Công việc buổi chiều không nhiều lắm, Hàn Vân chủ yếu bưng bê chồng tài liệu di chuyển đến phòng khác giúp mọi người, phần đa thời gian là được rảnh rỗi, hắn ngồi lại chỗ nghe mọi người tán chuyện. Dưới chân bỗng có thứ gì đó chạm vào nhẹ nhàng, Hàn Vân cúi xuống xem xét … là một bàn chân nhỏ xinh đã cởi giày, còn đi chiếc tất đen có đính icon dễ thương, Sở Hạ ngồi đối diện với Hoàng Yên, vậy chủ nhân của bàn chân này chắc chắn là Lý San San rồi, cô gái này không biết là vô ý hay cố tình mà lại đặt chân đúng nơi như vậy.
“ Lạch cạch “ - Lỡ tay làm rơi thỏi son, Hoàng Yên cúi xuống nhặt, nhận ra dị trạng bên dưới.
Lũ trẻ thời nay thật phóng túng như vậy? Mới hồi sáng chưa quen biết gì mà giờ lại âm thầm có cử chỉ thân mật. Cô đưa chân qua đá Hàn Vân một cái, rồi cảm thấy chưa đủ, đưa tay cởi chiếc giày cao gót cũng đặt một chân lên đùi hắn. Hàn Vân bất lực, từ bao giờ hắn lại trở thành đồ vật gác chân vậy?. Có điều cả ba không biết, bên trong phòng thư ký, một cảnh này đã được thu hết vào mắt của Lâm Tiêu Du.
“ Nam nhân hoa tâm thật đáng hận “
……
Cả buổi chiều Dương Lưu tới phòng giám đốc Diệp 3 lần, cứ hễ rảnh là hắn lại tới, bị Diệp Tuyết Linh bơ, mỗi lần đến không quá 5 phút lại phải đi, có lẽ phải cho tên này nhập viện một hai lần thôi, Hàn Vân âm thầm suy nghĩ.
Tan ca, tất cả mọi người cùng về, chỉ có Lý Quang Lôi là phải ở lại soạn thảo một chút văn bản gì đó, hình như phải tăng ca, Vi Sửu ngỏ lời muốn rủ cả phòng đi uống một hôm, Hoàng Yên, Vương Tài đồng ý cái rụp, Lý San San phân vân không đưa nổi ra ý kiến, chỉ có Sở Hạ khó tính không muốn đi, Hàn Vân thì không đi nổi, cứ vậy cuộc hẹn mới lên lịch đã tàn, ai về nhà nấy.
“ Ngày hôm nay thế nào? “
Ngồi trong xe, Diệp Tuyết Linh hỏi, ý là công việc ra sao đây mà.
“ Cũng không có gì quá khó khăn, mọi người giúp đỡ anh rất nhiệt tình “
“ Có gì không hiểu hay khó khăn việc gì thì cứ tìm Tiêu Du, cô ấy sẽ chỉ anh “
“ Anh biết rồi “
Diệp Tuyết Linh không hỏi thêm gì, chỉ âm thầm gật đầu, từ lúc lên cấp 3 đến nay, câu chuyện của hai người hiếm khi nói được nhiều hơn vài câu, đa phần là những lời không thể nói ra, âm thầm tự nuốt xuống bụng.
Về đến nhà Lâm Hoa đang chuẩn bị bữa tối, hai người lên phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi xuống, quây quần ngồi lại ăn tối cùng nhau, Lâm Hoa tò mò hỏi xem ngày đi làm đầu tiên của Hàn Vân có gì đặc sắc, hắn kể lại một số chuyện linh tinh ở công ty cho bà nghe, Tuyết Linh vẫn một mực im lặng, nghe hai người nói.
Linh khí quá ít, tu luyện bấy lâu cũng chẳng ăn thua gì, Lệ Ngọc cũng chỉ là may mắn mà có được, dù là ở tu chân giới cũng là thứ khó có thể tìm được. Hàn Vân quyết định tu luyện một công pháp Tu Hồn gọi là Nhiếp Hồn Thuật. Hồn Tu hay được gọi là Luyện Thần, nó cũng giống như là Tu Thân, Thể Tu, Hồn Tu tu luyện về Linh hồn, lượng linh hồn lực sẽ cao hơn người bình thường, theo đó là những chiêu thức có thể tấn công trực tiếp vào linh hồn người khác, nhẹ thì đau đầu choáng váng, nặng thì hóa điên dại, cũng có thể trực tiếp tử vong, chỉ cần người Tu Hồn đủ mạnh.
“ A Tường, mọi chuyện còn lại đều nhờ vào anh “
Dập điện thoại, Trần Hiểu Mộng ngồi xuống sofa vẻ mặt mệt mỏi, Mộng Hoa Bang trong hắc đạo không phải là nhỏ nhoi gì, ngày trước cha xây dựng được thế lực này tổn hao vô số tâm huyết cho đến khi bị ám sát nằm xuống, cô nhờ có người thân chống lưng tiếp tục lên làm đại tỷ thay cha được một thời gian ngắn, tuy chưa xuống dốc chút nào nhưng cả bang phái hiện tại đã chia 5 xẻ 7, cha cô để lại di thư không muốn cô liên quan đến hắc đạo, dù sao cũng là con gái, tất cả tài sản hợp pháp đều về tay cô. Mới lúc trước còn hào hứng tiếp nhận vị trí của cha, trong tiểu thuyết đều miêu tả các đại tỷ rất uy phong không phải sao?, lâu rồi mới nhận ra mặt tối thực chất của Hắc đạo. Buôn bán chất cấm, buôn lậu vũ khí, tuồn hàng không nguồn gốc vào chợ đen, chỉ cần có lợi nhuận thì đến người cũng có thể buôn được, còn phải sống chết tranh giành địa bàn làm ăn. Từ khi gia nhập hắc đạo, không có ngày nào là cô được ngủ yên giấc cả, ăn bữa trước có thể không còn bữa sau để ăn, đi ngủ cũng có thể là một giấc cuối cùng, sẽ không tỉnh lại nữa, cũng có thể một ngày cô biến mất không vết tích, có người thông báo với hàng xóm là cô đi một nơi xa để làm ăn, không ai biết là nơi đâu.
Là một ngày bận rộn nhưng Trần Tiểu Mộng lại tẩy trắng thành công, cô đưa vị trí ra cho các đường chủ tự bầu cử, tranh đấu lẫn nhau, tất cả tài sản không thể đưa ra ánh sáng được cô chia đều cho mỗi người, nói hắc đạo dễ vào không dễ ra, thực chất là vào rồi nhưng tài sản không đem ra được, không có thứ gì sử dụng được chân chính cả, đến cả tiền kiếm ra cũng phải nghĩ cách rửa sạch. Ngày mai, cô muốn sống một cuộc sống bình thường, làm chủ một nhà hàng nhỏ tại Bắc Kinh, nhà hàng này là một phần tài sản trắng của cha để lại.
Bỗng nhiên trên tầng có tiếc động, rất nhỏ nhưng trong đầu Trần Hiểu Mộng giống như tiếng sấm, một cảm giác sợ hãi lan tràn lên đại não, là tiếng bước chân, trong nhà này chỉ có một mình cô ở, không có người thứ hai, nửa đêm đột nhập vào nhà, chủ nhân tiếng động này không phải đến để chào hỏi cô là điều chắc chắn.
Đưa tay rút dưới lớp đệm sofa ra một khẩu Desert Eagle, cô núp vào một góc thiếu ánh sáng trong phòng khách. Từng bước chân chậm rãi vang lên làm cô sợ hãi, người đến không chỉ một.
Đưa súng ngắm vào nơi cầu thang, một bước, chỉ cần người đến một bước chân thì Trần Hiểu Mộng có thể sẽ hạ được một tên.
“ Cộc cộc “ - Từng bước xuống dưới cầu thang, một người áo đen trùm kín rơi vào tầm ngắm
“ Bụp “ - bóp cò không do dự, súng đã lắp giảm thanh nhưng trong không gian tĩnh lặng vẫn rõ ràng.
Trong nháy mắt, người kia nằm xuống nhưng không hề hấn gì, kệ cho thân thể lăn xuống cầu thang, tay hắn ném ra một chiếc phi đao chuẩn xác về phía âm thanh súng lục phát ra, “ Phập “ một tiếng may mắn Trần Hiểu Mộng đã núp qua một bên, chiếc phi đao chỉ sượt qua mái tóc cô, cắm lên tường, mùi vị tử vong làm cô run rẩy, đây là thể loại gì? Phi đao xa đến 20 mét nhưng vẫn cực chuẩn, lực lượng có thể cắm sâu vào trong bức tường sau lưng cô. Trần Hiểu Mộng bị phát hiện vị trí, cô lấy hết dũng khí chạy qua chiếc cửa sổ bên cạnh, lấy đà nhảy qua, tay ôm lấy vị trí yếu hại như đầu, ngực.
“ Choang “ - Tấm kính chắn cửa sổ vỡ toang, cô thành công thoát ra khỏi nhà.
Bên ngoài, một bóng đen cầm đao như chờ sẵn vung tay lên, muốn chém thẳng vào Trần Hiểu Mộng, cô chỉ có thể lăn trên mặt đất tránh thoát, vô số mảnh kính vỡ đâm vào người, chịu đau đớn đưa súng lên bóp cò liền 3 phát, lại bị cảnh tượng trước mặt làm ngây dại, người phía trước giống như đoán được quỹ tích của viên đạn, hắn đã nghiêng người tránh đi trước khi mình kịp bóp cò. Người kia đến trước mặt, tay cầm đao đưa lên, Trần Hiểu Mộng nhắm mắt lại, tuyệt vọng, cô không ngờ bản thân chỉ muốn tẩy trắng, muốn thoát ly khỏi giang hồ thôi, lại có ít nhất 3 cao thủ tìm đến nhà ám sát, chẳng lẽ cô chọc phải đại nhân vật nào ư?
“ Keng Bốp Rầm “ Một loạt động tĩnh xảy ra.
“ Không sao chứ “ - âm thanh quen thuộc vang lên. Trần Hiểu Mộng mở mắt, một bóng hình cao gầy đứng trước mặt, đưa tay ra đỡ lấy cô.
Hàn Vân đang nhập định bất chợt mở mắt, bên nhà của cô gái Trần Hiểu Mộng có tiếng súng vang lên, tuy rất xa nhưng đối với người như hắn thì sao có thể bỏ qua được, đưa tay mở cửa sổ, đạp chân nhảy qua, tốc độ như đạn bắn. Đối với tu vi của hắn bây giờ, một bước nhảy tốc độ cao có thể xa đến cả trăm mét, rơi xuống trước nơi cửa kính vỡ tràn lan. Không nói hai lời đánh ra một đạo Phong Nhận ( Đao Gió) làm đao của người áo đen lệch đi, sau đó thu tay thành quyền, một đạo cách không quyền đấm thẳng vào thân người kia làm hắn bay ra rơi xuống đất.
“ Hàn … Hàn Vân? “
“ Ừ “
Trần Hiểu Mộng run rẩy đứng dậy, có lẽ vẫn còn sợ hãi.
“ Ngũ Hổ Tướng tập hợp “ - Tên áo đen cầm đao bò dậy hét lớn.
Trong nháy mắt từ trong ngoài xuất hiện thêm 4 người, 3 nam 1 nữ, người phụ nữ này lại chính là người mà hắn đã từng đụng độ tại khu bỏ hoang lúc trước.
“ Ngươi là ai? Sao dám cản trở công việc của chúng ta “ - Một tên thấp bé gằn giọng.
“ Không cản trở gì, chỉ là không hiểu công việc của các vị là gì? “ - Hàn Vân đứng ra đối chấp.
“ Tất nhiên là giết cô ta “ - Tên kia chỉ tay thẳng vào mặt Hiểu Mộng.
“ Cô ấy có đắc tội gì với các ngươi? “
“ Không có đắc tội chúng ta, nhưng có người bỏ tiền ra muốn lấy mạng cô ta “ - Một tên khác ôn hòa hơn nói.
“ Vậy ngươi có thể cho cô ấy biết là ai không? tránh việc phải nhận cái chết không minh bạch “
“ Việc này tất nhiên là không thể rồi. Ngũ Hổ Tướng chúng ta chuyên nhận ám sát nhân vật lớn, chỉ cần có đủ tiền thì dù là ai cũng phải chết “ - Tiện tay đưa danh thiếp cho Hàn Vân, tên kia nói tiếp:
“ Đây là danh thiếp của chúng ta, nếu ngươi cần ám sát ai thì gọi một cuộc, chúng ta sẽ không làm ngươi thất vọng, thân phận ngươi sẽ được giữ kín, à, lần đầu còn được giảm giá 30% “
“ … “
Tên này còn tranh thủ quảng cáo, có lẽ là thành viên Marketing ở trong đội ngũ. Lời vừa nói xong, 2 bên trở lại bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“ Hiểu Mộng, cô lui ra sau một chút “
Hàn Vân phân phó, trên người hắn bộc lên khí thế khủng khiếp. Đám người đối diện cảm nhận cũng biết người này khó chơi, tên đứng giữa hét lên:
“ Ngũ Hổ Trận, xông lên giết hắn “
4 người còn lại vào vị trí chiến đấu, kiếm dài, đao, súng chuẩn bị sẵn sàng.
“ Khoan đã “ - Người phụ nữ duy nhất trong 5 người mở miệng.
“ Ngươi nói cô ta tên gì? “
“ Hiểu Mộng “ - Hàn Vân nghi hoặc, nhắc lại.
“...” tạm thời ngừng chiến đấu, Ngũ hổ tướng chụm đầu lại xì xào bàn bạc, sau một hồi lâu, tên thủ lĩnh như muốn xác nhận, quay ra hỏi:
“ Ngươi nói thật chứ? “
“ Ta nói đùa ngươi làm gì? “
Nghe lời này, tên thủ lĩnh kia vẻ mặt không cam lòng, cắn răng ra lệnh:
“ Ngũ Hổ Tướng rút lui, ám sát nhầm người rồi “
“...”
Đến nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt chỉ còn một người ở lại, là người thanh niên Marketing, hắn bước ra hỏi:
“ Trần Hiểu Mộng, 3 ngày trước cô đặt trên mạng một thứ đồ chơi đúng không? “
“ Ân “ - Hiểu Mộng còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn cầm ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay cô, cười cười như muốn làm hòa:
“ Hàng của cô đây, phí ship coi như là xin lỗi vụ việc vừa rồi, cô yên tâm, cây gậy này có nhiều chức năng mới, độ rung có thể điều chỉnh được, đảm bảo rất thoải mái, một khi đã có nó thì không cần đến người yêu “
“ Có gì mong cô thứ lỗi cho, đừng đánh giá tôi điểm thấp a “
“ … “ Trần Hiểu Mộng ngây người nhìn tên cuối cùng rời đi, tay run run không cẩn thận làm rơi chiếc hộp, Hàn Vân có ý tốt bắt lấy, đưa trả lại. Mắt thấy trên người cô toàn là vết thương do mảnh kính vỡ, hắn dìu cô vào nhà, tìm được một chút bông băng, thuốc khử trùng tại hộp cứu thương, sơ cứu cho cô, miệng còn nói:
“ Cô yên tâm, tôi thề sẽ giữ kín chuyện này, chắc chắn không có người thứ tư biết “
“ Còn nữa, nếu dùng cảm thấy chưa thỏa mãn thì có thể gọi cho tôi, tôi không ngại mỗi đêm chạy qua một lần đâu “
“...”
Trần Hiểu Mộng mặt đỏ đến tận mang tai, cảm giác đau đớn bị bỏ qua một bên, trên cuộc đời chưa phải chịu sự mất mặt nào lớn hơn như vậy cả, cô há miệng ra thật lớn, mang theo tất cả uất ức ngoạm vào vai Hàn Vân
“ A a a … “