Công ty Dương La, hầm để xe, chiếc xe Porsche màu cherry dừng lại, trên xe hai người đi xuống, là Diệp Tuyết Linh cùng Hàn Vân, không hiểu vì sao hôm nay cô lại thay đổi chủ ý, không thả Hàn Vân dọc đường nữa mà đưa đến thẳng bãi đỗ xe của công ty luôn. Từ xa có vài người chụm đầu nói chuyện, thấy cảnh này thì ngạc nhiên, một người phụ nữ không kiêng nể gì mở miệng nói:
“ A, đây không phải là giám đốc Diệp sao? Nghe nói đi quyến rũ Dương tổng bị hôn thê đến đánh ghen a, hôm nay còn đưa nam nhân đi cùng xe nữa, chắc là mục tiêu mới đây mà … “
Người này vốn định nói tiếp, lại bị một cái liếc mắt của Hàn Vân dọa sợ, lời lên tới họng lại phải cố gắng nuốt xuống. Hắn ghét mấy thể loại chỉ biết bôi xấu danh dự người khác, Diệp Tuyết Linh bộ dáng không rảnh để ý mấy con ruồi muỗi này, cầm lấy vài kiện văn bản rồi đi, hắn cũng không muốn so đo.
Tới văn phòng, mặc kệ mọi người há hốc miệng, Diệp Tuyết Linh đi thẳng vào phòng làm việc riêng của giám đốc, Hàn Vân đứng trước bao nhiêu con mắt chỉ biết cười cười:
“ Là trùng hợp gặp giám đốc Diệp tại thang máy “
“ Thật chứ? Sao ta lại thấy Hàn đệ ga lăng mở cửa phòng cho người ta “
“ Đàn ông ai cũng phải có … “
Thật ra mọi người cũng chỉ là trêu đùa một chút, không ai tin tưởng cô nàng giám đốc đối với ai cũng lạnh lùng này lại đi ưa một người như Hàn Vân, giống như nghe truyện cổ tích công chúa phải lòng người hầu vậy, theo như các bạn biết, làm *éo nào có chuyện như thế, tuy tên này bộ dáng có chút thuận mắt, nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ, chỉ có Lý Quang Lôi lại âm thầm suy đoán gì đó.
Công việc bắt đầu như thường nhật, cả văn phòng đều cắm mặt vào màn hình máy tính, Hoàng Yên như nhớ ra điều gì đó, đưa tay cởi giày, xoay ghế qua một chút, cô đặt chân lên đùi Hàn Vân, dáng ngồi rất chi là khó nói, đây làm nằm ra rồi chứ đâu phải ngồi nữa …
Sau một hồi “ Vô ý “ hỏi han chuyện tình ngày hôm trước, Hắn biết được một số chuyện xảy ra. Một người tự xưng là hôn thê của Dương Lưu hình như tên là Hạ Yến, không biết ra sao lại tới phòng giám đốc Diệp đánh ghen, trong mắt mọi người tại đây thì Dương Lưu là người bị đánh mới đúng, tên này cũng thật chăm chỉ, mỗi ngày đều tới làm phiền, mặc kệ bộ dáng lạnh lùng của Diệp Tuyết Linh, hắn cứ bám riết mong muốn lấy lòng mỹ nhân, cái đáng hận hơn là, Tuyết Linh bị đánh oan không được giúp đỡ, hắn lại ngăn trở người ta đánh lại, cũng may là cô chỉ bị đánh một cái, chắc là cũng không quá đau.
Hàn Vân trong lòng cười nhạt, may mắn thật, một cái tát của Hạ Yến lại không hề nhẹ chút nào, mặt của Tuyết Linh hôm qua đỏ hết cả vùng má trái, nếu không có hắn chữa trị một chút thì hôm nay vết đỏ ấy đã chuyển qua thành màu bầm tím rồi. Chống cằm suy nghĩ, dù sao thì phải vẹn đôi đường, có lẽ Hạ Yến cũng nên bị xe tông thôi, phế nửa người là tốt nhất, may mắn là còn sống.
Thời gian trôi chầm chậm đến trưa, Diệp Tuyết Linh có việc, ra khỏi phòng đi mất, trong phòng giám đốc chỉ còn lại Lâm Tiêu Du xoa xoa bụng đói. Hai bóng người một nữ một nam đi vào văn phòng, nữ thì đẹp tựa như minh tinh, phía sau là nam nhân tuấn lãng đang cố gắng khuyên giải, nghe Hoàng Yên thì thầm giải thích, thì ra người phụ nữ này là Hạ Yến đã đến ngày hôm qua, hôm nay không biết lại tới làm gì nữa. Vốn dĩ đang nghĩ cách tìm người, hiện tại người lại tự đưa đến trước mắt, Hàn Vân nở một nụ cười âm trầm.
Dương Lưu chạy theo, không nghĩ sau sự việc ngày hôm qua cô lại đến đây một lần nữa, mắt thấy Hạ Yến vào phòng giám đốc Diệp, hắn muốn nhanh chóng vào theo, nhưng bỗng dưng một hình bóng cản trước mắt.
“ Dương tổng, anh có muốn xem ảo thuật không? “
“ Cút “ - Dương Lưu bực dọc.
Hàn Vân nhìn thẳng mắt hắn, đưa 3 ngón tay lên:
“ Không lâu đâu, nhìn này, 3, 2, 1 … “
“ Bụp “ Một âm thanh vang vọng trong đầu, Dương Lưu rơi vào màn đêm đen.
Thành công, không ngoài dự đoán, nhìn Dương Lưu sắc mặt đờ đẫn, Hàn Vân cười nhạt. Một loại tiểu thuật trong Nhiếp Hồn Thuật, dùng lực lượng linh hồn áp đảo trực tiếp giành sự điều khiển thân thể của Dương Lưu, nếu là tu chân giả, linh hồn sẽ có một lớp bảo vệ đặc biệt, với thời gian ngắn thì cùng lắm chỉ có thể làm họ bị choáng váng, còn tên này chỉ là người bình thường, sao có thể đỡ được chứ.
Hạ Yến đi vào phòng Giám Đốc, nhưng không thấy Diệp Tuyết Linh đâu, chỉ có thư ký đang ngồi, ngạc nhiên nhìn cô:
“ Con hồ ly kia đâu? “ - Cô lạnh giọng hỏi.
“ Cô mới là hồ ly, cả nhà cô đều là hồ ly “
Lâm Tiêu Du không nhịn nổi, cô không có tính cách bỏ qua mọi chuyện như Tuyết Linh, sự việc hôm qua quá bất ngờ, đến hôm nay mà còn nhịn nữa thì không phải là cô rồi.
“ Cái gì? Cô nói thử nói lại? “ - Hạ Yến giận dữ, chỉ là một thư ký quèn cũng dám chửi mắng ta?
“ Bốp “ Một cái tát như trời giáng, đánh vào mặt Hạ Yến.
“ Dương Lưu, sao anh dám.. “
“ Bốp “
Lâm Tiêu Du lấy tinh thần chuẩn bị mắng người lại ngơ ngác nhìn, người ra tay đánh là Dương Lưu, hắn không nói không rằng xông vào tát cho Hạ Yến vài cái, tên này bị điên rồi sao? Mới hôm qua còn bênh vực ả.
“ Dừng tay “ - Hàn Vân “ Kịp thời “ chạy đến đỡ cho Hạ Yến một cái tát.
“ Hạ cô nương, cô chạy đi, để tôi giữ hắn “
Miệng thì nói vậy nhưng trùng hợp là thân thể Hàn Vân cùng Dương Lưu lại che khuất lối ra vào của phòng này, Hạ Yến cố gắng mà không thể thoát ra ngoài, chỉ có thể ở lại chịu đòn. Từng cái tát vẫn liên tục giáng xuống không ngớt, đau đớn, Hạ Yến muốn phản kháng, đưa tay cầm được một vật, lấy sức đập trả.
“ Choang “
Chai rượu vang vỏ dày đập trúng đầu Dương Lưu, vỡ tan, làm hắn bất tỉnh nhân sự, một dòng máu nhỏ chảy từ đỉnh đầu qua trán. Hàn Vân không ngờ cô gái này ra tay tàn độc vậy, cũng đúng thôi, nhìn Hạ Yến run rẩy sợ hãi, nước mắt giàn giụa, mặt đã sớm bị đánh thành đầu heo, khóe miệng còn đang rỉ máu.
“ Mau mau gọi cứu thương a “
Cảnh tượng xảy ra trước mắt quá đáng sợ, Lâm Tiêu Du hốt hoảng la lên. Hàn Vân đánh cho một cái nhìn khinh bỉ, cô gái này tay còn đang cầm điện thoại mà lại có thể đi sai người ta.
Không lâu sau đó, người của bệnh viện nhanh chóng tới bê 2 người lên xe, đẩy đi mất. Cả văn phòng xì xào bàn tán rơi vào một mảnh hỗn loạn, nghe lời Hàn Vân là nhân chứng trực tiếp kể lại:
“ Ở ngoài nghe thấy tiếng động lạ, cảm giác không ổn nên vào xem, khi cháu vào thì bên trong đã loạn hết lên rồi. Dương chủ tịch đang thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với mỹ nữ a, cháu không nỡ nhìn cảnh này nên mới vào can ngăn. Nếu muốn biết từ đầu thì mọi người phải hỏi thư ký Lâm, cháu thấy cô ấy ở đó từ sẵn rồi “ - Hàn Vân tỏ vẻ vô tội.
Diệp Tuyết Linh đi giám sát một chút công vụ, về đã thấy phòng mình loạn thành một đoàn, bàn ghế đổ nghiêng ngả, giấy tờ văn kiện bay tứ tung, nhìn xuống sàn còn có cả mảnh vỡ sứ nữa, cả căn phòng giống như vừa mới trải qua một trận động đất vậy. Nghe lời Lâm Tiêu Du kể lại, đôi mày liễu nhíu lại, Dương Lưu nổi điên đánh Hạ Yến? Không phải hôm qua còn tình tứ sao? Lại nghe đến Hàn Vân bị vạ lây, cô có chút lo lắng, không biết hắn có bị thương gì không. Đưa tay nhẹ nhàng kéo rèm cửa kính nhìn xem tình hình của Hàn Vân, mắt thấy hắn đang vui vẻ trò chuyện cùng nữ nhân, còn xoa bóp chân cho người ta, hừ lạnh, chắc là không sao, hắn đang sung sướng vậy cơ mà.
“ Ngày hôm qua đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy một ngôi sao nhỏ rơi phía đồi tây, đây có phải điềm báo gì không Tiểu Vân “
“ Điềm báo à? Có thể là Yên tỷ sắp tìm được chồng cũng nên “
Sao rơi? Thiên thạch? Hàn Vân lập tức hỏi thêm địa chỉ cụ thể, Hoàng Yên tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói rõ ra, hắn ghi nhớ từng lời của cô.
Thiên thạch là một loại đá ngoài không gian, có tỷ lệ nhất định sản sinh ra Không Gian Thạch, loại vật liệu này nếu gặp đúng người thì có thể trở thành dụng cụ không gian, nghĩ đến bản thân nghèo nàn đến cái nhẫn trữ vật cũng không có, âm thầm thở dài, hiện tại đúng là một tên kiến thức nhiều nhưng không có tài sản a.