CHƯƠNG 2
Dạ Luật Diễm đem Chương Hi Ảnh ôm lên nhuyễn tháp được đặc chế trong Túy Nguyệt hiên, tiếp xúc nóng bỏng như muốn thiêu đốt đến tận tâm y. Từng đợt từng đợt làn hương khi có khi không từ trên người Chương Hi Ảnh phát tan ra, kích thích khứu giác Dạ Luật Diễm, sinh ra một loại ý thức mê loạn. Dạ Luật Diễm kinh hoảng, dục vọng bên dưới không ngừng rung động, đang quyết tâm ngẩng đầu. Dạ Luật Diễm chỉ có thể vịnh vào lý do là do bản thân mình quá sức mệt mỏi mà không tự khống chế được.
“. . . . . .” Nhíu nhíu mày, Dạ Luật Diễm cảm thấy Chương Hi Ảnh đêm nay một thân bạch y, tuấn nhan ửng đỏ quá mức quyến rũ, y theo bản năng nghĩ muốn rời khỏi bầu không khí mập mờ đáng xấu hổ này, nhưng vừa mới chuyển thân định đi, đã bị một âm thanh rên rỉ hư nhuyễn gọi quay về! Chương Hi Ảnh đang ngồi phịch trên tháp thượng mà vặn vẹo thân mình, ánh mắt nheo lại mơ màng mời gọi, hơi thở như lan phả ra hỗn loạn, rõ ràng đã bị dục hỏa thiêu đốt tới cực hạn! ! !
“Đừng đi. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . .” Lắc lắc đầu, Dạ Luật Diễm giả vờ trấn định nghĩ muốn rời Chương Hi Ảnh không biết khi nào đã nắm chặt lấy tay áo y, thanh âm khàn khàn trả lời không thể che dấu hết nội tâm đã có phần hỗn loạn: “Ngươi bị bệnh. . . . . . Ta đi tìm đại phu.”
“Vô ích thôi. . . . . .” Chương Hi Ảnh theo bản năng cự tuyệt y.
“Vì cái gì? Ngươi bệnh rất nặng sao?” đôi mi thanh tú của Dạ Luật Diễm nhăn lại càng lúc càng sâu, bóng ma chết chóc trong nháy mắt như bao phủ thân thể đơn bạc của y, đủ loại tái hiện luớt qua, làm cho y trong chốc lát hít thở không thông.
“Không. . . . . . Bệnh của ta ta tự mình biết. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh cam chịu mà thở dài, ***g ngực phập phồng càng làm lộ rõ đường cong trên thân thể hắn, loại cử chỉ vô ý này làm lòng người thêm mê hoặc!
“. . . . . .” Đau đớn giống như một lần nữa đánh mất, đào rỗng nội tâm Dạ Luật Diễm, nhắm hai mắt, vô lực chống cự vận mệnh của mình, y thở dài một hơi chịu thua. Lúc trước lưu lại tên Hán nhân vô dụng này lý do rõ ràng đã có sẵn ở trong đầu, là do y trốn tránh, giờ thì rõ ràng ngay cả cơ hội tự lừa dối chính mình cũng không có! !
Đúng vậy. . . . . . Là Hán ngữ quen thuộc kia. . . . . . là ngôn ngữ mà trong trí nhớ y, mẫu thân vẫn sử dụng. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đúng vậy. . . . . . Là ánh mắt quen thuộc ấy. . . . . . trong trí nhớ, mẫu thân đã phản bội mình. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhưng cũng không phải . . . . . Mẫu thân thanh âm không chân thật như thế, ánh mắt mẫu thân cũng không sinh động như vậy! ! !
Mộng, y nắm bắt không được, nhưng không thể lại đánh mất đi ấm áp trong lòng ngực này!!!!
“Ta. . . . . . Như thế nào mới có thể cứu ngươi.” Trong nháy mắt, Dạ Luật Diễm không còn để ý thân phận chủ tử hay nô lệ, là cao quý hay hèn mọn, hắn giống như trở về làm một hài tử, nghĩ cho dù có dùng biện pháp nào cũng phải bảo vệ món đồ chơi của mình! !
“Ôm ta. . . . . .” Tôn nghiêm cố nhiên trọng yếu, nhưng đã không có sinh mệnh thì còn tôn nghiêm đâu mà nói! ! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện nay mạng sống quan trọng hơn! ! ! Thầm trách mắng lão tổ tông nhà mình không biết bao nhiêu lần, Chương Hi Ảnh nhoài người tới đem cả hai tay ôm lấy cổ Dạ Luật Diễm!
“! ! !” Dạ Luật Diễm tuy tuổi trẻ nhưng không phải là hài tử đương nhiên hiểu được việc này mang ý nghĩa gì, bất quá, lý trí vẫn còn bận gào thét thức tỉnh bản năng —— trong lòng ngực chính là một nam nhân! ! ! ! Thậm chí còn là một người Hán. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cầu ngươi. . . . . .” Chương Hi Ảnh bên tai Dạ Luật Diễm nhẹ nhàng thổi khí, nhất định không buông tha, toàn bộ thân thể giao hết vào tay y! !
“Ai ——” Là lý trí tan vớ mà thở dài. Dạ Luật Diễm vươn tay ôm lấy thắt lưng Chương Hi Ảnh, đem tất cả băn khoăn cùng tất cả quần áo đồng thời xé vụn ————
Chương Hi Ảnh thân thể trần trụi, thở hổn hển, cuộn mình vặn vẹo ở trước mặt Dạ Luật Diễm, mắt khẽ mơ màng hưởng thụ sự vuốt ve xoa nắn của y. Một loại cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng làm hắn hô hấp ngày một khó khăn hỗn loạn, nhưng cảm giác tê tê dại dại mê loạn như vậy làm hắn khó có thể chối từ. . . . . . . . . . . .
Dạ Luật Diễm ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ từng tấc mà không ngừng tán thưởng, mỗi một chỗ tay y chạm đến đều mẫn cảm.
Da thịt trắng trẻo trơn mịn bị y dùng răng cắn mút liên tiếp, để lại vô số hồng ấn, vẻ đẹp mị hoặc kia làm cho tâm con người ta không ngừng run rẩy, lúc này muốn ngừng cũng ngừng không được nữa rồi. . . . . .
“A. . . . . .” Không thể nhịn được nữa, Chương Hi Ảnh cất giọng rên rỉ đầy trách cứ, ánh mắt hắn đọng một tầng hơi nước mờ mịt, khẽ liếc về phía Dạ Luật Diễm đang chú tâm gặm nhấm thân thể mình mà không ngừng cầu xin! ! ! !
Thu được ám chỉ trong ánh mắt hắn, Dạ Luật Diễm thu hồi đầu lưỡi, chỉ cảm thấy cổ họng như bị dục hỏa thiêu đốt tới khô khốc, hai cánh tay thon dài ôn nhu mà hữu lực nhẹ lần xuống sâu hơn, không cần tốn nhiều sức tách hai chân Chương Hi Ảnh! ! ! !
“Ân. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh nhẹ nhàng nâng thắt lưng lên cao hưởng ứng, không kiên nhẫn thúc giục Dạ Luật Diễm mau chóng cứu vớt cơn khát đang cào xé trong thân thể! !
Tìm không thấy thứ gì có thể dùng để bôi trơn, Dạ Luật Diễm nhẹ nhàng dùng một ngón tay kích thích nội bích, chậm rãi mở rộng nơi tư mật một chút! !
Loại hành động này đối với Chương Hi Ảnh mà nói, ôn nhu quả thực là khổ hình! ! ! !
Hắn liều mạng vặn vẹo thân mình, nhưng kích thích vẫn là không thể phát tiết, ***g ngực phập phồng bức rứt khó chịu, hô hấp khó khăn hỗn loạn, tiếng rên rỉ nghẹn ở trong miệng mà lúc cao lúc thấp: “A. . . . . . A a. . . . . . . . . . . . Ô. . . . . . . . . . . .”
Dạ Luật Diễm chống cự không nổi rốt cục quyết định buông tha cho phân thân cũng đã muốn nổ tung, chuẩn xác mà thư thả tiến vào sâu bên trong cúc huyệt đã được chính mình khai mở! ! ! ! Trong nháy mắt, đem mọi cản trở tại nơi đó mà phá tan, Chương Hi Ảnh tột đỉnh hưng phấn cũng động khởi thân mình hưởng ứng! ! ! !
“Nha a ——” tiếng thét chói tai đầy *** mỹ chấn động màng nhĩ Dạ Luật Diễm, kích thích nối tiếp làm cho tốc độ tiến nhập cũng ngày một tăng lên.
Theo tốc độ trừu sáp ngày một nhanh hơn, thân thể Hi Ảnh theo bản năng co rút lại sắp sửa nghênh đón, một đợt khoái cảm dâng trào làm cho Chương Hi Ảnh cảm thấy lo lắng sợ hãi, khiến hắn nghĩ một đằng mà nói một nẻo: “Không cần. . . . . . A a a ———— không. . . . . . Không cần. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Nhưng Dạ Luật Diễm cho hắn thứ mà hắn rất muốn. . . . . . . . . . . .
“Ân. . . . . . Ân —— a a a a a a ————————”
Bạch dịch tuôn trào mang theo tất cả ý thức, Chương Hi Ảnh giống như chìm nổi trong đám mây mờ mịt. Hắn rốt cục thỏa mãn ngất xỉu dưới thân Dạ Luật Diễm, gương mặt tái nhợt, nhưng đầy vẻ bình thản . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ân. . . . . .” Mệt mỏi trở mình một cái, Chương Hi Ảnh đắm chìm trong ánh dương quang cùng đau nhức từ hạ thể từ từ tỉnh lại!
“Ngươi tỉnh.” Âm thanh lãnh đạm từ hai bên trái phải truyền đến, Chương Hi Ảnh lúc này mới giật mình phát hiện Dạ Luật Diễm vẫn còn đang ôm hắn! ! !
“Ách. . . . . .” Cảnh tượng tối hôm qua bỗng hiện ra trong đầu rõ mồn một, Chương Hi Ảnh ô ô a a nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói ra một câu không ra làm sao: “Buổi sáng tốt lành. . . . . .”
Bật cười khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của người đang nằm trong lòng, ánh mắt lạnh thấu xương của Dạ Luật Diễm phút chốc trở nên nhu hòa ấm áp, lòng y như vừa được rót vào một thứ gì đó rất mới mẻ, thế giới trong mắt y vốn trước nay chỉ có hai màu đen trắng bỗng nhiên trở nên sặc sỡ sắc màu. Yêu thương vuốt ve cánh tay trắng nõn đang run rẩy của Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm thản nhiên hỏi: “Tối hôm qua ngươi có khỏe không. . . . . .”
“. . . . . .” Trừ bỏ cười khổ, Chương Hi Ảnh còn có thể làm gì? ! ! Tuy rằng đau nhức nhưng may mắn là còn có thể chịu được. Hơn nữa, không thể phủ nhận một việc, chính mình tối hôm qua cũng thật sự trầm mê trong đó, khó có thể tự kềm chế!
“Ngươi nợ ta một lý do đúng không?” Hai tay Dạ Luật Diễm mạnh mẽ nắm chặt eo nhỏ của Chương Hi Ảnh, mắt khép hờ mơ màng, nhẹ nhàng hỏi.
“. . . . . . Đó chỉ là hiểu lầm.” Biết rõ lý do của mình thật buồn cười, Chương Hi Ảnh vẫn là không thể không nói ra: “Ta vốn là nghĩ muốn. . . . . . Ách. . . . . . Đến… ăn mỹ nhân Liêu quốc của ngươi. . . . . . . . . . . .”
“Kết quả không nghĩ tới là chính mình bị ăn? !” Dạ Luật Diễm tiếp lời, nói xong chính mình nhịn không được nở nụ cười!
“Đúng vậy. . . . . .” Ngơ ngác nhìn Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh không thể không thừa nhận thiếu niên này rất có khí chất của nam nhân trưởng thành, mị lực của người Khiết Đan xen cùng nét quyến rũ của Hán tộc, tà cùng chính một đường dung hòa, Vẻ mị hoặc phi thường này mỹ nhân Liêu quốc cũng không bằng! ! !
Kia không phải là hắn đã khẳng định mình tối hôm qua còn bị mê hoặc đến thất bại thảm hại hay sao?
Chương Hi Ảnh thở dài, bội phục chính mình hiện tại trong đầu thế nào lại còn loại ý nghĩ này! Dựa theo lệ thường, hắn làm gì có chuyện tự mình hại người tự mình chịu, không phải, hẳn là phải muốn chết muốn sống, làm ra vẻ thống khổ mới đúng? ! Nhưng. . . . . . Như vậy thì phải làm sao, lại đi tuyệt thực hay thắt cổ, không phải ngại chính mình còn chưa đủ thảm hay sao? ! Ách, tội gì phải làm khổ thân hắn? Làm gì mới kêu tàn nhẫn? ! ! ! Vài khắc trước Chương Hi Ảnh còn bắt đầu thực sự lo nghĩ mình có nên hay không học tập nữ nhân tam trinh cửu liệt, giết chết Dạ Luật Diễm để che đậy sự tình? ! (đáng sợ, đáng sợ, may mà Ảnh không làm thật, nếu không phải kết thúc truyện tại đây. )) )
Nhưng, trở lại nhìn thoáng qua Dạ Luật Diễm đang tựa vào mình nhắm mắt dưỡng thần, lương tâm Chương Hi Ảnh lay động không ngừng suy tính. Vốn chính là mình ăn trộm không được gà còn mất nắm gạo, huống hồ vẫn là do mình đem người ta dụ dỗ lên giường, còn chưa nói đến chuyện hắn đã quá tiêu hao thể lực, mệnh còn muốn lung lay thì còn làm được cái gì. Mà tối trọng yếu chính là —— hắn đánh không lại y! ! !
Mà quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ là nói cho bọn người nhàn rỗi vô tích sự nghe! ! !
Chương Hi Ảnh vẫn là phải chấp nhận sự thật, ăn cũng đã bị ăn! Làm sao có thể vãn hồi lại được?
Sự việc quan trọng trước mắt là, hắn phải mau ly khai khỏi cái nơi quỷ quái này, trở lại Trung Nguyên! Đến lúc đó, trời cao đất rộng, cùng lắm thì cả đời không qua lại với nhau!
Nghĩ vậy, trong đầu Chương Hi Ảnh liền hình thành một kế sách, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay người ngồi thẳng lên, nắm trên tay thanh phối đao của Dạ Luật Diễm, đặt ngang trên cổ uy hiếp: “Ta đã không còn mặt mũi gặp người khác ! ! Ngươi thả ta trở về Trung Nguyên đi. . . . . . Nếu không ta hiện tại chết trước mặt ngươi! ! !”
“Ngươi chết đi.” Tay níu chặt vị trí trên ngực đang truyền đến đau đớn, bị uy hiếp mà Dạ Luật Diễm vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh trả lời. Đây là Hán nhân, vĩnh viễn là dân tộc cao ngạo, mệt hắn mới vừa rồi còn thực sự động tâm. . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ta thật sự làm vậy!” Chương Hi Ảnh chưa từ bỏ ý định!
“. . . . . . Nếu cắt ngươi liền cắt đi! Ta quyết sẽ không buông tha ngươi! Ngươi là nô lệ của ta!” Dạ Luật Diễm vô pháp hô hấp quay lại gào lên, y đau đến nỗi hít thở không thông, nhưng vẫn cố hết sức không hô lên thành tiếng . . . . . . . . . . . .
“Ngươi so với ta còn kiên quyết hơn a. . . . . .” Bội phục buông đao trong tay, Chương Hi Ảnh ngay lập tức nhìn ra mong muốn của bản thân. Vì thế, tính thích ứng mạnh mẽ của hắn hắn bắt đầu tìm cách làm thế nào ở bên cạnh Dạ Luật Diễm đạt được ích lợi lớn nhất, , dù sao rừng còn thì sợ gì không củi đốt. Sinh mệnh con người chỉ có một lần, việc gì phải tự mình tổn hại chính mình?
“Hảo, ta lưu lại.”
Hắn thống khoái trả lời làm Dạ Luật Diễm ngốc lăng, hơn nữa ngày mới đuổi kịp lối suy nghĩ quái dị của tên người Hán này, Dạ Luật Diễm ở khóe miệng hoa khai một nụ cười hiểu ý, dang tay ý bảo Chương Hi Ảnh sang đây.
Hắn không giống Hán nhân bình thường, Chương Hi Ảnh của y là một nô lệ độc nhất vô nhị! ! ! !
“. . . . . . Ngươi sẽ cho ta thân phận gì?” Chương Hi Ảnh thuận thế chui vào trong ngực Dạ Luật Diễm, bắt đầu tò mò về quyền lợi của mình!
“Vương phi.” Không chút nghĩ ngợi, Dạ Luật Diễm để cho Chương Hi Ảnh trong một khắc từ một tiểu Ma Tước (chim sẻ) người Hán biến thành tiểu Phượng Hoàng Khiết Đan! Bởi vì, nội tâm vốn che giấu rất lâu, thế nên một lần đều phơi ra ngoài ánh sáng.
“. . . . . . Ta là nam nhân.” Sợ y tối hôm qua ngủ đến hồ đồ, Chương Hi Ảnh trợn trắng mắt xem thường, trở mình nhắc nhở.
“Ta biết, hoàng huynh cũng có mấy nam phi, chúng ta không không câu nệ giống như người Hán các ngươi!”
“. . . . . . Thân phận này rất rất cao. . . . . . . . . . . .”
“Phi thường cao.”
“. . . . . .” Vậy lưu lại so với trở về còn có lợi hơn? Chương Hi Ảnh hoàn hoàn toàn bị cái lợi trước mắt làm cho động tâm.
“Vì cái gì. . . . . .”
“Ta không biết. . . . . .” Thở dài đem Chương Hi Ảnh buông ra, Dạ Luật Diễm trong mắt hiện lên một tia tịch mịch quay đầu đi.
Trong nháy mắt, Chương Hi Ảnh bỗng có cảm giác như bị sét đánh. . . . . . Một loại cảm giác đánh thẳng đến tận tâm. . . . . . . . . . . . . . . . . . (khiến hắn cháy đen thui, ko em đùa đấy ))
“Đúng rồi. . . . . .” Điều chỉnh tốt tâm tình, Dạ Luật Diễm quay đầu lại, trêu đùa nói: “Ta dĩ nhiên là không ngại làm một lần nữa, bất quá nếu ngươi thật sự không muốn không thể rời giường, tốt nhất không nên cứ quang lõa như vậy lắc lư trước mặt ta.”
“! ! !” Bị lời nói của y nhắc nhở, Chương Hi Ảnh một cúi đầu mới phát hiện chính mình chưa mặc quần áo, lập tức mặt đỏ bừng chui vào trong chăn!
Đợi đó! Kiêu ngạo của ngươi so với ta không bằng đâu, tên tiểu vương tử Khiết Đan! ! ! !
“Châm trà ——” Chương Hi Ảnh lười biếng tựa lưng vào ghế thái sư, cao giọng phân phó. Bọn hạ nhân Khiết Đan bị hắn la mắng dùng ánh mắt oán ghét hung hăng trừng hắn, một bên lại cảm thán Vương Gia mắt có vấn đề. Chương Hi Ảnh đắm chìm trong kiêu ngạo cùng ánh mắt oán hận của hạ nhân, hắn bất tri bất giác nở nụ cười gian tà, mặc dù biểu tình này đã bị vẻ ngoài anh tuấn che lấp mất, vẫn làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
“Ngươi thật đúng là tên tiểu nhân đắc chí đúng tiêu chuẩn a! ! !” Nhìn thật lâu, rốt cục Di phi nhịn không được châm chọc nói: “Lẽ nào ngươi thật sự không có một chút tôn nghiêm của hán nhân sao? ! !”
“Kỳ thật. . . . . .” Lơ đểnh cười lạnh một cái, Chương Hi Ảnh hưởng thụ nheo lại hai tròng mắt: “Ngươi cũng đố kị ta được sủng ái hơn ngươi.”
“Ngươi ——” bị nói trúng tim đen, Di phi thẹn quá thànhgiận quát: “Cho dù như thế thì làm sao? ! Ngươi cũng là nam nhân không phải sao? ! Ngươi không bình thường phải không? !”
“Dù sao thượng bất chính hạ tắc loạn, Liêu quốc hoàng đế cũng là như vậy.” Chương Hi Ảnh vẫn là phong thái thản nhiên, gặp chiêu sách chiêu.
“Đừng nói ngươi nghĩ muốn cả đời ở lại Liêu quốc, không hề muốn về cố quốc ? ! !”
“. . . . . .” Trầm mặc một chút, Chương Hi Ảnh cười yếu ớt hỏi lại: “Có gì không thể? ! Ở Trung Nguyên, ta là kẻ không hợp thời, lại đắc tội bọn quyền quý, quan tép riu còn phải trông sắc mặt. Ở Liêu quốc, ta là Vương phi cao cao tại thượng, có người hầu hạ, có người phụng nghênh! Đổi lại là ngươi, phỏng chừng cũng muốn lại ở cả đời đi! !”
“Thế nhưng. . . . . . Ngươi đừng quên. . . . . . . . . . . .” Di phi hít sâu một hơi, tàn khốc hạ tối hậu thư: “Một ngày nào đó Diễm vương chán ngán. Ngươi vẫn là một món đồ chơi cũ nát bị người ta dùng xong rồi vứt đi! ! ! !”
“Ít nhất. . . . . .” Nhàn nhạt duy trì ý cười, Chương Hi Ảnh không chứa ngữ khí phản bác: “Ta bây giờ còn là người mới.”
“Ngươi ————” thật sự nói không lại hắn, Di phi ôm nỗi hận dậm chân, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi! Nàng cũng thật sự là ngu ngốc, phía trước “Liêu lang” còn chưa giải quyết được, phía sau còn rước thêm một cái “Hán hổ”! ! ! Hừ! Một ngày nào đó nàng sẽ giải quyết hết bọn họ! Giải quyết hết thảy kẻ nào dám cùng nàng tranh đoạt Dạ Luật Diễm! ! !
Thoải mái tọa ở ghế thái sư, thưởng thức trà mới pha, Chương Hi Ảnh hồi tưởng những lời Di phi vừa nói, không biết vì sao, trong lòng xẹt qua một tia âm lãnh. . . . . . . . . . . .
====
“Ngũ đệ, không cần đi gấp như vậy.” Sau khi lâm triều, Dạ Luật Diễm đang vội vội vàng vàng trở về, đột nhiên bị một âm thanh quen thuộc ở phía sau gọi lại, y thoáng cau đôi mi thanh tú, không chút cảm xúc trả lời: “Nhị ca sao? Còn có việc phải không?”
“Nghe nói ngươi gần đây vừa nạp một nam phi. . . . . . Nhưng lại là Hán nhân? !” Nhị vương gia vẻ mặt tươi cười đầy xấu xa, không hảo ý khiêu khích: “Cũng không biết hắn thanh tú đến dường nào mà được Ngũ đệ đây thu nạp? Không biết thượng hắn hay là bị hắn thượng a? Ha ha ha ha ————”
“Nếu ngươi không muốn chết rất khó coi, tốt nhất đừng nhúng cái miệng thối của ngươi vào! !” Dạ Luật Diễm áp chế phẫn nộ trong lòng, dù lãnh tĩnh nhưng trong thanh âm vẫn để lộ ra sự chán ghét.
“Ngươi có ý tứ gì? !” Nhị vương gia âm thanh trào phúng: “Chỉ bằng ngươi có thể uy hiếp bổn vương sao? ! !”
“. . . . . .” Nhớ tới Nhị vương gia cùng đương kim hoàng đế là cùng thân mẫu sở sinh, Dạ Luật Diễm ảo não thùy hạ ánh mắt.
Nhìn thấy đối phương không hề phản kháng, Nhị vương gia lời nói càng thêm không kiêng nể: “Ha ha ngươi là tạp chủng do Hán nhân sinh ra, cũng học theo người ta nạp nam phi! Ta xem ra, nạp phi là giả, ngươi cùng hán cẩu tư thông là thật đi! ! !”
“Ngươi không cần quá phận. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng Dạ Luật Diễm không thể nhịn được nữa mở miệng.
Ngay tại lúc hai bên đang hết sức tức giận cùng giương cung bạt kiếm trừng nhau, một giọng nam tao nhã đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí mà hai người đang hít thở không: “Nhị ca, Ngũ đệ, các ngươi như thế nào còn ở nơi này?”
Nhìn về phía người tới, trên mặt Nhị vương gia rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường, Dạ Luật Diễm biểu tình cũng không dao động: “Tam ca.”
Tam Vương gia Dạ Luật Dương bình thản mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tấn dật ẩn chứa thiên cơ bí hiểm, làm cho hắn nhìn qua giống như một cây bồ đề ở sân chùa, khí chất còn hơn cả cao quý.
“Nhị ca, lần trước không phải ngươi nói vừa lưu lại một hảo mặt hàng hay sao? Nếu tiểu đệ nhớ không lầm, hẳn là cũng là một nam oa.” Dạ Luật Dương vân đạm phong khinh ngắt lời: “Kia Nhị ca còn không mau trở về bồi hắn đi, không chừng còn có thể truy hỏi được nhiều thông tin nội gian cơ mật đó!”
“Hừ!” Dạ Luật Dương làm một cử chỉ minh hoạ sự hạ lưu, Nhị vương gia không cam lòng buông tha, tự cảm thấy mất mặt xoay người rời đi.
Thấy hắn rời đi, Dạ Luật Diễm cũng chuẩn bị ly khai, lại bị Dạ Luật Dương nhẹ giọng gọi lại: “Ngũ đệ, ngươi là có phải thật sự đối với Hán nhân kia động tâm? . . . . . . Hay là. . . . . . chỉ là một món đồ chơi để ngươi phát tiết?”
“. . . . . . Việc trọng yếu sao?” Dạ Luật Diễm từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nhìn Dạ Luật Dương trong một hồi, hỏi lại.
“Ngươi là không nhất thiết phải nói cho ta biết đáp án. . . . . .” Dạ Luật Dương lơ đểnh cười cười, nhướng mày, lại thần bí tiếp lời: “Thế nhưng,ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ nên cấp cho chính mình một câu trả lời thuyết phục sao?”
“. . . . . . Ta. . . . . . Không biết. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . . Không nên luôn che dấu tâm tư mình. . . . . .” Dạ Luật Dương ôn hòa khuyên nhủ, trong thanh âm có một vẻ bất đắc dĩ của người từng trải: “. . . . . . Sợ bị tổn thương mà cự tuyệt trả giá. . . . . . Thì vĩnh viễn cũng không thể chiếm được và. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
“. . . . . .” Không muốn cùng hắn thảo luận, cũng không dám chạm đến nội tâm dễ thương tổn của mình, Dạ Luật Diễm chật vật lựa chọn lẩn tránh. Dạ Luật Dương cũng không có nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm về phía chân trời: “Không nên phải mất đi rồi mới hối hận. . . . . . Ngũ đệ. . . . . . . . . . . .”
“Vương gia đã trở lại! !”
Bởi vì Dạ Luật Diễm trở về mà Diễm vương phủ vốn đang náo nhiệt, phát hiện ánh mắt chủ tử không được tốt, tất cả hạ nhân yên lặng xuống. Chỉ có Chương Hi Ảnh còn không sợ chết đi về phía trước đón: “Đã trở lại? Như thế nào? Có chuyện gì có thể làm cho Diễm vương anh minh thần võ của chúng ta khó chịu!”
“. . . . . .” Lạnh lùng nhìn Chương Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm không nói lời nào liền hắn ôm lấy, ném tới trên giường! ! ! ! !
Phát hiện ý đồ của y Chương Hi Ảnh khẽ thở dài một cái oán giận: “Ta là không phản đối thanh niên sức sống dư thừa, bất quá, ta chờ ngươi chờ tới bây giờ, cái gì cũng chưa có ăn nha! Tướng mạnh cũng không khiển nổi binh đói a. . . . . . . . . . . .”
“Ít nói nhảm! ! ! !” Mắng một câu, Dạ Luật Diễm nhanh tay xé toạt y phục của Chương Hi Ảnh, làm lộ ra thân thể trắng noãn của hắn.
“. . . . . . Thật sự là. . . . . . Y phục này rất đắc tiền. . . . . . . . . . . .” Không thể tránh được thở dài, Chương Hi Ảnh bắt đầu đón ý nói hùa.
Ai —— ai kêu hắn ăn nhờ ở đậu làm chi. . . . . . . . . . . .
Sau một trận mây mưa điên cuồng, Chương Hi Ảnh mệt nhoài dựa vào lòng ngực dày rộng của Dạ Luật Diễm, cười giảo hoạt giựt dây: “Diễm. . . . . . Có ta thỏa mãn ngươi là đủ rồi đi cho nên. . . . . . Dù sao lưu mà không cần dùng cũng là lãng phí, ngươi nên đem các phi tử khác giải tán đi.”
“. . . . . . Nếu ta không làm thì sao?” Nắm lấy thắt lưng Chương Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm nhăn mi, ngay từ đầu không có ý định buông tha hắn.
“Ta đây liền cho rằng ngươi là cố ý lưu lại các nàng để cho ta có cơ hội ăn vụng nha!”
“. . . . . . Ngày mai. . . . . . Trong phủ này sẽ chỉ có một phi tử là ngươi .”
Vừa lòng bò lên ôm lấy vòng eo thon của Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh đắc ý vừa giải quyết xong những chướng ngại nguy hiểm, hắn khâm phục sự thông minh của mình cười trộm.
Nhưng. . . . . .
“Làm gì?” Đối với Chương Hi Ảnh thình lình hôn lên môi mình, Dạ Luật Diễm theo trực giác chính là muốn né tránh! Hắn không có thói quen bị người thể hiện thân cận như vậy.
“Ta không thích ngươi nhíu mày. . . . . .” Chương Hi Ảnh hùng hồn trả lời, sau đó ngay cả chính mình cũng vô pháp giải thích lại hôn lên trán Dạ Luật Diễm một cái: “Ta muốn ngươi vui vẻ. . . . . . Diễm của ta. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
“Không có một phi tử nào dám đem vương làm của riêng. . . . . .” Lãnh đạm trào phúng một tiếng, Dạ Luật Diễm thoải mái nhắm mắt lại, tạm thời phóng túng chính mình hưởng thụ ôn nhu này . . . . . . . . . . .
Có lẽ, nói không chừng mình cũng thật sự rất kỳ quái. . . . . . Đêm đó, Chương Hi Ảnh nằm trong lòng Dạ Luật Diễm suy nghĩ, nhưng rất nhanh, hắn đã khai thông chính mình. Việc đã như vậy thì cứ coi như một cuộc trao đổi mua bán, hắn bất quá là lấy lòng khách hàng không phải sao? !
Nhưng. . . . . . Sự việc có đơn giản như vậy hay không? . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Nương. . . . . . Không cần. . . . . . . . . . . .” Không biết có phải đang trầm mê trong ôn nhu mà bị đánh thức, Dạ Luật Diễm chìm ngập trong ký ức, mộng mị hắn một thân mồ hôi lạnh! ! !
Không cần (phải) nghĩ ngợi mà ôm sát thân thể đang run nhè nhẹ của y vào lòng, trong mắt Chương Hi Ảnh chợt lóe một tia thương tiếc.
Vương gia này. . . . . . Chủ tử này so với hắn còn nhỏ hơn. . . . . . . . . . . .
Diễm vương kiêu ngạo nhưng lại tịch mịch, một thân quật cường thật ra rất yếu đuối. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nam nhân này . . . . . . hài tử này. . . . . . . . . . . . . . . . . .