“Trở về là tốt, trở về là tốt...” Diêu Thị cầm tay Tô Khả Phương mắt ngấn lệ.
“Nương, thật xin lỗi, khiến nương lo lắng!” Tô Khả Phương bị lây tâm tình của Diêu Thị, hốc mắt hơi ướt.
Có thể gặp lại người nhà, thật tốt!
Nghĩ tới chuyện của mình và Hạng Tử Nhuận chuyện, đáy lòng nàng càng thêm áy nát với bà bà.
“Người một nhà, nói chuyện này làm gì?” Diêu Thị lau khóe mắt, giận trách.
Tô Khả Phương nở nụ cười, hỏi: “Nhị thúc, mấy ngày nay trong nhà tất cả đều ổn chứ?”
“Đều ổn, tẩu đừng lo.” Phó Thần Tường hơi chần chừ, hỏi tới chuyện Tô Khả Phương bị bắt và Đông Mai là ai?
Mấy ngày nay Phó Thần Tường suy nghĩ rất nhiều, nhưng không đoán ra rốt cuộc đại tẩu mình đang làm gì để gánh vác cả nhà, sao lại dính dấp tới án mạng của Vương Gia, không hỏi rõ hắn sẽ không yên tâm.
Không phải hắn lo đại tẩu hại cả nhà, mà hắn không muốn lần sau nhỡ xảy ra chuyện tương tự, bản thân mình chỉ có thể tiếp tục mù mờ nhìn người nhà bị bắt đi, hết đường xoay xở.
Lúc ở trong lao Tô Khả Phương đã quyết định nếu nàng ra tù nhất định sẽ thẳng thắn với bà bà và nhị thúc, đối đãi với bọn họ như người nhà chân chính, nên khi Phó Thần Tường hỏi, Tô Khả Phương liền đem chuyện ruốc cá và chao cá lăng nói với hai người, bao gồm cả chuyện mình mua mấy người Lữ thẩm, chuyện Tô Đào và Vương nhị thiếu gia.
Tô Khả Phương cứ tưởng rằng khi mình nói ra những sự tình này sẽ dọa bọn họ, ai ngờ hai người nghe xong không chút phản ứng, chỉ gật đầu hiểu rõ.
Tô Khả Phương thường chạy đến huyện thành, bình thường mua thức ăn, quần áo các loại cho cả nhà đều cần bạc. Trong lòng Diêu Thị và Phó Thần Tường đều hiểu nàng bôn ba kiếm tiền, nên không kinh ngạc.
Thấy mặt hai người bình tĩnh, Tô Khả Phương đầy bụng nghi vấn, nhưng hai người không hỏi nhiều nàng cũng ngầm nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nàng sợ mình nói quá nhiều sẽ lộ tẩy, dù sao bà bà và nhị thúc đều không phải người dễ lừa gạt.
“Đúng rồi, nhị thúc, cha nương tẩu có biết chuyện tẩu bị bắt không?” Tô Khả Phương lại hỏi.
Trước khi bị bắt nàng không muốn cha nương lo lắng nên bảo Phó Thần Tường giúp giấu diếm, không biết cha nương có nghe phong thanh gì không?
Tô Khả Phương hỏi xong, thì thấy Diêu Thị và Phó Thần Tường giận tái mặt.
Tô Khả Phương nhíu mày: “Nương, nhị thúc, cha con biết chuyện rồi ạ?”
“Toàn bộ Phong Quả thôn đều biết chuyện con bị bắt rồi, hiện ở trong thôn đều truyền ra nói con hạ độc hại người gì đó, nói rất khó nghe.”
Tô Khả Phương khó có khi thấy mặt bà bà xuất hiện tức giận, Phó Thần Tường lạnh lùng nói tiếp: “Vài ngày trước đệ thấy Tô Đại Tráng liền đoán những lời đồn kia có thể là gã truyền ra, mà đại tẩu nói người hàm oan tẩu vào tù là Tô Đào, vậy càng không cần hoài nghi nữa.”
Bây giờ Phó Thần Tường mới biết vì sao Tô Đại Tráng được phóng thích sớm, Tô Khả Phương lạnh nhạt, nàng sớm đoán ra Tô Đào và Tô Đại Tráng sẽ không thể nào buông tha cơ hội nói xấu nàng.
Nhưng nàng đã trở về rồi, những lời đồn kia tự nhiên sẽ sụp đổ, mà Tô Đại Tráng và Tô Đào món nợ này nàng sẽ tính rõ ràng cùng bọn chúng, nhanh thôi.
“Phương Nhi, con đi báo tin bình an cho cha nương con trước đi, mấy hôm nay bọn họ rất lo lắng cho con.” Diêu Thị nói.
Tô Khả Phương chưa kịp trả lời, thì thấy Phó Nhậm Phi từ bờ sông gánh nước trở lại.
Nhìn thấy Tô Khả Phương, hắn ta buông gánh nước xuống phẫn nộ chất vấn: “Ngươi là hung thủ giết người còn có gan trở về? Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?”
“Phi Nhi, con nói lăng nhăng gì đó, đại tẩu con bị oan.” Diêu Thị sầm mặt khiển trách quát.
Phó Thần Tường cũng không vui cau mày, trầm giọng nói: “Phi Nhi, nếu đại tẩu thật sự là hung thủ giết người, đệ cho rằng tẩu ấy có thể trở về sao? Đệ đừng nghe những người bên ngoài truyền loạn rồi về nhà không biết phải trái, mau xin lỗi đại tẩu.”
“Hừ, không có lửa sao có khói, cho dù nàng không phải hung thủ, thì cũng là đồng lõa!” Phó Nhậm Phi hừ lạnh, nhớ tới mấy ngày nay mình ra ngoài bị chỉ trỏ, lòng hắn ta bốc hỏa.
Trước kia lả lơi ong bướm coi như xong, giờ lại thêm tội danh hung thủ giết người, nữ nhân như vậy xách giày cho đại ca hắn ta cũng không xứng, còn muốn hắn ta kêu đại tẩu, nằm mơ.
Phó Thần Tường không dám tin nhìn Phó Nhậm Phi: “Tô Đại Tráng và Tô Đào nói xấu đại tẩu đã đành, sao đệ dám nói ra lời như vậy?”
Bọn họ là người một nhà, Phi Nhi không bảo vệ, nói đỡ cho đại tẩu thì thôi, lại giúp người ngoài chửi bới nàng.
Diêu Thị không thể tin lão tam mình thương yêu lại trở nên không thể nói lý như vậy, bà thất vọng thở dài, bất lực không buồn nói nhiều.
Bà biết tính tình đứa nhỏ này, đã nhận định chuyện gì cho dù người khác nói vỡ mồm sùi bọt mép vẫn sẽ không thay đổi, huống hồ lòng thằng bé còn có khúc mắc.
“Nương, nhị thúc, con về nhà mẹ đẻ xem sao, tối con sẽ về.” Tô Khả Phương nhìn ra bà bà khó xử và khổ sở, nên không muốn ở trước mặt bà cãi nhau với kẻ vô ơn bạc nghĩa Phó Nhậm Phi.
Từ hôm xảy ra chuyện hắn ta bỏ đá xuống giếng, Tô Khả Phương đối với hắn ta đã hết hy vọng, nên lời hắn ta khó nghe đến đâu cũng không ảnh hưởng tới nàng.
Tô Khả Phương đi rồi, Phó Thần Tường giũa cho Phó Nhậm Phi một trận, Phó Nhậm Phi không phục chạy ra ngoài.
Tô Khả Phương đi tới Tô Gia, chỉ có Hạo Nhi ở nhà một mình.
Nhìn thấy Tô Khả Phương, Hạo Nhi vừa mừng vừa sợ túm lấy ống tay áo nàng giọng nức nở: “Cô cô, cháu nghe người ta nói cô cô bị địa bảo bắt đi, còn tống giam, cháu lo lắng gần chết.”
Lòng Tô Khả Phương mềm nhũn, nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé, trêu ghẹo: “Cháu biết tống giam là gì hả?”
Nông dân đơn thuần chất phác, rất ít tiếp xúc với mặt tối của xã hội, trẻ con càng đơn thuần tinh khiết hơn bất cứ ai, Tô Khả Phương không chắc Hạo Nhi có thật sự biết tống giam là ý gì không?
“Nương nói nhà tù chính là chỗ người xấu ở, nương nói cô cô bị người xấu hại phải tới nơi đó.”
Hạo Nhi trưởng thành sớm, khiến lòng Tô Khả Phương khó chịu.
“Đúng vậy đó, huyện thái gia biết cô cô bị người xấu hại, nên thả cô cô ra đó.” Tô Khả Phương mỉm cười, dùng giọng nhẹ nhàng nói với Hạo Nhi.
Hai cô cháu đang trò chuyện, Lư Thị và Giả Thị vội vã chạy vào.
“Phương Nhi, con thật sự quay trở lại?” Lư Thị vừa khóc vừa cười lôi kéo nữ nhi kiểm tra trên dưới, thấy nàng chẳng những không ốm đi mà ngược lại còn béo lên trắng nõn, nỗi lòng lo lắng mới buông xuống.
“Phương Nhi, cha nộp tiền bảo lãnh cho muội về sao?” Nhìn thấy cô em chồng nhà mình bình an trở về, Giả Thị nhẹ nhàng thở ra.
“Cha?” Tô Khả Phương ngẩn người: “Muội không gặp cha, cha đi đâu cơ?”
“Hôm qua địa bảo nói muội được đưa đến huyện nha rồi, cha liền vội vàng đến huyện thành đi tìm muội, muội không gặp cha sao?” Giả Thị thấy Tô Khả Phương không biết tình hình, trong lòng hồi hộp.
Tô Khả Phương biến sắc: “Muội không gặp cha.”
Hôm qua nàng không ở huyện nha, dù cha đến tìm cũng không thấy nàng.
“Nguy rồi, cha con và Đại Minh lần đầu tiên đến huyện thành, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Tâm Lư Thị vừa hạ xuống lại nhấc lên.