Hán Thủy Đan Ưng

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 3

“Ân. . . . . .” Chương Hi Ảnh lười biếng giãn khai thân thể cứng ngắc, từ trên giường ngồi dậy nửa người, đưa tay lên che bớt ánh dương quang. Dạ Luật Diễm ngủ bên cạnh vừa cảm giác được động tác của hắn cũng chậm rãi mở mắt ra, tinh thần no đủ thản nhiên nói: “Sớm. . . . . .”

Chương Hi Ảnh hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhún nhún vai, nhàn nhã trả lời: “Không còn sớm, đã qua giờ Thìn .”

“. . . . . .” Dạ Luật Diễm đột ngột xoay người dựng dậy, đôi mi thanh tú nhăn tít thành hai đường: “Không tốt. . . . . .” Y kinh hô một tiếng làm Chương Hi Ảnh nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta hôm nay có việc diện thánh. . . . . .” Dạ Luật Diễm vừa giải thích vừa nhanh nhẹn mặc quần áo vào, tiến nhanh tới bá đạo nắm lấy bao kiếm, rồi tựa vào một bên nâng cằm Chương Hi Ảnh, hung hăng cướp đoạt hai phiến môi.

Thuận theo đầu lưỡi trêu chọc của Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh tranh thủ thời giờ oa oa hỏi: “Ta ở nhà làm gì?”

“Chờ ta. . . . . .” Dạ Luật Diễm không quay đầu lại lần nào, nhanh chóng rời đi: “Những việc khác đều tùy ý ngươi.”

“Đi thong thả ” Chương Hi Ảnh dương dương tự đắc, con ngươi thoáng hiện lên một tia quỷ dị. . . . . .

Xem ra, hôm nay hắn nên tranh thủ thời gian mà đi làm chút chuyện đại sự . . . . . . . . . . . .

Hoạt động tối hôm qua làm cho gân cốt hắn muốn rời ra, nhưng không biết có phải vì tâm tình đang lúc tốt cực kỳ hay không, Chương Hi Ảnh ngẩng cao đầu, phá lệ cười sáng lạn. Đẩy đại môn Xạ Nhật các bước ra, hắn thập phần lo lắng đi đến Tầm Hương viện! Ngày hôm qua Dạ Luật Diễm có nói, từ hôm nay trở đi vương phủ cũng chỉ còn lại một phi tử là hắn!

Nghênh ngang xông vào Tầm Hương viện, Chương Hi Ảnh đối Di phi đang đề phòng cung tay lại làm cái tư thế thỉnh: “Chúc mừng.”

“Cái gì?” Di phi lui về phía sau từng bước, chán ghét trả lời: “Từ sau khi ngươi tới đây, ta không có chuyện gì đáng để chút mừng.”

“Ngươi có thể quay về Trung Nguyên, còn không thật đáng mừng?” Chương Hi Ảnh tự tìm cho mình một vị trí thoải mái ngồi xuống, biểu tình cao ngạo nói không nên lời!

“. . . . . . Vì cái gì! Không có khả năng!” Di phi không thể tiếp thu xông lên nhéo áo Chương Hi Ảnh!

“Không có gì là không có khả năng hết. . . . . . Liền theo như lời ngươi, Dạ Luật Diễm bị ta mê hoặc đến thiên hôn địa ám, quyết định trừ ta ra ai y cũng từ bỏ ” Chương Hi Ảnh cao ngạo ngẩng đầu.

“. . . . . . Ngươi. . . . . . Quả thực. . . . . . . . . . . .” Đến mắng cũng không thể mắng nên lời, Di phi chụp lấy bình hoa bên cạnh hung hăng ném về phía Chương Hi Ảnh, hắn sớm có chuẩn bị thong dong bắt lấy“Ngẫm lại xem. . . . . . Ta là giúp ngươi nga không nên lấy oán trả ơn, cẩn thận bị Thiên Lôi đánh. . . . . . . . . . . .”

“Thiên Lôi nếu muốn đánh, mục tiêu chính là ngươi!” Di phi mắng xong một hơi, vô hạn ủy khuất ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc lớn lên. Chương Hi Ảnh ánh mắt lóe ra một chút thương hại, nhàn nhàn giải thích: “Suy nghĩ một chút đi. . . . . . Cùng với ta ở tại chỗ này vĩnh viễn không chiếm được một cái ghé mắt của Dạ Luật Diễm, còn không bằng ngươi trở lại Trung Nguyên. . . . . . Bằng tư sắc của ngươi, lo gì không tìm thấy một lang quân như ý? !”

Lau nước mắt, kỳ thật trong lòng Di phi minh bạch những lời Chương Hi Ảnh nói không phải không có lý, trầm mặc hồi lâu, không cam lòng hỏi lại: “Ta nuốt thật không trôi! Rốt cuộc, ngươi có điểm nào hấp dẫn Diễm vương? ! !”

“Nói không chừng Dạ Luật Diễm thích nam sắc đi ”

“Phi —— Diễm vương ôm qua không ít nữ nhân! Nam nhân cũng không phải chỉ có một mình ngươi!”

“. . . . . .” Chương Hi Ảnh nhún vai tỏ vẻ không so đo, nhưng trong mắt có gì đó thoáng chớp qua rồi biến mất. . . . . .

“Hay là. . . . . . Dạ Luật Diễm thích loại tư vị của người Hán. . . . . . . . . . . .”

“Ta cũng là người Hán vậy a!” Di phi lớn tiếng hỏi lại, nước mắt không phải là vì không muốn xa rời, chỉ có không cam lòng. Ngay cả chính nàng ta cũng không thể thuyết phục mình. Dù sao, nàng đối Dạ Luật Diễm không có cảm tình mà chỉ có tranh đoạt danh lợi. . . . . . . . . . . .

“Ngươi vì tranh thủ chiếm lấy tình cảm của y, dốc toàn tâm toàn lực học tập phong tục của bọn họ, nhưng ngươi lại hoàn toàn xem nhẹ, tính cách chân chính của riêng mình là tốt nhất. . . . . .” Chương Hi Ảnh nhếch chân bắt chéo lên, làm vẻ mặt cao thâm chỉ điểm. Di phi cả người kịch chấn như vừa bừng tỉnh mộng, gian nan quay đầu đi.

Chương Hi Ảnh cũng không thúc giục nàng, chỉ đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, hắn cũng nói không rõ cảm xúc chính mình đang là cái dạng gì. . . . . .

“Hảo. . . . . .” Giống như vừa hạ một quyết định hết sức trọng đại, Di phi cũng không quay đầu lại từng chữ từng chữ nói: “Ngươi thắng, ta đi. . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . Vậy là tốt rồi. Thứ ta không tiễn. . . . . . . . . . . .” Phủi phủi thứ bụi vốn không tồn tại trên y phục, Chương Hi Ảnh sung sướng nở nụ cười, nhẹ nhàng bước về phía mục tiêu tiếp theo —— Túy nguyệt hiên tiến đến!

Giải quyết xong một vấn đề chính mình thật sự là thông minh cái thế, ha hả——————

Chương Hi Ảnh tự đắc mãn ý, trong khoảnh khắc sắp xuất môn ma xui quỷ khiến lại đột nhiên quay đầu lại! Không biết kia có phải là đang che giấu chút tưởng niệm về cố hương, làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác buồn bã như một người thân sắp sửa rời đi:

“Mong cho ngươi. . . . . . Sớm ngày tìm được một ái nhân chân chính thuộc sở hữu riêng mình. . . . . . . . . . . .”

Di phi đưa lưng về phía hắn không có động tác, nhưng môi lại nhẹ nhàng mở ra, giống như nói lầm bầm với chính mình: “Ngươi như vậy. . . . . . Làm người khác như thế nào có thể tha thứ. . . . . . Nhưng làm sao có thể hận được. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Nhíu mày, Chương Hi Ảnh thầm than đó là do mình mị lực quá lớn, hắn cấp tốc hướng mục tiêu kế tiếp chạy đi. Không biết vì sao, Liêu quốc mỹ nữ này làm cho hắn thật bất an. . . . . . . . . . . .

Chương Hi Ảnh cười tự giễu, hắn đem hết thảy quy kết cho là do hắn miên man suy nghĩ. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Dạ Luật Diễm mới vừa đi ra khỏi Liêu cung, liền bị Nhị vương gia bám theo sau dùng giọng điệu bỉ ổi gọi lại:

“Cáp! Ngươi cũng có lúc đến muộn? Đừng nói với ta là nam thiếp trong phủ ngươi buổi tối đối ngươi quá nóng bỏng đi!”

“. . . . . . Liên quan gì đến ngươi.”, Dạ Luật Diễm biểu tình đông lạnh, thầm nghĩ nên nhanh rời khỏi cái nơi quỷ quái làm cho y hít thở không thông! Nhưng Nhị vương gia hiển nhiên không chịu buông tha dễ dàng: “Không nói? Nhất định là ngượng ngùng rồi! Ngũ đệ của chúng ta cũng có lúc da mặt mỏng vậy a ”

“. . . . . .” Dạ Luật Diễm nhăn mặt, che giấu đau đớn co rút trong ngực, vết thương trước kia lại đau. . . . . .

“Ha ha ha ha ” nhìn đối thủ không nói gì để chống đỡ, Nhị vương gia cười càng thêm kiêu ngạo. Đột nhiên một âm thanh đánh gảy bọn họ: “Ngũ đệ, trông sắc mặt ngươi không tốt lắm!”

“Lão Nhị! Ngươi lại ở đây khi dễ hắn!” Nhị vương gia hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Luật Dương đang đứng bên cạnh Dạ Luật Diễm, hắn tự biết không ổn, mắng thêm vài câu chữ thô tục thì vội vàng rời đi!

Thấy Dạ Luật Diễm vẫn trầm mặc, Dạ Luật Dương hỏi:

“Thương thế của ngươi còn đau sao? Không phải đã nhiều năm như vậy rồi sao. . . . . . . . . . . .”

“Không biết. . . . . .” Dạ Luật Diễm bình tĩnh trả lời, y sợ nhất là đối mặt với người này, hết thảy mọi chuyện đều không lọt qua được mắt của Tam ca của y.

“Ngày mốt chính là ngày hội săn bắn. . . . . . Ngươi. . . . . . . . . . . .”

“Ta sẽ tham gia.”

“Kỳ thật. . . . . . Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân như vậy. . . . . . . . . . . .”

“Không cần nói. Ta tự có chừng mực!” Dạ Luật Diễm kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người, xoay người bước nhanh xuống cầu thang.

Phía sau, truyền đến tiếng thở dài mờ mịt của Dạ Luật Dương, không biết là vì ai . . . . . . . . . . . .

Chương Hi Ảnh đẩy cánh cửa quen thuộc của Túy nguyệt ra, đủ loại chuyện cũ nảy ra trong lòng, nghĩ lại có chút rùng mình, hắn không thể nề hà cười khổ, dựa vào trí nhớ đi tới trước cửa phòng ngủ. Cả phòng yên lặng lạ thường, bụi bậm bám thành từng lớp trên bàn ghế cho thấy chúng không hề được dùng tới. Chương Hi Ảnh nhíu mi, không thể tin đây là khuê phòng của Liêu quốc mỹ nhân! Lần trước hắn đến, không phải thảm như vậy, mỹ nhân kia đã bao lâu không trở về?

Cho dù phong tục tập quán bất đồng đi chăng nữa, cho dù nữ nhân này có chút phóng túng đi chăng nữa, cũng không thể thân là đã là thiếp của người ta mà trắng đêm không về! Hắn tất nhiên là không có gì bất quá đeo nón xanh (cắm sừng!) chính là Dạ Luật Diễm, y chưa chắc suy nghĩ thoáng như vậy. . . . . .

Bất quá, đây không phải là nhược điểm tốt nhất để diệt trừ nàng hay sao? Chương Hi Ảnh trên miệng nở một nụ cười xấu xa, căn cứ vào tổ huấn lâu đời “Trảo kẻ trộm trảo bẩn, bắt kẻ thông *** tại giường”, hắn hạ quyết tâm tạm thời mai phục, đến lúc đó, còn sợ nữ nhân kia không bị vứt bỏ hay sao? !

“Nhưng. . . . . . Đáng tiếc cho một đại mỹ nhân a ” bản năng nam nhân cũng có chút kháng nghị, loại tư vị này chính là để vuột mất. Vốn mục đích ban đầu của hắn là có được mỹ nhân này tuy rằng sau này chuyển thành có ‘thành kiến’ với nàng. . . . . . . . . . . .

Không biết vì sao, trong đầu Chương Hi Ảnh lại hiện ra hình ảnh Dạ Luật Diễm với khuôn mặt đầy vẻ lãnh tuấn nhưng cũng trẻ con. . . . . . Không phải là ngạo khí vui giận thất thường, mà là. . . . . . biểu lộ vẻ lơ đãng nhạt nhẽo không mục đích. . . . . .

Dục vọng với mỹ nhân nháy mắt bị đè xuống, Chương Hi Ảnh hung hăng gõ đầu mình một cái, trên gương mặt tuấn tú hiện ra một tia trào phúng: “Không thể nào. . . . . . Chẳng lẽ thực sự bị con khổng tước kiêu ngạo kia mê hoặc, không thể nào. . . . . . . . . . . . ta đây cũng quá thất bại đi! . . . . . . . . . . . .”

Diễm vương phủ.

Ngẩng đầu nhìn hàng chữ lớn mạ vàng, Dạ Luật Diễm có một loại tâm tình nặng nề mỏi mệt, cuồn cuộn dâng lên. Đúng vậy. . . . . . Hắn là Diễm vương, cao cao tại thượng. . . . . . . . . . . . Chính là. . . . . . Chỗ cao không bù đắp được giá lạnh trong lòng, từ xưa đến nay có mấy người hiểu được?. . . . . . . . . . . .

Vừa nhảy xuống ngựa, trong ngực một trận co rút đau đớn lại ập đến! Dạ Luật Diễm làm ra vẻ vô sự đem roi ngựa đưa cho hạ nhân, ngẩng đầu tự tin cùng cao ngạo bước nhanh vào nội ốc của y!

Là Tam ca nhắc nhở y, vết thương này quả thật đã lâu lắm rồi, đáng lẽ không đau nữa mới phải, thế nhưng cảm giác hít thở không thông lại rất chân thực, làm cho y vô pháp quên. . . . . .

Vết thương kia. . . . . . . . . . . .

Nhẹ nhàng che ngực, Dạ Luật Diễm không có phát giác mình đang nhíu chặt đôi lông mày. . . . . . . . . . . .

Y cho rằng vốn dĩ y đã rất kiên cường để có thể nhớ lại chuyện cũ . . . . . . Nhưng. . . . . . Trong phút chốc tâm vẫn vỡ vụn!

“. . . . . .” Dạ Luật Diễm hé mở đôi môi, phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, chua chát nổi lên, làm hắn vô lực. . . . . . . . . . . .

===

“. . . . . .” Tiếng động mở cửa làm Chương Hi Ảnh đang trốn trong góc phòng giật mình, hắn đè thấp âm thanh ngáp một cái, dụi dụi hai mắt, hưng trí bừng bừng nhìn chăm chú vào hai người đang đi vào! Không ngoài sở liệu của hắn! Quả nhiên Liêu nữ dẫn theo một nam nhân tiến vào!

===

Thật to gan lớn mật! Vụng trộm còn dám dẫn về vương phủ sao? ! Ý niệm kế tiếp trong đầu bị đoạn đối thoại đánh gãy, Chương Hi Ảnh vốn định lao ra bắt quả tang tại trận, giờ không thể làm gì khác hơn là tạm thời tiếp tục nấp, dù sao cũng không vội, trước hết nghe bọn họ nói cái gì cũng tốt, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của hắn do bị nhốt lâu ngày trong Diễm vương phủ, đã muốn sắp thoái hóa . . . . . . . . . . . .

“Ngươi dẫn ta tới nơi này có được không? Không sợ Diễm vương phát hiện?”

“Cáp. . . . . . Nơi này. . . . . . ngược lại là nơi Diễm vương không bao giờ đặt chân tới . . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . Ngươi còn chưa hầu hạ hắn?”

“Hừ! Tên kia quả thực. . . . . . ta thấy hắn căn bản là, là yêu thích nam sắc!”

“Ta có nghe nói, là một tên người Hán bị bắt. . . . . .”

“Nói trắng ra chỉ là một tên nô dịch! Bằng cái gì mà muốn cùng bổn cô nương tranh giành? !”

“. . . . . . Năm đó, chỉ có một Di phi thôi mà ngươi cũng không thắng hay sao?”

“Ngươi —— có ý tứ gì? !”

“Tốt lắm. . . . . . Không cần cãi nhau! Còn có chính sự!”

“. . . . . . Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“Đại nhân hỏi mọi sự tiến hành thế nào ?”

“Hắn bính cũng không bính ta! Còn có thể thế nào? !”

“. . . . . . Ngươi có biết, đại nhân thúc giục chúng ta nhanh lên . . . . . . . . . . . .”

“Nếu gấp như thế, rõ ràng cứ giết Diễm vương, lấy được vương phủ rồi đào lên ba thước, ta cũng không tin Diễm vương này còn có thể đem đồ vật giấu ở đâu được!”

“Hồ đồ! Có thể giải quyết đơn giản như vậy! Đại nhân phải phí công nhọc sức như vậy sao!”

“Nhưng. . . . . .”

Chương Hi Ảnh tránh ở một bên nghe trộm tháo ra mồ hôi lạnh, hắn đã sớm quên chuyện bắt kẻ thông ***! Hắn rốt cục từ từ hiểu được vì sao ngày đó trễ như vậy mà nữ nhân này không có ở trong phòng! ! ! Nguyên lai. . . . . . Mục tiêu của bọn họ đích thật là Diễm! Lửa giận vừa mới ngùn ngụt bốc lên đỉnh đầu, thì lý trí lần thứ hai lại thổi tắt ngúm, hắn vì cái gì phải lo lắng cho Dạ Luật Diễm? Hắn đến tột cùng có ý tứ gì. . . . . . . . . . . .

Có lẽ là vì vinh hoa phú quý. . . . . . Nhưng nếu chỉ vì thứ này mà phải mạo hiểm lao vào, hình như có vẻ không đáng. . . . . . . . . . . .

“Người nào? !” Đột nhiên, gã hắc y nam nhân quát khẽ!, Chương Hi Ảnh còn đang buồn bực không biết mình khi nào thì bị phát hiện, đã bị gã lôi ra! !

“Là ngươi!” Liêu nữ kinh hô một tiếng, tự biết thất thố vội vã bưng kín miệng!

“Tốt! Nguyên lai các ngươi chính là có loại rắp tâm này!” Cũng bị kinh hách, bất quá Chương Hi Ảnh vẫn giả vờ thản nhiên cắn ngược lại!

“Ngươi toàn bộ nghe thấy được!”

“Ít nhất ta cho rằng là như vậy. . . . . .” Kỳ thật nghe xong vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn không đổi.

“Vậy không thể giữ ngươi được !” Hắc y nhân ánh mắt phát lạnh, không tiếng động nâng tay. Chương Hi Ảnh trong lòng kêu không ổn vội vàng lui ra phía sau vài bước, xuất phát từ bản năng sinh tồn kêu to: “Chờ một chút! Chúng ta vì sao không bàn bạc điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Hắc y nhân dừng lại động tác, thay vì nói hứng thú với đề nghị của Chương Hi Ảnh chi bằng nói gã hắc y chính là bội phục tên thư sinh cơ trí, rất có dũng khí, đối nhân xử thế không chút sợ hãi. . . . . . Thật ra, cả hai điểm này Chương Hi Ảnh đều không có, thứ hắn có, bất quá chỉ là nhanh trí mà thôi!

“Ngươi. . . . . . Ta. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh hít sâu một hơi, nổ lực bình tĩnh trở lại trả lời: “Các ngươi tiếp cận y không được, nhưng ta lại có thể cùng Dạ Luật Diễm lên giường! Cho nên, nói không chừng, ta có thể hỏi ra chuyện mà các ngươi muốn biết!”

“. . . . . . Ngươi muốn trao đổi thứ gì?”

“. . . . . .” Vấn đề này có chút mờ mịt, Chương Hi Ảnh cũng không biết chính mình muốn gì? Nhưng. . . . . .

“Để ta quay về Trung Nguyên. . . . . . Đây là điều kiện của ta. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Cảnh sắc nơi cố quốc trong mộng cũng thấy, gợi lên trong lòng hắn là vô hạn nhớ thương cùng quyến luyến, dù gì sự thực hắn cũng là kẻ tha hương tứ cố vô thân. . . . . . Hắn. . . . . . Hẳn nên trở về. . . . . . Nơi này dù sao không phải là nơi thuộc về hắn. . . . . . Hắn có thể dựa vào Dạ Luật Diễm, nhưng có thể dựa vào bao lâu?

Hắn cũng sẽ già. . . . . . Dạ Luật Diễm cũng sẽ chán. . . . . . . . . . . .

Đến lúc đó hắn. . . . . . Nên làm như thế nào?

Đừng trách ta a Diễm người không vì mình, trời tru đất diệt . . . . . . . . . . . .

“. . . . . .” Chương Hi Ảnh chăm chú suy nghĩ, không để ý nữ nhân kia lên tiếng kháng nghị, còn hắc y nhân thì lạnh lùng nhìn chằm chằm phun ra hai chữ ——”Thành giao.”

“Ô. . . . . .” Dạ Luật Diễm bước nhanh vào Xạ Nhật các, đột nhiên trong ngực kéo đến một trận đau nhức, y miễn cưỡng dựa vào tường ổn định thân mình! Mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy xuống, Dạ Luật Diễm chậm rãi nhắm mắt lại, ép buộc mình quên đi thứ thống khổ đang ăn mòn bản thân.

“Hi Ảnh. . . . . .” trong vô thức, cái tên kia bật ra khỏi miệng, Dạ Luật Diễm cũng không rõ vì sao tại thời khắc suy yếu bất lực, y lại nhớ đến hình ảnh người kia đầu tiên!

Hắn là một người Hán. . . . . . Dạ Luật Diễm thầm nhắc nhở bản thân mình. . . . . . . . . . . . hắn cùng mẫu thân giống nhau. . . . . . hắn cùng với mình bất đồng dân tộc. . . . . . . . . . . . Sớm muộn gì cũng có một ngày. . . . . . Bọn họ cũng sẽ lựa chọn con đường cho mình. . . . . . Sớm muộn gì. . . . . . . . . . . .

Đến tột cùng mình muốn thứ gì ở hắn? Đem gông cùm xiềng xích hắn bên người, là muốn trừng phạt hắn, hay là. . . . . . tàn nhẫn với chính mình. . . . . . . . . . . .

Một trận đau đớn khác đánh thẳng vào ý chí Dạ Luật Diễm, y dựa lưng vào tường ngã ngồi xuống, trong đầu xuất hiện đủ loại ảo ảnh mê loạn . . . . . .

“Không thể. . . . . .” Ký ức thuở nhỏ bị mẫu thân giáo huấn hiển hiện rõ ràng, Dạ Luật Diễm không ngừng mê sảng : “Không thể bị nhìn thấy. . . . . . bộ dạng yếu đuối. . . . . . . . . . . . Nếu không. . . . . . Sẽ bị bọn họ tìm được. . . . . . Nhược điểm. . . . . . Cho bọn họ. . . . . . Thương tổn của ta. . . . . . Cơ hội. . . . . . Không thể. . . . . . . . . . . . Ta phải kiên cường. . . . . . So với ai khác đều. . . . . . Cường. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Dạ Luật Diễm dùng hết khí lực mở mắt ra, mơ hồ nhìn chằm chằm lên bầu trời. . . . . . Từ trên cao thẳm kia như hiện ra hình ảnh mẫu thân cao nhã của y: “Nương. . . . . . Ta mệt mỏi quá. . . . . . . . . . . .”

===

“Nếu đã là quan hệ hợp tác, nhiều ít cũng nên nói cho ta biết, các ngươi muốn tìm thứ gì trên người Dạ Luật Diễm?” Chương Hi Ảnh nhẹ nhàng thở ra, khôi phục vẻ mặt bất cần cười xấu xa, chuẩn bị thể hiện thái độ thân cận, bị gã hắc y nhân khinh thường nhắc nhở: “Tránh ra! Hán nhân không sạch sẽ, không xứng chạm vào ta. . . . . .”

Hắc y nhân hình như tự biết nói lỡ lời, nói chưa hết câu vội dừng lại. Chương Hi Ảnh vốn đã rất khó chịu, tâm tình hắn sớm đã bị thái độ của tên Hắc y nhân kia làm phát hỏa, nhưng hắn nghĩ đánh cũng đánh không lại người ta chạy, cũng chạy không lại người ta để có con đường sống, hắn đương nhiên phải nhẫn hết mức! Dù sao, mệnh còn lưu, không sợ không có cơ hội báo thù

Chương Hi Ảnh nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản như cũ, chẳng những không giận mà còn cười tươi phụng bồi: “Là phải phải. . . . . Tiểu nhân không dám. . . . . .”

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, đắc ý cười đến chói tai: “Không tồi. . . . . . Ngươi quả thật là một nhân tài. . . . . . . . . . . .”

“Đa tạ đại nhân tuệ nhãn ” hoàn toàn không tính là khiêm tốn, Chương Hi Ảnh vẫn vội vã nhận lấy câu khích lệ, ai ngờ Hắc y nhân tiếp theo lại nói: “Bởi vì ngươi không biết xấu hổ. . . . . . Người như vậy. . . . . . Mới có thể là bằng hữu tốt!”

“. . . . . . Đa tạ khích lệ. . . . . . . . . . . .” Cảm giác tươi cười bắt đầu có điểm cứng ngắc, Chương Hi Ảnh đem lửa giận vừa xông lên áp xuống đáy lòng, hắn không thể phát tiết, hiện tại mạng nhỏ của hắn còn đang bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay. . . . . .

Ở trong lòng Chương Hi Ảnh đem người Khiết Đan đào đến mười tám đời tổ tông lên mà mắng, hắn chụp góc áo mình siết mạnh, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Đại nhân có thể yên tâm phân phó cho tại hạ đi. . . . . .”

“Hảo. . . . . .” Hắc y nhân thực vừa lòng phản ứng của hắn, trịnh trọng gật gật đầu, đang muốn mở miệng, Liêu nữ một bên vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không được! Ngươi như thế nào có thể tin tưởng một tên hán cẩu!”

“Tránh ra! Khi nào thì đến phiên ngươi tới quản ta !”

“Không được! Ngươi sẽ làm hỏng chuyện của chủ tử mất. . . . . .”

“Bằng không thì ngươi có biện pháp gì! Ngươi đợi lâu như vậy không phải một chút thành quả đều không có!”

“. . . . . .” Liêu nữ thực sự bị bức đến tắc nghẹn, nàng đầy tức giận thối lui đứng một bên, Hắc y nhân cũng không thèm liếc nàng một cái, xoay người đối Chương Hi Ảnh cẩn thận phân phó: “Ngươi nếu cùng Diễm vương hoan ái, hẳn là biết, phía sau thắt lưng hắn có một đồ hình . . . . . .”

“Không chú ý qua. . . . . .” Chương Hi Ảnh nuốt nước miếng, nhìn đối phương. Kỳ thật mỗi lần đều bị Dạ Luật Diễm làm cho dục tiên dục tử, đến thanh tỉnh còn không có khả năng, làm sao có thể nhìn cái gì nữa! =,,=

“Hừ! Cái kia không phải hình xăm bình thường, cho đến nay nó vẫn là một đồ án đỏ như máu. . . . . .”

“Ngươi. . . . . . Muốn ta đem huyết đồ kia vẽ lại có phải không?” Chương Hi Ảnh cẩn thận nói ra suy đoán của mình.

“Hừ! Đồ án kia chúng ta xem qua cả trăm lần ! Chả được tích sự gì!” Hắc y nhân cười lạnh đánh gảy Chương Hi Ảnh: “Ta là muốn ngươi mượn cơ hội hỏi hắn về chuyện của đồ án kia, cuối cùng hỏi đến, vật tạo nên đồ án đó, hiện tại ở đâu! !”

“Ân. . . . . Vật gì vậy. . . . . . . . . . . .”

“Ngươi không cần hỏi ! Có thể nói. . . . . . Chính hắn sẽ nói cho ngươi. . . . . . . . . . . .”

“Nhưng . . . . .” Chương Hi Ảnh còn muốn tranh thủ thăm dò thêm vài chuyện, đột nhiên bị Hắc y nhân đánh gảy, gã liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, hạ giọng nói: “Diễm vương đã trở lại! Ta phải đi rồi! Ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Vũ Nhu thương lượng đi!”

“Vũ Nhu?”

“Chính là ta.” Liêu nữ bị bỏ quên nãy giờ mới lên tiếng giải thích, Hắc y nhân nhân cơ hội thoắt cái đi mất. . . . . . . . . . . .

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đối mặt Vũ Nhu, Chương Hi Ảnh cảm thấy lo lắng giảm không ít, lớn tiếng quát hỏi. Vũ Nhu cười lạnh liếc hắn một cái, không nhanh không chậm trả lời: “Là người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi. Đã hiểu chưa?”

“. . . . . . Đã hiểu. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh giận tái mặt, tự biết mình có nhiều lời cũng vô ích bèn mở cửa bước ra ngoài.

“Ngươi như thế nào lại đến Túy Nguyệt hiên ?” Sắc mặt Dạ Luật Diễm đã khôi phục không ít, tự cảm thấy không có gì sơ hở, bắt đầu đi tìm Chương Hi Ảnh, nhìn thấy hậu viện Xạ Nhật các trống rỗng, không cần (phải) nghĩ ngợi liền chạy đến Túy Nguyệt hiên, quả nhiên không ngoài sở liệu, Chương Hi Ảnh thật sự ở trong này!

“Ta lại lạc đường . . . . . .” Chương Hi Ảnh tuỳ tiện nói dối, thân thiết ôm lấy cánh tay Dạ Luật Diễm.

“Vì sao ngươi lại lạc đường? Ngươi chẳng lẽ không có làm quen chung quanh một chút. . . . . .” Dạ Luật Diễm không nghi ngờ gì bắt đầu trách cứ, bị Chương Hi Ảnh dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán. . . . . .

“Làm gì!” Chương Hi Ảnh đột ngột quan tâm p như vậy làm Dạ Luật Diễm có chút cảnh giác, y trừng mắt nhìn vẻ mặt Chương Hi Ảnh.

“Ngươi sắc mặt không tốt. . . . . .” Lẳng lặng thu hồi cánh tay, Chương Hi Ảnh trấn an trả lời.

“Nói hưu nói vượn!” Dạ Luật Diễm vội vàng phủ định, vô thức nhích ra xa hắn một chút, Chương Hi Ảnh nhạy cảm như vậy làm y sợ! Y vốn tưởng rằng. . . . . . Ai cũng sẽ không nhìn ra. . . . . . . . . . . .

“. . . . . . Diễm. . . . . . Ngươilừa không được ta. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh cười nhưng không vạch trần lời nói dối của y, chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Bởi vì. . . . . . tầm mắt ta. . . . . . Vẫn luôn theo sát ngươi. . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .”

Dạ Luật Diễm bá đạo ôm chầm lấy thắt lưng Chương Hi Ảnh, đá văng phiến môn Túy Nguyệt hiên, đối Vũ Nhu đang dại mặt ra nhìn mình quát một tiếng: “Đi ra ngoài!” Sau, liền đem Chương Hi Ảnh phóng thật mạnh trên giường, nhanh chóng xả khai quần áo hắn!

“. . . . . .” Vũ Nhu định lên tiếng phản bác gì đó, đến cuối cùng vẫn là nuốt nước mắt, thuận ý ly khai. . . . . . . . . . . .

Mặc cho Dạ Luật Diễm thô lỗ chà đạp thân thể của mình, Chương Hi Ảnh một bên dâng lên cảm giác yêu thương, một bên hôn lên mái tóc dài của y: “Tính tình ngươi như vậy. . . . . . Dễ dàng gây thù hằn nga. . . . . . . . . . . .” Hắn thở dài buông thả mình . . . . . .

=====

Sao hai anh này yêu mà không chịu thừa nhận nhỉ? Haizzzz!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.