Màn đêm buông xuống, tiết trời tháng năm mát mẻ, trăng vào những ngày rằm âm lịch sáng rọi. Tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, tóc còn mang theo nước giỏ giọt xuống sàn nhà, Hàn Vân cầm lấy chiếc khăn lau đầu, liếc nhìn chiếc bàn mới được đặt giữa phòng, trên bàn còn có chút đồ được sắp xếp ngăn nắp. Đây là chiếc bàn gỗ mà Diệp Tuyết Linh nhờ Lâm Hoa chuẩn bị giúp, có lẽ cô muốn hắn nghiêm túc vào công việc hơn, nhưng đành chịu, tâm tư hắn không có chút dư thừa nào để đổ vào những công việc bận rộn như mọi người.
Hàn Vân lại ngồi đả tọa như mọi hôm, đối với người bình thường, ngủ là căn bản của cuộc sống, là thời gian phục hồi tinh thần sau một ngày dài mệt mỏi, còn với tu chân giả thì một chữ “ Ngủ “ này quá xa hoa, phàm là thiên tài hay phế vật, linh căn truyền thuyết hoặc có dại, bước vào con đường này đều phải cố gắng tu luyện cho bản thân, mạnh mẽ đột phá cảnh giới càng sớm càng tốt, mục đích của họ chính là: “ Gia tăng sức mạnh, gia tăng thọ nguyên “, ai ai cũng đều lo sợ tới một ngày, tất cả những công sức mình đổ ra lại phải trở về với cát bụi.
Một luồng khí tức không yếu đang điên cuồng di chuyển với tốc độ cao sát qua phía sau ngôi nhà này, Hàn Vân bất chợt mở mắt, “ Vụt “ một tiếng, bóng dáng hắn biến mất trong căn phòng tối.
Cung trang nữ tử dưới ánh trăng sáng phi thiên mà đi, trên mặt mang một lớp lụa sa mỏng che mặt, bộ phục trang nàng đang mặc không hợp với thời đại này, nếu để người khác trông thấy chắc chắn sẽ nghĩ là đang đóng phim, một đường bay qua vùng hẻo lánh, tránh tầm mắt con người, qua ngọn đồi cao, nơi đây có vài căn biệt thự lớn, có vẻ là nơi trú ngụ của những người giàu có thời đại này, chợt một bóng đen hiện ra trước mắt, có lẽ là một vài người ỷ mình có chút tu vi, không tự lượng sức muốn ngăn trở.
“ Vù “
Tiếng gió nổi lên, lớp vải mỏng trong tay áo của cung trang nữ tử bay ra, tấn công đến bóng đen. Tiên hạ thủ vi cường, đối với những người này, nàng không cần lưu thủ.
Trên tay bóng đen hiện ra một đoạn cành nhỏ, dài tầm 1m, trên cành cây còn có vài chiếc lá lưa thưa, thật giống như bị người ta vội vã bẻ. Mắt thấy người này đưa tay lên, nhẹ nhàng vẽ ra một đường, một đường này nhanh gọn, đẹp như họa.
“ Xoẹt “ - m thanh mảnh vải bị cứa rách.
Tròng mắt của cung trang nữ tử co rút lại, thứ vừa mới diễn ra … là Kiếm Khí, còn có … Kiếm Ý.
Kiếm Ý, chính là khẳng định tài năng đỉnh cao trong kiếm đạo, nó cũng là hiện diện của những hiểu biết thượng thừa về kiếm của kiếm tu. Trong thế giới huyền ảo, người ta phân chia kiếm tu làm 3 giai đoạn chính, kiếm phong - kiếm mang - kiếm khí, chỉ khi đạt tới kiếm khí mới có thể may mắn bước tới hình thức cuối cùng, là Kiếm Ý, thứ này không phải dễ dàng mà ngộ được. Trong trí nhớ của nữ tử, nàng chỉ được chiêm ngưỡng Kiếm Ý một lần duy nhất, là cách đây 500 năm, một người nhân tộc tu vi giai đoạn 3 chém ra một kiếm, kiếm này giống như đã thấu trời xanh, mạnh mẽ giết chết kẻ địch cùng giai, thuận thế chém bay đỉnh của một ngọn núi nhỏ gần đấy. Sau lần đó, nàng đã bỏ công một phen để tìm hiểu về Kiếm Ý, có thể hiểu nôm na đó là một loại kỹ năng gia tăng sự sắc bén và bộc phát hết tất cả sức mạnh trong một thanh kiếm, còn nữa, muốn ngộ được Kiếm Ý thì bắt buộc tu vi phải là giai đoạn 3.
Hiện giờ, trước mặt lại gặp một người có Kiếm Ý, càng không thể tin nổi là, người này tu vi chỉ có giai đoạn 2 mà đã thành công ngộ ra Kiếm Ý, một chém nhẹ nhàng kia cho nữ tử thấy, đây không phải ngẫu nhiên mà thành. Thế này là thế nào? Không lẽ còn có con đường khác để ngộ ra Kiếm Ý sao? Nội tâm nàng rơi vào hoang mang.
“ Người tới là ai? Tại sao lại muốn cùng ta đối mặt? “ - Sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“ Không có gì, chỉ là muốn thử sức một chút, hi vọng bộ xương già này còn sử dụng được “ - Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Bóng đen giống như u linh đứng dưới gốc cây lớn, tất cả tâm tư giống như đều đặt vào cung trang nữ tử đang đạp không mà đứng. Thấy tình thế không thể không đánh, nữ tử mở miệng “ Đắc tội “ phi thân tới nghênh chiến.
Trong màn đêm yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng gió nhẹ thổi qua. Nhờ ánh trăng trên cao chiếu rọi có thể thấy lờ mờ 2 thân ảnh đang giao phong với tốc độ không tưởng, hợp, ly lại hợp, một bên dùng lụa dưới tay áo điên cuồng vũ động, từng dải lụa mềm mại đong đưa nhưng có thể dễ dàng nghiền đá tảng thành bột phấn, bên kia cầm một cành cây vẽ ra từng đường sắc bén, ung dung giống như viết thư pháp, từng đường nhẹ nhàng khó đoán. Chợt, một bóng đen mạnh mẽ va vào người này, hắn không kịp né tránh, chỉ có thể đưa cành cây ra vẽ một nét cuối, giảm lực lượng va chạm.
“ Rắc “
Cành cây nhỏ không chịu nổi lực lượng này, nháy mắt gãy lìa làm nhiều khúc, người này lui lại vài bước, có vẻ như đã trúng chiêu. Thấy lợi thế nghiêng về phía mình, cung trang nữ tử dừng tấn công, không thuận thế xông lên mà chắp tay cáo biệt, phi thân biến mất vào trong bóng đêm, có vẻ nàng ta đang bận việc gì đó.
- ----------
Hàn Vân đưa tay lau chút máu trên khóe miệng, một kích va chạm sau cùng với bóng đen của cung trang nữ tử đã làm cho hắn trúng một chút thương thế nhỏ, đây là lần đầu ăn thiệt thòi tại thế giới này, vật cuối cùng có lai lịch gì hắn cũng không quá rõ ràng, chỉ đoán được một vài phần. Cái đáng nói duy nhất là tu vi của người kia bất ngờ đã đạt tới Giả Đan, cũng tức là nửa bước Kim Đan, đây là lý do duy nhất mà Hàn Vân dùng Kiếm Ý mà vẫn không được chút lợi lộc gì, thậm chí là đứng ở thế hạ phong. Nếu đánh hết sức hắn cũng không nghĩ mình có thể giữ lại được người kia, cùng lắm thì một bên trọng thương, một bên kiệt sức. Cách biệt một cảnh giới là vậy, cho dù là ngày trước Hắn có biết bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không thể nào giúp cho bản thân vượt cấp giết người. Vận công chữa trị thương thế trong người, Hàn Vân tự nhủ phải kiếm một chút nguyên liệu sớm, cứ tay không thế này cũng không phải là một cách hay.
Cảm nhận Linh lực trong cơ thể có chút mất kiểm soát, cuồn cuộn, mạnh mẽ thông qua một cửa ải mơ hồ nào đó.
Trúc Cơ tầng 2
Mỉm cười, không tự dưng mà hắn lại rảnh rỗi đi khiêu chiến người kia, là do linh khí trong cơ thể tụ nén đến khó chịu, sau một trận đánh giống như sóng vậy, đập dồn dập vào cửa ải cách biệt tầng 1 và 2, hoàn hảo là vừa đủ sức phá vỡ bức tường này.
Đột phá cảnh giới nhỏ, cảm nhận bản thân chẳng mạnh lên chút nào, chỉ có chân nguyên là nhiều thêm một phần, nhưng như vậy là đủ rồi, nhiều lúc đấu pháp cùng kẻ địch ngang tay với bản thân, sống hay chết thì phải xem linh lực ai hết trước, hơn thua nhau ở một chút cuối cùng.
Cuộc sống đang yên bình lại bị một người đi ngang qua đảo lộn, vốn tưởng rằng tại thế giới này sẽ không thể xuất hiện những hiểm nguy lớn, nhưng ngẫm lại thấy suy nghĩ của bản thân thật buồn cười, hiện tại có người Giả Đan kỳ đến, giống như mang theo một cái tát cho hắn tỉnh táo lại, nếu một ngày đụng độ kẻ địch là Kim Đan hoặc trên cả đó nữa thì bản thân liệu có thể thoát nạn được không? Đến cả bản thân còn không giữ nổi, vậy thì những người bên cạnh hắn sẽ phải ra sao?
Nắm chặt tay lại, có lẽ hắn sẽ phải gia tăng tu vi trong thời gian tới.