Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 9: Chương 9: Lãng Tử




Vệ sinh cá nhân xong, tới tủ quần áo chọn đồ mặc đi làm, nhìn bộ đồ tây đẹp đẽ được chuẩn bị sẵn trong tay, Hàn Vân không do dự chọn ngay một bộ áo quần khác. Bộ đồ tây này là Diệp tiểu thư đặc cách chọn may cho hắn nhân ngày đi làm đầu, Hàn Vân tuy không muốn phụ lòng tốt của cô nhưng ăn mặc xa hoa như vậy tự mình cảm thấy không quen, hắn đành chọn bộ bình thường một chút, thoải mái cho bản thân là thượng sách a.

“ Tiểu Vân, mau xuống ăn sáng đi kẻo muộn “

Tiếng Lâm Hoa vọng vang từ dưới lầu lên, hắn nhanh chóng chỉnh sửa chút ít, sau đó đi đôi giày vải ra khỏi phòng.

“ Tạ Thanh Phong có lẽ hôm qua không ở lại, hồi sáng ta thấy cửa phòng mở, trong phòng đồ dùng vẫn còn nguyên vẹn “

Nghe Lâm Hoa nói, Diệp Tuyết Linh nghi ngờ, tối qua hơn 1h hai người này mới về đến nhà, Tạ Thanh Phong không ở lại vậy hắn đi đâu?

“ Đúng a dì Hoa, Tạ Thanh Phong nói hôm nay cần đến trường sớm, trường hắn ở khá xa nên phải đi qua đêm cho kịp “ - Hàn Vân đính chính lời của Lâm Hoa.

Theo bản năng Diệp Tuyết Linh nhìn lên. Áo phông trắng, quần jean, áo sơ mi khoác ngoài, dưới chân là đôi giày Converse cổ cao thịnh hành đang được giới trẻ ưa chuộng. Đặc biệt là mái tóc rối hôm nay đã được chải chuốt gọn gàng, Diệp Tuyết Linh nghi hoặc liếc lại Hàn Vân thêm một cái, hình tượng hắn hôm nay trái ngược hoàn toàn so với bình thường, mọi cử chỉ điềm tĩnh, thân mặc bộ đồ thoải mái khiến cô không khỏi liên tưởng hắn với phong cách lãng tử.

Diệp Tuyết Linh nhìn một hồi lâu, nhìn đến Hàn Vân có chút sợ hãi cô mới nhận ra bản thân thất thố, cúi gằm mặt xuống bàn ăn tự thấy xấu hổ. Cô hơi bất ngờ đôi chút, Hàn Vân không phải chưa từng ăn mặc chỉnh chu, hồi chụp ảnh cưới hắn cũng đã được mặc lễ phục, nhưng căn bản là không khá hơn chút nào, khuôn mặt ngu ngốc của hắn lúc đó cô vẫn nhớ như in, ảnh cưới còn được đặt trên đầu giường phía sau tấm rèm mỏng, nhiều lúc rảnh rỗi cô lại lấy ảnh ra lau bụi tiện thể nhìn ngắm lại.

Mắt thấy Diệp Tuyết Linh biểu cảm dễ thương như vậy Hàn Vân cũng ngây người theo, cái này là băng tan a? Chẳng lẽ bắc cực nóng lên rồi?

“ Hai đứa tính nhìn nhau đến hồi nào? Ngồi xuống ăn sáng kẻo trễ giờ làm “

Lên tiếng nhắc nhở đưa đôi vợ chồng trẻ về hiện thực, Lâm Hoa cảm giác buồn cười, cuối cùng chúng nó cũng bình thường đôi chút rồi, không còn chiến tranh lạnh, mong ước bế cháu của Diệp Lăng hi vọng là có thể thành hiện thực.



“ Đây là thẻ nhân viên của anh, đeo lên cổ đi, đừng có làm mất “

“ Anh chịu khó đứng tại đây chờ Tiêu Du một chút, cô ấy sẽ đưa anh đến nơi làm việc “

“ Em đi trước, anh nhớ đừng có quậy phá gì hết “

Lái xe rời đi để lại Hàn Vân thành thật đứng bên lề đường, Diệp Tuyết Linh không phải sợ mất mặt gì, cô chỉ lo cho Hàn Vân không chịu nổi tai tiếng, một người chồng đi làm nhân viên tại công ty của vợ mình, lại còn đi cửa sau, nếu dính tới lời đồn này thì sao có thể yên ổn mà làm việc.

5 Phút - Hàn Vân hứng thú nhìn toàn cảnh thành phố, từng kiến trúc cao tầng san sát nối đuôi nhau, người qua đường vội vã đến nơi làm việc.

10 Phút - Vài cô gái đi ngang qua, vô ý liếc nhìn đến vài lần. Ngoại hình hắn không phải là loại thiên địa kinh ngạc hay đặc biệt xuất chúng gì, chỉ được tính là ưu tú, nhưng khuôn mặt hắn góc cạnh trưởng thành, kèm theo là ánh mắt nhẹ nhàng điềm tĩnh thì lực sát thương đối với phụ nữ từng trải tăng lên theo cấp số nhân.

15 Phút trôi qua, có bàn tay kéo nhẹ vạt áo hắn.

“ Anh … anh có phải là …” - Hàn Vân xoay người lại, Lâm Tiêu Du mà hắn chờ lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

“ Chào thư ký Lâm, là tôi Hàn Vân “ - hắn nở một nụ cười.

“ n, xin lỗi anh, tôi bị kẹt xe nên tới trễ “ Lâm Tiêu Du trong lòng đại loạn, con cóc ghẻ kia chỉ là mặc thêm chút đồ thôi mà, sao bộ dáng lại như thế này? Rõ ràng hôm trước còn một bộ ăn mày chết đói... là Tuyết Linh cố tình giấu cô? Cho cô một pha xấu mặt chơi ư?.

“ Có thể đi chưa a? “ - Hàn Vân vẫn mang nét cười, nhưng khuôn mặt hắn nhăn đi khá nhiều.

“ Có … có thể, để tôi dẫn đường cho anh “ - Lâm Tiêu Du buông vạt áo ra, chạy đi trước vài bước, không dám nhìn quay lại.

Đi bộ tầm 200m, Hàn Vân được Lâm Tiêu Du đưa đến trước một tòa nhà cao tầng, phía trên có hai chữ lớn “ Dương La “, cô vừa đi vừa giới thiệu cho hắn vị trí từng địa điểm như nhà ăn, máy bán hàng, nhà vệ sinh, … không quên cảnh báo với hắn những nơi trọng tâm, cấm nhân viên bén mảng tới.

“ Văn phòng của cậu nằm ở tầng 15 phòng số 3, tôi cũng ở đây, ừm, tất nhiên Tuyết Linh cũng vậy “

Lâm Tiêu Du mở cửa phòng, giới thiệu với Hàn Vân

“ Đây là chú Lý Quang Lôi, trưởng phòng của cậu “

Lý Quang Lôi là một người đàn ông tuổi tầm 40, khuôn mặt phúc hậu, nhìn bề ngoài dễ sinh hảo cảm.

“ Chú Lý, đây là Hàn Vân, người mới đến, chú giới thiệu anh ta với mọi người nhé “

“ Cháu chào chú Lý “

Nhìn bộ dáng có vẻ dễ bảo của Hàn Vân, Lý Quang Lôi như thấy bóng dáng bản thân thời còn trẻ của mình trong đấy, âm thầm gật đầu, lũ trẻ thời nay phóng khoáng, ít có ai ngoan ngoãn được như vậy.

“ Tất Cả mọi người tập hợp “

Nghe thấy tiếng Lý Quang Lôi, vài người lục đục chạy tới giữa phòng.

“ Đây là nhân viên mới của phòng chúng ta từ hôm nay “ - LQL đẩy Hàn Vân ra trước.

“ Chào mọi người, tôi tên là Hàn Vân, mong mọi người sẽ chiếu cố “ - Hàn Vân tự giới thiệu.

Văn phòng này tính cả hắn cùng Lý trưởng phòng chỉ có 7 người, 2 nam 3 nữ kia lần lượt giới thiệu bản thân:

Vương Tài, 26 tuổi, tính cách cởi mở, miệng lúc nào cũng mang nụ cười vui vẻ.

Vi Sửu, 29 tuổi, tính cách hào sảng, lúc giới thiệu còn muốn rủ mọi người đi nhậu.

Lý San San, 23 tuổi, tính cách có chút rụt rè, là cháu gái của Lý Quang Lôi.

Hoàng Yên, 26 tuổi, tính cách phóng khoáng, dễ gần, giới thiệu cũng không quên nháy mắt một cái với hắn.

Sở Hạ, 27 tuổi, tính cách có chút cao ngạo, khó tính, có lẽ đây là lý do cô ta chưa có chồng.

Xong xuôi, Hàn Vân đến nhận chỗ làm việc, chỗ ngồi của hắn có chút xa, ở tận trong góc cuối phòng, ngay kế bên Hoàng Yên.

“ Hàn Vân tiểu đệ, đệ có người yêu chưa? “ - đối với soái ca, Hoàng Yên hỏi han tận tình.

“ n, Đệ có một cô vợ dưới quê, mới cưới năm ngoái “ - hắn mỉm cười

“ Thật sao? Lũ trẻ bây giờ thật là … “

“ Haha, đâu ai như mấy bà cô ế các người “ - Vương Tài từ tận ngoài đầu dãy nói vọng vào.

“ Hừ, vậy mà có người thèm không được “ - Hoàng Yên không chút yếu thế đáp lại.

Hàn Vân im lặng nghe hai người đấu khẩu, kéo ghế ngồi xuống rồi tiện tay kéo ngăn kéo bên hộc bàn ra.

“ n, đây là …? “ - cầm lấy một gói gì đó đưa lên, bên trong có 2 vật hình vuông, lớn nhỏ khác nhau, trông rất lạ.

“ Là Băng Vệ Sinh cùng một chiếc Bao Cao Su “ - Hoàng Yên nhiều chuyện ngó qua, cười sặc sụa.

Nghe lời này, ánh mắt mọi người từ khắp nơi đổ dồn về, đối diện hắn là 2 cô gái còn lại cũng đứng lên nhìn qua vách ngăn, Lý San San che miệng cười. Vừa rồi còn to toe là trai có vợ, lúc này lại không biết thứ cầm trong tay mình, chẳng khác gì tự thú nhận lời trước là nói dối cả.

Hàn Vân gãi gãi mũi, có vợ không nhất thiết là phải biết thứ này a, nghe thì tất nhiên là có nghe qua rồi, chỉ là chưa tận mắt thấy lần nào, Hoàng Yên còn xung phong cầm lấy BCS muốn dạy hắn cách dùng, tất nhiên là phải từ chối trong xấu hổ rồi …

Hàn Vân cả buổi sáng loay hoay mục này, mục kia, mới vào làm phần đa chỉ là học việc, có nhiều thứ hắn không biết phải làm thế nào, may mắn là có Hoàng Yên dại trai hướng dẫn, giải đáp hết thắc mắc, dần dần có chút thuận lợi. Đến đúng 11h30 chuông báo nghỉ ngơi reo lên, nghe Lý trưởng phòng thì đến giờ ăn trưa rồi, đến 1h tất cả phải có mặt tại văn phòng tiếp tục làm việc.

Theo lời Lâm Tiêu du, Canteen của công ty này ở tầng 3, tức là phải lăn xuống dưới 12 tầng, tốc độ thang máy quá chậm, Hàn Vân lựa chọn muốn đi cầu thang bộ nhưng bị Hoàng Yên bác bỏ, kéo hắn vào trong thang máy, theo cô thì đi cầu thang bộ là loại rảnh hơi, muốn bỏ sức dư thừa vào công việc chạy bộ.

Chọn một vị trí đẹp ngồi xuống, chỗ này có thể vừa ăn vừa nhìn ra ngoài ngắm cảnh, vốn Hoàng Yên gọi hắn đi ăn cùng giờ đây lại đang ngồi cùng vài người quen, chỉ có hắn và một vài người là ngồi cô đơn một mình.

“ Hàn Vân, em ngồi đây được không? “ - Lý San San đặt khay thức ăn xuống, rụt rè hỏi.

“ Chị ngồi đi “ - Hàn Vân gật gật đầu, cô nàng này lớn hơn hắn 1 tuổi, lúc trước ở trong phòng là nhỏ tuổi nhất, bây giờ đã bị hắn soán ngôi, không hiểu sao lại gọi hắn là anh. Lý San San cao tầm 1m6, ngoại hình xinh đẹp, dễ thương như một cô bé, tính cách hơi rụt rè, lo sợ với người lạ, có lẽ là không có ai quen ngồi cùng nên mới tới bàn hắn.

“ Chị Lý làm ở đây đã lâu chưa? “

“ Em làm được gần một năm rồi, không được tính là lâu “ - đỏ mặt chút rồi nói thêm:

“ Anh gọi em một tiếng San San là được rồi “

“ A “ - Hàn Vân gật gật đầu, xưng hô đổi chút cũng không sao, tính ra tuổi thật của hắn không biết hơn cô gái này biết bao nhiêu lần.

Một người rụt rè không biết nói gì, người kia thì ít nói, đây chính là một cái tổ hợp im lặng. Hàn Vân chỉ cúi đầu ăn, Lý San San kế bên nhiều lúc muốn nói gì đó, phân vân đôi chút lại nuốt lời trở lại. Cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía này từ bên trái, hắn quay đầu liếc qua, là Diệp Tuyết Linh, có cả Lâm Tiêu Du đi cùng, công việc của cấp cao bình thường không ít, xuống nhà ăn chậm hơn là phải rồi, hắn lại cảm giác có gì không đúng, sắc mặt Diệp Tuyết Linh có vẻ không vui cho lắm, Hàn Vân bất giác nhích nhích người qua, tạo khoảng cách với Lý San San.

Cau mày lại, mới đi làm một buổi sáng đã có người theo rồi, còn ngồi ăn tình cảm như vậy, Diệp Tuyết Linh sắc mặt vốn không được tốt cho lắm, hiện tại càng làm cho người ta sợ hãi, Lâm Tiêu Du kế bên cảm nhận được bất thường, cô im lặng. Bỏ lại Dương Lưu phía sau còn chưa biết gì, hai người tìm một bàn sạch sẽ, trống trải ngồi xuống, Dương Lưu như con đỉa mặt dày bám theo, tên này vẫn luyên thuyên miệng không dứt làm Lâm Tiêu Du có cảm giác đau đầu, hiện tại cô mới nhận ra tên này hóa ra chỉ được cái mã bên ngoài là tốt, bên trong tính cách thối nát, khoe khoang tự đại, loại này trong tiểu thuyết có lẽ không sống nổi 3 chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.