CHƯƠNG 4
“Ngươi gần đây làm sao vậy. . . . . .” Lại sau một phen mây mưa, Chương Hi Ảnh lười biếng ghé vào bên giường, quần áo không chỉnh tề, mị mị mắt nhìn Dạ Luật Diễm đang mặc lại triều phục hỏi.
“. . . . . . Vì cái gì lại hỏi như vậy?” Động tác có hơi mạnh hơn, Dạ Luật Diễm lặng lẽ hít sâu một hơi hỏi lại.
Ở trên giường trở mình một chút, Chương Hi Ảnh không quan tâm thân thể mình đang phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Dạ Luật Diễm, hắn thản nhiên trả lời: “Bởi vì, ngươi chưa từng có nhu cầu phu thê hoan ái nhiều như vậy!”
“Ngươi không tiêu sao?” Dạ Luật Diễm cười khẽ hỏi, tiến nhanh tới ôn nhu vuốt ve những lọn tóc ở bên vai Chương Hi Ảnh. Chương Hi Ảnh nhíu nhíu mày, nghĩ có được đáp án là chuyện xa vời, đành buông tha cho y. Đang muốn xoay người sang chỗ khác để ngủ, đột nhiên phát hiện phía sau phần eo của Dạ Luật Diễm đúng là có một đồ án đỏ đến chói mắt! !
Một cỗ hàn ý khó hiểu từ tâm dần dần dâng lên, Chương Hi Ảnh nuốt nước miếng, ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ta được biết người Khiết Đan các ngươi thường có hình xăm, vẫn nghĩ kỳ quái như thế nào ngươi lại không có. Nay ta mới được nhìn thấy .”
“. . . . . .” Dạ Luật Diễm nghe vậy thân thể không tự chủ được run lên một chút, y miễn cưỡng đem bất an cùng hoảng hốt nhanh chóng áp chế đi! Hình xăm này vốn liên lụy đến rất nhiều mạng người, chuyện cũ nghĩ lại mà không khỏi kinh hãi. . . . . . Bình thường chỉ cần có người nhắc tới y liền nổi trận lôi đình, nhưng không biết vì sao, từ miệng Chương Hi Ảnh hỏi ra lại làm cho y cảm thấy bình tĩnh trước nay chưa từng có. . . . . . Thậm chí. . . . . . một loại nguyện vọng chậm rãi nổi lên trong lòng làm y muốn đem hết thảy chuyện cũ nói ra!
Y. . . . . . Có thể nói hay không? Nói với một tên Hán nhân. . . . . .
Y. . . . . . Có thể tin tưởng hắn hay không? Chẳng lẽ. . . . . . Phản bội. . . . . . Hắn sẽ làm mình tổn thương nữa không? . . . . . . Y. . . . . . . . . . . . Đến tột cùng. . . . . . . . . . . . là đang làm sao vậy?
“Thôi quên chuyện này đi.” Lưu tâm quan sát biểu tình trên mặt Dạ Luật Diễm, Chương Hi Ảnh thấy vậy vội vàng thốt ra. Kỳ thật, chính hắn cũng không nguyện ý đụng chạm vào đáp án kia, sau khi biết được đáp án chính là ly biệt. Hắn sớm muộn gì cũng phải trở về. Nhưng hiện tại cơ hội tới, hắn lại không hiểu nổi chính mình, đã chờ đợi ngày này lâu như vậy đáng lẽ ra phải . . . . . . . . . . . vui vẻ mới đúng?
“. . . . . .” Dạ Luật Diễm mờ mịt lắc lắc đầu, nhưng trong lòng hiểu được. Nếu là thật sự không muốn nói, tại sao còn phải do dự? Thế nhưng nếu nói ra, là quá mạo hiểm. . . . . . Nói ra. . . . . . còn đồng nghĩa với việc y một lần nữa tin vào người Hán. . . . . . . . . . . .
“Ngươi, ngươi không đi vào triều hay sao? !” Chương Hi Ảnh kinh ngạc nhìn Dạ Luật Diễm ném triều phục trong tay xuống, quên mất hạ thân còn đang đau đớn, xoay người nhảy dựng lên!
Dạ Luật Diễm thoải mái cười, bước tới gắt gao đem Chương Hi Ảnh ôm vào trong lòng! Cái ôm này hình như rất cố sức, làm cho Chương Hi Ảnh trong nháy mắt không biết hô hấp như thế nào!
“Bổn vương. . . . . . Ta. . . . . . Mệt mỏi. . . . . . . . . . . .” Đúng vậy. Mệt mỏi quá a. Cất trong lòng tất cả bí mật, tất cả đau đớn. . . . . . Y. . . . . . Thật sự không tưởng có lúc mình quá mệt mỏi không muốn so đo nữa. Y cũng muốn có người khiến y có thể tin tưởng. Có người có thể hiểu mình. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cảm giác rất chân thật trong lòng ngực làm cho đề phòng của Dạ Luật Diễm bắt đầu lơi lỏng, đại khái cái ôm rất ấm, làm cho y quên đi nhân thế giá lạnh. . . . . .
“Ta nói cho ngươi. . . . . .”
“Ân. . . . . .” Rõ ràng là cơ hội từ trên trời rơi xuống, rõ ràng là giấc mộng của hắn sắp được thực hiện, rõ ràng là việc đại hỉ. . . . . . Nhưng, giờ khắc này, Chương Hi Ảnh âm giọng lại như khóc. . . . . . Hắn cảm thấy muốn khóc. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Nương của ta. . . . . . Là phụ vương từ vùng phụ cận Ngọc môn quan bắt về. Hán nhân. Nàng là nữ nhân người Hán. Phụ vương ta giết nam nhân của nàng, chiếm đoạt thê tử của hắn. . . . . . . . . . . .
Ta biết. . . . . . Nàng là có quyền được hận. . . . . . . . . . . .
Nhưng chỉ là, phụ vương của ta không biết vì cái gì, phá lệ rất thích nàng. . . . . . Đối nàng so với đối người khác đều hảo hơn. . . . . . . . . . . .
Nàng rất đẹp. . . . . . nhưng cũng thực tang thương. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Có lẽ, nam nhân trước kia của nàng đối nàng cũng không được tốt đến như vậy.
Rõ ràng nàng cũng yêu thương phụ vương, nhưng nàng vẫn quên không được giáo điều tam trinh cửu liệt của bọn người Hán các ngươi, quên không được cái gì gọi là khí tiết. Kỳ thật. . . . . . Đối với một nữ nhân mà nói, có một người toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy. . . . . . Chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Nàng hẳn là rất thống khổ. . . . . . yêu cùng hận trong nàng cứ như vậy không tìm được điểm tựa cân bằng. . . . . . . . . . . .
Trong ấn tượng của ta, nàng chẳng bao giờ cười. Nhưng lại chưa bao giờ khóc. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Năm đó, ta mới mười tuổi. Nương được phụ vương chiêu gọi, sau khi trở về đôi mắt đã hồng hồng. Trong tay còn cầm một khối ngọc bội. Chính là khối ngọc bội đã lưu dấu vết ở trên người ta. . . . . . . . . . . .”
Tâm, nghe đến đó cảm thấy có một trận co rút lại, Chương Hi Ảnh nhẹ nhàng vươn tay, nắm chặt lòng bàn tay lạnh lẽo của Dạ Luật Diễm. . . . . . . . . . . .
“Nương cả đêm đều ngồi nhìn khối ngọc bội kia. Thẳng đến lúc trời hửng sáng nàng đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc đem ngọc bội ném vào chậu than còn đang cháy hừng hực! Nhưng vài giây sau đó. Nàng đột nhiên điên cuồng lao đến. Không để ý ngọn lửa đang hừng hực cháy, lấy tay không ngừng cào bới đem mảnh ngọc bội đã nung đến đỏ kia trở ra! ! ! . . . . . . Ta sợ hãi. Trong không khí ngửi được tất cả đều là hương vị của da thịt bị đốt cháy. . . . . . . . . . . . Nương khóc. . . . . . Lần đầu tiên. . . . . . cũng là một lần cuối cùng. . . . . . . . . . . .
Nàng nói nàng thật sự không muốn là kẻ phản bội. Nàng thật sự không muốn làm tội nhân thiên cổ. . . . . . . . . . . .
Nàng nói nàng thật sự không phải thấp hèn. Nàng thật sự không muốn làm Hán nhân bại hoại. . . . . . . . . . . .
Thế nhưng. . . . . . Nàng luyến tiếc. Nàng thật sự luyến tiếc phần tình cảm này. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Luyến tiếc tình yêu kia dù biết rõ đây là không nên. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nàng nói cho ta biết yêu là loại tư vị hảo khổ nhưng lại làm cho người ta luyến tiếc vị ngọt loáng thoáng hòa lẫn vào cái khổ. . . . . . . . . . . .
Tiếp theo, mẫu thân hôn ta, trong miệng một mực giải thích với ta, nàng nói ta so với nàng càng khổ cho nên muốn ta nhớ rõ nhất định phải nhớ rõ. Cứ như vậy khối ngọc bội nóng bỏng kia nàng lại in vào lưng của ta. . . . . . . . . . . .”
“Diễm. . . . . .”
“Không sao cả, để cho ta nói hết. Sau đó, nương liền thắt cổ tự vẫn. Ngày hôm sau trong cung cũng truyền đến tin tức phụ vương băng hà, mọi người đều nói là nương ta độc chết phụ vương. Nhưng. . . . . . Phụ vương trước lúc lâm chung, lại đem ngọc bội đồng sinh của chính mình cấp cho nương. Ở Khiết Đan chúng ta điều này chẳng những tượng trưng cho kim bài miễn tử mang ý nghĩa vĩnh viễn tôn trọng, cho nên, ta mới sống sót, còn có thể hưởng thụ hết thảy những gì vốn không nên thuộc về ta. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . .” Tìm không thấy thanh âm chính mình, Chương Hi Ảnh chỉ có thể gắt gao ôm chặt Dạ Luật Diễm, người kia hiểu rõ cười cười, nhẹ giọng trả lời: “Đã không còn đau nữa . . . . . . . . . . . .”
Dạ Luật Diễm buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu, nỉ non nói: “Trung Nguyên, dân tộc, đối với Hán nhân các ngươi thật sự trọng yếu như vậy sao?”
Nghe vậy, Chương Hi Ảnh thân thể bỗng cứng đờ, trong ánh mắt ôn nhu chậm rãi bị một loại tình tố không biết tên thay thế. Tiếp theo, là run rẩy nghi vấn: “Diễm. . . . . .”
“Ân. . . . . . . . . . . .” Hoàn toàn không nghĩ sau khi nói ra hết lại có cảm giác dị thường thoải mái, Dạ Luật Diễm không nghi ngờ đáp.
“Khối ngọc bội. . . . . . Bây giờ còn hay không. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Dạ Luật Diễm thình lình trầm mặc làm cho Chương Hi Ảnh cơ hồ cho rằng đáp án chính là vọng tưởng rất cao, nhưng mà, y trầm mặc lúc lâu, lại nói cho hắn, Chương Hi ảnh rốt cục tiếp cận cái mà hắn từng rất khát cầu, hiện tại lại e ngại câu trả lời: “Vì sao hỏi như vậy?” Có chút đề phòng, có chút dung túng. . . . . .
“Chẳng qua là hỏi một chút. Không muốn trả lời cũng không sao.” Tuy Chương Hi Ảnh chán ghét chính mình đến thời khắc mấu chốt đều để vuột mất! Nhưng hắn thà rằng Dạ Luật Diễm không tín nhiệm mình như vậy, hắn thà rằng chọc y tức giận bị biếm lãnh cung! Nhưng, hắn không muốn Dạ Luật Diễm vì mình trả giá . . . . . . . . . . . .
Gắt gao ôm lấy người trong lòng, trong lòng Diễm vương đốt lên ngọn lửa rất rõ ràng, đáp án kế tiếp chính là y đem sinh mệnh mình giao vào tay tên Hán nhân này! Không vì cái gì. . . . . . Y chẳng những dứt khoát. . . . . . Thậm chí còn có một tia tình nguyện. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Không. . . . . . Ngươi có quyền được biết. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . . Vì cái gì. . . . . . . . . . . .” Chương Hi Ảnh cắn chặt môi, thanh âm cao đến nỗi làm cho người ta nghĩ hắn đang khóc!
“Bởi vì. . . . . .” Dừng một chút, Dạ Luật Diễm thở ra tất cả mỏi mệt, lẳng lặng tựa đầu tựa vai Chương Hi Ảnh, chậm rãi nhắm lại hai mắt: “. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Những lời nói sau đó, Chương Hi Ảnh căn bản là nghe không vào ! Dạ Luật Diễm cho hắn một lời thề……… quá mức nặng nề . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Bắt!” Khiết Đan Vương tư thế oai hùng ra lệnh, mọi người lập tức tiến lên, không khoan nhượng đem Dạ Luật Diễm kéo xuống ngựa, đè trên mặt đất.
Khiết Đan Vương nhìn thấy đệ đệ không được hoan nghênh này, ánh mắt trở nên phức tạp, trong lời nói hàm chứa một tia nghiền ngẫm: “Tiện nương của ngươi hại chết tiên vương, hiện tại đến phiên ngươi cũng mang chủ ý này đối với bổn vương phải hay không? !”
“Ta không có.” khẩu khí Dạ Luật Diễm không phải đang biện giải, đạm mạc nhưng nghe như châm chọc!
“Nói bậy! Mũi tên này rõ ràng là của ngươi!” Nhị vương gia đắc ý đem mũi tên có gắn lông chim vừa nãy suýt nữa bắn trúng Khiết Đan Vương giơ lên cao, vẻ mặt mang ý cười âm hiểm: ngày ngươi chết đã định rồi !
“Là có người trộm tên của ta.” Dạ Luật Diễm mặc kệ hắn, nhìn thẳng Khiết Đan vương vẫn lộ vẻ cười bí hiểm.
“Đường đường là Diễm vương võ công cái thế, lại bị người khác trộm đi đồ vật bên cạnh hay sao?” Nhị vương gia hiển nhiên không tính chuyện buông tha y, bước tới ép hỏi! Ở một bên hồi lâu không có chen vào, Dạ Luật Dương lúc này lạnh lạnh tiếp lời: “Ngũ đệ có nghĩ đến cũng sẽ không ngốc đến nỗi dùng tên của mình động thủ, để cho người khác nắm được nhược điểm đi!”
“Lão Tam! Ngươi câm miệng!” Nhị vương gia thẹn quá thành giận không còn quan tâm đến thân phận lớn nhỏ quát, bị Khiết Đan vương một bên hung hăng nhìn lướt qua, hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Chuyển hướng Dạ Luật Dương tiêu sái xuất trần, Khiết Đan vương đùa cợt nói: “Tam đệ, nghe ra giống như ngươi rất thích che chở cho lão ngũ nha. . . . . .”
“. . . . . . Thần đệ không dám. . . . . . Chính là luận sự thôi. . . . . . . . . . . .” Dạ Luật Dương đối với Khiết Đan vương vẫn giữ đúng lễ tiết tự đáy lòng không cảm thấy chút sợ hãi, thái độ hắn lúc này, không cần nói cũng biết!
“Kia. . . . . . Ngũ đệ, thật ra mà nói, ta cũng không tin có người có thể từ bên cạnh ngươi trộm đi đồ vật này nọ. . . . . . Trừ phi phải là. . . . . người ngươi tối thân cận. . . . . . . . . . . .” Khiết Đan vương nhíu nhíu mày, nói bóng nói gió, cười thực tàn nhẫn.
“Không có khả năng!” Theo trực giác, người thứ nhất nghĩ đến là Chương Hi Ảnh, Dạ Luật Diễm lập tức không chút nghĩ ngợi lên tiếng phản bác!
“Vậy có thể hiềm nghi ai khác sao?” Nhị vương gia lại tiến lại gần! Lúc này, Khiết Đan vương ban cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
“Các ngươi có ý tứ gì!” Rốt cục trong lòng không thể giữ nổi bình tĩnh, Dạ Luật Diễm vùng vẫy thoát khỏi tên hộ vệ đang giữ chặt mình, tiến về phía trước vài bước, lớn tiếng hỏi! Hắn cảm giác loáng thoáng có chuyện gì đó không đúng . . . . . . . . . . . . . . .
“Còn có thể là ý tứ gì nữa? Vương đệ. . . . . .” Khiết Đan vương lời nói kèm theo tiếng thở dài, nếu không phải trên mặt loáng thoáng lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, thật đúng là làm cho người ta nghĩ đến hắn quan tâm đệ đệ không được hoan nghênh này đến cỡ nào! Dừng một chút, hình như thấy càng giữ vẻ kiêng kị khi nói chuyện càng dễ dàng làm mất sự kiên định của Dạ Luật Diễm, Khiết Đan vương cố ý chậm rãi nói bóng nói gió: “Chúng ta cũng chỉ bất quá là không hy vọng ngươi bị người khác hãm hại, còn không mau tỉnh ngộ. . . . . .”
“Không có khả năng!” Quyết tâm giữ mình không dao động ban đầu dần bị lung lay, Dạ Luật Diễm trở nên kích động, y giống một con thú bị vây hãm, cả người đầy thương tích phát ra tiếng tê rống, ánh mắt như muốn nứt ra, tuấn nhan tái nhợt, cảm giác này so với chết càng thống khổ hơn. . . . . . . . . . . .
Không phải sự thật. . . . . . Hi Ảnh. . . . . . Làm cho ta tin tưởng ngươi. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Một khi đã như vậy, chúng ta sao không gọi hắn đến đối chất?” Nhị vương gia rất nhanh chộp lấy thời cơ, hắn đắc ý dạt dào ở bên cạnh Khiết Đan vương mở miệng ám chỉ. Dạ Luật Diễm mất đi vẻ lãnh ngạo, y nóng nảy phản bác: “Ta không cho các ngươi động hắn!”
“Động hay không động không phải là vấn đề.” Khiết Đan vương nhíu mày, lạnh lạnh ngắt lời, kế hoạch của hắn sẽ thực hiện, như thế nào có thể thất bại trong gang tấc? Bất quá. . . . . . Thực có chút ngoài ý muốn . . . . . Hắn cảm thấy Ngũ đệ quái gở sao còn không chịu hoài nghi tên hán nhân thấp hèn kia!
“Ngũ đệ. . . . . .” Dạ Luật Dương vẫn suy tư cân nhắc thật lâu diễn tiến của sự việc, sau đó hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Dạ Luật Diễm nói: “Vẫn là nên phái đi một kẻ thân tín xem sao, nếu không phải hắn làm cũng tốt, như vậy có thể rửa sạch hiềm nghi. . . . . . nếu thật là hắn. . . . . . cũng có thể để hắn đem ngọc mang tới, tạm bảo trụ tánh mạng của ngươi. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . .” Trầm mặc một chút, Dạ Luật Diễm giương mắt nhìn Tam ca, cũng là người duy nhất đồng tình với mình, lòng y chợt mềm xuống. Do dự một lát, y rốt cục hạ quyết tâm: “Hảo! Ta nghe theo ngươi. Về phần ngọc bội. . . . . . Hi Ảnh biết ở nơi nào. . . . . . . . . . . .”
Sửng sốt một chút, Dạ Luật Dương không phải không nghĩ tới Dạ Luật Diễm lại tín nhiệm Hán nhân kia như thế, mà là phát hiện Dạ Luật Diễm từ đầu đến cuối không hề lo lắng nếu bị Chương Hi Ảnh phản bội lấy không được ngọc hậu quả sẽ thế nào. . . . . . . . . . . .
Thở dài, Dạ Luật Dương đành phải phái một kẻ thân tín tới, dặn dò vài câu, lệnh cho hắn giục ngựa chạy vội đi. . . . . .
Chương Hi Ảnh, ngươi đừng làm cho Ngũ đệ phải hối hận. . . . . . . . . . . . Cũng đừng để chúng ta hận ngươi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay . . . . . .” Chương Hi Ảnh cười khổ một chút, cột chặt túi hành lý giản đơn, cuối cùng liếc mắt nhìn đình viện mà hắn đã ở, có chút lưu luyến, chuẩn bị rời đi. . . . . . . . . . . .
Hắn bán đứng Dạ Luật Diễm không phải sao? Cúi đầu lấy mảnh ngọc ra cầm trong tay, hình ảnh một vết sẹo đỏ giống như vậy chợt hiện lên trong đầu làm cho hắn chớp mắt muốn hít thở không thông. Bàn tay này chính là bàn tay hắn dùng để bán đứng Dạ Luật Diễm đổi lấy giấy thông hành!
Hắn thật sự là muốn trở về a! Về nơi có những dãy núi nhấp nhô uốn lượn từ trăm ngàn năm qua, có những dòng suối không ngừng chảy, có thứ ngôn ngữ quen thuộc, huống chi lá rụng cũng muốn quay về cội. Đây là sai hay sao? Là sai sao?
Hơn nữa, trở về cũng là tội nhân, lưu lại cũng là tội nhân, hắn có chọn lựa đường nào thì cũng là tuyệt lộ, nếu đã vậy đành phải bước tới trước. . . . . . . . . . . .
Duy nhất không bỏ xuống được, chính là khi mất đi mình, Dạ Luật Diễm sẽ như thế nào. . . . . . . . . . . .
Ai ——
Tương lai mình vẫn là một mảnh mờ mịt. . . . . . làm sao còn có khả năng lo cho người khác?
Chương Hi Ảnh lên ngựa, giơ roi, dự định dùng tiếng vó ngựa thanh thúy cắt đứt tất cả liên hệ với nơi này————
“Chờ một chút! Diễm vương đã xảy ra chuyện! ! !”
“Cái gì!” Chương Hi Ảnh ghì chặt cương ngựa, có chút hỗn loạn nhìn tên tiểu tư vừa mang đến tin dữ, trong ánh mắt kín đáo lóe ra tia chột dạ. . . . . .
“Khiết Đan vương bị Diễm vương dùng tên bắn lén, hiện tại tất cả mọi người đều hiềm nghi Diễm vương có ý đồ hành thích vua!” Tùy tùng nhìn thấy Chương Hi Ảnh dừng lại, bất chấp chính mình còn đang phải thở hỗn hển, vội vàng đem sự việc cấp báo, nhưng thoáng xem biểu tình của tên hán nhân này, gã tiểu tư trong lòng không che dấu được lo lắng. . . . . . Nếu đúng như dự đoán, hẳn là hắn đang muốn chạy trốn . . . . . . . . . . . .
“Có bắn trúng hay không?” Chương Hi Ảnh không nói gì, trầm ngâm một lúc, sau đó giương mắt, lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên không có!” Tên tùy tùng lo lắng đáp, lén nghiêng người ngăn trở đường đi của hắn. . . . . .
“Kia, không phải Diễm làm.” Chương Hi Ảnh đột nhiên cười rộ lên nói: “Kỹ thuật của y không kém như vậy!”
“. . . . . .” Nhìn thấy vẻ mặt thanh tú của hắn tràn đầy tự tin, tên tiểu tư á khẩu không thốt lên được lời nào, thậm chí trong phúc chốc còn cho rằng mình đoán sai rồi! Tín nhiệm như vậy, kiêu ngạo như vậy. . . . . . Dùng ngón chân thôi cũng có thể nghĩ ra được! Hắn tin tưởng Diễm vương cũng thấu hiểu Diễm vương hơn bất cứ ai khác! Có lẽ. . . . . . Diễm vương đã đúng, tên người hán này quả thật rất khác biệt. . . . . . . . . . . .
“Tóm lại, thỉnh ngài nhanh cùng chúng ta trở về đi! Diễm vương đang đợi ngài!”
“. . . . . .” Ở trên lưng ngựa áp chế một trận xúc động cuồn cuộn trong lòng, Chương Hi Ảnh rũ mắt xuống, lạnh lùng trả lời, đánh vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của tên tiểu tư: “Ta vì cái gì muốn đi?”
“Diễm vương đang đợi ngài a!” Đối với chuyển biến của hắn, tên tiểu tư hết sức kinh ngạc, không dám tin!
“Vậy để cho hắn chờ đi. . . . . . Ta. . . . . . Cũng không nợ hắn cái gì. Ta bất quá là bị hắn cường bạo khóa chặt vào trong ***g mà thôi. . . . . . . . . . . .”
“Chính là. . . . . . Diễm vương tín nhiệm ngươi như vậy. . . . . .”
“Đó là hắn cho rằng ta vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi sự giam cầm của hắn.”
“Diễm vương. . . . . . Diễm vương. . . . . . . . . Hắn yêu ngươi a!”
“. . . . . . Yêu thật sao? Ta không có trách nhiệm phải trả giá chỉ vì hắn yêu ta. . . . . . . . . . . .” Giơ roi, nhưng rốt cuộc nhịn không được Chương Hi Ảnh cắn chặt môi dưới, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, là cảm giác đau đớn khiến cho hắn muốn chết lặng . . . . . . . . . . . .
“Ít nhất. . . . . . Đem ngọc giao cho ta. . . . . . Cứu Diễm vương. . . . . . . . . . . .” Tên tiểu tư gần như van xin quỳ xuống, ánh mắt phẫn nộ như muốn băm vằm tên Hán nhân tâm địa hiểm ác này!
Nghe vậy, Chương Hi Ảnh nắm chặt mảnh ngọc mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, tàn khốc nở nụ cười! Hắn đã lâu không cười điên cuồng như vậy ! Điên cuồng thật là tốt, giống như ngay cả tâm cũng cười. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cứu hắn? ! Vì cái gì phải cứu hắn? ! Hắn chính là cái ***g sắt giam giữ ta. . . . . . Ta sẽ tự do, không bao giờ … bị hắn trói buộc nữa! Ta vì cái gì phải cứu hắn? Lại làm cho chính mình vạn kiếp bất phục? !” Trong tiếng cười điên cuồng, Chương Hi Ảnh giục ngựa, vọt qua tên tiểu tư, hướng về phía quan nội chạy như điên!
Hắn trốn không thoát, chính là vì Dạ Luật Diễm giam cầm. . . . . . . . . . .
Vì tự do, hắn thà rằng phá hư ***g sắt này. . . . . . . . . . . .
Hắn là Chương Hi Ảnh, vì đại sự hà tất gì phải câu nệ tiểu tiết?
Yêu mình, là do Dạ Luật Diễm quá ngu ngốc!
. . . . . . Yêu thương là tự bản thân y. . . . . . Tính toán cái gì chứ? . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Không cần chờ, tên Hán nhân kia sẽ không tới.” Liếc nhìn Dạ Luật Diễm còn đang đứng bất động nhìn về phía xa, Khiết Đan vương có điểm châm chọc nhắc nhở. Một bên Dạ Luật Dương nhịn không được thay Dạ Luật Diễm đáp: “Vì cái gì! Tên tùy tùng còn chưa có trở về!” Dừng một chút, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận Dạ Luật Dương cả người run lên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi đã sớm biết. . . . . . Là các ngươi mưu tính trước đúng hay không? !”
“. . . . . .” Trầm mặc nhìn chăm chú hắn một chút, Khiết Đan vương trong mắt lộ ra một tia khen ngợi: “Ta hẳn là nên thừa nhận phải không? Tam đệ a. . . . . . Ngươi thật sự là so trước kia càng lúc càng thông minh a!”
“Kia bởi vì ta dùng nhiều thời gian để suy ngẫm, so sánh mà thôi. . . . . .” Dạ Luật Dương lạnh lùng trả lời, nhìn về nơi Dạ Luật Diễm đang đứng: “Ngũ đệ! Ngươi bị lừa! Tên hán nhân kia đã bán đứng ngươi!”
“. . . . . .” Dạ Luật Diễm không trả lời, tâm giống như sớm đã chết, trong phút chốc, linh hồn cùng tâm đều đang vỡ nát! Y. . . . . . Vẫn là phạm vào sai lầm mà tự hủy diệt chính mình. . . . . . . . . . . . tuy có chút tức giận, nhưng đến bây giờ vẫn là không hối hận!
“Diễm!” Không nghe trả lời, Dạ Luật Dương suy nghĩ phải ngăn Dạ Luật Diễm, lại bị Khiết Đan vương một phen túm trở về! Không để ý mọi người cầu xin, Khiết Đan vương lạnh lùng hạ lệnh: “Diễm vương, ngươi ý đồ hành thích vua, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, ngươi còn có gì muốn nói hay không?”
“Ngươi đừng quên, ngươi đã không còn ngọc !” Nhị vương gia sợ mọi người quên đi, ở một bên ngâm nga châm ngòi thổi gió. Mà Dạ Luật Diễm động, hắn nhẹ nhàng quay đầu, bình tĩnh nhìn phía Khiết Đan vương, dùng thanh âm bình tĩnh giống như phải chết không phải là mình, tựa tiếu đáp: “Ngươi nếu muốn giết ta. . . . . . Còn cần tội danh gì hay sao?”
“. . . . . . Ngươi nếu hiểu được . . . . . . Vậy chết đi.” Khiết Đan vương mặt không chút thay đổi nâng tay lên, ý bảo bọn thủ hạ đã sớm chuẩn bị tốt cầm đao tiến lên. . . . . .
Trên bầu trời bao la, truyền đến vài tiếng phi ưng vỗ cánh lao đi, nhưng mà. . . . . .
“Ngươi cùng phụ vương giống nhau, đều là chết ở trong tay Hán nhân. Các ngươi đều nên nhớ kỹ điểm này!” Phân phó xong, Khiết Đan vương nâng tay ngăn lại tiếng thét chói tai của Dạ Luật Dương——