Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 161: Chương 161: Đan Trúc Âm bị thương




Món gà chiên ở huyện thành Hoài Đường được coi là đồ ăn hiếm lạ, công thêm món canh trong tiệm thật sự quá mỹ vị. Dù là đại tử lâu cũng khó mà thưởng thức món canh như vậy. Nên tiệm gà chiên của Tô Khả Phương vừa mở, con đường vốn quạnh quẽ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, còn kéo theo cả sinh ý cho các cửa hàng xung quanh.

Nửa tháng sau, Tô Khả Phương thấy sinh ý tiệm gà chiên xem như đã ổn định. Đang định về thôn Phong Quả xem thử tình hình, thì Hạng Tử Nhuận tới huyện thành.

Gần nửa tháng không gặp, Tô Khả Phương phát hiện Hạng Tử Nhuận đen và gầy hơn rất nhiều.

Nhìn bọc đồ nàng đang thu dọn dở, khoé môi Hạng Tử Nhuận khẽ nhếch: “Nàng chuẩn bị về nhà à?”

Còn tốt, nàng vẫn nhớ rõ cần về nhà.

Mắt Tô Khả Phương khẽ chớp: “Ừ, định về xem một chút.”

Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, hỏi: “Ở thêm hai ngày nữa, rồi chúng ta cùng về nhé?”

Tô Khả Phương ngẫm nghĩ: “Cũng được.”

Đợt này bận rộn chuyện tiệm gà chiên, nàng còn chưa có thời gian đi thăm Đan tỷ tỷ nữa, không phải nàng ấy kêu ngán gà quay sao? Vậy nàng sẽ mang cho nàng ấy hai con gà chiên.

Nghĩ tới Đan Trúc Âm, mặt mày Tô Khả Phương cong cong.

Tô Khả Phương mang theo hai con gà chiên và một bát tô to canh vịt thạch hộc vào đại lao. Không ngờ cai ngục nói với nàng, Đan Trúc Âm ra khỏi đại lao rồi.

Tô Khả Phương vừa sợ vừa vội hỏi: “Nàng ấy ra khỏi đại lao khi nào?”

Không phải Đan tỷ tỷ nói vì tránh kẻ thù mới vào đại lao sao? Nàng ấy ra khỏi đại lao vì kẻ thù không có ở đây, hay là bị kẻ thù bắt đi?

“Ra ngoài mấy ngày rồi.” Cai ngục đáp.

“Ta biết rồi, cảm ơn.” Tô Khả Phương tâm thần không yên, cảm ơn cai ngục, để gà chiên và canh lại cho bọn họ rồi rời khỏi đại lao.

Lâm Chiêu Hoành vừa tìm đến phố Nam Thông liền thấy Tô Khả Phương đi lướt qua mình, Lâm Chiêu Hoành vội vàng gọi nàng lại.

Biết Lâm Chiêu Hoành muốn tìm Hạng Tử Nhuận, Tô Khả Phương không nói hai lời liền dẫn Lâm Chiêu Hoành về.

Hạng Tử Nhuận thấy nàng đi ra ngoài một chuyến trở về, bộ dạng bỗng biến thành mất hồn mất vía, hàng lông mày kiếm không khỏi nhíu lại. Nhưng vì Lâm Chiêu Hoành vẫn ở đây, nên Hạng Tử Nhuận không vội mở miệng hỏi thăm.

“Hai người trò chuyện, ta đi pha trà.” Tô Khả Phương nói xong liền vào phòng bếp.

Tô Khả Phương đun nước sôi, pha hai chén trà mang tới phòng khách ngoại viện. Vừa bước chân vào phòng khách nàng liền nghe thấy giọng Lâm Chiêu Hoàng chứa đầy thất bại hỏi Hạng Tử Nhuận: “Sư huynh, đệ nghe nói huynh cho người tìm mầm cây ăn quả khắp nơi. Huynh vẫn tính ở lại thôn Phong Quả cả đời sao?”

Bước chân Tô Khả Phương hơi dừng một chút, nàng bỗng nhớ ra Hạng Tử Nhuận từng nói với nàng sẽ nhờ người tìm mầm cây ăn quả giúp. Lần này Hạng Tử Nhuận tới huyện thành chẳng lẽ vì chuyện mầm cây?

“Ta có định ở lại thôn Phong Quả cả đời hay không liên quan gì tới đệ?” Mặt Hạng Tử Nhuận không biểu tình. Lúc ánh mắt rơi vào người Tô Khả Phương, sắc mặt Hạng Tử Nhuận mới hoà hoãn lại.

“Tẩu tử, chẳng lẽ tẩu nguyện ý nhìn sư huynh cả đời làm nông phu?” Lâm Chiêu Hoành biết mình không thể đánh động được Hạng Tử Nhuận, đành tìm Tô Khả Phương xin giúp đỡ.

Là nữ nhân ai mà chẳng mong nam nhân của mình có tiếng tăm?

Lâm Chiêu Hoành cũng không muốn sư huynh bị chôn vùi như vậy!

Hạng Tử Nhuận lạnh lùng quét mắt lườm Lâm Chiêu Hoành: “Nếu đệ không còn chuyện khác vậy thì trở về đi, bọn ta không có thời gian tiếp đón đệ đâu!”

Cả đời làm nông phu có gì không tốt?

Người một nhà chung sống vui vẻ khoẻ mạnh bên nhau, là chuyện tốt đẹp hơn bất cứ điều gì!

“Sư huynh...”

Lâm Chiêu Hoành không muốn từ bỏ, định khuyên thêm. Thấy mắt Hạng Tử Nhuận nheo lại đầy nguy hiểm, lời đến khóe miệng bỗng im bặt, Lâm Chiêu Hoành cắn răng đứng dậy trừng mắt với Hạng Tử Nhuận. Ngay cả trà cũng không uống đã phất tay áo bỏ đi.

“Có phải tiệm gà chiên xảy ra chuyện gì hay không?” Lâm Chiêu Hoành vừa đi, Hạng Tử Nhuận liền lo lắng hỏi Tô Khả Phương.

“Hả? Ta không biết, tiệm gà chiên bị sao à?” Tô Khả Phương giật mình, xoay người muốn qua tiệm gà chiên xem thử.

Hạng Tử Nhuận dở khóc dở cười kéo tay nàng: “Đừng lo lắng, ta thấy bộ dạng nàng sầu mi khổ kiểm, nên thuận miệng hỏi thôi.”

Nghe vậy, Tô Khả Phương nhẹ nhàng thở ra: “Làm ta giật cả mình.”

Thấy Hạng Tử Nhuận vẫn đang nhìn mình, Tô Khả Phương cân nhắc rồi nói: “Ta vừa tới đại lao thăm Đan tỷ tỷ, nhưng cai ngục nói Đan tỷ tỷ ra ngoài rồi.”

“Ra khỏi đại lao không phải rất tốt sao, nàng lo lắng điều gì nữa?”

Thời điểm Tô Khả Phương ở trong đại lao có quen biết một cô nương, hơn nữa thường xuyên vào đại lao thăm nàng ấy, việc này Hạng Tử Nhuận biết rõ. Chẳng qua Tô Khả Phương chưa đề cập với hắn Đan Trúc Âm là vì tránh né kẻ thù nên mới vào đại lao.

“Đan tỷ tỷ biết ta kinh doanh ở huyện thành, nếu nàng ấy thật sự ra khỏi đại lao nhất định sẽ tới tìm ta. Ta sợ nàng ấy gặp phải điều gì bất trắc.” Tô Khả Phương đem lo lắng của mình nói cho Hạng Tử Nhuận.

“Trước đừng lo lắng, nàng nói cho ta tình huống của vị bằng hữu kia, ta nhờ người tìm xem sao.” Hạng Tử Nhuận trấn an nàng.

Tô Khả Phương hơi chần chờ giây lát, rồi mới thuật lại tình huống của Đan Trúc Âm cho Hạng Tử Nhuận nghe: “Đan tỷ tỷ tên đầy đủ là Đan Trúc Âm, là thần thâu, nàng ấy nói với ta vì tránh né kẻ thù nên mới trốn vào đại lao. Vậy nên ta mới lo nàng ấy đụng phải kẻ thù mà nàng ấy từng nhắc đến.”

Nghe nàng kể bằng hữu kia là thần thâu, Hạng Tử Nhuận hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Được, ta đã biết, ta bảo Lâm Chiêu Hoành phái người đi tìm, nàng đừng gấp quá, nói không chừng bằng hữu kia của nàng đã rời khỏi huyện thành Hoài Đường rồi?”

Hạng Tử Nhuận trấn an nàng vài câu, rồi mới ra ngoài.

Buổi tối hôm đó, Tô Khả Phương vừa thiu thiu ngủ thì nghe tiếng Hạng Tử Nhuận đột nhiên bật dậy, nàng mở mắt ra, dựa vào ánh trăng yếu ớt nàng nhìn thấy bóng Hạng Tự Nhuận như mũi tên bay vọt ra ngoài cửa sổ.

Tô Khả Phương nhất thời thanh tỉnh, nàng vừa ngồi dậy liền nghe phía ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc: “Phương Nhi... Cứu... Mạng...”

Đan tỷ tỷ!

Tô Khả Phương không hề nghĩ ngợi, vội vàng xốc chăn mở cửa phòng chạy ra.

Bàn tay lớn của Hạng Tử Nhuận đang bóp chặt cổ Đan Trúc Âm nhấc lên. Đan Trúc Âm cảm giác bản thân sắp tắc thở đến nơi, hai bàn chân quẫy đạp giữa không trung, muốn đạp bay nam nhân bóp cổ mình, nhưng ngay cả vạt áo của hắn Đan Trúc Âm cũng không thể chạm tới.

“Đan... Đan tỷ tỷ?”

Tô Khả Phương trợn mắt há hốc mồm, bởi vì trời quá tối, nên nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen, không chắc chắn nàng ấy có phải Đan Trúc Âm hay không?

Ngược lại Hạng Tử Nhuận nghe được Đan Trúc Âm gọi nhũ danh của nương tử mình, thì lực tay hơi nới lỏng, nhưng vẫn không buông tay.

“Là tỷ đây, muội mau bảo nam nhân của muội thả tỷ ra!” Đan Trúc Âm cuối cùng cũng có thể thở dốc, hướng về phía Tô Khả Phương hô lớn.

Hai người từ một phòng đi ra, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hai người là phu thê.

Nhưng mà nam nhân của Phương Nhi thật sự quá độc ác rồi đấy! TT.TT

“Đan tỷ tỷ, thật sự là tỷ sao?!”

Tô Khả Phương vừa mừng vừa sợ chạy tới, nhưng bị Hạng Tử Nhuận cẩn thận ngăn lại: “Tới phòng khách trước.”

“Ây da, ta với nương tử ngươi là bằng hữu, mau thả ta ra nhanh lên!” Giọng Đan Trúc Âm chứa đầy tức giận và thất bại, mà không làm gì được Hạng Tử Nhuận.

“Hạng Tử Nhuận, thật sự là Đan tỷ tỷ, huynh mau buông tỷ ấy ra đi.” Tô Khả Phương thấy hắn vẫn bóp cổ Đan Trúc Âm, cũng nóng nảy.

Hạng Tử Nhuận chần chừ một lúc, mới buông tay ra, nhưng mà vẫn không cho Đan Trúc Âm tới gần Tô Khả Phương.

Thói quen tạo thành từ nhỏ đến lớn, hắn đặc biệt cẩn thận. Hạng Tử Nhuận ngăn một khoảng cách giữa Tô Khả Phương và Đan Trúc Âm, cả người đều đề phòng, che chở Tô Khả Phương đi về đại sảnh.

Rất nhiều người có thể giả giọng nói, giờ còn chưa chắc chắn người trước mặt có đúng là người nương tử hắn quen biết hay không, Hạng Tử Nhuận không dám xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.