Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 162: Chương 162: Thiệt thòi lớn




Thấy Hạng Tử Nhuận phòng bị với mình quá đáng, còn kém chút nữa thì bóp chết mình, Đan Trúc Âm không khỏi tức đến nghiến răng.

Sớm biết nam nhân của Phương Nhi hung ác như vậy, thì lúc vừa bước vào sân mình đã há to mồm gọi lớn rồi.

Tô Khả Phương thắp tất cả đèn dầu trong đại sảnh nội viện, chờ đến khi thấy rõ vết thương lớn trên bả vai Đan Trúc Âm, nàng không khỏi hít một hơi lãnh khí: “Đan tỷ tỷ, tỷ bị thương hả?”

Tô Khả Phương vừa mới dứt lời, để tránh nàng hiểu lầm, Hạng Tử Nhuận vội vàng giải thích: “Không phải do ta làm bị thương.”

Vết thương trên bả vai Đan Trúc Âm vừa nhìn liền biết là vết thương do đao hoặc kiếm thương gây nên, Tô Khả Phương vốn không nghĩ do Hạng Tử Nhuận làm, thấy hắn gấp gáp giải thích, Tô Khả Phương biết hắn sợ nàng hiểu lầm, nàng dừng một chút mới nói: “Ta biết không phải do huynh làm.”

Sau khi nghe Tô Khả Phương nói xong, Đan Trúc Âm tức giận gào lên: “Muội không hỏi ta một tiếng, sao muội biết không phải do hắn làm hả? Chính hắn làm ta bị thương!”

Hừ, vừa rồi thiếu chút nữa là hắn bóp chết Đan Trúc Âm mình, mình muốn hắn tức chết!

“Đan tỷ tỷ, tỷ đừng làm rộn!” Tô Khả Phương hết nói nổi, thật sự coi nàng là người mù sao?

Máu trên vết thương đã khô, chỗ nào giống vừa bị thương chứ?

Thấy nàng ngay cả chút hoài nghi với mình cũng không có, Hạng Tử Nhuận không khỏi nhớ tới tình huống ở đỉnh núi hôm đó. So sánh với nhau, hắn càng thấy cực kỳ hối hận...

Thấy nữ nhân trước mặt này đúng là bằng hữu nương tử mình quen biết, hắn biết ý ra ngoài để không gian lại cho hai người: “Hai người trò chuyện, ta về phòng trước.”

“Hạng Tử Nhuận, chỗ huynh có thuốc trị thương nào tốt không?” Tô Khả Phương gọi hắn lại.

Hạng Tử Nhuận gật đầu: “Để ta đi lấy cho nàng.”

“Đan tỷ tỷ, tại sao tỷ bị thương vậy?” Tô Khả Phương vừa bôi thuốc cho Đan Trúc Âm, vừa hỏi.

“Buổi chiều tỷ gặp phải kẻ thù.” Đan Trúc Âm nói xong, dừng một chút, hỏi: “Phương Nhi, muội phái người đi tìm tỷ sao?”

“Đúng vậy!” Tô Khả Phương chuyên chú bôi thuốc cho Đan Trúc Âm, nên không phát hiện thần sắc nàng ấy hơi khác thường: “Muội vào đại lao thăm tỷ, cai ngục nói tỷ đi rồi. Nhưng muội không thấy tỷ đến tìm muội, muội lo tỷ xảy ra chuyện nên nhờ người tìm tỷ.”

Nghe Tô Khả Phương đáp xong, Đan Trúc Âm úp sấp mặt lên vai nàng kêu rên: “Phương Nhi, hoá ra đúng là muội!”

Tô Khả Phương sửng sốt: “Đan tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?”

Đan Trúc Âm khóc không ra nước mắt: “Phương Nhi, muội nhờ ai vậy? Tỷ vốn trốn rất kỹ rồi, đám người đó đào sâu ba thước, tìm được chỗ tỷ ẩn thân. Tỷ không còn cách nào khác đành chạy trốn, nửa đường mới đụng trúng kẻ thù của tỷ.”

Lần này Đan Trúc Âm mình ăn mệt mà! Siêu mệt! Đúng là thiệt thòi lớn!

Nếu sớm biết đám người kia là do Phương Nhi phái đi tìm mình, thì sao mình phải chạy mất xác thế chứ?

“Hả?” Tô Khả Phương ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu mới áy náy nói: “Đan tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không biết chuyện lại thành như vậy.”

Thấy vẻ mặt Tô Khả Phương bất an, Đan Trúc Âm nhanh chóng buông lỏng khuôn mặt nói: “Nha đầu ngốc, tỷ chưa chết đâu. Đừng bày ra bộ mặt khóc tang thế!”

“Đan tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đắc tội với người nào. Tại sao đối phương phải hạ tử thủ với tỷ?” Tô Khả Phương không nhịn được mà hỏi.

Đan Trúc Âm có thể tính là bằng hữu đầu tiên nàng quen sau khi đến triều đại này. Nàng thật tâm hy vọng nàng ấy an ổn, không xảy ra chuyện gì.

Đan Trúc Âm thở dài, nói: “Tỷ xui xẻo mới trộm đồ đúng nhà đại cữu tử của tiểu thiếp thành chủ thành Dương Phong.”

Quỷ mới biết sau lưng gia đình kia vẫn còn hậu trường cứng như vậy. Tuy rằng đồ Đan Trúc An trộm chả đáng gì, nhưng thành chủ thành Dương Phong nổi tiếng là người bao che. Nói tới nói lui chính là do nàng ấy quá xui xẻo!

Thành chủ thành Dương Phong?!

Tô Khả Phương trầm ngâm, hình như Hạng Tử Nhuận có quen biết với thành chủ thành Dương Phong. Không biết hắn có thể ở trước mặt thành chủ thành Dương Phong thay Đan Trúc Âm nói mấy lời hay không?

Bôi thuốc cho Đan Trúc Âm xong, Tô Khả Phương xuống bếp nấu cho nàng ấy chút đồ ăn. Sau khi, an trí để Đan Trúc Âm ở phòng khách, Tô Khả Phương mới về phòng mình.

Hạng Tử Nhuận vừa đọc sách vừa chờ Tô Khả Phương, nàng về phòng, hắn liền bỏ sách xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Thấy nàng sau khi đóng cửa phòng xong, thì đứng luôn ở đó. Lông mày Hạng Tử Nhuận nhíu lại: “Bằng hữu của nàng bị thương rất nặng à?”

Ban nãy hắn có nhìn lướt qua vết thương, tuy mất máu hơi nhiều, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Bôi thuốc hắn đưa vài ngày vết thương sẽ khép lại rất nhanh.

“Không phải, Đan tỷ tỷ bị thương không nặng.” Nàng đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Muốn mở miệng nhờ hắn, nhưng nàng không biết mình nên mở lời thế nào?

Nếu nàng không giúp, nàng sợ Đan tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm.

Thấy dáng vẻ đắn đo của nàng, Hạng Tử Nhuận đi về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có chuyện gì sao?”

Nàng cắn môi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đặc biệt là khi quan hệ của bọn họ đang ở thời điểm đóng băng.

Thấy nàng như thế, Hạng Tử Nhuận ngồi xuống bên cạnh nàng, bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì nàng cứ nói ra là được.”

Lúc này Tô Khả Phương cảm thấy rất thất vọng, nàng luôn nói mình phải cố gắng để trở lên lớn mạnh hơn, nhưng đến khi gặp chuyện nàng mới biết, nếu như không có hắn, căn bản chuyện gì nàng làm cũng có sơ hở. Giờ ngay cả bằng hữu duy nhất xảy ra chuyện, nàng cũng bất lực không có biện pháp.

Thấy nàng không nói lời nào, Hạng Tử Nhuận đưa tay nâng cằm nàng lên, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Nàng cắn môi nữa sẽ chảy máu đấy, có chuyện gì mà không thể nói với ta?”

“Hạng Tử Nhuận... Huynh... Có thể giúp ta một việc được không?”

Nàng chật vật nói xong câu này, sau đó cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.

Nếu là chuyện của chính nàng, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ. Nhưng mà, nàng không thể trơ mắt nhìn Đan tỷ tỷ xảy ra chuyện.

Bàn tay Hạng Tử Nhuận đặt lên mu bàn tay Tô Khả Phương, nắm chặt: “Phương Nhi, chúng ta là phu thê, nàng có thể đừng khách khí với ta như vậy không?”

Hắn ngừng một chút, lại tự giễu nói: “Ta biết, đây đều do ta tự tìm!”

Nếu không phải hắn tổn thương nàng trước, nàng sẽ không như vậy.

Thấy nàng không đáp, Hạng Tử Nhuận đành phải chủ động hỏi: “Có phải chuyện liên quan tới Đan Trúc Âm không?”

Có thể khiến nàng bỗng nhiên mở miệng nhờ hắn, chắc chắn không phải chuyện của nàng.

“Ừm.”

Nàng nhẹ giọng đáp lời, cân nhắc xem nên nói thế nào mới tốt.

“Nàng không nói, vậy ta đi hỏi bằng hữu của nàng nhé?” Hắn nói xong làm bộ muốn đứng dậy.

“Đừng —— “

Nàng theo bản năng đưa tay ra nắm cánh tay hắn cản trở. Đối mặt với đôi mắt chứa ý cười ranh mãnh của hắn, nàng ảo não trừng mắt lườm hắn một cái, không nhăn nhó nữa mà nói: “Đan tỷ tỷ đắc tội với đại cữu tử của tiểu thiếp thành chủ thành Dương Phong, huynh có thể giúp Đan tỷ tỷ không? Đồ Đan tỷ tỷ trộm của nhà họ đều đã bị tỷ ấy bán mất. Bọn họ muốn bồi thường bao nhiêu tiền, thì để Đan tỷ tỷ bồi thường được chứ?”

Nàng nói một tràng dài, rồi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rất nhanh, nàng bổ sung thêm: “Nếu như huynh cảm thấy khó xử, thì thôi vậy.”

“Chẳng phải chỉ cần một câu nói sao, có gì mà khó xử?” Hắn buồn cười giơ tay xoa tóc nàng.

Tuy biết không phải chuyện của chính nàng, nhưng lòng Hạng Tử Nhuận vẫn có chút mất mát.

Tô Khả Phương đang lo lắng nên không chú ý đến tình ý lưu chuyển trong mắt Hạng Tử Nhuận, mà hỏi: “Thật sự không khiến huynh khó xử chứ? Vậy có phải huynh sẽ thiếu nợ ân tình của Liễu thành chủ không?”

“Sẽ không, nàng đừng suy nghĩ nhiều.” Hắn mỉm cười: “Ta đi viết cho Liễu thành chủ phong thư, nàng cứ bảo bằng hữu của nàng an tâm dưỡng thương đi.”

Ân tình nhất định sẽ thiếu, nhưng Liễu thành chủ chắc hẳn sẽ rất tình nguyện giúp hắn chuyện này.

“Rất muộn rồi, nàng mau đi ngủ đi.” Hắn nói xong liền đứng lên định ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.