“Đương nhiên có thể!” Trong lòng Tô Khả Phương sớm có tính toán: “Các hương thân thôn Phong Quả nhất định sẽ tình nguyện giúp một tay.”
Thật ra vì hương thân thôn Phong Quả nàng mới nhận nhiều sinh ý khoai lang phiến, nếu không sao nàng dám đồng ý ký nhiều hiệp ước lớn tới vậy?
“Phương Nhi, ý của cháu là muốn nhường số tiền này cho hương thân thôn Phong Quả kiếm?” Triệu Kính Tân cả kinh nói: “Phương Nhi, chỗ này là hơn ngàn cân khoai lang phiến đấy, cháu thật sự cam lòng?”
“Triệu thúc, chúng ta còn muốn làm sinh ý khác, căn bản không có thời gian làm khoai lang phiến, hơn nữa cháu còn thiếu các hương thân thôn Phong Quả một món nợ nhân tình, đây coi như cháu trả ân tình cho bọn họ.” Tô Khả Phương cười không để ý.
Khi đó thanh danh nguyên chủ kém như vậy, nhưng các hương thân vẫn mở miệng nói giúp nàng trước mặt mẹ con Vương Thị, chỉ bằng điểm này, Tô Khả Phương nguyện ý đem cơ hội kiếm tiền nhường cho bọn họ.
“Nhưng bọn họ có thể biên giỏ đóng gói khoai lang phiến sao?” Triệu Kính Tân lại hỏi.
“Cháu có thể dạy bọn họ cách biên giỏ mây, cũng có thể cung cấp luôn khuôn mẫu tạo hình khoai lang phiến.” Tô Khả Phương nói.
Thấy chủ ý của Tô Khả Phương đã định, Triệu Kính Tân không khuyên nữa, Húc Đông càng không dám có ý kiến.
“Triệu thúc, tuy sinh ý khoai lang phiến do hương thân thôn Phong Quả làm, nhưng phần trăm cháu hứa trích cho thúc sẽ không thay đổi.” Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, nói thêm.
“Phương Nhi, cháu nói chuyện này làm gì? Ở trong mắt cháu, Triệu thúc cháu là người kiến thức hạn hẹp sao?” Triệu Kính Tân hơi giận.
Thật ra ông không nghĩ tới phương diện trích phần trăm gì đó, ông chỉ thuần tuý đau lòng thay Tô Khả Phương thôi.
Thấy Triệu Kính Tân tức giận, Tô Khả Phương nói gấp: “Triệu thúc, ý cháu không phải vậy, chỉ là cháu cảm thấy để thúc bận trước bận sau, cuối cùng sinh ý khoai lang phiến lại giao cho các hương thân thôn Phong Quả, cháu rất có lỗi.”
“Cháu nói lời này chính là xem thúc như người ngoài sao?” Triệu Kính Tân nghiêm mặt tức giận.
Ông cứ tưởng rằng Phương Nhi đã xem vợ chồng ông như người thân của mình, không ngờ nàng còn khách khí với ông như vậy.
Thấy thế, Tô Khả Phương cũng biết có thể mình đã làm tổn thương ông ấy rồi, vội cố ý đanh mặt lại: “Triệu thúc, cháu mới không coi thúc là người ngoài đâu, chỉ là cháu còn việc khác muốn thúc giúp đỡ, thúc không sợ mình quá mệt mỏi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Kính Tân mới hơi hoà hoãn lại: “Mệt với không mệt cái gì? Cháu có việc cứ nói với thúc là được.”
“Cháu muốn nhờ Dương tiên sinh giúp cháu định ngày hẹn Lý Trì.”
“Lý nhị thiếu gia?” Triệu Kính Tân khẽ cau mày: “Có phải ruốc cá lại xảy ra vấn đề gì không?”
“Không phải chuyện ruốc cá, cháu muốn cùng Lý Trì nói về việc buôn bán.” Tô Khả Phương thần bí cười hề hề.
Triệu Kính Tân và Húc Đông nhìn nhau, mắt hai người đều sáng lên.
Bọn họ cực kỳ quen thuộc với biểu tình này của Tô Khả Phương rồi, khẳng định là nàng lại nghĩ ra con đường kiếm tiền.
“Phương Nhi, giờ thúc sẽ đến tửu lâu tìm biểu cữu thúc.” Triệu Kính Tân vội vã nói.
“Được ạ, vậy cháu trở về trước chuẩn bị thức ăn.”
Bọn họ nói chuyện với mấy vị chưởng quỹ hơn nửa ngày, cơm trưa còn chưa được ăn nữa.
Tô Khả Phương và Húc Đông mua thịt và vài món ăn bán trên đường mang về Dương Gia, nàng và Dương Xảo Lan vừa nấu nướng xong, thì Triệu Kính Tân trở về.
“Phương Nhi, vốn dĩ nhị thiếu gia dự định chạng vạng tối nay sẽ rời khỏi huyện Hoài Đường, nhưng nghe cháu muốn bàn sinh ý lập tức thay đổi quyết định.” Mặt mày Triệu Kính Tân hớn hở nói: “Nhị thiếu gia nhờ thúc chuyển lời mời cháu giờ thân đến tửu lâu bàn bạc.”
Mấy người Tô Khả Phương đúng giờ tới “Khách mãn lâu”, Lý Trì gặp Tô Khả Phương rất nhiệt tình, kéo cái ghế bên cạnh ra: “Tô công tử, không ngờ trước khi ta rời khỏi huyện Hoài Đường còn có thể gặp công tử lần nữa, mời ngồi!”
“Tối hôm qua ta mới đến huyện thành.” Tô Khả Phương cười ngồi xuống đối diện hắn.
“Nhị thiếu gia, ta biết thời gian của ngài quý giá, nên sẽ nói thẳng!” Tô Khả Phương mỉm cười, nhận lấy bao bố trong tay Húc Đông, từ trong bao bố lấy ra mấy món đồ chơi bằng gỗ bỏ lên bàn.
Mỗi người đều có thói quen riêng, Lý Trì không để ý việc Tô Khả Phương không ngồi cạnh mình, nhìn mấy món đồ chơi bằng gỗ lộ ra thần sắc tò mò: “Tô công tử, đây là?”
“Bình tiết kiệm tiền, cũng là đồ chơi!” Tô Khả Phương cười, cầm lấy một bình tiết kiệm tiền hình thỏ con, chỉ vào một cơ quan nhỏ dưới cái đế, giới thiệu: “Bình tiết kiệm tiền này không những có thể tiết kiệm tiền, mà còn có thể biến hình, chỉ cần đẩy nhẹ vào vị trí này, bình tiết kiệm tiền hình thỏ con sẽ lập tức biến hình.”
Tô Khả Phương vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy cơ quan, “Cạch”, bình tiết kiệm hình thỏ con trong chớp mắt biến thành bình tiết kiệm tiền hình hổ con.
Lý Trì nhìn tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, hắn đoạt lấy bình tiết kiệm tiền trong tay Tô Khả Phương, lật trên lật dưới, xem đi xem lại, chọc nơi này, vặn nơi kia, nhưng không có cách nào để bình tiết kiệm trở về hình dáng ban đầu.
“Quá kỳ diệu! Thật sự quá kỳ diệu!” Lý Trì vừa nghịch bình tiết kiệm tiền trong tay vừa lẩm bẩm.
Vừa rồi lúc hắn nghe Tô Khả Phương nói đây là đồ chơi còn cảm thấy thứ này quá bình thường, không ngờ bên trong còn có huyền cơ!
“Nhị thiếu gia, gạt nhẹ cơ quan ban nãy sẽ lập tức trở về hình dáng ban đầu.” Tô Khả Phương nhìn hắn nghịch một lúc lâu mà không thể biến bình tiết kiệm tiền trở về hình dáng ban đầu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Lý Trì dựa theo phương pháp Tô Khả Phương nói nhẹ nhàng đẩy cơ quan, quả nhiên biến về hình dáng ban đầu.
“Tô công tử, vụ làm ăn này được!” Lý Trì kích động vỗ bàn, kiên định nhìn Tô Khả Phương: “Công tử cứ nói đi, kế hoạch thế nào?”
Tô Khả Phương không quanh co lòng vòng với hắn: “Nhị thiếu gia, chúng ta cũng không phải lần đầu hợp tác, ta nói thẳng với ngài, ta muốn mở một tiệm đồ chơi bằng gỗ ở huyện Hoài Đường, nếu như ngài đồng ý cung cấp cửa hàng và nhân thủ trông coi cửa hàng cho ta, lợi nhuận sẽ chia đôi, ngài cảm thấy thế nào?”
Lý Trì chỉ hơi suy nghĩ, liền đồng ý: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Dương thúc, ngày mai thúc mang Tô công tử đến chỗ mấy gian cửa hàng của chúng ta xem thử một chút, xem vị trí nào thích hợp để mở tiệm đồ chơi bằng gỗ.”
“Nhị thiếu gia, ngày mai ta sẽ đi làm.” Dương Thành cười đáp ứng, nhìn về phía Tô Khả Phương ánh mắt có vẻ bí hiểm khó dò.
Triệu Kính Tân và Húc Đông vẫn luôn nhẫn nhịn, thẳng đến khi ký xong hiệp ước, ra khỏi tửu lâu, hai người mới kinh hô.
“Tiểu thư, chúng ta lại đàm phán thành một cọc sinh ý rồi sao?”
Húc Đông thấy mình tựa như đang mơ, còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ chơi thú vị như vậy, thế mà có thể biến hình!
“Phương Nhi, thúc vốn cho rằng có được sinh ý ruốc cá kim thương là chúng ta kiếm bộn tiền rồi, không ngờ món đồ chơi cháu điêu khắc này mới chân chính gọi là kiếm bộn tiền đó.” Triệu Kính Tân mừng rỡ như điên.
Nghĩ tới lúc trước khi mình nghe một hũ ruốc cá kim thương giá một lượng bạc đã cả kinh trợn mắt há hốc mồm, giờ nhìn Phương Nhi trấn định tự nhiên cùng Lý Trì nói giá đồ chơi trên trời, Triệu Kính Tân bỗng cảm thấy xấu hổ.
Ông quá mất bình tĩnh.
“Đúng vậy đó, thật không dám tưởng tượng! Món đồ chơi bằng gỗ này giá tiền tính bằng vàng.” Húc Đông kích động đến mặt đỏ rần.
Tô Khả Phương chỉ mỉm cười, từ tốn nói: “Cháu bán chính là tay nghề, tay nghề là vô giá!”