Dã sử ghi lại, Cam phu nhân xinh đẹp như hoa, da dẻ như ngọc, trong suốt long lánh. Lưu Bị cực kì yêu thích nàng, thường đem mỹ ngọc đặt cạnh Cam phu nhân, nói:
- Dương chi mỹ nhân, còn đẹp hơn cả mỹ ngọc.
Bởi có thể nói mỹ mạo của Cam phu nhân, tuyệt không thua kém Giang Đông nhị Kiều. tiếc là Tam Quốc Diễn Nghĩa lược bỏ điều này, khiến ấn tượng của mọi người về Cam phu nhân cũng không quá sâu sắc. trong hiểu biết của rất nhiều người, chỉ sợ ngoại trừ việc Cam-Mi hai vị phu nhân nhiều lần rơi vào tay địch thì người ta cũng chỉ biết đến Cam phu nhân là mẫu thân của Lưu Thiện À, phải rồi, còn cả câu chuyện xưa Tào Tháo có ý dùng Cam phu nhân để quyến rũ Quan Vũ nữa. ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++Trận chiến trên sông Lăng, đại hoạch toàn thắng. Ngoài việc thu được mười chiếc Truy xa, còn bắt được hơn trăm binh lính là tù binh.
Lưu Sấm cuối cùng cũng hiểu tại sao Cam phu nhân lại xuất hiện ở sông Lăng Hóa ra ngày đó Lã Bố đoạt Hạ Bì, Trương Phi ra sức phá vòng vây, để lại Cam phu nhân trong thành. Cũng may Lã Bố đối với Cam phu nhân không hề thất lễ, còn phái người bảo vệ Cam phu nhân, không cho ai được phép quấy rầy.
Mấy ngày trước, Lã Bố nghe lời khuyên của Trần Đăng , quyết định nghị hòa với Lưu Bị. Để bày tỏ thành ý, y quyết định đưa Cam phu nhân về Hải Tây nhưng y lại sợ Lưu Bị giở trò, nên trước tiên cho người đưa Cam phu nhân đến huyện Lăng, sau đó để Lưu Bị phái người đến huyện Lăng đón Cam phu nhân về. Chuyện vốn chỉ có vậy, nhưng không ngờ trên đường lại bị Lưu Dũng, Quản Hợi phục kích. Cũng khó trách, đám người Cam phu nhân đi ra từ huyện Lăng, nếu là người khác cũng khótránh hiểu lầm.
Bởi vì hai bên đã bắt đầu đàm phán nên Lưu Bị cũng có phần buông lỏng. Y phái một tên nha môn tướng tên là Lưu Hổ dẫn theo một đám binh mã vừa mới được điều tới đến huyện Lăng. Kết quả là sau một trận ác chiến, Lưu Hổ bị Lưu Dũng chém chết, năm trăm tiểu tốt không chết thì cũng đầu hàng, số còn lại thì toán loạn tháo chạy.
- Mạnh Ngạn, ân oán giữa ngươi và Lưu sứ quân không liên can đến Cam tỉ tỉ. Lúc trước muội đến Hạ Bì, Cam tỉ tỉ đối đãi muội rất tốt Có thể đừng làm tổn thương tỉ ấy, thả cho tỉ ấy đi được không?
Vẻ mặt khẩn cầu của Mi Hoán làm Lưu Sấm cảm thấy khó xử.- Hoán Hoán, không phải ta muốn khi dễ Cam phu nhân, mà là nếu bây giờ ta thả cô ấy đi, tin tức sẽ bị lộ ra mất. Hiện giờ chúng ta ở đây, mỗi bước đi đều rất hạn chế, bốn bề đều có địch. Nếu không cẩn thận thì sẽ toàn quân bị diệt. Ta cũng muốn thả Cam phu nhân đi, nhưng nếu để cô ấy thoát chẳng khác nào để lộ tung tích, thậm chỉ toàn bộ cố gắng lúc trước của chúng ta đều đổ sông đổ bể.
- Nhưng
Mi Hoán cũng thấy khó nghĩ. Lời này của Lưu Sấm không phải có ý từ chối. Tình huống họ gặp phải bây giờ là vô cùng nguy hiểmLần trước suýt nữa bị Quan Vũ phục kích ở núi Giới Bài, khó khăn lắm mới sống sót, bây giờ nếu thả Cam phu nhân đi quả thật là phiền toái.
Lưu Sấm hai tay vò đầu, nét mặt ưu tư.- Không những vậy, chúng ta phải lập tức khởi hành. Nhất định trước khi trời sáng phải vượt qua sông Hoài rồi đến thẳng Hải Lăng trận chiến vừa rồi tuy là đại hoạch toàn thẳng nhưng đã để lộ phong thanh. Chỉ e chậm nhất là hai ngày nữa, Lưu Bị sẽ nhận được tin tức. Nếu chúng ta không thể trong vòng ba ngày vượt sông thì khó mà bảo toàn được tính mạng.
Ba ngày! Mi Hoán cũng tỏ ra khẩn trương. Ba ngày muốn vượt qua sông Hoài rồi lại vượt mấy trăm dặm đến bờ sông, quả thật là khó khan. Nhưng nếu bắt nàng làm khó hay tổn hại đến Cam phu nhân, Mi Hoán lại không đành lòng.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Mang theo Cam phu nhân!Lưu Sấm trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Đợi thời cơ thích hợp ta sẽ tìm cách thả Cam phu nhân ra. Nhưng trong khoảng thời gian chúng ta chưa đến được nơi an toàn, cũng là trong vòng hai ngày, ta tuyệt đối không thể thả cô ấy được, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Vậy được rồi, để muội giải thích cho Cam tỉ tỉ, để tỷ ấy khỏi phải sợ hãi.
Mi Hoán đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, nhìn Lưu Sấm nói:
- Nhưng huynh phải cam đoan không được làm hại tính mạng của Cam tỉ tỉ.
- Đương nhiên rồi!
Mi Hoán quay lại nói rõ tình hình cho Cam phu nhân, cũng nhận được sự đồng ý của Cam phu nhân. Cam phu nhân, vốn tên là Cam Ngọc, là người huyện Bái. Lúctrước Lưu Bị giúp Tào Khiêm đẩy lùi Tào Tháo, liền đóng quân ở huyện Bái rồi lấy Cam phu nhân về làm vợ Gia thế của Cam phu nhân cũng không khá giả gì. Nhà họ Cam ở huyện Bái chỉ là một hộ dân nhỏ, gia đình nghèo khó, không có quyền lực gì. Cho nên sau khi nghe Lưu Bị muốn lấy Cam phu nhân, cha mẹ Cam Ngọc liền lập tức đồng ý. Về phần tuổi tác của Lưu Bị lớn gấp đôi Cam phu nhân, ở thời đại này cũng không thành vấn đề. Không phải ai cũng có dũng khí như Mi Hoán.
Cam phu nhân thật ra cũng chỉ là một cô gái bình thường, tính tình ôn hòa, nên nghe theo sắp đặt của cha mẹ. Tuy nhiên, người nhà của nàng cũng không được đãi ngộ gì đặc biệt cả. Khi Lã Bố cướp Hạ Bì, cha mẹ của Cam Ngọc đã chết trong đám loạn quân.
Sau khi xử lí xong chuyện của Cam phu nhân, Lưu Sấm lập tức cùng đám người Quản Hợi bàn bạc.Mọi người cũng đồng ý với ý kiến của Lưu Sấm, thời gian đã rất cấp bách rồi nếu đã bị lộ tin tức thì phải nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm. Ở Từ Châu thêm một khắc lại thêm một phần nguy hiểm. Quản Hợi, Lưu Dũng, Hoàng Thiệu, Từ Thịnh đều tán thành lập tức xuất phát. Vì thế cả đám người chỉ ăn qua loa rồi lập tức xuất hành trong đêm. Mười chiếc Truy xa sau khi sắp xếp lại, tất cả khí giới có thể chia ra được đều chia ra, còn lại đều vứt bỏ. Tiếp theo sắp xếp cho thương binh lên xe, tù binh đẩy xe, dùng tốc độ nhanh nhất có thể dời đi.
Thời kì Đông Hán, binh lính bị bắt làm tù binh rất hiếm khi quyết liệt phản kháng lại. Chỉ cần không giết họ thì cũng sẽ không có gây rối huống chi những tù binh này phần lớn đều là sau khi Lưu Bị đến Hải Tây bắt ép sung quân, vẫn chưa thật sự trung thành với Lưu Bị. Hoặc đơn giản hơn một chút thì vầng sáng nhân hậu của Lưu hoàng thúc còn chưa chiếu sáng đến những binh sĩ này. Cho nên sau khi Lưu Sấm đảm bảo không giết họ, đám tù binh trở nên rất phục tùng.Hơn mười chiếc Truy xa rầm rầm chuyển bánh, Lưu Sấm lệnh cho Bùi Thiệu, Tiết Văn đi trước mở đường, Lưu Dũng suất bộ áp trận. Hắn và Quản Hợi lĩnh một trăm năm mươi người đi ở giửa, hướng đến cửa sông Hoài, hành quân không ngừng nghỉ. Trước khi hừng đông, Bùi Thiệu đến bến sông, thuê được hơn mười con thuyền đưa toàn bộ binh lính qua sông. Đến khi trời sắp tối, Huyện lệnh sau khi chắc chắn đám người Lưu Sấm đã qua sông mới lệnh cho binh lính mở cổng thành.
Sau khi kiểm tra tình trạng cửa sông, Huyện lệnh lập tức phái người qua sông, chuẩn bị trình báo cho huyện Lăng. Dù sao huyện Hoài Phổ cũng thuộc quận Quảng Lăng, mà Lưu Bị lại mất đi Hạ Bì, huyện lệnh Hoài Phổ cũng không thể đi báo trước cho Lưu Bị được.
Như vậy cũng giúp đám người Lưu Sấm thở phào một hơi. Trên đường tiến về phía nam, ngựa không dừng vó. Dọc đường đi thỉnh thoảng lại có người rớt lại phíasau hoặc chạy trốn, nhưng Lưu Sấm cũng không thèm bận tâm. Sáng ngày thứ hai sau khi vượt qua sông Hoài, bọn họ đã xuyên qua địa hình đồi núi của huyện Cao Bưu Chỉ nghỉ ngơi trong một thời gian rất ngắn, Lưu Sấm lại hạ lệnh xuất phát. Nhưng kiểm lại quân số chỉ còn lại hơn ba trăm người, bỏ qua ba mươi sáu tên giặc Kiến lúc trước, Tiết Châu tặng cho Lưu Sấm hai trăm người, rồi sau đó Lưu Sấm ở Hoài Âm bắt đi hơn một trăm người. Bên sông Lăng, hắn còn bắt được hơn một trăm tù binh, cộng lại đã hơn năm trăm người.
Nhưng hiện tại...
Những kẻ chạy trốn phần lớn đều là những tù nhân bắt được từ Hoài Âm, mà những tù binh bắt được ở trận bến sông Lăng Thủy chỉ có mười mấy người chạy trốn.
- Những binh lính này ngược lại có thể chịu đựng gian khổ.- Hải Tây quá nghèo nàn, loạn lạc liên miên không ai hịu nổi.
Phần lớn đất đai bị cường hào địa phương chiếm giữ, nhiều người dân bản xứ căn bản không có đất, chỉ có thể dựa vào cày thuê cuốc mướn mà sống qua ngày Những người này gia đình không có gì vướng bận, cũng chẳng có tài sản gì. Mạnh Ngạn có thể cho họ ăn no, tuy rằng có chút vất vả nhưng dù sao cũng tốt hơn ở trong nhà chờ chết đói. Lưu Bị sau khi đến Hải Tây đã cưỡng ép lấy đi không ít lương thảo khiến bọn họ trong lòng vô cùng bất mãn.
Ha ha, ngược lại mấy tên giặc cỏ này, đến chết cũng không thay đổi
Dọc đường Văn Hướng đã giết chết mười mấy kẻ đào ngũ, nhưng vẫn có không ít kẻ chạy trốn. Theo ta thấy, sau này tuyển binh mã vẫn là tuyển những người biết an phận một chút như mấy tên tù binh này, anh dũng đấu tranh cũng ra trò phải biết.Quản Hợi hùng hùng hổ hổ, xả ra nỗi bực tức trong lòng.
Lưu Sấm nghe xong cũng chỉ cười ha hả.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được đã vượt qua mặt nước, hướng về phía Giang Đông. Đời sau người ta hay nói, Đan Dương xưa kia nhiều quân tinh nhuệ... Từ thời Hán đến nay tinh binh đa phần xuất thân từ phương Bắc lạnh giá, như U Châu, Tịnh Châu, Tây Lương. Mà ở phía Nam thì Đan Dương là nơi sản sinh nhiều binh lính tinh nhuệ nhất. Nghe nói Bạch Mạo tinh binh dưới trướng Lưu Bị, có đến tám phần xuất thân từ Đan Dương. Nếu có thể tuyển mộ binh lính ở Đan Dương, không biết chừng có thể bổ sung lực lượng đáng kể cho phía quân ta.
Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ không phải là chiêu binh. Lưu Sấm đã nhận được tin tức, Trần Khuê đã từ Lăng Đình điều động hơn tám trăm quân tinh nhuệ đếnTuy Lăng. Nói cách khác, việc canh phòng ở Lăng Đình tương đối lỏng lẻo nhưng vượt qua Trường Giang như thế nào, Lưu Sấm vẫn chưa nghĩ ra kế sách thích đáng.
- Công tử, Thịnh có kế này, có thể giúp công tử vượt sông an toàn.
Lưu Sấm nhìn Từ Thịnh:
- Không biết Văn Hướng có diệu kế gì?