- Tiểu thư, em hơi sợ!
Trong doanh địa không khí rất nặng nề, đến cả người đơn giản như Tiểu Đậu Tử cũng cảm thấy nghẹn thở. Mi Hoán ôm Tiểu Đậu Tử vào trong ngực, nhìn về phía Lưu Sấm đứng cách đó không xa, trong tay cầm Bàn Long côn, ôm Tự Long thì thào tự nói, trên mặt lại hiện lên một chút rạng rỡ. Chỉ cần có Mạnh Ngạn ở đây, ta còn gì phải sợ hãi? Chẳng bằng được chết bên hắn, kiếp sau lại được lần nữa nắm tay không dời.
- Đừng sợ, không có gì, em nhìn Hoàng tiên sinh kìa.
Dường như cảm nhận được gì, Hoàng Thiệu ngẩng đầu nhìn qua bên này, còn cố nặn ra một nụ cười khó coi. Chỉ có y tự biết vải áo sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướtđẫm. Cũng may bây giờ là hoàng hôn, gió đêm mát mẻ thổi qua tuy có chút lạnh buốt nhưng cũng không quá khó chịu. Y nhìn Tiểu Đậu Tử cười cười, lại cúi đầu bất an nhìn sổ sách. Quyển sổ vốn chỉ có vài tờ giáy mỏng manh, chẳng biết y đang nhìn gì nữa.
Nhưng tâm trạng của Tiểu Đậu Tử cuối cùng cũng ổn định lại. Đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa. Tiếng bước chân trong trẻo này chỉ mình Trân Châu có, khiến Tượng Long phấn chấn hẳn lên. Lưu Sấm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trân Châu chở một người đi vọt vào doanh địa, thẳng đến chỗ hắn.
Người cưỡi ngựa không phải là Lưu Dũng? Lưu Sấm trong lòng khẩn trương, vội chăm chú nhìn lại, nhận ra người cưỡi ngựa rõ ràng là Từ Thịnh. Hắn bước nhanh đến đón lấy, Hoàng Thiệu và Mi Hoán ở hai bên đều đứng dậy, Trân Châu dừng lại trước mặt Lưu Sấm, chợt cùng với Tượng Long chạm tai vào nhau.Từ Thịnh nhảy xuống nhựa:
- Công tử, chúng ta thắng!
“Hừ, dọa ta sợ muốn chết!”
Lưu Sấm tươi cười, quay lại nhìn Mi Hoán:
- Ta đã nói rồi, thúc phụ và Hợi thúc tự mình xuất binh, có lí nào lại không thắng?
Nói xong hắn xoay người nhìn Từ Thịnh hỏi:
- Văn Hướng, tình hình chiến đấu như thế nào?
- Đại thu toàn thắng Bùi Thiệu áp giải từ binh về đây trước, Hợi thúc và Dũng thúc ở lại thu dọn chiến trường.- Còn có tù binh?
Lưu Sấm không để ý đến nét mặt cổ quái của Từ Thịnh, chỉ cảm thấy cực kì vui mừng. Hắn cười ha hả hỏi:
- Lần này Lã Bố phái người nào cầm quân? Có hỏi rõ tại sao lại đánh chúng ta không? Hay là Lã Lưu đã nghị hòa?
- Chuyện này
- Có chuyện gì vậy?
Từ Thịnh gãi đầu, hạ giọng nói:
- Công tử, không phải binh mã của Lã Bố.
- Hả?Lưu Sấm sửng sốt, khó hiểu nhìn Từ Thịnh.
Huyện Lăng là địa bàn của Lã Bố, binh mã từ huyện Lăng đến không phải binh mã của Lã Bố thì là ai?
- Chẳng lẽ là
Lưu Sấm liếm liếm môi
- Chẳng lẽ là binh mã của Lưu Bị? Không thể nào, huyện Lăng sao có thể có binh mã của Lưu Bị được?
Trừ phi Lưu Bị đánh chuyến huyện Lăng! Nghĩ đi nghĩ lại, ở khu vực Hoài Bắc ngoại trừ người của Lã Bố, chính là người của Lưu Bị. Nhưng nếu là người của Lưu Bị, y sao có thể chỉ phái năm, sáu trăm người công kích? Hơn nữa theo lời thuật lại tình hình chiến đấu của Từ Thịnh, sức chiến đấu của đối phương không mạnh lắm.Năm sáu trăm người lại bị ba trăm tên ô hợp chưa đến nửa giờ đánh tan? Lưu Sấm không tin.
Không kể đến các lực lượng khác, chỉ riêng Bạch Mạo Binh. Đừng nói là năm sáu trăm người, cho dù chỉ là ba trăm người, dù muốn thắng cũng phải thắng rất oanh liệt. Từ Thịnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắng giọng một cái.
- Công tử quả nhiên thông mình Vẫn là binh mã của Lưu Huyền Đức ở Từ Châu.
Không phải chứ! Lần này Lưu Sấm cũng có chút giật mình. Là binh mã của Lưu Bị thật sao? Binh mã của y sao lại ở huyện Lăng? Vô lí! Đáng ra Lã - Lưu vừa mới bắt đầu nghị hòa, sao có thể nhanh như vậy đạt thành hiệp ước? Còn nữa, cho dù hai bên nghị hòa thành công, Lã Bố cũng không đời nào đem huyện Lăng giao cho Lưu Bị.Hình như là y để Lưu Bị ở Tiểu Bái.
- Chuyện này
Từ Thịnh vừa muốn trả lời, xa xa truyền đến tiếng xe ngựa cùng những âm thanh rất ồn ào.
Xe ngựa?
Lưu Bị nếu muốn truy kích mình, việc gì phải phái xe ngựa xuất chinh?
Cuối thời Đông Hán, việc cưỡi ngựa bắn cung dần thay thế cho chiến xa trước đo, nhưng xe chiến vẫn không bị loại bỏ, thậm chí vẫn có vị trí nhất định trong quân đội.Nhưng lúc này chiến xa chỉ yếu là Nhung xa, Vân xa, Chỉ nam xa và Truy xa là chính. Nhung xa là xe chỉ huy, chủ yếu dùng để quan sát tình hình chiến đấu; Vân xa là để chỉ loại xe chuyên trèo thành; xe chỉ nam, nghe tên đã biết là sử dụng như la bàn; mà Truy xa dễ hiểu hơn chính là xe chở đồ quân nhu. Trên thực tế, ở cuối thời Đông Hán vẫn dùng chiến xa, nhưng chủ yếu là Khinh xa. Nhưng giá của Chiến xa rất cao, Khinh xa nhất thiết phải có sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa ngựa và xe, phí sử dụng cũng không tầm thường. Cho nên Khinh xa chủ yếu dùng trong các cuộc dã chiến có qui mô lớn, bình thường đều cất trong kho vũ khí.
Trong tay Lưu Bị chỉ sợ không có bao nhiêu Khinh xa, cho dù y cướp lấy kho vũ khí trong huyện Lăng, cũng không thể có nhiều chiến xa như vậy. Xe ngựa, Từ Thịnh nói chính xác là xe ngựa, mà không phải chiến xa.
Lưu Sấm càng ngày càng mơ hồ, vì thế cất bước hướng ra ngoài doanh địanghênh đón. Ở đằng xa liền nhìn thấy bt dẫn theo hai người Thường Thắng và Bùi Vĩ, lĩnh một đội kị binh, áp giải một đội tù binh chậm rãi đi tới. Trừ tù binh ra có mười hai xe đồ quân nhu và một chiếc trông rất tinh tế hoa lệ, vừa nhìn là biết là xe được làm để đem tặng.
- Nhiều Truy xa như vậy sao?
Lưu Sấm thấy xong cũng sững sờ.
- Công tử!
Bùi Thiệu dẫn Bùi Vĩ, Thường Thắng tiến lên, nhảy xuống ngựa khom mình thi lễ.- Trận này chúng ta đánh bất ngờ, trên đường phục kích nên đại hoạch toàn thắng. Tuy nhiên những người này, hẳn không phải là truy kích chúng ta, mà là... Công tử, ngươi đi theo ta. Chuyện này còn phải phải ngươi tới ra mặt giải quyết.
Lúc này, Mi Hoán mang theo Tiểu Đậu Tử cũng theo kịp. Nhìn vẻ mặt cổ quái của đám người Bùi Thiệu, Mi Hoán cũng không tránh được có chút tò mò. Rất rõ ràng, đội binh mã này xuất hiện quỉ dị, mà biểu hiện của đám người Bùi Thiệu làm làm người ta thêm phần nghi ngờ.
- Mạnh Ngạn, sao lại thế này?
- Ta cũng không biết có quỷ mới biết các ngươi đang giở trò gì.
Lưu Sấm vừa nói vừa đi đến xe ngựa, phụ trách đánh xe Lý Luân vội vàng nhảyxuống xe, thi lễ với Lưu Sấm rồi nghiêng mình lui sang một bên.
- Trên xe là ai?
Lưu Sấm hỏi Lý Luân.
Lý Luân gãi gãi đầu:
- Công tử, hay người tự xem đi.
“Một đám người giả thần giả quỷ!”
Lưu Sấm giơ cao Bàn Long côn, nhấc ngược chiếc xe lên. Có tiểu binh đem cây đuốc đến, tuy rằng Lưu Sấm không đi qua nhưng lại thấy rõ ràng, trong xe là hai nữ tử. Trong đó có một người, trang phục hoa lệ, dung mạo tuyệt mỹ. Mà người kia thìăn mặc kiểu tỳ nữ, trốn ở phía sau nữ tử xinh đẹp kia nơm nớp lo sợ.
Nữ nhân?
Lưu Sấm còn chưa kịp phản ứng, nuốt nước miếng một cái, vừa định chất vấn thì ở đằng sau lại truyền đến tiếng của Mi Hoán:
- Cam tỷ tỷ, sao lại là tỷ?
Chị nuôi?
Chưa từng nghe qua, Mi Hoán ở bên ngoài còn có chị nuôi.
Hơn nữa thời Đông Hán, dường như cũng không có cách gọi chị nuôi. Chẳng lẽ là... trong đầu Lưu Sấm đột nhiên vọt qua một đạo ánh sáng, lờ mờ đoán ra được thânphận của nữ nhân trong xe. Không đợi hắn mở miệng, Mi Hoán đã tới bên cạnh xe ngựa rồi. Mà nữ tử trong xe nhìn thấy Mi Hoán liền lộ ra vẻ vui mừng. Vốn là thị còn cố gắng trấn tĩnh, nhưng sau khi thấy Mi Hoán thì không còn kìm được
- Tam Nương Tử!
Lời còn chưa dứt, lệ như suối trào. Lưu Sấm xoay người, nhìn đám người Bùi Thiệu, đột nhiên lộ ra một nụ cười chua chát. Nếu hắn đoán không nhầm thì nữ tử trong xe này chính là vợ con của Lưu Bị, Lưu Thiện Cam phu nhân, trong lịch sử cùng Lưu Bị nhiều lần bôn ba. Chẳng qua Lưu Sấm có chút khó hiểu, Cam phu nhân tại sao lại ở chỗ này?
Trời ạ, chuyện quái gì đây!Hắn đã bắt cóc Mi phu nhân, hiện giờ lại cướp hạ Cam phu nhân... Vậy chẳng phải Lưu Bị sắp bắt đầu cuộc sống độc thân rồi hay sao?
Nếu Lưu Bị mà biết Cam phu nhân do hắn cướp đi, cho dù y có nói ra được cái câu tuyệt tình “Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục” chỉ sợ cũng thề không bỏ qua cho Lưu Sấm. Đây không phải chuyện Lưu Bị yêu Cam phu nhân đến đâu, mà là hai bộ quần áo của y đều bị Lưu Sấm cướp mất, y còn mặt mũi nào mà sống nữa? Phải nhớ rằng y đường đường là Lưu Bị Lưu sứ quân! Mi Hoán còn dễ nói, dù sao nàng cũng chưa chính thức gả cho Lưu Bị. nhưng Cam phu nhân có cưới hỏi đàng hoàng, lại được Lưu Bị cực kì yêu mến, y sao có thể để yên?
Nếu là Lưu Sấm, chắc đã liều mạng với đối phương rồi. Đây con mẹ nó chính là chuyện tìm chết ở chỗ Lưu Bị rồi! Lưu Sấm đầu óc rối loạn, tuy không hiểu tại sao Cam phu nhân lại ở đây, nhưng xem ra hắn với Lưu Bị đã thành cục diện một mấtmột còn rồi.
Dương chi mỹ nhân nha! (Người đẹp mỡ dê: tương truyền Cam phu nhân dung mạo như hoa, da dẻ như ngọc, sáng trong lấp lánh, sánh ngang với ngọc quý nên mới gọi là Dương chi mỹ nhân)
Đây chính là Dương chi mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử