Ngồi trong xe, Diệp Tuyết Linh tâm tình rối loạn. Hồi sáng Hàn Vân trong phòng đang nhập tâm suy nghĩ thì cô mở cửa bước vào, cô còn nhớ ánh mắt lúc ấy hắn nhìn mình, ánh mắt hắn bình thản, bình thản đến lạ kỳ, Diệp Tuyết Linh lúc đó có cảm tưởng người trước mặt không phải là tên chồng ngây ngô của mình mà là một người đã trải qua vô vàn năm tháng, ánh mắt thoáng qua ấy mang theo vẻ tang thương trước dòng thời gian.
Hàn Vân bị sao vậy? Vốn Diệp Tuyết Linh muốn xác định lại một chút thì tên này lại nhìn nàng sợ sệt, nở một nụ cười hèn mọn trước mặt cô muốn lấy lòng. n,đây mới chính xác là tên chồng ngốc đó.
Sau sự cố lần trước, Diệp Tuyết Linh muốn xin lỗi hắn, nhưng mà tính cách cô lạnh lùng, cao ngạo, lại đứng trước mặt Hàn Vân đại đại si ngốc, lời nói lên đến họng liền bị cô nuốt xuống. Ông trời, thà rằng trước mặt nàng là một đại nam tử có khí khái thì nàng có lẽ còn mở miệng được, cứ nhìn thấy bản mặt ngu ngơ của Hàn Vân lại làm nàng muốn đánh hắn thêm chứ đâu còn cảm giác gì mà mở miệng nói xin lỗi?
Ngày hôm nay bên đối tác công ty cô có mở sự kiện, Dương Lưu là chủ tịch, tất nhiên hắn được mời, còn Diệp Tuyết Linh thân là đối tác ký hợp đồng với bên kia, nàng cũng được mời tới. Từ đầu nghe lời Dương Lưu muốn mình đi cùng hắn, Diệp Tuyết Linh không đồng ý, nhưng mà trước mặt nhiều người vậy tên này vẫn kỳ kèo, thân là cấp dưới phải giữ thể diện cho bề trên, cô đành nhắm mắt đồng ý, dù sao thì cũng chỉ có một buổi, cô sẽ giải thích với Hàn Vân sau, có lẽ hắn không nghĩ nhiều đâu.
Lúc đi qua chạm mặt Hàn Vân, Diệp Tuyết Linh thấy hắn nhíu mày, có lẽ hắn muốn hỏi gì đó nhưng không mở miệng, cô cũng chỉ có thể nói với hắn 1 2 câu để an ủi thôi, tên chồng hờ này ngốc nghếch vậy, cô cũng không để ý nhiều.
“ Trông em không ổn cho lắm, em mệt mỏi gì hả? “
“ Không sao “
Nhìn Dương Lưu tỏ vẻ ân cần, Diệp Tuyết Linh lại nhíu mày, tên này còn đáng ghét hơn chồng cô trăm vạn lần. Nàng là người đã có chồng rồi, Dương Lưu biết, nhưng tên này vẫn bám lấy nàng như một con đỉa đói, tuy hắn đẹp trai, gia cảnh có tốt đi nữa mà nhân phẩm thối rữa vậy thì trong mắt nàng không đáng 1 đồng, nếu không phải là cấp trên của cô thì đừng mong cô nhìn lấy 1 cái.
…
Theo ánh mặt trời, sáng chuyển trưa, trưa chuyển chiều tối.
Hàn Vân đứng dậy, trên cơ thể hắn chất dịch bẩn đen tím tràn làn, mùi hôi nồng nặc. Đây là hiệu quả của một ngày sơ nhập Luyện Khí kỳ, những thứ trên người hắn hiện tại chính là tạp chất trong cơ thể sau khi tẩy luyện thân thể bị thải ra ngoài theo đường chân lông, hắn mang theo quần áo đi vào phòng tắm. Tu vi Hàn Vân Bây giờ đã bình ổn tại luyện khí tầng 1, bản thân hắn cũng không ngờ tu luyện tại thế giới này lại khó khăn vậy, cả hai công pháp hỗ trợ tu vi phẩm chất cực cao là Thiên Thư cùng Chân Ngôn song hành, tu luyện cả ngày mới đến được đây, tốc độ chậm chạp làm Hàn Vân nhớ lại thời mình mới bắt đầu tu luyện, thời đấy hắn còn chưa biết gì, ngày đêm chăm chỉ luyện khẩu quyết suốt 1 tháng mới thành công mở đan điền, vị tiền bối dạy hắn còn khen hắn có tố chất tu chân, tuy thiên phú thấp kém nhưng tính cách hắn giỏi kiên trì.
Để nước xả thẳng vào thân thể, tạp chất trôi dần theo dòng nước xoáy, Hàn Vân hắn kiếp này muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng hắn vẫn phải tu luyện không được ngừng nghỉ, ít nhất thì hắn có thể đề phòng nhiều thứ.
Tắt vòi nước, mặc quần áo đi ra ngoài, Hàn Vân sờ sờ cổ, khi hắn tiến nhập Luyện Khí Kỳ tầng 1 thì cổ hắn có vẻ đã lành, lắc qua lại không còn đau nữa. Nhìn đồng hồ đã là 19h, bên ngoài trời đã sẩm tối, cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, hắn cảm thấy đói, cảm giác mà tu chân giả có chút thành tựu khó mà cảm nhận được.
Hàn Vân xuống bếp mở tủ lạnh, có nhiều thực phẩm sắp xếp ngăn nắp bên trong, nhưng chưa có thứ gì có thể ăn được ngay, hắn đành bật bếp gas nấu mì gói ăn vậy.
“ Tiểu Vân, Tuyết Linh, các con có khỏe không? “
Một người phụ nữ trung niên đi vào nhà,
“ Dì Hoa, dì mới từ quê lên ạ? “
Người phụ nữ này tên là Lâm Hoa, gần 50 tuổi, là người giúp việc của hai vợ chồng Hàn Vân, bà đến giúp việc tại nhà Diệp Lăng từ khi hắn và Diệp Tuyết Linh còn nhỏ, sau khi kết hôn cùng cô thì bà được chuyển đến giúp hai người, cả hắn cùng Diệp Tuyết Linh đều coi Lâm Hoa là người thân trong gia đình nên thống nhất gọi bà là dì, mới đầu Lâm Hoa có phản đối, sâu đó lâu dần cũng từ từ chấp nhận cách xưng hô này.
“ Ừm, xong hết việc dì liền bắt xe lên đây luôn “
“ Dì mới đi có 3 ngày mà sao đến nông nỗi phải ăn mì gói vậy Tiểu Vân? Tuyết Linh đâu rồi? “
Dì Hoa thấy Hàn Vân ngồi ăn mì thì có chút đau lòng
“ Tuyết Linh có việc đi từ sáng ạ, con ở nhà nên ăn mì cho nhanh “
Hàn Vân ngoan ngoãn đáp. Trong ký ức của hắn, người dì này là một trong số ít người thương hắn thật lòng, cũng có lý do nữa chính là Hàn Vân này ngoan ngoãn dễ bảo.
Chiếc BMW i8 trắng Hàn Vân thấy hồi sáng dừng lại trước cổng, người đàn ông điển trai mặc đồ tây kia ra trước, có lẽ muốn ga lăng mở cửa cho Diệp Tuyết Linh xuống xe, nhưng hắn mới đến một nửa thì Diệp tiểu thư đã tự mở cửa xe đi ra.
“ Cảm ơn Dương tổng “
Diệp Tuyết Linh đi thằng vào trong nhà, không muốn liếc tên này thêm một cái nào cả. . ngôn tình ngược
“ không … không có gì “
Dương Lưu nói theo bóng lưng cô. Không biết do có việc vội đi hay do cảm thấy bản thân mất mặt, hắn liền lên xe đi luôn.
Vào trong phòng khách, nhìn thấy dì Hoa, Diệp Tuyết Linh chào
“ Con chào dì hoa, dì lên lâu chưa ạ “
“ Dì vừa mới đến thôi con, cũng mới nói chuyện với Tiểu Vân vài câu. Con đi làm cả ngày mệt mỏi lắm không? “
“ Con không mệt đâu dì, hôm nay con đi gặp đối tác là chính, dì đi đường xa mệt rồi, nghỉ ngơi đi ạ, con lên lầu trước “
Trong cuộc sống này, chắc chỉ có dì Hoa mới được nàng quan tâm vậy, Hàn Vân nghĩ.
Chuyện sinh hoạt bình bình thường thường trôi qua. Đêm đến, một bóng người nhẹ nhàng lẻn vào phòng Diệp Tuyết Linh, phòng cô không khóa trái, nơi đây giống như phòng thư viện, nơi nơi đều là sách cùng giấy tờ công việc, bình thường chẳng có ai dám vào, bóng người này chính là Hàn Vân, hắn yên lặng đi đến trước giường đứng, trên giường Diệp Tuyết Linh đang say giấc, trên người mang một chiếc váy ngủ mỏng, thân hình ma quỷ như ẩn như hiện trước mắt hắn, chiếc chăn nhẹ nàng kéo lên đến bụng, bên ngoài chăn có thể thấy đôi ngọc thố lớn tại ngực cô.
Hàn Vân đánh giá quanh phòng một lượt, rồi tầm mắt dừng tại mặt bàn làm việc, nơi đây có một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền này kiểu dáng quý phái, dây được đúc từ vàng ròng, đặc biệt là mặt dây có đính đá quý, gồm có 4 viên đá nhỏ màu đỏ đính quanh một viên lớn hơn đôi chút, Hàn Vân nhìn thấy nó lúc Diệp Tuyết Linh lên cầu thang, có lẽ là sợi dây nàng mới mua hôm nay.
Về phòng, cầm sợi dây nhỏ trên tay, Hàn Vân cảm thấy đặc biệt có lỗi, sợi dây này mới nhìn đã biết là rất đắt đỏ, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, tự nhủ sau này trả lại Diệp Tuyết Linh gấp 10 hiện tại, Hàn Vân tách từng viên đá màu đỏ tím ra.
Hắn nhắm đến sợi dây không phải do nó quý giá hay đắt tiền, mà là bởi những viên ngọc này, tất cả đều là Lệ Ngọc được mài dũa cẩn thận mà thành. Nói đến Lệ Ngọc cũng có chút lai lịch, điều kiện tạo thành là do lượng lớn lệ khí, oán khí được tích tụ ngàn năm mà đành, cứ đặt nó bên cạnh người nào thì một thời gian sau người đó chắc chắn có chuyện, hung tính ẩn sâu bên trong Lệ Ngọc sẽ ăn mòn thần tính những người xung quanh, lâu rồi không chết cũng bị điên, không biết tên nào chơi ngu thế này? Lấy Lệ Ngọc làm đá quý dây chuyền, đúng là hại người.
Vừa do lo lắng cho Diệp Tuyết Linh, một nửa là do hắn muốn lấy Lệ Ngọc về tay cho nên một công đôi việc Hàn Vân quyết định nửa đêm vào trộm mất.
Lệ Ngọc này có hại nhưng cũng có lợi, cái lợi duy nhất Hàn Vân thấy lúc này là lượng Linh Khí khổng lồ của nó, bình thường không ai dám dùng ngọc này tu luyện cả, vì khi tu chân giả rút linh khí bên trong thì lượng lệ khí ngang ngửa sẽ sẵn sàng cuốn lấy người này, mà một khi bị lệ khí cuốn lấy thì nó sẽ bám rất lâu, còn gây tổn thương cho linh hồn ở mức nhất định nữa.
Nhìn viên đá trên tay mình, Hàn Vân quyết định hấp thu hết, người khác có lẽ không thể nhưng hắn có thể dùng lệ khí giống như linh khí, tại sao? bởi một câu đơn giản thôi, công pháp Chân Ngôn không phải là nói chơi.