Lý Luân đưa một chiếc xe ngựa từ trong rừng ra, Hoàng Thiệu chân tay nhanh nhẹn, trèo lên ngồi an vị trên đó. Đám người Lưu Sấm cũng nhảy hết lên ngựa, trong màn đêm, họ đi theo sự hướng dẫn của Quản Hợi. Trên đường, Lưu Sấm đã hiểu được tình hình đại khái từ miệng của Lưu Dũng.
Hóa ra, vì để tiêu diệt được đám người Lưu Sấm, Mi Chúc còn liên hệ với những địa đầu xà ở xã Y Lô, treo thưởng năm trăm kim để tóm gọn bọn Lưu Dũng, Quản Hợi. Chỉ có điều, trong số những người liên lạc trung gian ấy còn có Hoàng Thiệu, vì y ở cửa hàng của Tiết gia. Hoàng Thiệu biết tin, lập tức thông báo cho bọn Trương Thừa, đuổi tới bến Diêm Thủy chỗ Lưu Dũng, Quản Hợi để cảnh báo. Đám người Lưu Dũng nhận được tin, ngay lập tức triển khai hành động.Lưu Dũng và Quản Hợi mang người trước hết là huyết tẩy bến Diêm Thủy này, rồi sau đó giết ra khỏi trùng vây. Tuy rằng Mi gia đã phái năm trăm đồng khách, nhưng đối mặt với những đối thủ đáng gờm như Lưu Dũng, Quản Hợi, thì bọn chúng gần như không thể ngăn cản được. Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng vẫn tổn thất không ít người.
Trương Thừa dẫn theo mười sáu người trợ chiến, sau một hồi quyết chiến, đã thiệt hại mất mười hai người, chỉ còn lại có Trương Thừa, Trương Siêu, Lý Luân và một người điền bình sống sót. Nếu so sánh ra, kinh nghiện chiến đấu của đội quân Khăn vàng, rõ ràng là mạnh hơn Trương Thừa và những tên sơn tặc khác còn sống sót.
Ở bến Diêm Thủy, Quản Hợi chỉ huy Bùi Thiệu và hơn ba mươi tay thủ hạ nữa, số người chết chỉ có bảy người thôi. Tính cả đám bốn người Trương Thừa, còn cóchú cháu Lưu Sấm, Lưu Dũng cùng với Quản Hợi và những người còn sống sót trong bãi Diêm Thủy, thì cả thảy còn lại ba mươi lăm người.
- Tên Mi Chúc đáng chết, ta với ngươi thề không đội trời chung.
Lưu Sấm không kìm nổi thấp giọng mắng, trên mặt toát ra vẻ bi ai. Vô duyên vô cớ chết nhiều người như vậy, vấn đề là hiện tại, còn có một vài điểm không rõ ràng. Lưu Sấm vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc là ai để lộ tin tứcMi Hoán sao? Chắc là không đâu! Nàng đã quyết định sẽ cùng Lưu Sấm ta bỏ trốn, làm sao có thể chạy tới mật báo cho Mi Chúc? Nhưng vấn đề là, chuyện này chỉ có Mi Hoán, Lưu Sấm và mấy người biết.
Lưu Dũng chắc chắn sẽ không mật báo.Lưu Sấm và Mi Hoán lại không có khả năng đó, tóm lại là tại sao Mi Chúc lại biết được? Vẫn đau đáu trong lòng một mối nghi ngờ, nên Lưu Sấm không hề nói chuyện với bọn Quản Hợi, chỉ là đi theo họ hướng tới phía mười dặm sườn núi thôi.
Mây đen, dần dần tản đi. Gió, càng lúc càng lớn.
- Mạnh Ngạn, nay chúng ta và Mi gia đã hoàn toàn trở mặt, cháu có tính toán gì không?
- Dạ?
- Ý ta là, chuyện của Tam nương tử, cháu định xử trí như thế nào?
Lưu Sấm lộ ra vẻ nghi hoặc,- Thúc phụ, người có ý gì?
Lưu Dũng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói:
- Mạnh Ngạn, chuyện Tam nương tử muốn bỏ chốn cùng cháu, trừ ta ra chỉ còn cháu và cô ta biết. Cháu thì không nói rồi, ta cũng vậy, chỉ còn có khả năng...Ý ta là, ngộ nhỡ là Tam nương tử
- Không thể nào!
Không đợi Lưu Dũng nói hết câu, Lưu Sấm liền ngắt lời và nói như đinh đóng cột như vậy.
- Tam nương tử sẽ không mật báo đâu, nàng ấy không thể nào có khả năng làm chuyện nàynếu nàng đã muốn mật báo, thì cần gì phải giao ước với chúng ta, từgiờ về sau đi chung một con đường. Nàng đã giao ước với cháu như vậy, thì nhất định không thể đi tố giác chúng ta được. Thúc phụ, việc này không có liên quan gì đến Tam nương tử.
Đúng vậy, không có liên quan gì!
Khi nói câu cuối cùng, Lưu Sấm còn nắm chặt tay lại như để khẳng định lại quyết tâm.
Lưu Dũng nói:
- Giờ Mi gia và chúng ta đã hoàn toàn trở mặt rồi, trong tình cảnh này, cháu vẫn cho rằng Tam nương tử sẽ đi cùng cháu sao?
Uyyyy.Lưu Sấm ghìm chặt ngựa, rồi ngồi ngây ra. Đúng vậy, sau chuyện mâu thuẫn lần này, hắn không còn con đường nào mà trở về Mi gia được nữa.
Trước kia Mi Hoán quyết định chạy trốn cùng hắn, cũng không nghĩ tới việc hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mi gia. Nhưng hiện tại, nếu quả thật nàng đi theo ta, chỉ e là ngoài việc đoạn tuyệt quan hệ với Mi gia, thì còn có cách lựa chọn khác. Trong tình cảnh như vậy, nàng có thể thay đổi quyết định hay không?
- Thúc phụ, cháu phải quay lại.
- Quay lại đâu?
Lưu Sấm hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:
- Hiện giờ Tam nương tử đang ở Điền trang ngoài thành, cháu muốn đi tìmnàng, nói rõ chuyện này với nàng ấy.
- Điền trang Mi gia sao?
Lưu Dũng bỗng ngẩn người ra, lộ ra vẻ sửng sốt.
- Mạnh Ngạn, vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, Mi Chúc sao có thể buông lỏng cảnh giác được.
Nói không chừng, ông ta cũng đoán được suy nghĩ của cháu, thậm chí còn bày mai phục ở Điền trang, chờ cháu đến cũng nênKhông được, cháu làm như vậy quá nguy hiểm.
Lưu Sấm đột nhiên quay đầu ngựa,- Nhưng nếu cháu không làm sáng tỏ chuyện này, cả đời này cũng không thể sống vui vẻ được.
- Cháu
- Thúc phụ, kể cả Điền trang có núi đao biển lửa, cháu cũng muốn đi một chuyến. Không đươc gặp Tam nương tử, không nghe được cô ấy đích thân nói ra, cả đời này cháu cũng không an tâmThúc phụ, thúc đừng ngăn cản cháu. Nhân lúc hiện tại Mi Chúc còn chưa kịp phản ứng, cháu phải đi ngay đến đó. Nếu một cái Điền trang nhỏ như vậy mà làm cho cháu sợ sệt, thì sau này sao chó thể xông vào núi đao biển lửa được.
Lưu Sấm nói như đinh đóng cột, Lưu Dũng biết rằng, cho dù ông ta có nói gì đi chăng nữa, e là không có tác dụng.Đột nhiên, Lưu Dũng mỉm cười.
- Đúng vậy, một Điền trang nhỏ bé như vậy, thì sao có thể khiến thúc cháu ta lùi bước được? Nếu Mạnh Ngạn đã quyết như thế, ta sẽ đi cùng cháu. Ta muốn xem xem, tên Mi Tử Trọng đó rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà dám ngạo mạn với chúng ta như vậy.
- Thúc phụ
- Mạnh Ngạn đừng vội nói nhiều. Lúc trước ta nhận được sự ủy thác của phu nhân, phải chú ý đến mọi chuyện sau này của cháu. Hiện giờ cháu trưởng thành rồi, đã có thể làm chủ một gia đình. Nếu cháu đã quyết như thế, thì cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đi cùng cháu.Thái độ của Lưu Dũng ngày càng kiên quyết, khiến Lưu Sấm không nói ra được lời nào.
- Nếu đã như vậy, vậy xin thúc phụ hãy đi cùng cháu một lần.
Hai người nhìn nhau cười, quay đầu ngựa.
Lúc này, Quản Hợi cũng đang chú ý đến thái độ bất thường của hai chú cháu họ. Ông ta vội vàng quay đầu ngựa chạy lại phía họ, ngăn cản cả hai người.
Hiện giờ Quản Hợi đang cưỡi một chú Cúc Hoa Thanh, không sánh được bằng Tượng Long, nhưng nếu so ra thì hai con cũng sàn sàn như nhau. Chú Cúc Hoa Thanh này, vốn là Mi Phương tặng cho Mi Thiệp.Chuyện là lúc ở bến Diêm Thủy, vì bị đám người Lưu Dũng làm loạn, khiến cho Mi Thiệp còn không kịp cưỡi ngựa thì đã hốt hoảng chạy trốn. Kết quả là, chú Cúc Hoa Thanh này nghiễm nhiên là của Quản Hợi.
- Đại Lưu, hai người muốn đi đâu?
Lưu Dũng do dự một chút, hạ giọng nói:
- Điền trang Mi gia.
- Hả?
Không đợi tới lúc Quản Hợi đặt ra câu hỏi, Lưu Dũng đã đem hết mọi việc kể cho Quản Hợi, thậm chí cả việc bến Diêm Thủy bị tập kích cũng được kể ra. Có những lúc, mọi việc phải được nói ra hết thì mới tốt. Chuyện lần này là do Lưu Sấmgây ra, nhất định phải giải thích rõ ràng cho Quản Hợi biết. Dù sao ông ấy cũng bị tổn thất tận bảy huynh đệ, nếu không nói rõ ra, nếu sau này ông ta biết được chân tướng sự việc, mọi chuyện sẽ còn phiền toái hơn nhiều.
- Mi Tử Trọng kinh người quá đáng!
Sau khi nghe xong, Quản Hợi tức giận đến sôi máu mắt.
Ông không hề trách tội Lưu Sấm, bởi vì ông biết, chuyện tình cảm thì khó mà kiềm chế được. Đồng thời, ông cũng biết chuyện tình cảm giữa Lưu Sấm và Mi Hoán. Tuy rằng Mi Hoán chưa bao giờ nói ra, nhưng từ những cử chỉ thông thường nhất của nàng, thì cũng có thể nhìn ra được là nàng có tình cảm với Lưu Sấm. Một cô gái, mà dám vứt bỏ thân phận đại tiểu thư để bỏ trốn cùng Lưu SấmTừ việc này đã có thể nói rõ ra vấn đề rồi!
- Đại Lưu, chuyện này tuyệt đối không có can hệ gì với Tam nương tử.
Quản Hợi ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Chuyện này nói thật ra là có chút kì quái. Hiện tại ta thấy vô cùng tò mò, rốt cục là ai bán đứng chúng tahaizzz, ta sẽ đi cùng các ngươi. Nếu không biết rõ ràng mọi chuyện, trong lòng ta cũng sẽ bất an. Con mẹ nó chứbảy huynh đệ đã sống cùng ta lâu như vậy, bao nhiêu sóng gió cũng đã cùng trải qua, không ngờ rằng lại chết trong tình cảnh này, làm sao ta có thể cam tâm?
- Cừ Soái, ta cũng đi!
Bùi Thiệu đột nhiên mở miệng, trong mắt toát ra đầy sát ý.Gã đã nói như vậy, Thường Thắng sao có thể ở lại đượcMất đi bảy huynh đệ, cùng ở chung với bọn họ sớm chiều, bọn họ sao có thể bỏ qua?
Lưu Sấm cũng không ngờ rằng, mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Nhìn đám người Quản Hợi lòng đầy căm phẫn là hắn biết, giờ có muốn ngăn cản cũng khó.