Hận

Chương 12: Chương 12




Buổi sáng của sau đêm tân hôn, ko có tấm ra trắng dính máu đỏ trinh nữ nào được theo ra ngoài, bởi vì đêm đó cậu hai lấy cớ quá say mà ko thèm động đến cô Thiên Kim. À ko, phải gọi là mợ hai mới đúng. Nhưng rồi thì sao chứ, mợ hai có thèm quan tâm đâu.

Cậu hai còn say nên còn ngủ thêm, mợ hai dậy sớm hơn chút, sợ ảnh hưởng đến cậu hai nên mợ cũng ko đá động đến gia nô. Tự mợ đi ra ngoài và xuống bếp. Mấy người trong bếp thấy mợ cũng cung kính chào. Mợ nhìn quanh 1 lượt rồi giọng nhỏ nhẹ.

- Ai đó lấy cho tôi nước rửa mặt đi, tôi còn phải lên dâng trà cho ba má nữa.

Con Đậu từ sớm đã được bà Hiền kêu qua sai việc, cô Thảo thì bận việc trong bếp nên tôi đi lấy nước cho mợ ấy.

- Mợ lên phòng đi, em mang nước lên cho mợ.

- Thôi được rồi, mang ra ngoài kia rửa là được rồi, để cho cậu hai còn ngủ.

- Dạ.

Tôi mang chậu nước mát lành ra ngoài sân, còn lấy cả khăn nữa cho mợ lau mặt. Giờ nhìn kỹ mới thấy, mợ hai đẹp ghê ấy, da trắng, tóc đen,môi hồng. Tôi nhìn còn say huống gì là đàn ông chứ.

- Em nhìn gì vậy?

- Mợ đẹp quá mợ à.

Mợ hai nở nụ cười thân thiện.

- Em ko phải là người đầu tiên.

- Là sao mợ?

- Thì ko phải người đầu tiên khen chị đẹp đó. Thôi chị lên chào ba má đây. Lát mang đồ ăn qua phòng cho chị với cậu hai nghen.

- Dạ mợ.

Tôi nhìn theo dáng đi của mợ xa dần. Người đẹp, ăn nói dễ thương, mà dáng đi lại yêu kiều nữa.

Mợ hai bước vào phòng khách thấy ba má chồng đang ngồi trong đó, mợ hai lại cung kính chào hỏi.

- Con chào ba má.

Bà Hiền liền cười, vẻ sồn xã lắm.

- Dậy rồi hả con, nào lại đây nào, thằng Quyền đâu.

- Dạ, anh Quyền say từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh đó ba má.

- Cái thằng tệ hết sức à, để cô dâu xinh đẹp phải chờ rồi.

- Dạ, ảnh say quá sao trách được.

Rồi họ nói chuyện 1 lúc lâu, bà Hiền còn đang định hỏi mợ hai cái vụ máu trinh nữ, nhưng nghe cô nói vậy nên bà liền nguôi ngoai.

- À, con có cần đưa đứa nào hầu cận bên nhà qua phục vụ con ko?

- Dạ, ko cần đâu má.

- Ừa, vậy cần gì cứ kêu mấy đứa nhỏ nó làm nghen.

- Dạ, má.

Mợ hai trở về phòng với cái bụng đói meo, cô đi vội vã lắm, cậu ba có việc ra ngoài nên cũng vội vã lắm. Định mệnh đã khiến họ va chạm vào nhau, mợ hai xém ngã ra đất, may mà cậu ba đỡ kịp. Ánh mắt chạm vào nhau, mặt mợ hai hơi hoảng hốt.

- Chị ko sao chứ? Đi đứng cẩn thận 1 chút.

Mợ hai mặt đỏ lên, lưng của mợ vừa rồi nằm lên cánh tay rắn chắc của cậu ba.

- Cảm ơn chú ba, chú đi đâu mà vội thế.

- Tôi đi lấy chút đồ, tôi đi đây.

- Ừa. Chú đi cẩn thận.

Mợ hai nhìn theo dáng cậu ba mà trong lòng có 1 chút lâng lâng khó tả. Nếu năm đó, mợ gặp cậu ba trước, thì kiểu gì cũng sống chết ko lấy cậu hai đâu. Bởi là phận con gái, chuyện cưới xin đâu dám cãi lời ba mẹ.

.....

Con đường sỏi đá, cậu ba chở tôi đi qua những cánh đồng lúa, gió thổi mùi lúa chín bay vào mũi tôi, rồi mùa hoa cỏ nữa. Lâu lắm tôi chưa được ra ngoài nên thích lắm.

- Cậu ơi, sao mình ko đi xe ngựa, đi xe con chi cực vậy?

- Đi xe ngựa, chờ lâu lắm, đi xe đạp ưng ghé đâu ghé.

- Nhưng, nhưng ê mông lắm cậu à, nhà còn bao nhiêu việc cậu lại kéo em đi.

- Mày có tin tao bỏ mày lại giữa đường ko, con ở mà sao mày hay cãi vậy hả. Chưa ăn tát nên ko sợ hả?

Tôi co người sợ sệt.

- Em ko dám.

- Vịn vô, rớt xuống đó tao ko chịu trách nhiệm à.

Tôi sợ quá liền ôm ngang eo cậu, còn cậu mặt cơn cơn, cười vô sỉ.

Đi chợ với cậu đúng là lợi lắm, cậu mua đồ cho ăn, còn mua cho xấp vải mới nữa, còn cả kẹp tóc nữa. Cậu ba tánh kỳ quá, lúc thì gầm như hổ, lúc lại yêu thương, thật là ko hiểu nổi cậu mà.

Cậu mua về bao nhiêu là chè trên chợ, tính đãi mọi người 1 bữa đây chắc. Tôi bưng mâm chè lên chỉ có bà Hiền, cậu ba, và mợ hai thôi. Còn ông và cậu hai đi đâu ko thấy.

Chè được đặt lên bàn, con Dậu đang bóp vai cho bà Hiền liền lên tiếng. Con Dậu này tính hay bép xép, mồm năm miệng mười, nhưng trong bụng nó ko nghĩ gì hết.

- Úi chà, bà ơi, chị Sen có cái vòng đẹp chưa.

- Ời, đẹp đó, ai tặng hả Sen.

Tôi ấp úng, sợ bà la tôi.

- Dạ.. con... cái đó...

Cậu ba ăn xong muỗng chè liền trả lời dùm tôi.

- Tôi mua đó, nó đi xách cho tôi bao nhiêu là đồ, đồ rẻ ngoài chợ đầy. Tôi cũng mua cho má với chị hai ở trong phòng đó, lát tôi đưa cho, sợ 2 người ko đeo thôi.

- Tôi đeo.

Mợ hai gấp gáp trả lời, như sợ mình vừa nói sai điều gì.

- À, tính tôi hay sưu tầm vòng tay ấy mà.

Nghe câu nói của mợ hai nên mọi người ko ai có ý kiến gì hết. Mợ hai cũng thở phào nhẹ nhõm.

.....

Hơn cả 2 tháng nay, cứ đến tối là cậu hai uống rượu, uống khá say để khỏi phải động phòng với mợ hai. Tuy là ko ưng cậu hai mấy nhưng lấy chồng cả tháng rồi mà còn chưa trình được tấm ra dính máu trinh thì cũng hơi xấu hổ thật.

Mợ hai đang chải đầu chuẩn bị đi ngủ, cậu hai lại lết thết đi vào. Cậu hai làm việc trên thành phố 4 ngày rồi về, nhưng về cậu lại ít nói chuyện hay chăm sóc mợ hai.

- Mình à, lại say nữa rồi hả.

- Mình chưa ngủ hả, kệ tôi đi.

Mợ hai đứng lên đỡ cậu hai vào giường, nhưng cậu lại quá chén nên nôn ọe tùm lum, người thật bê bết. Mợ hai nhìn cậu hai mà lắc đầu ngao ngán, rồi mợ hai mở cửa sau gọi người.

- Có ai ở đó ko, qua giúp tôi 1 chút, có ai ko?

Nghe tiếng gọi, tôi và con Dậu chạy qua, thấy trên sàn rồi trên đồ cậu hai nữa, tùm lum mà dơ dáy lắm. Mợ lại thấy khó chịu, mặt mày nhăn nhó, ko quan tâm đến chúng tôi. Tôi và con Dậu xuống dưới lấy đồ lên dọn dẹp.

- Say gì mà say dữ vậy mình, còn ra dáng 1 bác sĩ nữa ko mình?

- Kệ tôi... liên quan gì đến mình.

Rồi cậu ba lăn ra giường ngủ, người cậu đầy hôi thối, vết bẩn còn dơ ra cả giường, phòng cũng đầy mùi hôi thối khiến mợ hai chịu ko nổi.

Tôi và con Dậu dọn dẹp, rồi phụ mợ hai lau người cho cậu hai xong chúng tôi cũng về phòng ngủ.

Mợ hai bực bội định xuống ngủ với chúng tôi, nhưng vì sợ cậu hai trúng gió nên mợ nằm ngủ ở cái giường con. Nước mắt mợ chợt rơi, ko ngờ người mà mợ nhìn thấy hiền lành đứng đắn sau 1 thời gian lại trở nên sa đọa như vậy. Tuy mợ giàu có hơn người nhưng thật ko may lại gặp 1 người chồng như vậy.

Sáng đó cậu hai tỉnh dậy ko thấy mợ hai đâu, cậu cũng ko buồn đi tìm. Nhìn lên bàn thấy sẵn, tô cháo còn nằm trong tô sứ, còn có sẵn nước để rữa mặt. Bên cạnh còn có ly chanh mật ong nữa. Cậu nghĩ cái này ko ai khác chính là do tôi đã chuẩn bị. Cậu mỉm cười hạnh phúc lắm, cậu nghĩ làm như vậy tuy hơi ác với mợ hai, nhưng cậu ko còn cách nào khác. Cậu làm vậy là để tự mợ thấy ko ổn mà từ hôn, để mợ tìm được hạnh phúc thật sự. Vì cậu ko yêu mợ mà lấy mợ, cậu cũng cảm thấy có lỗi lắm.

.....

Cậu ba và tôi đang nói chuyện say sưa, nói là nói chuyện cho sang chứ cậu đang mắng tôi ra rả chuyện hồi nãy.

- Mày làm ăn vậy hả, nấu cho người ăn hay cho heo ăn, nhà tao thiếu muối hả Sen?

- Thì lạt cậu tự thêm muối là được rồi, khẩu vị mỗi người khác nhau sao em biết được.

- Mày nấu dở thì để người khác nấu, ai biểu mày lanh chanh giành với người ta làm gì.

- Em có giành đâu, do cô Thảo đang bị cảm nên nhờ em nêm dùm mà.

Cậu đưa tay lên định đánh tôi, tôi né cậu.

- Chỉ có cãi là giỏi thôi à.

- Còn cậu chỉ có gầm là giỏi thôi à.

Mặt cậu đỏ bừng bừng lên, chắc lại sắp kiếm cái gì đánh tôi đây mà. Thôi tôi lo chạy trước cho lành.

- Ơ em còn nhiều việc lắm, em đi trước nghen cậu, em bận lắm ấy.

- Sen.. sen.. đứng lại, ai cho mày đi.

- Em bận lắm.

Rồi tôi cong đít chạy mất dép, tôi vô tình va phải mợ hai đang đứng ngoài đó.

- Em xin lỗi mợ hai, mợ có sao ko vậy?

- Chị ko sao.

- Vậy em đi trước nha.

Cậu ba đứng ngay bậu cửa nói với theo còn lắc đầu.

- Mày đúng là cái đồ hậu đậu Sen nghen.

Kệ cậu ba có định gầm thêm gì nữa, tôi cũng lo chạy nhanh cho rồi.

Thấy mợ hai nhìn theo dáng vẻ hậu đậu của tôi mà cười tươi lắm, cậu ba vẫn nghiêm giọng.

- Chị bị nó đụng hả, có sao ko. Nó hậu đậu lắm.

- Tôi ko sao.

- Chị tìm tôi hả, có việc gì ko?

Vì phòng cậu cũng ko gần với phòng của ba mẹ nên biết chắc là tìm cậu rồi.

- Um... vòng tay mà chú nói cho tôi ấy, lâu quá ko thấy chú đưa.

- À, mấy cái vòng rẻ bèo ngoài chợ hả. Chị chờ tôi lát.

Cậu ba đi vào phòng mở tủ lấy vòng, mợ hai cũng tranh thủ ngó vào phòng cậu ba. Phòng cậu ba thật khá là đơn giản quá, lại có chậu hoa sen giữa bàn nữa.

Cậu ba đi ra, mợ hai cũng thôi nhìn vào.

- Đây, vòng của chị đây, tôi cũng tặng mẹ mà mẹ chê ko lấy, cho chị hết.

Mợ hai nhìn hai cái vòng rồi hỏi cậu ba.

- Chú định tặng tôi cái nào?

- Cái này.

Cậu ba chỉ vào cái vòng màu xanh bên phải, mợ hai lấy cái đó rồi cảm ơn cậu ba.

- Tôi chỉ lấy cái chú tặng thôi. Cảm ơn chú.

- Ừa, ko có gì đâu chị.

Mợ hai thì vui vẻ về phòng, vì nghĩ là cậu ba cũng có quan tâm mình. Nhưng cậu ba thì chỉ đại vào cái vòng mà thôi, ko có ý gì khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.