Sau khi kết thúc nụ hôn hai người thở hỗn hển ôm nhau.
Cô xấu hổ úp mặt vào lồng ngực rộng rãi của Thiên Vũ không dám nhìn mặt anh.
Hàn Thiên Vũ nhìn Trần Đường Đường xấu hổ như thế lại trông rất đáng yêu.
Anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô trầm giọng nói: “ Đường Đường anh từ trước giờ không hề có kinh nghiệm yêu đương cũng không biết cách làm con gái vui vì từ đó đến giờ anh thấy con gái thật phiền toái nên anh chẳng muốn dính vào họ. Nhưng từ khi gặp em thì anh mới thấy nhận thức của mình không hề sai.”
“Ý anh nói em phiền sao? “ - cô ngẩn mặt lên liếc anh.
“Thật sự là vậy. “ - Hàn Thiên Vũ thấy Trần Đường Đường muốn giận liền hôn nhẹ trên trán cô.
Sau đó tiếp tục nói: “ Đúng là em phiền thật, em vừa không có IQ cao lại hay quên lại hay ồn ào, em đi trên đường mà mắt cứ ở trên trời không té thì cũng đụng cột chẳng bao giờ làm người khác an tâm. Ưu điểm của em anh chưa thấy mà chỉ thấy nhược điểm. Nhưng lại làm cho người khác không thể ghét được, lúc em ngủ trông rất đáng yêu như một con thỏ. Còn lúc tức giận em sẽ liếc anh nhưng em liếc không làm anh thấy ghét mà thấy nực cười bộ dạng của em nếu chọc em tức giận thêm nhất định em sẽ cắn người. Em giống như thời tiết nắng mưa thất thường lúc thì em nói nhiều như sợ có người sẽ cắt lưỡi em nên em tranh thủ nói vậy. Lúc thì lại im lặng đến đáng sợ. Anh thích em cười với anh, nói chuyện với anh, làm mọi thứ cùng anh. “
Cô nhìn vào đôi mắt đầy nghiêm túc của anh liền mỉm cười hạnh phúc:“ Hàn Thiên Vũ, anh biết không lần đầu gặp anh em đã rất bất ngờ vì lần đầu tiên em nhìn thấy trực tiếp body đàn ông vừa đẹp vừa chuẩn như anh. Mà anh lại chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông lúc đó anh không lên tiếng chỉ e là em sẽ cháy máu mũi luôn. Lúc đó anh rất lạnh lùng em chưa từng nghĩ sẽ thấy bộ dạng lưu manh của anh như bây giờ. Em không biết mình động lòng với anh khi nào em chỉ muốn pha nhiều trò để anh để ý đến em mà thôi.”
Cô đưa tay sờ mặt anh rồi nói: “ Anh là một con người tĩnh lặng, lúc nào cũng làm ra bộ mặt lạnh lùng không muốn người khác lại gần mình, không muốn người khác vào thế giới của mình lúc nào cũng cô độc một mình trong thế giới riêng cho nên em muốn kéo anh ra thế giới ấy. Chắc có lẽ em vì không muốn anh cô độc một mình nên em muốn tìm hiểu về anh rồi càng ngày em phát hiện ra bản thân đã yêu anh. Nhưng em sợ anh sẽ không yêu một người nhỏ hơn anh tám tuổi. Lúc em nghe bà chị kia nói là vợ sắp cưới của anh em đã rất khó chịu nên mới lớn tiếng quát anh. Lúc anh sắp trả lời, em rất sợ anh sẽ thừa nhận, nhưng anh đã không làm em thất vọng. Hàn Thiên Vũ nếu anh đã tỏ tình với em rồi thì em cũng nên đáp lại.”
Trần Đường Đường nói xong liền đặt môi mình lên môi anh:“Em yêu anh Hàn Thiên Vũ.”
Hàn Thiên Vũ nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “ Đường Đường trước khi gặp em thì thế giới anh chỉ có những đám mây đen và mưa nhưng khi gặp em thế giới anh đã xuất hiện cầu vòng và nắng. Cả đời này người anh định là em cho nên em muốn trốn thoát khỏi anh thì đó chính là không có cách nào.”
“Chà chà giáo sư tâm lý học nói chuyện đúng là có khác.” - cô vòng tay qua cổ anh cười nói.
“Đường Đường anh yêu em. Ngoài em ra anh chẳng muốn yêu ai.” - anh đặt cằm lên hõm vai cô nói.