Trong một không gian hư ảo, có một bóng người đơn độc đang bị vây bởi vô số người, những kẻ đang có mặt tại đây, không ai không muốn lấy mạng hắn, đến cả thân nhân của hắn cũng bày ra bộ mặt giống vậy, mà sau tất cả điều đang diễn ra trước mắt, người này khẽ thở dài
“ Đúng là ác nhân giả ác báo mà … “
“Hộc hộc hộc”
Hàn Vân bất chợt tỉnh giấc, hắn nhìn lên trần nhà miên man, “ đây là đâu? “. Hàn Vân ngồi bật dậy, trong lòng còn đang hỗn loạn, bất chợt trên cổ hắn có cảm giác đau đớn, cùng với đó là một loạt ký ức hỗn loạn tràn về trong não bộ.
Hàn Vân, 22 tuổi, gia cảnh bình thường,…
Sắp xếp lại dòng ký ức hỗn loạn này, không hiểu sao Hàn Vân có cảm giác giống như những thứ này mình từng trải qua, hắn giật nảy mình.
“Không đúng, đây không phải là đoạt xá”
Đúng vậy, đoạt xá có thể có ký ức của người khác nhưng sẽ không thể nào có hoàn chỉnh được, thứ hai nữa là cảm giác của bản thân cho hắn biết chính hắn từng trải qua tất cả việc này. Không phải đoạt xá vậy thì là gì? Hắn lại nghĩ tới một loại khả năng khác, đó là hắn đã chết, sau đó được sống một kiếp khác, đến bây giờ thì hắn mới nhớ lại ký ức của kiếp trước, nguyên do ký ức kiếp trước và kiếp này chênh lệch quá nhiều nên hắn mới tưởng mình đoạt xá như vừa rồi, cảm nhận được lực lượng linh hồn yếu ớt của mình thì hắn càng tin tưởng về khả năng này.
Không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra, theo Hàn Vân hắn, nếu còn người ngã xuống thì linh hồn sẽ đi theo một phương thức đặc thù mà xóa tất cả trí nhớ rồi sau đó tiến nhập vào vòng Luân Hồi vô hạn trải qua những kiếp khác, ở kiếp trước, không chỉ hắn mà có rất nhiều người cũng đã tự mình tìm hiểu. Thế nhưng, bây giờ hắn lại thức tỉnh, tìm lại được ký ức của kiếp trước, vậy chuyện gì đã xảy ra? Gác lại chuyện thức tỉnh sang một bên, hắn dung nhập lại chút ký ức mỏng manh của kiếp này.
Kiếp này hắn là trẻ mồ côi, một vụ tai nạn hồi hắn còn rất nhỏ đã mang hai người thân duy nhất là cha mẹ hắn đi mất, chỉ còn hắn bị thương nặng được mang đi cấp cứu kịp thời nên thoát chết, sau đó được người bạn thân của cha hắn nhận nuôi. Người này tên Diệp Lương, hồi trẻ cùng với cha hắn còn là tri kỷ của nhau, tuy hai người gia cảnh khác biệt nhưng cùng chí hướng về việc gì đó, lúc sinh ra Hàn Vân, Diệp Lương còn hứa hẹn với cha mẹ Hàn Vân là sẽ đính hôn hắn với đứa con gái lớn hơn Hàn Vân 1 tuổi của mình, chờ cả hai đủ lớn rồi nói chuyện cưới hỏi. Hàn Vân từ nhỏ đã thật là chất phác, nghe lời người lớn, ai ai cũng khen hắn là ngoan ngoãn. Nhưng mà cho đến khi lớn hắn vẫn một bộ dạng như vậy, mọi người đành phải đổi từ thật thà trở thành ngốc nghếch.
“ Cộc cộc cộc …”
Tiếng bước chân vang lên mang hắn ra khỏi suy nghĩ.
“ Cạch “
Sau tiếng mở của một người phụ nữ bước vào, mắt phượng, mày liễu, mặt ngọc không mang theo cảm xúc, cảm giác Hàn Vân nhìn nàng tựa như Băng Hàn Tiên Tử vậy, xinh đẹp, cao ngạo tựa như tiên nữ giáng trần, ánh mắt lạnh lùng khiến người đối diện nàng cảm thấy rét lạnh tới tận tâm can, trên tay nàng còn cầm theo một bát cháo tiện tay đặt lên chiếc bàn gần đầu giường nơi hắn đang nằm.
“ Tỉnh rồi? “
“ Ân “
“ Vẫn đau? “
“ Có đôi chút nhưng đỡ nhiều rồi, ít nhất có thể tự ăn uống được “
Hàn Vân nở một nụ cười được hắn tự cho là rất thân thiện trả lời.
Người phụ nữ muốn giúp nhưng thấy Hàn Vân cười cười tỏ vẻ không sao thì cũng không cố để ý thêm đến hắn nữa, nàng quay người bước ra khỏi phòng, hôm nay còn bận rất nhiều việc.
Người phụ nữ này tên Diệp Tuyết Linh, là vợ của hắn trên danh nghĩa, cũng là đứa con mà Diệp Lăng hứa hôn với cha mẹ hắn. Cô nàng này từ nhỏ đã khó gần, càng lớn thì càng lạnh lùng với những người xung quanh, hắn đoán là bởi vì cái hôn ước vớ vẩn của hai ông bố khiến nàng bị quản thúc, dần rà hình thành cái tính cách đáng sợ như vậy. Ngẫm lại thì cũng phải thôi, mới sinh ra đã được định phải gắn bó với tên vừa nghèo vừa ngốc như hắn cả đời, ai mà chẳng vậy, không điên khùng là may mắn rồi.
Hàn Vân nhìn nhìn bát cháo bên cạnh lại cảm giác buồn cười, hắn đang là bệnh nhân đấy, không chăm sóc tốt hắn lại còn khó chịu cái gì a? Lý do vì ai mà hắn phải bó cổ thế này?
Hai người cưới nhau tuy không lâu nhưng cũng được gần hai năm rồi, đừng nói là cái gì xa xăm, ngay cả nói với nhau mỗi ngày cũng không quá vài ba câu, nhớ lại trước kia mỗi lần hắn muốn thân mật chút thì bị Diệp Tuyết Linh đánh cho nhập viện, hôm trước thấy nàng trượt chân suýt ngã cầu thang Hàn Vân có ý tốt đến đỡ, ai ngờ do tay hắn đặt không đúng vị trí nên bị nàng này đạp một cái lăn thẳng xuống, bị chấn thương vùng cổ, tính ra vẫn là ngã cầu thang nhưng thay nàng thành hắn mà thôi, Hàn Vân thở dài thườn thượt.
Sau khi ăn xong hắn di chuyển từ từ xuống nhà. Căn nhà hắn đang ở là quà mà vị nhạc phụ (1) Diệp Lăng tặng nhân ngày Hàn Vân cùng Diệp Tuyết Linh thành hôn, nhà có hai tầng, chia ra làm nhiều phòng, nói rộng thì cũng khá rộng, có thể gọi là biệt thự, căn nhà này nằm tại một vùng ngoại ô của Bắc Kinh - Trung Quốc, nghe nói người đến mua nhà tại đây đều là người có tiền cả. Bình thường ngoài hai vợ chồng trẻ còn có thêm một người giúp việc, nhưng hai hôm trước nhà người này có việc xin nghỉ, tạm thời việc nhà chia ra vài hôm, mai người giúp việc lại đến.
Nhạc phụ: Bố vợ
Hàn Vân đi chậm chạp xuống nhà, nhìn thấy trước cổng nhà có một chiếc BMW i8 màu trắng đang đỗ, đứng bên cạnh là một người đàn ông độ tuổi gần 30, cao tầm 1m8, điển trai, chân đi giày da người mặc đồ tây, đang đứng đợi. Người đàn ông này toát lên vẻ thành thục, miệng luôn nở một nụ cười tự tin, là hình ảnh mẫu người nổi tiếng. Hàn Vân nhìn lại bản thân mình, so với người ta thì đúng là ăn mày của xã hội.
“ Cộp cộp cộp …”
Tiếng người đi xuống cầu thang, không ai khác là cô vợ Diệp Tuyết Linh của hắn thân mang một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm ôm sát tôn lên màu da trắng ngần cùng với dáng người đẹp đẽ của mình, mái tóc dài qua vai, chiếc eo mảnh khảnh và đôi chân dài mang giày cao gót màu đen. Diệp Tuyết Linh giờ đây không thua kém một tinh minh nào, cho dù khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như trước thì cũng làm tăng thêm vẻ dụ hoặc của cô.
Tên đàn ông trước mặt mở to mắt nhìn Diệp Tuyết Linh khiến cho Hàn Vân cảm giác muốn chọc mù hai mắt tên này.
Đến trước mặt Hàn Vân, Diệp Tuyết Linh nhíu mày:
“ Nghỉ ngơi đi, đừng để bị nặng thêm “
“ Ừ, ta biết “
Hàn Vân cười nhạt đáp
“ Hôm nay tôi có việc bận, anh ở nhà cẩn thận “
Gật gật đầu không đáp, Hàn Vân nhìn cô đi ra
Tên đàn ông điển trai ga lăng mở cửa ô tô cho Diệp Tuyết Linh, khen:
“Giám Đốc Diệp”
“ Hôm nay em rất đẹp “
Cảm thấy chưa đủ hắn nói thêm
“ Tự như một nữ thần “
Đáp lại hắn là một cái gật đầu lạnh nhạt, Diệp Tuyết Linh Ngồi vào xe.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, một lúc lâu Hàn Vân từ từ đi ra cổng, lẩm bẩm:
“ Ga lăng vậy mà không giúp đóng cổng nhà luôn đi “
“ Xin chào “
Căn nhà đối diện nhà hắn có một cô gái trẻ, mặt xoan, mắt hạnh, tóc cô cột đuôi ngựa, người mặc một bộ quần áo thể thao đen, trông cô nàng thật năng động. Cô gái mỉm cười thân thiện chào hắn
“ Ân, chào cô “
Hàn Vân cười cười đáp
“ tôi là Trần Hiểu Mộng, mới chuyển từ Thượng Hải tới đây, là hàng xóm rồi, sau này cứ gọi là Hiểu Mộng đi “
“ Hàn Vân, sau gọi là Vân Ca đi, tôi cũng mới đến đây không lâu lắm “
“ Vân Ca? Hay là gọi Vân Vân đi, tôi nghe vậy hợp lí hơn đó “
Cô gái trợn mắt.
“ mà căn nhà này là của anh hả? Thiết kế thật đẹp nha “
Trần Hiểu Mộng đánh giá căn nhà trước mắt, căn nhà này 2 tầng, kiểu dáng hiện đại, nghe nói là tác phẩm của đại sư thiết kế nổi tiếng nào đó, kiểu thiết kế nhà của cô tuy cũng đẹp, nhưng căn nhà mang đậm nét cổ điển, cô nghĩ ngôi nhà này hợp với người già hơn là một người trẻ trung như cô.
“ Không phải “
Hàn Vân gãi đầu
“ Thật ra thì tôi là người giúp việc mới đến, chủ nhà là một người khác “
“ Là cô gái vừa lên chiếc xe trắng hồi nãy? “
“ Chính cô ấy đấy “
Trần Hiểu Mộng bộ dáng giống như muốn viết 2 chữ “ Không Tin “ lên mặt.
“ Tôi ở Giang Nam, Thôn Tiểu Xuyến, có một căn nhà nhỏ, sau nhà có một vườn rau “
Nhìn Hàn Vân khoa chân múa tay miêu tả, Cô bật cười:
“ Vậy khi nào … “
“ Gâu gâu “
Trần Hiểu Mộng im lặng nhìn về phía nhà cô, Hàn Vân cũng nhìn theo.
Là một chú chó phốc sóc nhỏ ( chó Pomeranian) đang đứng bên cổng đối diện, chú chó này lông xù màu trắng, giống như cục bông di động, nhìn rất khả ái:
“ Khả ái a, tên nó là gì vậy? “
“ Tiểu cẩu này tôi mới mua được hôm qua, tên chưa kịp đặt nữa, nhưng từ giờ tôi sẽ gọi là Tiểu Vân “
Hiểu Mộng chạy tới ôm Tiểu Vân vào lòng cưng chiều
“ Tiểu Vân ngoan, Tiểu Vân ngoan a “
Trần Hiểu Mộng cười rất đắc chí, chạy vào nhà mình.
“ Không phải chứ “
Hàn Vân trố mắt nhìn, cô gái này vừa so hắn với con tiểu cẩu kia đúng không?
Nhìn Trần Hiểu Mộng chạy đi, Hàn Vân tiện tay đóng cổng lại, bước lên phòng. Ổn định ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, hắn lẩm nhẩm:
“ Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, …”
“ Cấn, Ly, Đoài, Tốn, … “
Sau khi sắp xếp lại khẩu quyết, công pháp, Hàn Vân Quyết định dùng khởi đầu sẽ là Sinh Tử Thiên Thư cùng với Vô Lượng Chân Ngôn. Sinh Tử Thiên Thư, là công pháp thiên thư có 2 chữ Sinh Tử gắn liền, trong sinh có tử, trong tử có sinh, tuy khởi đầu chỉ có tác dụng giúp hắn tăng tốc độ thu nạp linh khí của trời đất, nhưng sau lên cảnh giới càng cao sẽ càng có nhiều lợi thế. Vô Lượng Chân Ngôn, công pháp này để cho linh khí sau khi đi vào thân thể, nhập vào chu thiên tuần hoàn rồi chia ra các kinh mạnh toàn thân, rút ngắn thời gian tu luyện. Một quyển tăng hấp thu, một quyển giảm thời gian tu luyện, 2 công pháp này kết hợp để cho Hàn Vân hắn bớt khổ công hiện tại cùng sau này luôn.
Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Hàn Vân nhắm mắt, nhập thần, từ từ cảm nhận. Linh khí thế giới này rất mỏng manh, hầu như là không có, điều này làm hắn khó khăn đôi chút trong mở đầu.
Sơ Nhập chính là cảm nhận linh khí xung quanh rồi tiếp nhập vào cơ thể, sau khi tiến nhập thì đưa đến bụng dưới, lúc mở ra đan điền thì đó chính là thành công đạt tới Luyện Khí Kỳ.
Tu vi chia làm nhiều cảnh giới, từ thấp đến cao là:
Luyện Khí Kỳ,
Trúc Cơ Kỳ,
Kim Đan Kỳ,
Nguyên Anh Kỳ,
Vv, vv…
Mỗi cảnh giới chia làm 10 bậc
Nhất nhị tam là Sơ kỳ
Tứ ngũ lục là Trung kỳ
Thất bát cửu là hậu kỳ
Còn thập là bậc cuối cùng, đại viên mãn cảnh giới, tu chân giả chuẩn bị, sẵn sàng bước chân vào cảnh giới tiếp theo.