“Nói cũng đúng, cho dù sau này người khác muốn bắt chước chúng ta mở tiệm đồ chơi, cũng phải có tay nghề mới thành!” Triệu Kính Tân suy ngẫm nói.
Húc Đông từ trong lời nói của Triệu Kính Tân nghe ra chút manh mối, rốt cuộc cũng thông suốt vì sao tiểu thư muốn hợp tác với Lý nhị thiếu gia.
Tiệm đồ chơi một mình tiểu thư có thể mở được, nhưng đây là sinh ý mới chưa ai làm, lợi nhuận lại cao, khó tránh không để người khác đỏ mắt, có núi dựa Lý Trì sẽ không sợ có người đánh chủ ý lên tiệm đồ chơi.
Lúc này trên đường cái ngoại trừ mấy chiếc xe, thì không có nhiều người đi đường, mấy người đang nói chuyện, đột nhiên từ đầu đường bên kia truyền đến từng trận tiếng la hét, kèm theo tiếng la đột nhiên rất nhiều quan binh từ đâu chạy tới.
Thấy thế, Triệu Kính Tân vội vàng dẫn Húc Đông và Tô Khả Phương lui về “Khách mãn lâu“.
Sau khi mấy người Tô Khả Phương rời đi, thiếu đông gia “Khách mãn lâu” - Lý Trì nhận được tin tức.
Thấy mấy người Tô Khả Phương quay lại, nói: “Mọi người không cần lo lắng, vừa rồi chúng ta ở chung một chỗ, cho dù quan binh tới ta có thể vì mọi người làm chứng, bọn họ sẽ không làm khó mọi người.”
“Nhị thiếu gia, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Khả Phương nhíu mày hỏi.
Hưng sư động chúng như vậy, ngay cả quan phủ cũng xuất động, chắc chắn là đại sự!
“Nghe nói Diệp viện trưởng thư viện Tử Phong gặp chuyện, hiện tại sống chết chưa rõ, quan binh lục soát bốn phía chính là để bắt thích khách.” Lý Trì nói.
“Diệp Mậu Dương?” Mi tâm Tô Khả Phương đột nhiên giật giật, trong lòng dự cảm bất thường.
“Tô công tử nhận ra Diệp viện trưởng?” Lý Trì hơi kinh ngạc, nhưng lại cười nói: “Nhìn ta này, quên mất ca ca Tô công tử là học sinh thư viện Tử Phong. Tô công tử nghe qua đại danh Diệp viện trưởng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Nghe giọng điệu Lý Trì, giống như rất sùng kính Diệp Mậu Dương.
Lòng Tô Khả Phương ẩn ẩn bất an, hai ngày trước Hạng Tử Nhuận mới nói sẽ đi cứu ca ca, hôm nay Diệp Mậu Dương liền gặp chuyện, việc này là trùng hợp sao?
Tô Khả Phương không dám nghĩ tiếp, nàng không biết ca ca có rơi vào nguy hiểm hay không, cũng không biết hôm nay Hạng Tử Nhuận có an toàn không?
Thấy sắc mặt Tô Khả Phương không tốt, Triệu Kính Tân nghĩ nàng đang lo lắng cho Tô Khả Bân, vội thay nàng hỏi: “Nhị thiếu gia, vậy ngài có biết ngoại trừ Diệp viện trưởng, thư viện Tử Phong còn ai khác bị thương không?”
“Tô công tử không cần lo lắng, ngoại trừ Diệp viện trưởng, không nghe nói có ai khác bị thương.” Lý Trì an ủi: “Thư viện Tử Phong mời rất nhiều hộ vệ võ nghệ cao cường, sau khi Diệp viện trưởng bị thương đã kịp thời phát hiện thích khách, người khác sẽ không gặp chuyện gì.”
“Đã bắt được thích khách chưa?” Tô Khả Phương vội vàng hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng thích khách bị thương, hiện giờ cửa thành đã đóng, quan phủ điều tra lục soát bốn phía, chắc hẳn rất nhanh có thể bắt được thích khách.” Lý Trì nghĩ rằng nàng lo lắng thích khách sẽ quay lại thư viện hành thích, mở miệng trấn an.
Cửa thành bị đóng!
Sau khi nghe xong lời này, bất an trong lòng Tô Khả Phương không ngừng tăng lên, khuôn mặt nhỏ càng thêm ngưng trọng.
“Phương Nhi, không cần lo lắng, ca ca cháu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Triệu Kính Tân phát giác được sự khác thường của nàng, nói gấp.
Thấy Tô Khả Phương lo lắng như vậy, Lý Trì cân nhắc, hỏi: “Tô công tử, nếu không ta phái người đưa ca ca công tử đến tửu lâu nhé?”
Tuy rằng Lý Trì chắc chắn tin tức của mình không sai, nhưng hắn cũng hiểu tâm tình lo lắng cho người thân của Tô Khả Phương, nếu như có thể đưa người tới đây, có lẽ Tô công tử sẽ an tâm hơn chút.
“Cám ơn ý tốt của nhị thiếu gia, nhưng không cần đâu.” Tô Khả Phương quay sang nói với Triệu Kính Tân và Húc Đông: “Triệu thúc, Húc Đông, hai người đừng rời khỏi tửu lâu, nếu như đêm nay cháu không trở về, hừng đông hai người hãy trực tiếp về nhà.”
Mấy người Triệu Kính Tân còn chưa kịp phản ứng, Tô Khả Phương đã lao ra khỏi tửu lâu.
“Phương Nhi —— “
Triệu Kính Tân và Húc Đông đuổi tới cửa tửu lầu, thì đã không thấy bóng dáng Tô Khả Phương đâu nữa.
Tô Khả Phương trốn ở tiệm tơ lụa nằm chếch đối diện tửu lâu, thấy Triệu Kính Tân và Húc Đông bị Dương Thành thuyết phục quay vào tửu lâu, mới thận trọng đi về hướng Dương Gia.
Khắp nơi trên phố đều là người của quan phủ, Tô Khả Phương khi thì trốn vào trong các cửa hàng xung quanh, khi thì lép mình dưới chân tường tránh né tai mắt của quan binh, có vẻ quan phủ rất để ý việc Diệp Mậu Dương xảy ra chuyện, quan binh lùng bắt trên đường càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Tô Khả Phương cẩn thận, nhưng vẫn nhiều lần thiếu chút nữa chính diện đụng phải quan binh, nếu không phải kịp thời tránh vào không gian, nói không chừng đã sớm bị xem như đồng đảng của thích khách mà bắt lại.
Đến chỗ cách Dương Gia không xa, Tô Khả Phương đột nhiên chui vào một ngõ nhỏ, dễ dàng tìm được ngôi viện lần trước Hạng Tử Nhuận ở tạm.
Nhìn cửa chính khóa, Tô Khả Phương hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ Hạng Tử Nhuận không về đây?
Tô Khả Phương vừa mới ngẩng đầu nhìn tường sân cao hơn nửa người nàng, thì nghe được chỗ góc cua vào ngõ nhỏ truyền đến giọng quan binh: “Mấy ngõ nhỏ này còn chưa lục soát, tìm kiếm cẩn thận cho ta!”
Tô Khả Phương quýnh lên, động ý niệm, từ trong không gian bay ra mấy khối đá lớn đệm dưới chân, xoay người trèo tường vào, hơi chuyển động ý niêm lần nữa, đem mấy khối đá lớn ngoài tường viện về không gian.
“Đầu lĩnh, ngõ nhỏ phía trước giống như có động tĩnh!”
Tô Khả Phương cho dù cẩn thận, lúc trèo tường nhảy xuống đất vẫn phát ra tiếng, kinh động quan binh.
Tô Khả Phương bị dọa tới một cử động nhỏ cũng không dám, nàng muốn tránh vào không gian, nhưng là vừa nghĩ tới Lý Trì nói thích khách bị thương, nàng liền bỏ ý nghĩ này, bởi nàng không xác định được Hạng Tử Nhuận ở trong viện hay không.
Nàng nhất định phải tìm Hạng Tử Nhuận!
Nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh quan binh lục soát, chẳng mấy chốc sẽ lục soát đến đây, Tô Khả Phương rón rén đi về phía sảnh phòng.
Nàng vừa đi vào sảnh phòng, liền thấy một bóng đen cao to.
Hạng Tử Nhuận?!
Tô Khả Phương vui mừng, vừa muốn lên tiếng đã bị hắn che miệng, cả người bị hắn kéo tới sau cửa gỗ.
Cùng lúc đó, ngoài viện đột nhiên có ánh sáng của bó đuốc chiếu vào.
“Đầu lĩnh, mấy toà viện xung quanh đây hình như đều không có ai cư trú, có phải lục soát không?” Có quan binh ở ngoài viện hỏi.
“Lục soát!”
Tô Khả Phương nắm chắt vạt áo Hạng Tử Nhuận, thần kinh căng cứng.
Đến lúc này, nàng không thể lừa mình dối người nữa, tên thích khách ám sát Diệp Mậu Dương chính là Hạng Tử Nhuận!
“Đừng sợ, đợi chút nữa nếu như bọn chúng xông vào, ta sẽ đáng lạc hướng dẫn bọn chúng đi xa, lúc đó nàng hãy ra ngoài.” Phát hiện nàng căng thẳng, Hạng Tử Nhuận ghé vào tai nàng thì thầm.
Nếu nàng không ở đây, hắn nắm chắc có thể không để những quan binh này phát hiện an toàn chạy thoát, nhưng có nàng, hắn không dám mạo hiểm.
Miệng nàng bị hắn bịt kín không nói ra lời, chỉ đành lắc đầu, càng thêm túm thật chặt vạt áo hắn.
Thật ra nàng muốn nói với hắn mình có biện pháp né tránh những quan binh kia, không cần hắn đặt bản thân vào nguy hiểm.
“Rầm”, cửa sân bị mở ra, cây đuốc trong tay quan binh chiếu sáng cả viện, nhờ ánh lửa, có thể người trong viện chuẩn bị vào sảnh phòng lục soát, Hạng Tử Nhuận quét mắt, đánh giá bên ngoài có khoảng mười hai mười ba người.
Hạng Tử Nhuận buông nàng ra muốn dẫn quan binh ra ngoài, lại phát giác nàng nắm thật chặt vạt áo hắn, khiến hắn không cách nào di chuyển.