Tác giả: Trạch Nữ Hilry
Wattpad: trachnuhilry
Chương 32: Cùng Là Một Dạng Người Không Lưu Manh Thì Cũng Là Yêu Nghiệt.
------------------------------------------------------
Hàn Thiên Vũ và Trần Đường Đường hai người cùng nhau nắm tay bước vào quán mì thì bỗng có một giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ cất lên.
“Đường Đường là em sao?!”
Trần Đường Đường giật nảy mình khi bị gọi tên theo phản xạ liền xoay qua xem ai đang kêu mình. Lập tức đôi mắt cô sáng lên có chút kinh ngạc và vui mừng:“Ah! Chị Cát Tiên! “
Hàn Thiên Vũ theo bản năng cũng nhìn theo hướng có giọng nói đó rồi thu ánh mắt lại im lặng không nói gì.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài mượt mà ngang vai, mỹ quan sắc sảo nhìn Trần Đường Đường rồi lại nhìn Hàn Thiên Vũ sau đó nhìn xuống bàn tay đang nắm của hai người cô liền liếc mắt với Trần Đường Đường xem như đã rõ quan hệ của hai người.
Trần Đường Đường bị nhìn như vậy mặt liền đỏ lên giả vờ ho:“ Khụ...Khụ...Khụ...Đã tới rồi hay chúng ta cùng vào chung đi!”
Diệp Cát Tiên cười cười thấy Trần Đường Đường đỏ mặt nên cũng không chọc nữa chỉ gật đầu đi vào cùng.
Ba người chọn một chỗ không có nhiều người sau đó gọi món.
Đúng lúc này có một chàng trai khoảng 25 - 26 tuổi, diện mạo tuấn tú. Mũi cao mày kiếm, làn da tuy không trắng như phụ nữ nhưng so với đàn ông thì có thể coi như là trắng.
Chiều cao của anh ta cũng không thua gì Hàn Thiên Vũ cả. Trần Đường Đường nhìn chàng trai đang dần dần di chuyển đến chỗ này rồi lại nhìn ánh mắt Diệp Cát Tiên nhìn anh ta rất dịu dàng liền hiểu ra.
Trần Đường Đường nhìn Diệp Cát Tiên mắt không chớp cứ nhìn anh ta liền giả vờ ho khan nhẹ nhàng nói:“ Khụ...Khụ...Chị Cát Tiên nhìn như vậy rất mỏi mắt.”
Một câu nói nhẹ nhàng của Trần Đường Đường thôi nhưng lại làm cho Diệp Cát Tiên giật mình sau đó nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Trần Đường Đường cô liền xấu hổ ho khan.
“Bà xã, đây là bạn em sao?” Chàng trai có diện mạo tuấn tú cười dịu dàng nhìn Diệp Cát Tiên sau đó tự động ngồi cạnh cô.
“Bà xã?” Trần Đường Đường kinh ngạc nhìn Diệp Cát Tiên rồi chớp mắt hỏi:“Chị kết hôn khi nào thế?”
Diệp Cát Tiên lập tức đỏ mắt liếc anh ta nói:“ Ai là bà xã anh? Hừ! Em đừng nghe anh ta nói bậy.”
Chàng trai bị Diệp Cát Tiên liếc chỉ cười dịu dàng không đợi cô giới thiệu anh đã chủ động đưa tay ra nhìn Trần Đường Đường và Hàn Thiên Vũ giới thiệu:“ Xin chào, tôi là Từ Mạc Ngôn, là chồng sắp cưới của tiểu Cát.”
Hàn Thiên Vũ nảy giờ im lặng không nói chuyện bây giờ lại bắt tay Từ Mạc Ngôn:“ Xin chào, tôi là Hàn Thiên Vũ, là chồng sắp cưới của Đường Đường.”
Hai con người đều là diện mạo tuấn tú nhưng vẻ đẹp của Hàn Thiên Vũ là lạnh lùng xa cách khiến cho người ta muốn đến gần lại không dám chỉ có thể đứng phía xa ngắm nhìn.
Còn Từ Mạc Ngôn là theo kiểu phong lưu đào hoa đại diện cho một tên yêu nghiệt tu luyện ngàn năm khó đối phó.
Mặc dù là hai vẻ đẹp khác nhau nhưng điều có điểm chung là thu hút phái nữ cực nhiều.
Khi hai người bắt tay nhau thì đã hiểu ra mình và đối phương đều là một dạng người không lưu manh thì cũng là yêu nghiệt.
Hai người đều có sự chiếm hữu rất mạnh nhưng không hề gượng ép hay gò bó người mình yêu mà chỉ là sự cưng chiều vô hạn.
[ Trần Đường Đường *đặt hai cánh tay chéo nhau*để trước ngực lên tiếng:“Phản đối! Ai nói không gượng ép?!”
Diệp Cát Tiên *gật đầu* đồng tình:“ Đúng đúng! Chương này tác giả thiên vị nam chính.”
Trạch Nữ ngây thơ *chớp mắt*:“Tôi...Có sao?”
Cả hai cô liền *gật đầu* nói:“CÓ!”
Đột nhiên có hai ánh mắt sắc bén liếc về phía này khiến cho ai cũng ớn lạnh.
Hàn Thiên Vũ và Từ Mạc Ngôn đồng thanh nói:“Anh gượng ép em?”
Hai người mới nảy còn mạnh miệng bây giờ liền giả câm không nói.
Từ Mạc Ngôn nở một nụ cười yêu nghiệt:“Được! Đã mang tiếng là gượng ép thì nên làm cho giống.” Nói xong anh liền bế Diệp Cát Tiên về nhà.
Hàn Thiên Vũ híp mắt cười lưu manh:“ Bà xã, giả câm cũng không thoát tội đâu.” Nói xong anh cũng bế Trần Đường Đường vào phòng ngủ mặc kệ cô la hét cự tuyệt.
Trạch Nữ cười *gian xảo*:“Đáng đời hố...hố...hố! “ ]
Diệp Cát Tiên nghe Hàn Thiên Vũ nói như vậy liền kinh ngạc xém chút nữa rớt cằm. Cô quen Trần Đường Đường cũng được ba bốn năm mặc dù không chung một nước nhưng vẫn không vì khoảng cách mà xa cách ngược lại càng thân thiết như chị em vậy.
Trần Đường Đường đó giờ đều không chuyện yêu đương nam nữ nhưng bây giờ là tình hình gì đây? Sao chưa gì mà đã có chồng sắp cưới?
Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm hỏi Trần Đường Đường:“Nha đầu...em...anh Hàn nói là thật sao?”
Mặt Trần Đường Đường hơi ửng hồng nhẹ nhàng nói:“À...Phải.”
Nhận được đáp án, Diệp Cát Tiên liếc qua nhìn Hàn Thiên Vũ không khỏi cảm thán. Mặc dù diện mạo đúng là dạng cực phẩm thiệt nhưng cô đảm bảo không phải phần tử hiền lành gì rồi cứ nhìn Từ Mạc Ngôn là biết ngay.
Đột nhiên eo bị nhéo đau, Diệp Cát Tiên liền cau mày liếc tên đầu sỏ:“ Anh làm gì vậy?”
Từ Mạc Ngôn lườm cô hừ một tiếng:“Thu hồi ánh mắt của em lại cho anh.”
Diệp Cát Tiên liền đen mặt nhỏ giọng nói với Từ Mạc Ngôn:“ Chỉ là dò xét chút thôi mà.”
Từ Mạc Ngôn đột nhiên cúi xuống thấp giọng nói vào tai Diệp Cát Tiên:“ Không được. Em chỉ được nhìn anh mà thôi. Muốn dò xét thì dò xét anh đi.” Nói xong anh làm như vô tình khiến môi anh chạm vào vành tai của Diệp Cát Tiên.
Thân Diệp Cát Tiên lập tức cứng ngắc.
Mà bên đối diện Trần Đường Đường nhìn Diệp Cát Tiên và Từ Mạc Ngôn thân mật nhỏ giọng nói chuyện với nhau mặc dù không nghe thấy nhưng cũng không tò mò lắm nên cô chỉ đành tập trung ăn mì mới là mục đích chính của Trần Đường Đường Đường.
Hàn Thiên Vũ ngược lại thính giác rất nhạy bén nên nghe được hết cuộc nói chuyện của hai người. Anh chỉ nhướng mày không nói, nhìn bọn họ rồi lại nhìn bảo bối của anh đang tập trung ăn mì.
Hàn Thiên Vũ thấy Từ Mạc Ngôn không ngại mặt dày thể hiện tình cảm trước mặt anh và Trần Đường Đường thì anh cũng không thể nào để thua Từ Mạc Ngôn được.
Trần Đường Đường đang tập trung ăn đột nhiên cảm giác có ai đó đang sờ mông mình thân thể liền cứng đờ trong giây lát rồi theo bản năng nhìn xung quanh.
Thấy không có ai nhìn qua hướng này cô liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may chỗ cô ngồi là bàn cuối. Cô lại ngồi phía trong góc tường nên không ai thấy.
Trần Đường Đường thấy bàn tay của tên lưu manh nào đó không những không dừng lại mà còn làm loạn bò vào trong áo của cô, xoa eo Trần Đường Đường rồi dời xuống sờ đùi cô.
Trần Đường Đường không chịu nổi bị Hàn Thiên Vũ sờ lung tung liền nhéo mạnh vào bàn tay anh rồi tặng cho Hàn Thiên Vũ một ánh mắt cảnh cáo.
Hàn Thiên Vũ làm sao mà sợ ánh mắt cảnh cáo của cô được ngược lại anh cảm thấy ánh mắt của Trần Đường Đường giống như thẹn quá hóa giận càng thêm đáng yêu.
Anh cười lưu manh cúi xuống nói:“ Bà xã! Cơ thể em chỗ nào anh cũng sờ qua hết rồi còn gì? Không cần ngại đâu.”
Trần Đường Đường cảm thấy hơi nóng phả vào mặt mình lại nhìn khuôn mặt Hàn Thiên Vũ gần trong gang tấc liền đỏ mặt không nhìn anh nữa mà xoay qua nhìn Diệp Cát Tiên.
Trần Đường Đường nhìn khuôn mặt ửng hồng đôi mắt mê ly cùng với đôi môi sưng đỏ lên của Diệp Cát Tiên liền khó hiểu hỏi:“ Chị bị làm sao mà môi sưng lên vậy?”
Nghe Trần Đường Đường hỏi thế mặt Diệp Cát Tiên đang ửng hồng liền đổi sang đỏ gấc:“ Hình như chị bị dị ứng với đồ hải sản nên môi mới sưng một lát sẽ hết thôi.”
Trần Đường Đường nghe vậy cũng không nghi ngờ gì:“Chị nhớ lần sau phải chú ý đó. À mà phải rồi con sói già ám sát đào hoa mà chị hay kể đã gặp được chưa?”
Diệp Cát Tiên nghe Trần Đường Đường nhắc đến “con sói già ám sát đào hoa” liền nở một nụ cười méo xẹo:“ À phải rồi Đường Đường, chị đột nhiên nhớ ra mình có chút chuyện nên chị đi trước nha.”
Nói xong thì cô liền đứng dậy định trốn nhưng cánh tay lại bị Từ Mạc Ngôn giữ lại sau đó anh xoay qua nhìn Trần Đường Đường:“ Con sói già ám sát đào hoa? Là ai?”
Diệp Cát Tiên nghe vậy lập tức phóng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Đường Đường “Đừng nói, đừng nói.”
Trần Đường Đường tất nhiên phát hiện thấy ánh mắt cầu cứu của Diệp Cát Tiên nhưng tiếc là cô hiểu sai ánh mắt cầu cứu của Diệp Cát Tiên.
Ý của Diệp Cát Tiên kêu Trần Đường Đường đừng nói nhưng Trần Đường Đường lại tưởng là cầu cứu kêu cô giải thích để Từ Mạc Ngôn không hiểu lầm.
Thế là Trần Đường Đường liền cười nói:“ Anh đừng hiểu lầm. Lúc trước chị Cát Tiên kể em nghe là anh trai chị ấy có người bạn thân hay qua nhà chị ấy chơi nhưng người này lại rất xấu xa chỉ cần ai tới tỏ ý làm quen hay quý mến chị ấy liền bị người này đuổi đi hại chị ấy không một người bạn trai.”
Trần Đường Đường kể tới đây liền ngưng cũng không nói là Diệp Cát Tiên đã đợi người này bảy năm. Cô chỉ giúp tới đây thôi. Nhìn cử chỉ tình cảm liền biết hai người thật sự yêu nhau nên cô không nói thì tốt hơn.
Từ Mạc Ngôn nghe xong liền nở nụ cười yêu nghiệt lộ ra hàm răng trắng tinh khiến cho Trần Đường Đường không khỏi rùng mình:“ À...Bữa ăn hôm nay tôi đãi. Chúng tôi có việc đi trước.”
Từ Mạc Ngôn nói xong liền nắm tay Diệp Cát Tiên đi ra ngoài quán.
Trần Đường Đường nhướng mày cảm thấy nụ cười của Từ Mạc Ngôn có chút giống giống Hàn Thiên Vũ khi cô bị Hàn Thiên Vũ nắm được điểm yếu anh cũng cười như vậy.
“Em muốn ngồi ngây ngốc ở đây đến khi nào?” Hàn Thiên Vũ cúi xuống ngậm vành tai của Trần Đường Đường rồi nói.
Thân thể Trần Đường Đường lập tức run lên. Cô liếc nhìn cái tên lưu manh này:“ Hàn Thiên Vũ đây là bên ngoài anh bớt làm càng đi.”
Hàn Thiên Vũ cười cười đứng dậy nắm bàn tay nhỏ xinh như búp măng của Trần Đường Đường:“ Xem ra em đã ăn no rồi vậy bây giờ chúng ta về thôi.”
Trần Đường Đường gật đầu nắm tay Hàn Thiên Vũ ra ngoài quán mì rồi đến bãi đậu xe. Nhưng trong lòng cô lại cảm giác có cái gì đó không đúng lắm thì phải nhưng là cái gì?
Hàn Thiên Vũ thấy Trần Đường Đường đã ngồi trên xe nhưng vẫn ngồi nhăn mày suy nghĩ cũng không cài dây an toàn vào. Anh chỉ lắc đầu cười rồi cài dây giúp cô.
Lúc này Trần Đường Đường đột nhiên nhớ ra một chuyện tô mì Quảng Đông của Diệp Cát Tiên toàn là rau làm gì có đồ hải sản trong đó.
Nhưng nếu không ăn đồ hải sản tại sao môi chị ấy lại sưng lên? Cô càng nghĩ càng khó hiểu.
“Đường Đường, đến nhà rồi.” Hàn Thiên Vũ ngồi bên cạnh nhắc nhở.
Trần Đường Đường nghe giọng của Hàn Thiên Vũ liền phục hồi tinh thần:“ A hả?! Tới rồi sao?”
Hàn Thiên Vũ thở dài không biết trong đầu của Trần Đường Đường nghĩ gì đành phải nói:“ Em muốn biết gì thì hỏi anh.”
Một câu nói của Hàn Thiên Vũ khiến cho đôi mắt Trần Đường Đường lập tức sáng lên:“ Thật sao? Vậy anh nói em biết tại sao trong tô mì của chị Cát Tiên không có đồ hải sản nhưng môi chị ấy lại sưng mặt lại đỏ nữa. Quen biết lâu nay em không nghe chị ấy nói bị dị ứng hải sản bao giờ.”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy môi liền nhếch lên. Lí do là vì lúc đó Trần Đường Đường lo liếc nhìn anh nên không chú ý cặp đôi đối diện đang hôn nhau thôi.
Hàn Thiên Vũ cười tà khí:“ Em thật muốn biết?”
Trần Đường Đường cảm thấy nụ cười của Hàn Thiên Vũ có chút gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu.
Hàn Thiên Vũ cười gian xảo tháo dây an toàn ra rồi bế Trần Đường Đường ngồi lên đùi mình sau đó cúi xuống hôn cô.
Ban đầu anh nhẹ nhàng hôn rồi nhân lúc cô khó thở phải mở miệng Hàn Thiên Vũ liền đưa đầu lưỡi của mình vào quấn lấy lưỡi của cô.
Sau đó anh từ hôn lưỡi chuyển sang mút khiến cho nụ hôn của hai người càng thêm nóng bỏng.
Bàn tay Hàn Thiên Vũ đặt lên eo Trần Đường Đường cũng bắt đầu rục rịch không yên sờ loạn khắp người Trần Đường Đường.
Dường như tên lưu manh nào đó cảm thấy không đủ nên môi lưỡi hai người triền miên một lúc lâu khiến cho Trần Đường Đường không thở được thì tên đó mới miễn cưỡng thỏa mãn buông đôi môi cô ra.
Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ lên của Trần Đường Đường khẽ nói:“Bây giờ em biết tại sao rồi chứ?”
Trần Đường Đường có được dưỡng khí lập tức thở gấp hai tay đặt lên lồng ngực của Hàn Thiên Vũ. Khuôn mặt cô đỏ như máu, đôi mắt to tròn mê ly gật đầu ngượng ngùng nhìn anh.
Trên đôi môi sưng đỏ của cô còn dính nước miếng và sợi tơ bạc giữa anh và cô khiến cho Hàn Thiên Vũ cảm thấy cổ họng mình khô khan, cơ thể nóng dần lên phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng.
Trần Đường Đường cảm nhận giữa hai đùi mình có gì đó cứng cứng không cần nhìn cô cũng biết là thứ gì bởi thế mặt Trần Đường Đường đã đỏ nay càng thêm đỏ hơn.
Nhìn cô như vậy Hàn Thiên Vũ thật hận không thể hung hăng “yêu” Trần Đường Đường trên xe nhưng tiếc là hôm nay “dì cả” đến thăm cô nên anh chỉ biết hít thật sâu rồi thở dài một tiếng cố gắng nén dục vọng của mình xuống.