CHƯƠNG 1
“A! ! Cái gì? !” Chương Hi Ảnh liều mạng nháy mắt mấy cái, hắn hoài nghi câu mới nghe có phải thật là tiếng Hán hay không? !
Dạ Luật Diễm tức giận nhíu mày, lặp lại một lần nữa.
“Từ giờ trở đi ngươi chính là người của ta. . . . . . Xác thực mà nói, là nô lệ của ta.”
“Ta? ! Nói giỡn hả! Ngươi cho dù có tuấn mỹ như thế nào, cũng đừng mơ tưởng!” Chương Hi Ảnh dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi quát lên. Dạ Luật Diễm ngạc nhiên, khó hiểu, lời mình vừa nói cùng với lời của hắn có cái gì liên quan với nhau hay không? !
Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, nô lệ không nghe lời thì y có phương pháp giáo huấn! !
Dạ Luật Diễm nâng tay giơ roi, không cần suy nghĩ quất vào phía sau lưng Chương Hi Ảnh! ! !
“A a a ————” sau một trận kêu thảm, Chương Hi Ảnh gục trên mặt đất, vô lực rên rỉ , trên lưng hỏa hỏa lạt lạt truyền đến một trận đau đớn, đối thiếu niên này hảo cảm của hắn vừa mới bắt đầu một chút, lập tức đều đem thiêu đốt hầu như không còn. Hiện tại Chương Hi Ảnh, chỉ hận chính mình không cách gì đem tên kiêu ngạo mọi rợ này đạp xuống ngựa, hảo hảo trả một tiên chi cừu! ! (tiên: là roi)
“Không cần kêu. Một roi kia của ta đúng mực, ngươi không chết được đâu. . . . . . . . . . . .” Nhẫn nại nghe hắn kêu gào nửa ngày, Dạ Luật Diễm rốt cục chịu không nổi đã mở miệng. Kỳ quái, lũ Hán nhân này mặc dù nhược, nhưng thường thường cũng có chút cốt khí. . . . . . Bất quá tên này xem chừng một chút cũng không giống đi. . . . . . . . . . . .
Dạ Luật Diễm có chút hối hận đã chọn Chương Hi Ảnh, nhưng lúc này lại đổi ý không được, y không chút khách khí dùng roi quấn lấy Chương Hi Ảnh đang hả họng thở dốc, kẹp vào bụng ngựa, cứ như vậy kéo Chương Hi Ảnh đứng lên chạy như điên! ! ! !
“Ngươi —— bạo lực ———— khụ khụ, dã, dã man! ! ! Oa ———— dừng, dừng lại! ! Sẽ chết—— a. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Không ngừng bị va chạm lung tung, khiến cho Chương Hi Ảnh vốn thiếu rèn luyện muốn mất đi nửa cái mạng, đợi cho Dạ Luật Diễm châm chước ghìm ngựa lại, hắn đã muốn chật vật chỉ còn lại có một hơi thở . . . . . . . . . . . .
Ai —— tha đi một vòng lớn, hay là muốn ta chết a. . . . . . . . . . . . Chương Hi trước khi lâm vào hôn mê, cũng chỉ kịp nghĩ đến duy nhất câu oán giận này. . . . . . . . . . . .
“Ào ————” cùng với thanh âm, một chậu nước trút xuống đầu Chương Hi Ảnh. Chương Hi Ảnh giật mình, chậm rãi mở to mắt. Bên cạnh Dạ Luật Diễm thấy thế, vô thanh vô tức thở dài nhẹ nhõm một cái.
“Đây là. . . . . . Na. . . . . . . . . . . .”
“Thủy biên.”
“Đẹp quá. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh mở to hai mắt, trầm trồ thán phục bức tranh cảnh đẹp trước mắt! Lân quang lộng lẫy trãi rộng khắp mặt hồ, dưới ánh tà dương mặt nước chầm chậm lượn sóng, nước trong suốt thấy đáy, dư quang một tầng bao phủ, kéo dài như một cái đuôi sao chổi. . . . . . . . . . . . Giống như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, nơi này khói lửa phàm trần tuyệt không thể chạm đến. . . . . . . . . . . .
“Hồ này gọi là ‘ Liên Ảnh hồ ’, là nơi hoàng thất ngự dụng, người bình thường không có tư cách vào đây.” Thanh âm Dạ Luật Diễm nhẹ như gió thoảng, lại ý tứ nhắc nhở Chương Hi Ảnh tình cảnh hiện tại của hắn.
Chương Hi Ảnh bản tính tiểu nhân cố tình trỗi dậy, người ta càng ôn tồn hắn càng dũng cảm, nghe Dạ Luật Diễm nói chuyện mềm mỏng, hắn lại càng không sợ chết lên tiếng phản bác: “Cảnh đẹp của ông trời, dựa vào cái gì các ngươi chiếm làm của riêng? ! !”
“. . . . . . Người như ngươi, cả đời cũng không xứng với nơi này. . . . . . . . . . . .” Dạ Luật Diễm lạnh lùng trào phúng, nếu chính mình đã là kẻ mạnh, tất yếu sẽ không cùng loại kẻ yếu này so đo làm gì.
“Vậy ngươi mang ta đến nơi này để làm chi? ! Để hạ nhục ta phải không? ! Vậy chúc mừng ngươi đã làm được ! ! !” Chương Hi Ảnh hung hăng phun ra một ngụm oán khí, xoay người muốn rời đi, rồi lại nhìn quanh thấy bốn phương xa lạ mà ngây ngẩn cả người. . . . . . Hắn. . . . . . Có nơi nào để đi. . . . . . . . . . . .
“Ngươi nếu đã là thế thân cho tên nô lệ đã chết của ta, phải hảo hảo hầu hạ ta —— chủ tử của ngươi.” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Luật Diễm từ sau truyền đến, đả kích Chương Hi Ảnh đang thật toàn tâm toàn ý lấy lại dũng khí: “Huống hồ, không có mệnh lệnh của ta, ngươi sớm bị đám hổ lang háu đói kia đem ăn sạch cả rồi. Có gan, ngươi bước đi đi.”
“Hừ.” Chương Hi Ảnh xoay người bước trở về: “Đại trượng phu co được dãn được! ! Nói đi! Ngươi muốn ta làm gì? !”
Khóe môi nhẹ cong lên để lộ ra một cái cười mỉa, Dạ Luật Diễm hai tay nhanh nhẹn đem ngoại y cùng quần áo chính mình nhất tề cởi ra! !
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? ! ! ! ! !” Chương Hi Ảnh không dám tin vội lấy tay che ánh mắt, rồi lại tham lam hé hé hai ngón tay ra nhìn lén.
“Hầu hạ ta nhập dục (là tắm rửa a ).” Dạ Luật Diễm không thể lý giải lý do gì khiến hắn kinh hoàng như vậy, nhưng vẫn trả lời .
“Cái gì? ! Ở chỗ này? ! !” Chương Hi Ảnh nhìn quanh quất: “Có người thấy thì làm sao bây giờ? !”
“Nơi này không có người khác.” Dạ Luật Diễm bắt đầu không kiên nhẫn, động thủ cởi bỏ kiện khố y cuối cùng, ngạo nghễ đứng thẳng trong nước, dáng người y thon gầy, mạnh mẽ mà hoàn mỹ.
“Ta không phải người thì là cái gì? ! ! !” Chương Hi Ảnh hít vào một hơi, nhưng không cách nào bình ổn được trái tim đang kinh hoàng của hắn!
“Ngươi không tính, ngươi là nô lệ của ta.” Dạ luật Diễm khoát một tầng nước trong vắt lên mái tóc đen mềm mại của chính mình, bọt nước theo đường nét duyên dáng trên cơ thể hắn trượt xuống, cảnh trí kia như có thêm ánh hoàng hôn phụ trợ, không phải là hấp dẫn bình thường, mà là phi thường hấp dẫn. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trừng mắt liếc Chương Hi Ảnh đang đứng chết cứng trên bờ một cái, Dạ Luật Diễm thấp giọng: “Nhìn cái gì? ! Còn không lại đây hỗ trợ? !”
“Ngươi muốn ta hỗ trợ cái gì? !” Nuốt nước miếng một cái, Chương Hi Ảnh thật cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên là giúp ta tắm rửa ! Vô nghĩa!”
“Chúng ta là Hán nhân coi trọng, coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . . . . . . . .” Mặc kệ có che lấp như thế nào, cảnh xuân vẫn là một đường tả tiến đập thẳng vào mắt Chương Hi Ảnh, làm hắn buột miệng kêu lên. Người dưới nước cảm thấy có chút lẫn lộn phản bác: “Ta là nam nhân a! Vậy là. . . . . . Ngươi là nữ nhân sao? ! !”
“Phi —— ta đây đường đường bảy thước nam nhi! ! !” Chương Hi Ảnh nghe vậy, vội vàng kháng nghị! !
“Vậy ngươi còn la lối cái gì? ! Lại đây! Có nghe thấy không? ! Hay là ngươi còn muốn nếm thử xem roi của ta có tư vị gì?”
“Ta. . . . . .” Bị ép buộc, bất đắc dĩ, Chương Hi Ảnh đành phải củng cố kiên trì mà bước xuống, nhưng tay mới vừa chạm đến da thịt Dạ Luật Diễm mềm nhẵn mát lạnh như sa tanh liền. . . . . .
“Máu? Uy —— ngươi làm sao chảy nhiều máu mũi như vậy? ! ! Ngươi có khỏe không? ! Uy ——————”
Đúng là: Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm. . . . . . . . . . . .
“Ô ô hảo mất mặt ” Dạ Luật Diễm ngồi ở trên lưng ngựa, đau đầu trở mình xem thường! Tên tiểu tử này sau khi chảy chút máu mũi thì bắt đầu oán giận, suốt dọc đường kêu gào! Biết mình nghe được tiếng Hán, cố tình đem mấy câu chửi rủa vô nghĩa làm người ta nhất thanh nhị sở mà tức chết! !
“Câm miệng .” Ở trong lòng nhắc nhở chính mình tỉnh táo lại, Dạ Luật Diễm quát.
“. . . . . .” Chương Hi Ảnh hung hăng trừng mắt liếc y một cái, bất mãn nói thầm: “Cái gì chứ! Bạo lực! Không ai yêu thương nên sinh ra kỳ quái ”
“Ngươi nói cái gì? ! !” Dạ Luật Diễm bị câu nói lơ đãng này như đâm trúng miệng vết thương, cả người kịch chấn, ánh mắt nhanh chóng kết băng! Roi ngựa trong tay vô thức siết thật chặt! Bị y nhìn đến phát lạnh, Chương Hi Ảnh cũng biết chính mình vừa rồi đã nói sai cái gì rồi, không dám mở miệng lần nữa! Hừ! Mọi rợ chính là mọi rợ, hở một tí là dùng võ lực ức hiếp kẻ yếu! Hắn đường đường là thám hoa đầy một bụng lễ nghĩa, sẽ không cùng loại tiểu nhân này so đo!
Không khí ngột ngạt lạnh lẽo sau câu nói của Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh xấu hổ cũng cảm thấy nhàm chán tự quyết định không nói gì nữa, kéo dài đến lúc về tới nhà.
( Tạm dịch là: Quân chưa thắng đã từ trần
Anh hùng nhớ đến lệ tràn thấm khăn.
Đây là hai câu trong bài thơ của Đỗ Phủ (nhà thơ sau Khổng Minh hơn 600 năm) viếng Khổng Minh ở đền thờ của Gia Cát Võ Hầu ở xứ Tây Xuyên.
Câu này ý nói em Ảnh chưa gì đã bị die rồi đấy ^^!)
Nhìn thấy vương phủ to lớn trước mắt, Chương Hi Ảnh không thể không xác nhận thiếu niên xinh đẹp cộng thêm thô bạo này đích thật là Vương gia!
Dạ luật Diễm đi phía trước, lúc về đến nhà, mắt cũng không thèm liếc Chương Hi Ảnh lấy một cái, sau khi đem ngựa và roi giao phó cho hạ nhân ra nghênh đón, Dạ Luật Diễm liền đi thẳng vào nội viện! Chương Hi Ảnh bị bỏ mặc, đứng bất động ở hoa viên chân tay luống cuống, không biết nên đi nơi nào.
Ngay lúc Chương Hi Ảnh đang chán muốn chết quyết định mình phải tự lực cánh sinh, nghĩ phải tự dàn xếp một chỗ cho mình trước đã, thì tiền viện đột nhiên truyền đến một trận rối ren, nhiều thứ đồ vật bị ném vỡ cùng thanh âm mắng chửi không dứt truyền tới bên tai!
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Chương Hi Ảnh rất biết nhập cảnh tùy tục bèn quyết định đi xem náo nhiệt trước.
Nhưng hắn còn chưa kịp rảo bước tiến vào tiền thính, một cái bình sứ khắc hoa văn liền nghênh diện bay về phía hắn! ! !
“A!” Hắn kêu lên kinh hãi, tay chân vụng về né tránh một đợt tập kích, mắt thấy vật thể bất minh thứ hai lại sắp bay qua, liền dùng Hán ngữ kêu to: “Dừng ——————”
Cái đang giơ lên kia chính là một bình hoa, một nữ tử vận la sam, lệ đầy mặt vừa nghe vậy, nghĩ nghĩ một chút, động tác cuối cùng cũng dừng lại! Sau đó, nữ tử cẩn cẩn dực dực dùng Hán ngữ đã có chút không lưu loát hỏi: “Ngươi là. . . . . . Người Trung Nguyên. . . . . .”
“Đúng vậy! Ngươi cũng là người Trung Nguyên phải không? ! !” Chương Hi Ảnh sửng sốt một chút, liền hưng phấn tiến lên phía trước! Không có chuyện tình gì hưng phấn bằng tại cái nơi man di lại gặp được một đồng hương người Hán! ! Lập tức, nữ tử vốn điêu ngoa kiều hoành này trong mắt Chương Hi Ảnh lại trở nên đáng yêu rất nhiều!
Nàng kia thấy thế, cũng lả lướt đứng lên khóc lóc kể lể: “Thiếp cũng là người Trung Nguyên, cùng phụ thân trôi giạt khắp nơi, bôn ba vất vả đi vào biên cảnh mưu sinh, lại bị bọn người man di bắt đến đây! Dám bức ta gả cho cái tên Vương gia này! Ta như thế nào có thể khuất phục, Hán nhân chúng ta uy phong có yếu nhược đâu! ! Cho nên ta quyết tâm phải chết! Ngươi cũng cùng ta cùng chết đi! Đỡ phải còn sống mà bị khinh bỉ! ! ! !”
Nàng kia nói xong, đẩy nhóm nô tỳ đang quấn bên người, nhầm cây cột đưa đầu tới. Chương Hi Ảnh vội vã đi tới ngăn cản, hảo ngôn khuyên nhủ: “Cô nương! Chết tử tế không bằng còn sống! Hà tất nghĩ không thông như vậy? !”
Nữ nhân mắt trợn to liếc Chương Hi Ảnh một cái, làm ra vẻ muốn đi tìm cái chết: “Ngươi không cần ngăn cản ta! Nữ tử Hán tộc của chúng ta vốn là người có cốt khí!”
“Ngươi thôi đi!” Chương Hi Ảnh có chút không kiên nhẫn buông nàng ra, nhỏ giọng cười nhạt: “Ngươi xem, ánh mắt ngươi có bao nhiêu phần giảo hoạt! Nữ nhân tinh ranh hơn cả hồ ly như ngươi thế nào mà lại muốn tìm cái chết chứ? ! ! Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không nói thì cũng chớ có trách ta không nể tình đồng hương Hán tộc nha!”
“Này. . . . . .” Nàng kia bị Chương Hi Ảnh liếc mắt một cái xuyên suốt, sau một lúc lâu xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là đã mở miệng:
“Người sáng mắt luôn biết nhìn người! Nói thật cho ngươi biết, bổn cô nương thật ra vốn coi trọng Diễm Vương ! Chính là, mấy ngày hôm trước Liêu vương ban thưởng một mỹ nữ cho hắn, mà hắn lại chưa bao giờ bính ta! Ta sợ. . . . . . . . . . . .”
“Ngươi sợ hắn thích mỹ nữ kia mà không thèm để ý tới ngươi.” Chương Hi Ảnh thuận tiện giúp nàng một hơi nói xong. Nữ nhân kia cũng không phản bác, rất mau lẹ gật đầu: “Đúng! Ngươi có biện pháp gì hay không! Chỉ cần làm cho Diễm vương cảm thấy chướng mắt nữ nhân kia, cái gì cũng đều có thể được! !”
“Thật sự?” Hai tròng mắt Chương Hi Ảnh linh động vừa chuyển, một cái kế sách xấu xa lập tức nảy ra trong lòng!
“Ta nghĩ ra một chủ ý có hơi tàn nhẫn, nhưng chỉ sợ là ngươi không dám dùng!”
“Ngươi nói! Ta đều vừa khóc vừa nháo còn đòi thắt cổ, còn có cái gì mà ta không dám dùng đây? ! !”
“Bất quá, ta nói cho ngươi chủ ý này, ta lại đâu có lợi lộc gì? !” Chương Hi Ảnh thực khôn khéo chuyển mở trọng tâm câu chuyện.
“Ngươi. . . . . . Nói đi. Chỉ cần ta có thể giúp. . . . . . . . . . . .” Kia nữ nhân cắn răng một cái, bất cứ giá nào cũng gật đầu.
“Thẳng thắn lắm! Xưng hô như thế nào?”
“Di phi. Còn ngươi?”
“Chương Hi Ảnh. Ngươi phải giúp ta rời khỏi nơi này, trở lại Trung Nguyên!”
Trầm mặc trong chốc lát, Di phi hung hăng gật đầu trả lời: “Hảo! Ta đáp ứng! Ngươi nói đi!”
Chương Hi Ảnh mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Rất đơn giản, không có nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân đã bị người khác chạm qua, chúng ta chỉ cần làm cho nữ nhân kia cùng người khác phát sinh quan hệ, không sợ nàng không bị bạo quân như hắn biếm vào lãnh cung! !”
“. . . . . . Chính là, nữ nhân kia cũng muốn nịnh bợ Diễm vương, chúng ta như thế nào mà làm được? !”
“Ngốc! âm dương hợp hoan tán ngươi chưa từng nghe qua? !”
“Ngươi là nói. . . . . . Dùng xuân dược!”
“Đúng! Một chút thuốc này, cam đoan đối phương vô lực chống cự.
“Kia. . . . . . Tìm ai đến …cùng nàng?”
“Bí mật khó giữ nếu cho nhiều người biết! Theo ta, ta nên miễn cưỡng đi một chút.” Chương Hi Ảnh bày ra vẻ mặt cam chịu tổn thất, một thân khẳng khái hy sinh, trong lòng lại lục đục trở mình ! Là mỹ nữ Liêu quốc! Lại còn tinh khiết như thế, thật có năng lực làm cho bao nhiêu bất mãn với Liêu quốc của hắn có chỗ mà phát tiết!!
“Ngươi điên rồi.” Di phi thán phục nhìn Chương Hi Ảnh, rồi sau đó lạnh lùng cười.
“Vô độc bất trượng phu a. . . . . . . . . . . .”
“Như vậy thật sự được không. . . . . .” Nhìn thấy Chương Hi Ảnh cẩn cẩn dực dực đem một bao thuốc bột bỏ vào trong ấm trà, Di phi cảm thấy bất an nhịn không được lại hỏi một lần.
“Tin tưởng ta! Thuốc này là tổ truyền của phương gia chúng ta! Chỉ cần ngươi không bỏ sai dược, đảm bảo trà này hữu hiệu! ! !” Chương Hi Ảnh rất không khách khí liếc nàng một cái, hạ giọng trả lời thực kiêu ngạo. Cuối cùng, hắn còn đem ấm trà lắc mấy vòng thật kỹ, cho tới hết thảy đều không còn dấu vết gì mới an tâm thu tay lại.
“Nàng ta sẽ uống sao?” Di phi to mắt nhìn nước trà không có chuyển biến gì lớn, thấp giọng hỏi. Chương Hi Ảnh nghe vậy, có chút không kiên nhẫn dặn: “Yên tâm đi! Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, đem bình trà này đưa vào trong phòng nữ nhân kia, sau đó, ta tự nhiên hội nghĩ biện pháp làm cho nàng ta uống hết! !”
“Nữ nhân kia rất tinh ranh! Ngươi có biện pháp nào không?” Di phi cắn cắn môi, quyết tâm ‘tạt cho hắn gáo nước lạnh’.
“Hừ hừ không nên xem thường ta!” Chương Hi Ảnh bất mãn nhướng mi, tận lực dần thấp thanh âm lên tiếng phản bác: “Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua ‘ mỹ nhân khó qua cửa anh hùng ’? !”
“Anh hùng? Nói ngươi sao? ! !” Di phi ngây người một chút, lập tức rất không nể mặt cười rộ lên! ! !
“. . . . . . Ta không anh tuấn sao?” Chương Hi Ảnh lạnh lùng hỏi lại, lòng tự trọng bị một chút thương tổn. . . . . . . . . . . .
“Không sai! Đúng là ngươi trông rất tuấn tú! Nhưng cùng lắm cũng chỉ là văn nhược thư sinh! Đâu có khí khái anh hùng! Đó là. . . . . . chỉ Diễm vương mới có thể được xưng như vậy. . . . . . . . . . . .”
“Hừ! Bất quá chính là một tiểu hài tử mà thôi!” Nghe xong lời nói của Di phi, Chương Hi Ảnh hừ lạnh không cho là đúng.
“Dù có là tiểu hài tử cũng là chủ tử của ta và ngươi.” Di phi cũng trả lời không chút khách khí.
“Chẳng bao lâu nữa sẽ không phải rồi! Đừng quên lúc sau sự đạt thành, ngươi phải giúp ta rời khỏi nơi này!” Chương Hi Ảnh trầm mặc một chút, lười biếng không muốn cùng Di phi so đo đề tài này, ngược lại hắn cầm ấm trà trong tay đưa cho Di phi còn sững sờ ở tại chỗ: “Đi thôi. Mọi việc còn lại ngươi cứ yên tâm ngồi một chỗ mà xem ta đây!”
“. . . . . . . . . . . .” Chậm rãi tiếp nhận ấm trà, không biết vì cái gì, Di phi trong lòng dấy lên một trận linh cảm không tốt. . . . . . Nhưng có lẽ chuyện này chẳng qua là do nữ nhân quá nhạy cảm mà thôi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào đêm. . . . . .
“Đều an bài tốt lắm?” Chương Hi Ảnh ngồi xổm dưới “Túy Nguyệt hiên” của mỹ nhân liêu quốc, hướng Di phi cũng đang ngồi xổm một bên hỏi. Người sau cẩn thận gật gật đầu: “Toàn bộ chuẩn bị tốt ! Trà ta để lại ở trên bàn, nữ nhân kia hiện tại hẳn là còn đang tắm rửa, nha hoàn cùng thị vệ ta đều cho lui đi rồi, cam đoan đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, chỉ chờ ngươi thượng !”
“Tốt lắm!” Nghe vậy, Chương Hi Ảnh đứng lên, đêm nay, Di phi cố ý đưa một bộ trường sam nguyệt sắc cho hắn mặc, càng tôn lên vẻ tao nhã phong vận trí thức cùng bộ dáng phiêu dật nơi hắn. Tuấn nhan trắng trẻo, đôi con ngươi đen linh động thỉnh thoảng hiện lên vẻ quang mang giảo hoạt. Hắn vừa mới tắm rửa tẩy sạch thân mình, gió đêm đem quần áo lay động, một mùi hương tự nhiên dễ chịu tản mát ra. . . . . . . . . . . .
Hắn không tin mỹ nam kế của hắn câu không được một man nữ! !
Chương Hi Ảnh cảm thấy thực tin tưởng, hắn ho nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà nhắm hướng cửa phòng đi đến! !
Trong phòng tắm. . . . . .
“. . . . . .” Vị kia liêu quốc mỹ nữ vừa khoác vào bạc sam xuất môn, chợt nghe ngoài cửa sổ nhỏ truyền đến một tiếng mèo kêu rất bất bình thường! Nàng nhìn xung quanh mọi nơi một chút, đột nhiên mặt lạnh xuống, thả người nhảy lên một cái, như một con phi yến thoăn thoắt xuyên cửa sổ, tiêu thất trong bóng đêm. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng. . . . . .
“Mỹ nữ mỹ nữ ” vào phòng, nhưng không nhìn thấy người như dự liệu, Chương Hi Ảnh buồn bực ngồi xuống. Kỳ quái, người đi đâu rồi? Nhìn thấy trước mắt là ấm trà quái quỷ kia, nhớ tới kế hoạch trong lòng, Chương Hi Ảnh không tự chủ được ở khóe môi chảy xuống một đạo nước miếng. . . . . .
Ngoài phòng. . . . . . . . .
“Vương gia đã về rồi!” Lão quản gia gần năm mươi tuổi nghe thấy tiếng liền đi ra nghênh đón, tiếp nhận áo lông cừu trong tay Dạ Luật Diễm, cung kính lui một bước, nói: “Vương gia cát tường. Lão nô có chuyện, không biết nên nói hay không. . . . . . . . . . . .”
“Nói.” Nhăn đôi mi thanh tú, thanh âm Dạ Luật Diễm không tức giận, phân phó. Tuy rằng vừa hồi gia đã bị lão quản gia chặn lại, khiến cho y không hài lòng, nhưng lão quản gia này dù sao cũng là người trông nom mình lớn lên, Dạ Luật Diễm tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đối vị lão nhân gia này vẫn là có vài phần kính yêu.
“Vương gia. . . . . . Cô nương ta đã đến vương phủ một tháng , ngài có phải hay không cũng nên liếc mắt một cái. . . . . . Dù sao. . . . . . . . . . . .”
“Dù sao nàng cũng là do hoàng huynh ban thưởng cho ta đúng hay không.” Hừ nhẹ một tiếng, Dạ Luật Diễm thay lão quản gia nói hết câu: “Không đi gặp nàng chính là không nể mặt hoàng huynh, cấp cho những người khác cái nhược điểm để có thể hãm hại ta đúng hay không? !”
“Vương gia. . . . . .” Lặng lẽ thở dài, lão quản gia lực bất tòng tâm nhìn Dạ Luật Diễm. Người kia chính là lạnh lùng cười, xoay người hướng “Túy Nguyệt hiên” đi đến.
“Bổn vương đi là được.”
“Ai ——” nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Dạ Luật Diễm, lão quản gia tự đáy lòng thay y cảm thấy bi ai. Bởi vì là do nữ nhân người Hán sinh ra, Dạ Luật Diễm từ nhỏ đã chịu chúng đại thần trong triều thậm chí bách tính xem thường. Mà mấy Vương gia khác lại nhìn y như cái đinh trong mắt, chỉ muốn mau mau trừ khử. Hoàng Thượng tuy rằng không tỏ vẻ gì, đối hắn cũng là ôn hoà, nhưng đoán không ra là Người muốn gì.
Từ nhỏ Dạ Luật Diễm đã được dưỡng thành cái loại tính tình lãnh khốc này, nhưng người sáng suốt đều minh bạch, cũng là người trẻ tuổi bốc đồng, làm sao che dấu hết tình cảm mãnh liệt trong lòng. . . . . . . . . . . .
Sinh ra ở Liêu quốc hoàng thất, chính là bất hạnh lớn nhất của Dạ Luật Diễm. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Khách hí ——” vừa nghe âm thanh mở cửa, Chương Hi Ảnh theo phản xạ vội vàng quay đầu lại kêu: “Ngươi cuối cùng đã tới rồi . . . . . .”
“. . . . . .” Ở Túy Nguyệt hiên không nghĩ sẽ nhìn thấy người này, tuy tức giận nhưng Dạ Luật Diễm vẫn nhẫn nại hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? !”
“A!” Không nghĩ tới người bước vào chính là Dạ Luật Diễm! Chương Hi Ảnh vốn đã chuẩn bị tốt những gì để nói giờ toàn bộ nghẹn ở trong miệng, chỉ có thể ngây ngốc quay sang trừng mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Dạ Luật Diễm.
“Nói.” Lại là một câu thét hỏi khẩu khí sắc nhọn.
“Ta. . . . . . Ta là. . . . . . Đi nhầm cửa ! ! !” Cái khó ló cái khôn, Chương Hi Ảnh vừa nghĩ biện pháp đối phó vừa gấp gáp đứng lên: “Ta là tìm đến Di phi ôn chuyện. . . . . . Không nghĩ tới đi nhầm vào. . . . . . Ách. . . . . . Phòng của ngươi . . . . . . . . . . . .” Cố ý nói sai như vậy, không biết Dạ Luật Diễm này có thể hay không thông minh nghe ra là hắn đang nói dối.
Quả nhiên, Dạ Luật Diễm không hề nghi ngờ gì: “Ngươi đi nhầm, bất quá ‘ Túy Nguyệt hiên’ này cũng không phải chỗ ở của ta.”
“Nga! Kia. . . . . . Ta đi ra ngoài. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Thấy thuận buồm xuôi gió Chương Hi Ảnh muốn mau chóng ly khai, lại bị âm thanh trầm thấp của Dạ Luật Diễm kéo lại!
“Chậm đã.”
“Còn, còn có việc gì sao. . . . . .” Không dám quay đầu, Chương Hi Ảnh mặt đối đại môn ở trong lòng không ngừng cầu nguyện. . . . . . . . .
“Di phi ở ‘ Tầm Hương viện ’, đừng tìm nhầm nữa .” Thấy Chương Hi Ảnh tựa hồ là hướng phía nam mà đi, sợ hắn tái đi nhầm đến ” Xạ Nhật các” của mình , Dạ Luật Diễm hảo tâm nhắc nhở.
“Đa tạ. . . . . .” Thở phào nhẹ nhõm, Chương Hi Ảnh cũng cảm thấy thoải mái không ít, đang muốn quay đầu lại để nói lời cảm tạ, lại đột nhiên thấy Dạ Luật Diễm cầm lấy ấm trà, ở trong chén chính là “nước trà” do hắn đặc chế , không kịp suy nghĩ hét lên: “Dừng tay! Ngươi muốn làm gì! ! !”
“. . . . . .” Dạ Luật Diễm lần thứ hai tức giận trợn trắng mắt. Người Hán này thật sự có bệnh sao, hắn cầm chén trà không phải muốn uống trà chẳng lẽ muốn đi tưới hoa? !
Không quan tâm đến phản ứng của hắn, Dạ Luật Diễm vẫn chậm rãi đem chén trà tiến đến bên môi. . . . . . . . . . . .
“A a a ————” dưới tình thế cấp bách, Chương Hi Ảnh bất chấp vội vã tiến lên, đoạt lấy chén trà trong tay Dạ Luật Diễm! ! !
“. . . . . .” Chính mình khi nào thì tôn nghiêm bị hạ thấp như vậy? Ngay cả một tên nô lệ mà cũng dám đối với y làm ra cái sự tình này? ! con ngươi Dạ Luật Diễm nheo lại, cả người tản ra hàn khí nguy hiểm.
“Ngươi làm như vậy là có ý gì?”
“Ta. . . . . . Ách. . . . . . . . . . . .” Mờ mịt nhìn chằm chằm chén trà đang nắm trong tay, cắn răng một cái, Chương Hi Ảnh liều mạng trả lời: “Ta khát nước, ngươi đem chén trà này ban cho ta đi! ! !”
“. . . . . . Hừ.” Lười biếng cùng hắn chấp nhặt, Dạ Luật Diễm thuận tay cầm lấy ấm trà, chuẩn bị rót một chén khác cho mình. . . . . . . . . . . .
“A a a ————” Chương Hi Ảnh thấy thế, lại quá sợ hãi kêu lên!
“. . . . . . Lại làm sao vậy?” Dạ Luật Diễm gân xanh nổi đầy trên trán, vẻ như muốn đem Chương Hi Ảnh mà bóp một phát cho chết.
Chương Hi Ảnh bi thảm mở to mắt nhìn ấm trà, cắn răng trả lời: “Ta rất khát . . . . . . Ngươi làm người tốt thì làm cho trót, cả ấm này đều cho ta luôn đi!”
“. . . . . .” Khó hiểu nhìn Chương Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện đem ấm trà đã sắp tới miệng bỏ xuống! ! !
“Điên.” Cuối cùng, Dạ Luật Diễm chỉ có thể phun ra câu kết luận này.
“Kia. . . . . . Ta. . . . . . Cáo từ . . . . . . . . . . . .” Đầu Chương Hi Ảnh đã muốn bắt đầu quay cuồng, vừa ghi hận tổ tông nhà hắn như thế nào làm ra loại dược hiệu quả như vậy, hắn vừa nghĩ đến hướng chuồn. . . . . . Đáng tiếc, là lão tổ tông nhà hắn nhất định không lường trước được tộc nhân của mình lại ngốc đến mức tự đi uống dược này, không đợi Chương Hi Ảnh bước được hai bước, hai chân hắn đã mềm nhũn, té phịch trên mặt đất! ! !
“Ngươi. . . . . .” Dạ Luật Diễm bị Chương Hi Ảnh dọa kinh hách, vội vàng nhảy tới nâng hắn dậy, tay vừa chạm liền phát hiện thân thể Chương Hi Ảnh nóng như lửa! !
“Ngươi có khỏe không?” Dạ Luật Diễm nhìn thấy ánh mắt Chương Hi Ảnh đầy mê ly, hai gò má ửng đỏ, cảm thụ khí tức hắn này càng hỗn loạn phả lên cổ mình. . . . . . . . . . . .
“Nóng. . . . . .” Rên rỉ bắt lấy Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh thật không nghĩ tới dược này hiệu quả quả thật kinh người. . . . . . . . . . .
“. . . . . .” Sao y lại phải quan tâm đến một tên nô lệ như vậy. . . . . . Dạ Luật Diễm cũng không giải thích được, chỉ biết là y hiện tại không thể mặc kệ Chương Hi Ảnh. . . . . . Tuy biết hắn không xứng, Dạ Luật Diễm vẫn ôm Chương Hi Ảnh lên giường. . . . . . . . . . . .
“. . . . . .” Chương Hi Ảnh đã vô lực chống cự, để mặc ý thức mình bị dục vọng bao phủ, hắn thầm nghĩ tới một câu nói —— tự tạo nghiệt, không thể sống. . . . . . . . . . . .
===