“Trước nay ca khinh thường nhúng tay vào sinh ý trong nhà, ca dựa vào cái gì mà làm thế?” Bộ dạng Lâm Chiêu Hoành không coi ai ra gì khiến Lâm Chiêu Bội nổi trận lôi đình.
Vị đại thiếu gia này trong lòng Lâm Chiêu Bội chính là thiếu gia ăn không chờ chết, khoe khoang mình là người đọc sách rồi coi thường người làm ăn giống hắn ta, cũng không thèm nghĩ một chút xem nếu không có Lâm Gia, Lâm Chiêu Hoành tính là gì chứ, khổ cho lão đầu tử còn ôm chờ mong với hắn.
Vậy cũng tốt, hắn ta ước gì tên phá của này vĩnh viễn mặc kệ sinh ý của Lâm Gia, chờ lão đầu tử trăm năm sau, Lâm Gia chính là vật trong túi của hắn ta.
Nhưng ai ngờ tên phá của này lại vì một đồng môn nghèo kiết hủ lậu không tiếc gì đắc tội hai đại gia tộc, hắn ta nhiều năm cố gắng duy trì quan hệ với mấy đại gia tộc khác, sáng tối làm không ít chuyện, tên phá của này thì tốt rồi, dùng sinh ý Lâm Gia chèn ép hai đại gia tộc, thu mua một đống sắt vụn nát bét trở về, tên phá của này có biết Lâm Gia tổn hao bao nhiêu không?
“Thì ra đệ không biết à?” Lâm Chiêu Hoành kinh ngạc nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, vẻ mặt vô tội: “Chỉ bằng ta là Lâm gia đại thiếu gia nha? Ta trưởng nam duy nhất trong nhà này, nếu ta không có tư cách nhúng tay vào sinh ý Lâm Gia, vậy ai có tư cách?”
Lời Lâm Chiêu Hoành không thể nghi ngờ là đánh thẳng mặt Lâm Chiêu Bồi, hắn ta biết tên phá của tự cho mình là thanh cao này chỉ cây dâu mắng cây hoè, nhưng phải nén giận nói: “Đại ca, trên phương diện làm ăn ca không hiểu, trước khi ca muốn động thủ với hai nhà kia vì sao không nói với đệ một tiếng? Nếu để đệ động thủ, chúng ta sẽ không bị thua thiệt lớn như vậy.”
Tên phá của này ỷ vào thân phận Lâm đại thiếu gia ép người phía dưới động thủ theo ý hắn, đến khi hắn ta biết chuyện xảy ra tức thiếu chút nữa hộc máu.
Lâm Chiêu Hoành đang muốn đâm hắn ta vài câu, nhưng nghe tiếng bước chân quen thuộc, hắn vội dừng lại, vênh váo tự đắc nói: “Nhị đệ, ở trong mắt đệ chẳng lẽ mặt mũi của Lâm đại thiếu gia ta không quan trọng bằng bạc hả? Tô Khả Bân là bằng hữu đồng môn của ta. Muội muội huynh ấy bị người oan uổng, ta giúp huynh ấy thay muội muội huynh ấy ra mặt thì sao nào?
“Tốt, ra mặt tốt lắm, có khí phách!” Lâm đại lão gia, cha của hai huynh đệ Lâm Chiêu Hoành - Lâm Thừa Thái, vỗ tay từ ngoài vào, cười híp mắt nhìn Lâm Chiêu Hoành: “Không hổ là nhi tử Lâm Thừa Thái ta, có tình có nghĩa!”
Tướng mạo hai cha con Lâm Thừa Thái và Lâm Chiêu Hoành có năm sáu phần tương tự, mà Lâm Chiêu Bội thì lớn lên giống di nương hắn ta hơn, thoạt nhìn tương đối ôn hòa, đương nhiên, đó đều là vẻ bề ngoài.
“Cha, đại ca...”
“Được rồi, cha đều biết.” Lâm Thừa Thái đánh gãy lời Lâm Chiêu Bội, vui vẻ nói: “Hoành Nhi nói không sai, mặt mũi đại thiếu gia Lâm Gia không phải tiền tài có thể mua được!”
Nếu Lâm Thừa Thái không có đầu óc cơ trí, sao Lâm Gia có thể ngồi vững ngôi vị đứng đầu trong tứ đại gia tộc?
Lần này hành vi của lão đại thoạt nhìn lỗ mãng, vô pháp vô thiên, nhưng lại chọn đúng chỗ yếu của Hà Gia và Lý Gia, nếu không có năng lực sao trong vòng nửa ngày có thể lật đổ Hà Gia, khiến Lý Gia bị thương nặng, dù là Bội Nhi cũng không có khả năng này, nhưng Hoành Nhi làm được, ông biết tâm Hoành Nhi không đặt ở Lâm Gia, nên Hoành Nhi không quan tâm đến việc Lâm Gia có thua thiệt hay không, nếu không Lâm Thừa Thái tin tưởng lấy bản lãnh của tiểu tử này nhất định có thể toàn thân lui ra không hao tổn gì.
“Cha, cha biết lần này chúng ta hao tổn bao nhiêu bạc không?” Lâm Chiêu Bội áp chế tức giận, nói.
“Bội Nhi, con phải nhìn xa trông rộng một chút.” Lâm Thừa Thái cười an ủi: “Đồng môn của đại ca con tuy xuất thân thấp, nhưng đến Diệp viện trưởng của thư viện Tử Phong cũng coi trọng hắn, chắc hẳn tiền đồ vô lượng, cha hi vọng đại ca con và hắn quan hệ tốt, lần này hắn chịu ân huệ nhà ta, ngày sau nếu quả thật trở nên nổi bật chắc chắn sẽ không bạc đãi Lâm Gia chúng ta, con cẩn thận suy nghĩ một chút đi.”
Nghe vậy, môi Lâm Chiêu Hoành nhấc lên nụ cười giễu cợt.
Không hổ là gian thương, cáo già!
Nghe Lâm Thừa Thái nói, Lâm Chiêu Bội dường như tỉnh mộng, thì ra lão đầu tử có ý này.
Khi vừa biết lão đầu tử tiêu tốn một đống tiền mời tiên sinh cho tên phá của, còn mua nhà cho tiên sinh ở thành Dương Phong hắn ta không cam lòng, giờ hắn ta mới biết lão đầu tử đã sớm đánh chủ ý lên người đồng môn của tên phá của, lòng hắn ta bỗng nhiên tìm được điểm cân bằng.
Tô Khả Phương giao cho Triệu thúc xử lý chuyện kết thúc hợp tác với Lý Gia, ai ngờ hôm sau Triệu Kính Tân còn chưa ra cửa Dương Thành đã dẫn Lý Trì về nhà.
Lý lão gia Lý Khôn Nguyên cũng là cao thủ nắm bắt lòng người, ông ta biết trải qua việc này trong lòng Tô Khả Phương đối với Lý Gia tất nhiên có khúc mắc, nên khi Dương Thành lộ ra với ông ta Tô Khả Phương muốn kết thúc hợp tác, ông ta quyết định thật nhanh đem sản nghiệp “Khách mãn lâu” huyện Hoài Đường đặt trên danh nghĩa Lý Trì, trở thành sản nghiệp tư nhân của hắn.
Bởi ông ta biết rõ, muốn trọng chấn sản nghiệp huyện Hoài Đường nhất định phải dựa vào “Khách mãn lâu”, mà chiêu bài lớn nhất của “Khách mãn lâu” là ruốc cá của Tô Khả Phương.
Lý Khôn Nguyên là người thông minh, tinh tế, giỏi làm ăn, Tô Khả Phương cũng không kém, tất nhiên nàng nhìn ra tâm tư của Lý Khôn Nguyên, bây giờ cả biểu cữu Dương Thành của Dương Xảo Lan ra mặt giúp, dù không tính việc Lý Trì vì nàng ngỗ nghịch với người nhà, nàng cũng không thể bỏ mặc mặt mũi của Dương Thành.
“Lý nhị thiếu gia, chúng ta tiếp tục hợp tác không thành vấn đề, nhưng ta có một yêu cầu.” Lý Khôn Nguyên muốn tính kế nàng, nàng sao dễ dàng để người khác bày tính được.
“Khả Phương cô nương mời nói.” Lý Trì cảm thấy người nhà mình quá tự cho là đúng, vô cùng hổ thẹn với Tô Khả Phương, nên tính toán mặc kệ Tô Khả Phương đưa ra yêu cầu gì hắn đều sẽ đáp ứng nàng.
“Ta hi vọng “Khách mãn lâu” đổi tên.” Tô Khả Phương nghiêm túc nói.
Lý Trì lấy làm kinh hãi: “Đổi tên?”
“Không sai!” Tô Khả Phương hơi mím môi, nói: “Tửu lâu này nếu đã là sản nghiệp tư nhân của huynhh vậy hãy khiến người khác cảm thấy nó không liên hệ tới Lý Gia nữa, đổi tên đi.”
Lý Trì theo bản năng nhìn về phía Dương Thành, Dương Thành không ngờ Tô Khả Phương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không khỏi hơi nhíu mày, xem ra nha đầu này thật sự vô cùng chán ghét Lý Gia.
Dương Thành suy tư một lúc, mới gật đầu với Lý Trì.
Dù thế nào, cũng là Lý Gia có lỗi với nha đầu này trước, chỉ cần tửu lâu có thể tiếp tục mở cửa, đổi tên thì đổi tên.
“Được, chờ Lý nhị thiếu gia đổi tên tửu lâu xong, ta sẽ lập tức đưa hàng cho tửu lâu, nhưng hiệp ước phải sửa lại, ruốc cá ta cung cấp chỉ có thể bán ở tửu lâu của huynh. Một khi ta phát hiện ruốc cá chảy ra thị trường, hợp tác chấm dứt.” Tô Khả Phương nói như chém đinh chặt sắt.
Tô Khả Phương vừa dứt lời, mặt Dương Thành biến sắc, lão gia dự định thông qua Lý Trì mua ruốc cá kim thương trong tay Tô Khả Phương mang đến thành Dương Phong, nhưng mà Lý Trì đã đồng ý yêu cầu của Tô Khả Phương, Dương Thành không có lập trường phản đối.
Tô Khả Phương sợ Diêu Thị và Phó Thần Tường lo lắng, nói chuyện với Lý Trì xong liền thuê cỗ xe ngựa trở về thôn Phong Quả.
Nhìn Tô Khả Phương bình an trở về, Diêu Thị vui đến phát khóc, Phó Thần Tường cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn lên trấn trên nghe ngóng sự tình Vương Gia, nhưng cái gì cũng không hiểu, tới chỗ địa bảo thì ngay cả mặt của địa bảo đại nhân cũng không gặp được, mấy ngày nay hắn gấp đến độ bốc hoả, đang cân nhắc đến huyện thành hỏi thăm một chút, không ngờ đại tẩu mình đã trở lại.