“Huynh không ngủ?” Nàng khẩn cấp hỏi.
“Ta đến thư phòng, nàng ngủ trước đi.” Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mỉm cười, rồi ra ngoài.
Hạng Tử Nhuận viết thư xong về phòng, thì thấy trên bàn đặt một bát canh cá nóng hổi, không khỏi nhìn về phía giường.
Tô Khả Phương nằm quay lưng ngoài, nghe hô hấp của nàng, Hạng Tử Nhuận biết rõ nàng chưa ngủ, giữa mi tâm hắn không tự chủ nhiễm lên chút ý cười, ngồi xuống ghế uống canh cá.
Vì lo kẻ thù tìm tới sẽ liên lụy đến Tô Khả Phương, ngày hôm sau Đan Trúc Âm vừa rời giường liền cáo từ muốn rời đi. Tô Khả Phương biết rõ nàng ấy lo lắng điều gì, bật cười nói: “Đan tỷ tỷ, Hạng Tử Nhuận đã gửi thư cho Liễu thành chủ rồi, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.”
“Nam nhân của muội tên là Hạng Tử Nhuận?” Đan Trúc Âm kinh ngạc nhìn nàng: “Nam nhân của muội quen biết thành chủ thành Dương Phong?”
“Quen biết!” Tô Khả Phương gật đầu: “Huynh ấy nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.”
“Không phải tên đó đang dỗ muội chứ?” Đan Trúc Âm vô cùng hoài nghi, Liễu Trường Phong tâm độc tay ác, mặt lạnh vô tình, hơn nữa chưa từng bán mặt mũi cho bất luận kẻ nào, nam nhân của Phương Nhi chỉ gửi một phong thư liền có thể giúp mình giải quyết nguy cơ?
Tô Khả Phương mỉm cười: “Đan tỷ tỷ, tỷ không tin thì tạm thời cứ ở lại đây đi, qua mấy hôm nữa là tỷ biết huynh ấy có dỗ muội hay không ngay mà.”
Đan Trúc Âm châm chước, quyết định ở lại.
Chắc đám người đó cũng không ngờ Đan Trúc Âm nàng dám trốn ngay trên đường cái đâu. Hơn nữa, vạn nhất đám người đó tìm đến cửa, bằng thân thủ của Hạng Tử Nhuận bảo vệ Phương Nhi cũng dư xài. Nếu tình cảnh nguy hiểm hơn, mình sẽ dẫn đám người đó đi là được.
Đan Trúc Âm mất máu quá nhiều nên sắc mặt hơi tái nhợt, Tô Khả Phương ra chợ mua chút thịt lợn, mộc nhĩ đen, đậu đỏ, táo đỏ về tẩm bổ cơ thể cho nàng ấy.
Hạng Tử Nhuận ra ngoài rất sớm, thẳng tới giữa trưa mới trở về, nói cho Tô Khả Phương biết bằng hữu của hắn mang hộ mấy chục gốc cây ăn quả tới thôn Lâm An rồi. Bọn họ cần mau chóng về thôn Phong Quả.
Tô Khả Phương không yên tâm Đan Trúc Âm ở một mình, cân nhắc thương lượng với Hạng Tử Nhuận dẫn theo Đan Trúc Ân về thôn Phong Quả. Hạng Tử Nhuận không phản đối, xế chiều hôm đó ba người ngồi xe ngựa về nhà.
Về đến thôn Phong Quả trời đã tối, thời điểm Tô Khả Phương bước vào sân đúng lúc Đàm Tiểu Liên từ phòng nàng ta ra. Tô Khả Phương giật bắn mình, sau đó nghĩ thời gian đã qua hơn nửa tháng, Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên xem như đã thành thân.
Nhìn thấy Tô Khả Phương, Đàm Tiểu Liên cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng ta thay đổi sắc mặt tiến về phía Tô Khả Phương bày ra nụ cười lấy lòng gọi: “Đại tẩu!”
Tô Khả Phương không nhịn được rùng mình, mau chóng ngăn lại: “Đừng, tuyệt đối đừng gọi như vậy, ta không đảm đương nổi!”
Đại tẩu?!
Đúng là làm khó nàng ta gọi được ra miệng!
Bị Tô Khả Phương nói thẳng vào mặt, mắt Đàm Tiểu Liên trợn tròn, không phải ngươi ta nói đưa tay không đánh người mặt cười sao? Tiểu tiện nhân này thật quá mức?
Nhớ tới lời nương nàng ta nói, vào Phó Gia phải tạo mối quan hệ tốt với Tô Khả Phương, thì mới mong có cuộc sống tốt. Đàm Tiểu Liên mau chóng đè nén khó chịu dưới đây lòng, đỏ hốc mắt, uỷ khuất nói: “Đại tẩu, đệ muội biết trước kia là đệ muội không đúng, đệ muội không nên tranh An ca ca với tẩu...”
“Câm miệng!”
Tô Khả Phương gầm lên, đánh gãy lời Đàm Tiểu Liên.
Chưa gặp qua nữ nhân nào ngu xuẩn như vậy. Nữ nhân này đã gả cho Kiều Nhậm Phi rồi, mà vẫn tâm tâm niệm niệm Đàm Trọng An. Nghĩ trong lòng thì thôi đi, còn rộng mồm nhắc tới!
Nàng ta thích nhắc tới thì kệ xác nàng ta, còn kéo thêm nàng vào!
Đan Trúc Âm từ câu nói dang dở của Đàm Tiểu Liên bắt được tin tức, nàng ấy nhìn Tô Khả Phương một chút, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hạng Tử Nhuận đang đứng ở sau lưng Tô Khả Phương một chút, bén nhạy phát hiện bát quái.
“Tiểu Liên, con về phòng ngủ đi!” Diêu Thị rất đau đầu với tiểu nhi tức này.
“Nương, từ sau khi con gả tới đây vẫn chưa cùng đại tẩu trò chuyện đâu.” Đàm Tiểu Liên phàn nàn.
“Ta và ngươi thì có cái quái gì tốt mà trò với cả chuyện?” Tô Khả Phương hung ác trợn mắt lườm Đàm Tiểu Liên, cảnh cáo: “Còn nữa, về sau nếu ngươi dám gọi ta “Đại tẩu”, thì cứ chờ xem ta thu thập ngươi thế nào!”
“Phụt ~~ “
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Phương Nhi bày ra dáng vẻ hung thần sát ác, Đan Trúc Âm không nhịn được mà bật cười.
“Phương Nhi, vị này là?” Diêu Thị sớm phát hiện cô nương xa lạ đến nhà, chỉ là không có cơ hội hỏi.
“Nương, đây là bằng hữu của con, chắc sẽ ở tạm nhà chúng ta vài ngày.” Tô Khả Phương nói xong liền giới thiệu hai người với nhau.
Mấy người đang nói chuyện, Kiều Nhậm Phi ở trong phòng nghe được giọng Đàm Tiểu Liên góp vào với Tô Khả Phương, nhất thời nổi giận: “Đàm Tiểu Liên, còn không mau về phòng cho lão tử!”
Hiển nhiên Đàm Tiểu Liên rất kiêng kị Kiều Nhậm Phi, sau khi nghe được giọng của hắn ta sắc mặt cũng thay đổi, không dám ở lại, vội vàng đi về phòng.
Cửa phòng vừa đóng, lập tức truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Đàm Tiểu Liên: “Đừng đánh ta —— “
“Lão tử cho ngươi lắm miệng này. Tiện nhân! Cho ngươi lắm miệng. Tiện nhân!”
Tiếng Kiều Nhậm Phi mắng chửi xen lẫn tiếng đánh đập truyền ra, Diêu Thị bất đắc dĩ thở dài.
Thấy mặt Tô Khả Phương lộ vẻ kinh ngạc, Hạng Tử Nhuận thấp giọng nói: “Chờ cây ăn quả trồng xong, ta sẽ đưa bọn họ về Thịnh Kinh.”
Nhắm mắt làm ngơ, Hạng Tử Nhuận không muốn để nương bực bội, cũng không muốn nương tử mình phải ngày phòng đêm phòng Kiều Nhậm Phi.
Nhà không có phòng thừa, A Cam toàn ngủ ở nông trại, Hạng Tử Nhuận bảo Đan Trúc Âm ở cùng phòng với Tô Khả Phương, hắn định chen chúc với Hạng Thần Tường.
“Không cần phiền toái vậy đâu, ta và đại nương ngủ chung một phòng là được rồi.”
Đan Trúc Âm rất thức thời, người ta giúp mình một đại ân, sao mình lại để phu thê người ta phân phòng ngủ, vậy thì quá không biết tốt xấu.
“Chỉ cần Đan cô nương không chê.” Diêu Thị đương nhiên cầu còn không được.
Bởi vì mầm cây ăn quả đều đã mang đến đỉnh núi thôn Lâm An, ngày hôm sau trời còn chưa sáng tỏ Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường đã lên núi trồng cây ăn quả.
Sau khi Tô Khả Phương rời giường liền tính toán đến nông trại bắt con gà về nấu cháo gà xé phay, ai ngờ còn chưa tới gần đã phát hiện nông trại biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Tỷ phu, những thứ này nông trại chúng ta xây dựng thêm khi nào vậy?”
Vào nông trại Tô Khả Phương càng kinh ngạc hơn, mảnh đất nàng mua thêm không biết được đắp lên từ bao giờ, nối thành một mảnh với nông trại. Nơi đó đang thả gần hai trăm con gà, con vịt nhỏ.
“Thần Hoằng nói muội mở tiệm gà chiên ở huyện thành, nông trại quá nhỏ, sợ gà vịt cung ứng không đủ, nên kêu mấy người hỗ trợ đắp nốt mảnh đất bên cạnh lên.”
Lưu Đại Minh thật lòng rất mừng, lần trước hắn từng đề cập với Hạng Thần Hoằng một lần, nói Phương Nhi muốn xây luôn cả mảnh đất bên cạnh nông trại, không ngờ Hạng Thần Hoằng luôn nhớ kỹ.
“Thì ra lần trước về nhà Hạng Tử Nhuận bận làm những việc này.” Tô Khả Phương cúi đầu tự thì thầm.
Nói chuyện nông trại với Lưu Đại Minh xong, Tô Khả Phương bắt hai con cá, một con gà rừng và một con vịt mang về nhà.
Đàm Tiểu Liên từ xa đã thấy Tô Khả Phương xách một đống thức ăn, nhịn không được mà nuốt nước miếng. Nàng ta đang định sấn tới chỗ Tô Khả Phương thì Kiều Nhậm Phi vác khuôn mặt lạnh như băng đi từ trong phòng ra. Đàm Tiểu Liên vội vàng ngồi xuống ghế đẩu dưới mái hiên, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời giả bộ ngẩn người.
Từ khi thành thân đến giờ, Đàm Tiểu Liên chưa từng được ăn một bữa điểm tâm nào. Mấy ngày đầu bữa trưa và bữa tối nàng ta còn có thể ăn một chén cơm, sau này hết gạo, bữa nào cũng chỉ ăn khoai lang và rau xanh cầm hơi.