Ngày hôm sau, Hàn Vân vẫn một bộ dáng lãng tử, quần áo đã được đổi qua màu tối, đến công ty tiếp tục công cuộc làm nơi gác chân cho nhị vị mỹ nữ.
Hôm nay Lý trưởng phòng được cấp trên gọi đi bàn việc gì đó, tới có chút muộn, còn mang theo một tin buồn thông báo:
“ Cấp trên nói chỉ tiêu ngày hôm qua của chúng ta quá cao, hôm nay muốn mượn tạm một người đi “
“...”
Thấp thì bị lôi đầu ra mắng mỏ, cao thì bị trừ mất một người, thế rốt cuộc là muốn người ta phải làm sao?
“ Hàn Vân “ - Lý Quang Lôi gọi
“ Dạ có cháu “
“ Đi theo chú ra đây “
“ Mọi người làm việc bình thường đi “
Hàn Vân ngoan ngoãn đi theo Lý Quang Lôi, không quên quay lại vẫy tay từ biệt các vị mỹ nữ, Lý San San bộ dáng mất mát vẫy tay chào hắn, Hoàng Yên thì lợi hại hơn, cô lấy cả một chiếc khăn mùi xoa trong túi ra hết vẫy rồi lại lau lau khóe mắt, bộ dáng sinh ly tử biệt vậy.
Lên đến tầng 17, Lý Quang Lôi nói hình như có đội IT nào đó thiếu người hỗ trợ, thật ra thì việc cũng nhàn, chỉ phiền hắn đến đứng làm màu cho vui thôi. Hàn Vân hết nói nổi, sự việc này ở các công ty không có gì là mới lạ cả, 90% là các cụ gọi người đến làm chân sai vặt.
“ Này trưởng phòng Lý “ - Một người đàn ông trung niên gọi lại.
“ A, chào Giám Đốc Mã “ - Lý Quang Lôi ngạc nhiên.
“ Đây là người mới của cậu à? “ - Tay chỉ vào Hàn Vân hỏi.
“ Đúng a, Là người mới đến hôm qua “
“ Người thanh niên này có biết lái xe không? “ - Giám đốc Mã hỏi hắn.
Ân, xe gì? Xe đạp hay xe lăn?
“ Dạ cháu biết, có việc gì vậy giám đốc? “ - Thôi thì cứ nhận bừa vào người đi, Hàn Vân tự nhủ.
“ Vậy thì tốt quá rồi, người này của cậu tôi mượn một hôm nhé trưởng phòng Lý “
“ Giám đốc Mã, người này hôm nay bên IT muốn mượn rồi, hay là ông tìm người khác đi “ - Lý Quang Lôi có chút cuống lên.
“ Ôi dào, mấy thằng nhóc IT đó chỉ mượn người về phụ họa thôi, cậu cứ nói là tôi lấy rồi nhé “ - Vừa nói vừa kéo Hàn Vân đi mất.
….
“ Cậu tên là gì chàng trai? “ - Giám đốc Mã đưa tay ấn nút thang máy.
“ Cháu tên Hàn Vân “
“ À, Hàn Vân, ta tên là Mã Lương, có chút việc cần nhờ cậu “
“ Chả là hôm nay con gái tôi muốn đi chơi một chuyến, trùng hợp là tài xế riêng của tôi lên cơn đau dạ dày, đến bệnh viện rồi! Phiền cậu chịu khó chút, đưa nó đi đâu chơi cũng được “ - Mã Lương than thở.
Đi đâu cũng được, vậy …
“ Trông cậu cũng bảnh bao, lại còn ngoan ngoãn, có phép tắc. Nếu như cậu lấy lòng được nó thì ta sẵn sàng nhận cậu làm con rể, Ha ha “
“...” Nghe có vẻ như Mã Lương bất lực với cô con gái này lắm.
“ Cậu cứ yên tâm đi chơi với nó một ngày, công hôm nay tôi sẽ đích thân chấm cho cậu “
Đến Tầng 1, thang máy dừng lại, mở cửa, Mã Lương đẩy Hàn Vân ra, tay dúi cho hắn một tờ giấy nhỏ:
“ Đây là số điện thoại liên lạc, Nó đang chờ cậu ngoài cổng đấy, à, con gái ta tên Mã Tiếu Tiếu “
“ … “ nghịch ngu rồi, biết thế nói không biết thì hơn.
- -------
Theo chỉ dẫn của Mã Lương, Hàn Vân đến trước cổng công ty, bên lề đường có một chiếc Ferrari đang đậu, biển số 6868, rất giống với lời lão nói, chết cha, xe xịn thế này dùng sao đây? Hắn nhụt chí, tuy trước có được Tạ Thanh Phong giảng dạy các kiểu về lái xe nhưng hai loại hoàn toàn khác nhau, ai biết được có sai sót gì không, thôi thì đâm lao phải theo lao vậy, cùng lắm thì hắn rủ cô con gái của giám đốc Mã đi dạo. Nghĩ thế, Hàn Vân lấy can đảm đến mở cửa xe, ừm, không khóa, một cảnh tượng mỹ cảnh đập vào mắt hắn.
Trong xe là một cô gái thanh tú ngồi chờ bên ghế phụ, tóc dài ngang vai, mặt có đeo một chiếc kính râm lớn, che mất một nửa khuôn mặt. Quan trọng nhất là cô gái này mặc áo phông, quần Jean ngắn, đôi chân thon dài, trắng ngần đang bắt chéo gác lên vô lăng.
“ A, anh là người lái xe cha tôi tìm đến đúng không? “ - Cô gái vội vàng thu chân lại.
“ Đúng vậy, Giám đốc Mã nhờ tôi đến nhưng không phải lái xe “
Hàn Vân cảm thán, trong tình huống này dù là không phải hắn cũng nói có.
“ Vậy anh đến đây làm gì? “ - Khó hiểu.
“ Tôi đến đây lái chị “ - Hắn bất giác muốn đùa cô gái này chút.
“ Muốn lái tôi cũng không phải là không được, nhìn anh soái vậy tôi cũng muốn thử phía dưới xem sao “ Mã Tiếu Tiếu liếm môi, ánh mắt như có như không liếc xuống dưới.
Khi Hàn Vân chống tay lên ghế, đưa mặt sát lại gần, Mã Tiếu Tiếu lại phản kháng kịch liệt, đưa chân đạp tới nơi yếu hại nhất của hắn, một cước này không đỡ chắc tuyệt tử tuyệt tôn a, hắn đưa tay lên đón lấy chân ngọc, vuốt ve mấy cái, Mã Tiếu Tiếu mặt co rúm lại, ra sức vùng vẫy chân, muốn thoát khỏi, cô gái này thuộc loại có thể nói chuyện nhưng không thể gần. Hàn Vân thấy thế cũng không đùa dai nữa, hắn buông tay, ngồi xuống chỗ lái chính, may mắn là buồng lái cũng không khác mấy loại xe kia, chắc là có thể lái được đi.
“ Vậy bây giờ cô muốn đi đâu? “
“ Đi đâu cũng được, tùy anh “ - Mã Tiếu Tiếu hời hợt đáp.
Đi đâu cũng được là đi đâu? Vấn đề đau não này của phụ nữ đến bây giờ vẫn chưa ai giải thích được, Hàn Vân tất nhiên là không ngoại lệ rồi.
“ Hay anh đưa tôi đến biển Hứa Đông “
“ Xa lắm! “
“ Gần mà, Anh chỉ cần lái có 2 tiếng là đến “ - Mã Tiếu Tiếu năn nỉ.
“ Gần vậy sao cô không tự đi “ - Bĩu môi khinh thường.
“ Tôi không biết đi xe “
“ Cô bao nhiêu tuổi rồi? “
“ 24, làm sao? Cứ nhiều tuổi là phải biết lái xe à? Tôi nói đi thì đi, sao anh cứ phải nói nhiều làm gì “
Mắt Thấy Mã Tiếu Tiếu sắp bốc hỏa, Hàn Vân mới đồng ý, dù sao thì bản thân hắn được đi du lịch xa mà vẫn có lương:
“ Được rồi, đi thì đi, cô thắt dây an toàn vào đi “
“ Dây an toàn thì có gì mà phải đeo, tôi không thắt đấy “
Miệng nói không nhưng Mã Tiếu Tiếu vẫn kéo dây an toàn chéo qua, cài vào móc bên dưới.
Hắn nổ máy, khởi động xe, chiếc Ferrari 488GTB như một con quái thú đi qua đại lộ, hướng cao tốc phía đông gầm rú mà đến.
Có lẽ là bị lây thói quen từ Tạ Thanh Phong, Hàn Vân chạy xe tốc độ quả thật có chút hơi nhanh.
“ Anh chạy từ từ thôi “ - Mã Tiếu Tiếu có chút run sợ.
“ Với tốc độ này mới có thể tới biển trong vòng 2 tiếng “
“ Anh chạy nhanh vậy công an tịch thu bằng ráng chịu nhé “
“ Hừ, trò đùa. Muốn thu bằng cũng phải chọn người có bằng mà thu “ - Hàn Vân hừ lạnh.
“ Cái gì? Anh … không có bằng lái xe? “ - Tiếu Tiếu giật thót mình. Hét lên:
“ Anh không có bằng lái sao còn dám đi “
“ Tôi chỉ cần một lít rượu, không có gì là không dám “ - Đưa ngón trỏ lên lắc lắc.
“ Còn … còn uống rượu? “
Mã Tiếu Tiếu run rẩy, mắt liếc xuống đường liên tục, hy vọng tìm được cách thoát ra. Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn bình thản nói:
“ Bỏ suy nghĩ ấy đi, 120Km/h, nhảy xuống 9 phần 10 là chân tay sẽ gãy hết, nếu không tin cô có thể thử “
“...”
Một mạch chạy băng qua cao tốc, không biết do may mắn hay do vận khí quá tốt, không gặp cảnh sát giao thông lần nào cả, mà có gặp thì Hàn Vân cũng không lo lắng, chắc chắn họ sẽ làm ngơ với một chiếc Ferrari mang biển xanh, nói cũng lạ, chẳng biết nhà họ Mã làm ăn ra sao lại kiếm được biển số xanh, có thể là do quen biết với quan chức cấp cao.
Hạ kính xe xuống, mùi vị của biển cả ngập tràn trong xe, Hàn Vân nhíu mày, có lẽ do ô nhiễm trên trái đất quá nặng nên ngoài mùi vị mặn của muối còn có thêm mùi tanh hôi, hắn nhớ là biển sạch không có mùi tanh tưởi đến vậy. Mã Tiếu Tiếu có vẻ như đã quen thuộc với không khí biển, chỉ hơi nhăn mặt rồi bình thường trở lại, cô gái này còn ôm theo một chiếc balo nhỏ, có vẻ như ý định này được sẵn sàng từ lâu rồi, câu “ hay là “ chỉ nói cho vui thôi.
Chạy xe vào một khu khách sạn cao cấp Mã Tiếu Tiếu chỉ, xách balo chạy thẳng vào trong, cô cầm điện thoại nói gì đó với nhân viên lễ tân.
Thời đại hiện đại hóa, cái gì cũng sử dụng qua di động hết, mua hàng, trả tiền, đặt phòng, đặt tour du lịch, chỉ cần cầm điện thoại click một lúc là xong, hình như là cũng giống như tu chân giả trao đổi thông qua thần niệm.
Chờ đợi lúc lâu mới thấy Mã Tiếu Tiếu xuống, tay lôi theo một cái phao bơi hình cá voi, vẫy tay gọi hắn.
“ Đi, đi ra biển chơi “
Hứa Đông được đánh giá là một trong những bãi biển đẹp nhất Trung Quốc, lượng khách du lịch mỗi ngày không thể đếm nổi, Hàn Vân cũng công nhận, nơi đây cảnh đẹp liên miên, những cô gái mặc đồ bơi gợi cảm, chỉ che đi những chỗ quan trọng, những đôi chân dài miên man nổi bật trước ánh nắng nhàn nhạt, có người còn trải khăn nằm ra tắm nắng, cảnh xuân lộ trước mắt phơi phới. Mã Tiếu Tiếu ôm lấy chiếc phao cá voi nhỏ, tung tăng chạy ra biển đón sóng, vốn cô gái này muốn kéo mình xuống nước cùng nhưng hắn nhanh miệng said “ Đéo “. Đùa, cả bãi biển bé xíu đang có hàng vạn người chen chúc nhau bơi lội, mỗi người chỉ xả ra một chút, tuy sẽ bị từng đợt sóng cuốn đi nhưng mà bản thân vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn tới quán bán nước gần đấy, gọi một cốc nước chanh leo rồi chọn một vị trí đẹp dưới gốc dừa ngồi xuống, tận hưởng từng cảnh xuân sắc đập vào mắt.