Hận

Chương 13: Chương 13




Mợ hai ngồi bên bàn ngay cạnh cửa sổ, gió thổi hiu hiu mát mẻ, đúng là nơi lý tưởng để đọc sách. Cái vòng cậu ba tặng mợ hai cũng luôn đeo trên tay, tôi mang cho mợ chén chè đậu đỏ. Tôi thấy mợ nằm gối lên sách, cười mỉm, mắt mơ màng.

- Mợ ơi, mợ đọc gì có vẻ hạnh phúc vậy mợ?

- Sen hả, chị đọc truyện thôi, truyện lúc bên Pháp chị mua.

- Vậy hả mợ.

- Ừa.

Tôi lại nhìn vào quyển sách, nhíu mày khó hiểu, rồi cầm quyển sách lật đi lật lại mãi. Mợ hai thấy thái độ kỳ lạ của tôi nên mợ lại cười.

- Sách gì mà kỳ lạ quá mợ. Này nhé, chữ này đi với chữ này còn có nghĩ. Nó đi ngược lại nhau như thế, rồi lại thêm chữ này nữa, ko ra câu ra kéo gì hết.

- Tiếng Pháp mà, sao em hiểu được chứ.

- Đúng là khó hiểu thật, mợ ăn chè đi mợ, cho mát.

- Ừa.

Mợ hai bưng chén chè lên, chiếc vòng giống tôi lòi ra, nên tôi cũng tò mò lắm.

- Ấy cha, mợ cũng có cái vòng giống em nè.

Mợ hai ngại ngùng rút tay lại, tôi thì ko nghĩ gì, vô tư oan oan cái miệng thôi.

- Chắc bữa cậu ba cũng tặng mợ hả.

Mợ hai mặt hơi đỏ, gật gật đầu.

- Ừa.

- Nghe cậu ba nói là tặng bà mà bà ko lấy, cho mợ thì mợ cũng lấy có 1 cái à. Cậu xách qua cho em, nhưng em có 1 cái rồi, với màu này em ko thích nên em cũng cho con Dậu, chứ cũng tội nó.

Mợ hai nãy giờ chăm chú nghe tôi nói chuyện, mợ đặt chén chè xuống, liếm nhẹ môi vì nước đường còn lưu lại, ngọt thanh. Rồi hỏi tôi như kiểu giò xét.

- Cậu ba tốt bụng lắm hả.

Tôi đứng bên cạnh mợ, môi chề dài cả thước.

- Ko dám tốt đâu, cậu toàn ăn hiếp với kiếm chuyện gây sự với tụi em ko à. Nhất là em, mới đầu vô nhà cậu, là cậu cho em ăn đủ các kiểu hành hạ của cậu ba luôn ấy. Mà dạo này tự nhiên đổi tính, nên cũng hay mua đồ ăn, rồi còn mua cho bọn em mấy đồ linh tinh như này nè.

Tôi dứt lời rồi còn đưa tay lên khoe cái vòng cậu ba tặng.

- Sen nè, cậu ba.. cậu ba có yêu ai chưa, hay có hôn ước với ai chưa?

- Chưa mợ ạ. Tính cậu nóng lạnh thất thường lắm, ai xui xẻo lắm mới bị cậu ba nhắm trúng.

Đúng là vừa nhắc tới tên cậu thì ngay lập tức cậu hiển linh liền hay sao ấy.

- Sen... sen đâu... qua tao biểu,nhanh.

Tôi đành ló đầu ra ngoài cửa sổ, dùng hết sức bình sinh để trả lời cậu.

- Em đây, em qua liền.

Tôi lắc đầu thở dài rồi nói với mợ hai

- Đó, mợ thấy chưa. Tính khí vậy đó, ai mà chịu nổi cậu ba chứ. Ai xui xẻo lắm mới dính vô cậu ấy. Thôi mợ ăn đi, em đi đây.

Tôi luống cuống chạy đi, vấp ngay cái bậu bữa ngã nhào, tay chống xuống nên bị trầy đau rát. Mợ hai thấy vậy cũng giật mình, ra đỡ tôi dậy.

- Sen, em có sao ko, cẩn thận chút chứ.

- Ây da, đau quá. Thôi mợ vào đi, em ko sao, em đi đây.

- Nè, cẩn thận đó.

Mợ hai nhìn tôi mà lắc đầu cười.

......

Tôi đi ra bãi cỏ chăn trâu phía đông, bóng dáng quen thuộc đã ở đó.

- Cậu hai, cậu gọi em ra có chuyện gì ko?

Cậu hai đưa tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt. Tôi cũng tham lam, muốn nép trong vòng tay cậu 1 lát, 2 trái tim hòa quyện vào với nhau, đập cùng nhịp.

- Anh nhớ em.

- Cậu... cậu đừng làm vậy mà.

- Nhưng anh rất nhớ em, nhớ điên dại. Anh ghét mỗi lần nhìn thấy em mà ko thể làm gì, khoảng cách xa vời vợi.

- Cậu đừng vậy mà, em ko muốn có lỗi với mợ hai, mợ hai rất tốt.

Cậu hai dùng 2 tay đẩy tôi ra, mặt căn thẳng.

- Còn anh thì sao, em lo cho người khác tổn thương mà em lại ko nghĩ đến tâm trạng của anh sao?

Tôi hét lên.

- Sao cậu ích kỷ vậy, cậu chỉ nghĩ đến tâm trạng của cậu, cậu có nghĩ đến tâm trạng của em ko? Phận em nghèo, sao em dám trèo cao được hả cậu. Mà bà biết bà đánh em chết, cậu có bảo vệ được cho em ko?

- Được, anh làm được. Anh nhât định mang lại cho em hạnh phúc. Em biết ko, mấy tháng nay anh chưa hề đụng vào Thiên Kim dù là chung giường. Anh ko yêu cô ấy, có cưới về làm chính cũng vậy thôi. Anh chỉ yêu em, yêu em thôi em hiểu ko?

Rồi cậu hai ôm ghì lấy tôi, tôi hạnh phúc lắm, ko ngờ cậu hai lại yêu tôi nhiều đến vậy. Nhưng chen vào giữa cậu và mợ thì tôi có tàn nhẫn, độc ác với mợ lắm hay ko?

.....

Cậu hai lại lên thành phố đi làm, cậu ba gọi tôi đi chợ mua đồ với cậu. Cậu ba đứng ngoài chỗ sân sau mà bực bội ghê lắm, nhưng biết sao được giờ. Sáng ra tôi ăn trúng thứ gì mà ôm bụng chạy mấy lần, ko còn chút sức lực nữa.

- Mày xong chưa, trễ lắm rồi đó.

Tôi nhăn mặt đến đáng thương.

- Em đau bụng quá cậu ơi, em ko đi được đâu. Khi khác được ko cậu.

Cậu giận lắm,.cậu quát ầm ỉ, thậm chí con gà đi qua, cậu cũng đá cho nó 1 cái.

- Mày là chủ hay tao là chủ, chủ có việc sai mày mà mày dám từ chối hả, mày muốn chết ko?

- Em ko dám, nhưng đi mà lỡ giữa đường em đau bụng thì sao cậu?

- Thì chui vô bụi chứ sao.

- Thôi, em lớn rồi, ai chui vô bụi xấu hổ chết.

Từ đằng xa mợ hai đi tới, tôi thấy mợ như thấy bà tiên cứu nguy cho tôi. Tôi vui quá, ôm bụng chạy tới, mợ hai thấy tôi đi cái tướng khó coi nên mày hơi nhíu.

- Sen, em bị sao vậy, đi khó coi quá..

- Em bị đau bụng mợ à, cậu ba cứ đòi em đi chung để xách đồ cho cậu ấy. Hay mợ đi với cậu ba dùm em nghen mợ.

- Chị.. chị...

- Vậy nghen mợ, em cảm ơn mợ. Ui chà, bụng em lại đau rồi, em phải chạy đây.

Tôi chạy ngang qua cậu ba, cười méo xẹo với cậu.

- Cậu đi mới mợ hai nghen, chứ em là em chịu hết nỗi luôn rồi.

- Con kia, đứng lại mau cho tao, Sen... sen...

Tôi nghe cậu gọi nhưng tôi phải đành đi theo tiếng gọi của tào tháo thôi, cho dù cậu có gầm có hét thì tôi cũng đành chịu thôi.

Mợ hai đi chậm lại phía cậu ba, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Vậy... vậy tôi đi với chú nghen, chú ba.

- Cũng đành thôi, chứ biết sao được.

Mợ hai vui vẻ chạy theo sau cậu ba. Còn cậu ba ko phải vì lấy lụa cao cấp cho mẹ cậu thì cậu cũng chẳng thèm đi đâu.

......

Cả buổi hôm đó tôi cứ nằm mãi trong phòng, ko nhúc nhích được nổi. Chạy sáng giờ ko biết bao nhiêu lần, mà trong bụng lại ko ăn được gì. Thuốc uống no rồi mà vẫn ko có tác dụng, tôi thầm nguyền rủa gã thầy thuốc lang băm.

- Sen ơi... sen...

Tiếng gọi của mợ hai khiếng tôi cũng ráng sức mà trả lời.

- Em đây mợ hai ơi.

Mợ hai tiến lại chỗ tôi nằm, còn quan tâm tôi nữa.

- Hết đau chưa?

- Chịu hết nỗi rồi mợ ơi.

Trả lời mợ xong, cơn quặn trong bụng lại trào lên.

- Đau lắm hả, uống cái này đi.

Mợ hai đưa cho tôi 2 viên thuốc nhỏ màu vàng vàng.

- Uống đi, thuốc của Pháp đó, hiệu quả lắm.

- Dạ, em cảm ơn mợ.

Tôi cầm 2 viên thuốc uống liền, chứ ko hỏi tại sao giờ mợ mới đưa tôi, có uống là tốt lắm rồi.

Thuốc xịn nó giống như thuốc tiên vậy đó, uống vào 1 phát tôi tưởng tượng nó hết đau liền vậy đó.

- Hôm nay mợ đi chơi vui ko, cậu ba có gầm với mợ ko?

Ko hiểu sao tôi lại thấy mợ hai lại vui vui kiểu gì ấy.

- Ko có đâu, chú ấy ôn hòa lại nhã nhặn lắm, còn nói chuyện với chị nữa.

- May quá ha, chắc cậu ba chỉ gầm với ăn hiếp mình em hay sao ấy.

- Chắc do em xui rồi. Thôi chị lên phòng đây, em nghĩ đi nghen.

- Dạ, em cảm ơn mợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.