật sắp diễn ra, tuyệt đối không thể để yêu nghiệt hoành hành. Truyền lệnh của ta, kẻ nào giết được Lưu Sấm, thưởng nghìn kimnếu không diệt được hắn, chắc chắn sau này hắn sẽ trở thành mối họa của Từ Châu ta. Trương Lâm, ngươi lập tức thông báo cho Hoàng huyện tôn, mời ông ta xuất binh trợ giúp, nhất định phải diệt trừ được Lưu Sấm.
- Vâng!
Trương Lâm vội vàng nhận lệnh, sải bước dời đi.
Trong trung các, giờ chỉ còn lại mình Mi Chúc đang đứng khoanh tay trước ngực. Trong ánh lửa chập chờn, lộ ra vẻ mặt âm tình bất định của ông ta. Một lúc lâu,Mi Chúc thở dài một hơi, nắm chặt nắm tay lẩm bẩm:
- Giờ là cơ hội vùng lên của Mi gia ta, kẻ nào dám cản trở, đừng nói là Phi Hùng? Cho dù là Xích Đế tái sinh, ta tuyệt đối cũng không buông tha.
Xích Đế, tức Lưu Bang. Xưa kia có Cao Tổ trảm xà khởi nghĩa, khi đang đi trên đường núi, thì gặp một vị phu nhân đang khóc mới tiến lên thăm hỏi.
Phu nhân nói:
- Con ta là vì Xích Đế, vì Xích Đế giết chết, nên ta khóc.
Trước đây, Lưu Bang từng chém chết một con bạch xà, vì thế mới có cách nói là Xích Đế. Mi Chúc không giống với mấy nhà thế gia đại tộc, có thể chọn cái này cái kia, có thể không đem tất cả trứng gà bỏ vào một giỏ. Ông ta chỉ là thổ hào xuất thân từ thương nhân, nên không có quá nhiều lựa chọn về quyền lực. Cho nên, sau khi lựachọn Lưu Bị, chẳng khác nào phải lên thuyền giặc. Nếu Lưu Bị thua, tất nhiên Mi gia sẽ gặp uy hiếp, ông ta chỉ còn lại một con đường đen tối phía trước để đi mà thôi!
Lưu Sấm nhảy khỏi thành trốn ra xong thì giục ngựa chạy như điên.
Trong đêm tối, Tượng Long giống như một ánh điện, lách theo con đường lao thẳng đến bến Diêm Thủy. Mi Chúc quyết định phải đuổi tận diệt cùng, Lưu Dũng, Quản Hợi bọn họ lại không hề có phòng bị, nếu làm không tốt nhất định sẽ xảy ra chuyện. Hắn cũng không biết cái thời điểm mình đến bến Diêm Thủy có kịp hay không nữa, nhưng mặc kệ là thế nào, vẫn phải đến được đó. Cho dù là chết, cũng phải cùng bọn họ chết cùng một chỗ.Sau khi chạy được chừng nửa canh giờ, cũng khoảng một tiếng gì đó. Tượng Long có chút mệt mỏi, tốc độ dần chậm lại. Bọn họ đã để lại thị trấn huyện Cù ở lại phía sau rất xa rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng nữaLưu Sấm tính toán một chút, lúc này Mi Chúc hẳn là đã nhận được tin tức, thậm chí còn có thể chuẩn bị đầy đủ binh mã, săp sửa xuất binh truy kích rồi cũng nên. Thời gian có khi còn kịp, cố chạy thêm một đoạn nữa, là có thể hội tụ với thúc phụ rồi.
Tượng Long, Tượng Long, ta biết rằng ngươi đang rất mệtTuy nhiên lúc này, chúng ta không thể nghỉ ngơi được, nhất dịnh phải mau chóng tụ hợp với thúc phụ. Cố gắng thêm chút nữa, đợi sau khi chuyện này qua rồi, ta nhất định sẽ tìm một chú tịnh mã để làm vợ cho ngươiHa ha, đi thôi, chúng ta đuổi tiếp nào.
Cũng không biết rằng Tượng Long có thể nghe hiểu được những lời Lưu Sấm nói hay không, nhưng nó liền ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài, rồi lại chạy nhưđiên.
Phía trước, chính là Cù Sơn.
Trong bóng đêm, ngọn núi giống như một con thú lớn với một đầu phục ở phía Đông Hải. Vượt qua ngọn núi này, men theo đường quan mà đi, trong vòng một canh giờ, là có thể đến được bến Diêm Thủy. Trong lòng Lưu Sấm nóng như lửa đốt, không ngừng thúc dục Tượng Long tăng tốc. Gió đêm gào thét bên tai, làm cho hắn càng cảm thấy lo âu.
Hí hí
Lúc đó Tượng Long bỗng hí lên một tiếng thật dài, móng trước nâng lên, vươn người đứng lên.Vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa là Lưu Sấm bị Tượng Long hất xuống khỏi yên. Hắn vội vàng lấy chân kẹp vào bụng Tượng Long, hai tay đặt vào người nó, cuối cùng Tượng Long cũng bình tĩnh trở lại.
- Phía trước là Mạnh Ngạn.
Một âm thanh quen thuộc truyền đến, làm Lưu Sấm ngẩn người ra.
Từ trên sườn núi xuất hiện một cái bóng đen, lao như gió xuống núi, đến trước mặt Lưu Sấm.
- Hợi Thúc?
Lưu Sấm nghe được ra đó là tiếng nói của Quản Hợi, không khỏi bất ngờ và vuimừng tột độ.
Người đó lấy hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) từ trong lòng ngực ra rồi đốt lên, trong ngọn lửa, là khuôn mặt quen thuộc của Quản Hợi giọi vào tầm mắt của Lưu Sấm. Khi thấy rõ là Lưu Sấm, Quản Hợi cũng vô cùng kích động, nhảy từ trên ngựa xuống, ông đi tới vài bước, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Mạnh Ngạn, chúng ta đang muốn vào thành tìm cháu, không nghĩ rằngCháu sao rồi? không bị thương hay gì chứ. Thúc sắp lo muốn chết rồi, hận không thể lao vào trong đó để cứu cháu.
Ánh sáng yếu ớt của Hỏa chiết tử chiếu xuống, trên người Quản Hợi toàn là máu, trên mặt cũng loang lổ vết máu. Có thể đoán được, ông ấy vừa trải qua một trận ẩu đả kịch liệt.- Hợi thúc, thúc ở đâu vậy?
Lưu Sấm liền vội vàng xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
Nhìn thấy Quản Hợi, trong lòng hắn cũng đã đoán ra được phần nàoChỉ là không rõ rằng, tại sao bọn Quản Hợi lại tránh được những trù tính của Mi Chúc.
Còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa đã vang lên.
Một chú ngựa Thanh Thông chạy như bay từ trong núi ra, Lưu Dũng đang ngồi trên lưng ngựa, từ xa đã kêu thật lớn:
- Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn, cháu không sao chứ.
Lưu Dũng đi đến trước mặt Lưu Sấm, không đợi chú ngựa dừng lại, ông liền thảngười từ trên ngựa xuống, ôm lấy Lưu Sấm.
- Mạnh Ngạn, cháu có sao không? Có bị thương gì không?
Đôi cánh tay chắc nịch giống như chiếc kìm sắt, dù là kẻ có thần lực kinh người như Lưu Sấm cũng khó mà chịu được nổi.
Một lúc lâu, Lưu Dũng mới buông tay ra, nhưng lại nhìn Lưu Sấm một lượt từ trên xuống dưới.
Lúc này, lần lượt có hơn ba ngươi người đi từ trong núi raThường Thắng, Bùi Vĩ đều ở đó. Tuy nhiên, khiến Lưu Sấm kinh ngạc nhất chính là đám người Hoàng Thiệu, Trương Thừa, Trương Siêu và Lý Luân. Những người này dù nhiều dù ít cũng lộ ra một chút mệt mỏi.Lưu Sấm hạ giọng nói:
- Thúc phụ, sao bọn Trương Thừa lại ở chỗ này?
- Nếu không có Hoàng tiên sinh với Trương Thừa báo tin, lần này chúng ta đã thật sự gặp nguy hiểm rồi.
- Hả.
Lưu Sấm tỏ ra vẻ nghi hoặc, tuy nhiên không đợi hắn lên tiếng, Hoàng Thiệu tiến lên phái trước nói:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, nếu Mạnh Ngạn huynh đệ trốn ra được, chúng ta tạm không để ý đến huyện Cù nữa. Chúng ta mau rời xa khỏi nơi này, theo ta đoán, Mi Tử Trọng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.- Đi đâu?
Lưu Sấm tức tốc hỏi.
Quản Hợi nói:
- Cách đây hai mươi dặm, vào khoảng mười dặm sườn núi.
Nơi đó có một chỗ rừng rậm, trong rừng còn có một ngôi miếu sơn thần, mà ngay cả dân bản sứ cũng không quen thuộc chỗ đó. Chúng ta đi tới đó nghỉ ngơi, rồi tính toán tiếp.
Lưu Dũng liên tục gật đầu:
- Lời lão Quản nói có lý, chúng ta phải tìm chỗ nghỉ chân trước, rồi từ từ tính tiếp.