Tôi chạy về phòng xới tung đồ đạc lên, cậu ba vẫn nhìn tôi chứ cậu có nói được gì đâu. Tôi bươi hết các ngỏ ngách, các góc tủ, góc giường. May quá cuối cùng tôi cũng tìm thấy cái lư mà cậu hay ngửi thuốc. Tôi cất đó rồi lại nhìn cậu, tôi chỉ nhìn cậu thôi, nếu sự thật là đúng có lẽ tôi đã trách oan cậu rồi. Tôi quay đầu đi lại giường nhỏ để ngủ, chờ sáng hôm sau.
Khi con gà cất tiếng gáy, khi bình minh ló dạng, khi mọi hoạt động diễn ra bình thường, tôi mang cái lư hương ra tiệm thuốc để hỏi. Thầy thuốc sau khi kiểm tra qua liền nói với tôi.
- Đúng là trong này có cần sa, có vài loại dược thảo, nhưng lạ là...
Tôi khẩn trương hỏi thầy thuốc.
- Là sao hả thầy ?
- Có 1 loại thuốc gì đó mà tôi không biết, nghe mùi khen khét như da ếch cháy, nhưng tôi không biết là gì, vì chưa từng ngửi qua.
Tôi trả tiền cho thầy thuốc rồi xách cái lư nhỏ đi về. Trong đầu tôi biết bao nhiêu suy nghĩ chạy vào, tôi không biết nên xử lý thông tin nào trước. Nếu là thuốc cậu hai đưa thì làm sao có thuốc lạ được? Hay như lời ả Đào nói, có người muốn hãm hại cậu ba? Chuyến này tôi nhất định phải tìm mợ hai để hỏi cho rõ chuyện.
Hôm nay tôi không có ở nhà, nên một con bé gia nô mới mang vào cho bà Hiền chén cháo Yến theo lệnh của tôi. Nhưng chưa đầy một lúc, ả Đào đi vào, con bé gia nô cúi người chào.
- Chào bà hai.
- Ừa, ra ngoài đi.
- Dạ.
Con bé gia nô liền hiểu chuyện, đi ra ngoài và đóng cửa lại. Ả Đào nhàng nhã lại gần giường bà Hiền, bắt đầu đưa tay ra khoe.
- Bà thấy không, thấy cái nhẫn có hột ngọc trai bự này không? À, bà có thấy cái còng cổ bằng vàng này không? Tất cả đều do ông Toàn mua cho tôi đó, toàn là hàng cao cấp của Pháp không đó, đẹp chưa?
Bà Hiền nhìn trân trân, mắt đỏ âu. Bà giờ khác gì người chết đâu, muốn nói hay trân trối gì cũng không được. Ít ra người chết hiện hồn về còn báo mộng được, chứ bà thì không. Rồi ả Đào kiểu như sựt nhớ điều gì, đưa tay lên vả miệng mình nhẹ nhẹ.
- Ấy chết, tôi quên, tôi bất cẩn quá. Có khoe rồi bà cũng có đeo được đâu, bà cũng đâu có nắm tóc tôi rồi đánh rồi vả được đâu.
Ả Đào rít lên giọng đầy căm hờn.
- Bà cũng đâu thể lột đồ tôi rồi bêu rếu ngoài xã hội được nữa đâu. Tôi mồ côi mà, may ông bà chủ gánh hát nhận nuôi rồi truyền nghề cho tôi, may hơn nữa tôi có giọng hát trời phú nên mới níu chân được ông Toàn của bà. Còn bà, cái gì bà cũng có, nhưng cái bà không có chính là ông ấy. Bà thấy bà thất bại chưa hả bà Hiền ?
Rồi tự dưng ả Đào im lặng một cách đáng sợ, ả nhìn trân trân như muốn ăn tươi nuốt sống bà ấy. Bà Hiền thấy vẻ mặt của ả, thấy ánh mắt của ả nó khiến bà thấy sợ. Rồi lại tự dưng ả lại nhoẻn miệng cười với bà, ả đưa tay khuấy khuấy chén cháo yến. Từ từ lấy từng muỗng cho vào miệng của ả, đến khi trong chén sạch bách, ả nghiêng chén vẻ ngây thơ.
- Chết cha, tôi lỡ ăn hết rồi, làm sao đây? Ây da, tự nhiên mót quá.
Ả để chén xuống dưới đất, cởi quần rồi tè vào trong chén đó. Ả bưng lên đút cho bà Hiền.
- Tôi ăn hết cháo yến của bà rồi, tôi tè ra thì cũng nước yến không đây nè.Chẳng qua nó hóa lỏng như thế này bà dễ ăn hơn, khỏi lợm cợm. Nào há miệng ra.
Bà hiền chỉ rên được vài tiếng câm phẫn.
- Hưmm..hưm..
Bà Hiền ko chịu ăn, ả Đào tức giận bóp lấy miệng bà rồi đổ chén nước tiểu vào miệng khiến bà Hiền ho sặc sụa.
- Giờ bà thử đi, thử cái cảm giác mùi nước tiểu có ngon không hả?
Ả Đào quay lưng bỏ đi, vừa ra đến cửa, ả như sựt nhớ là đã quên gì. Ả quay vào mở tủ quần áo của bà, lục loại và lấy đi hộp đồ trang sức của bà. Không quên nhắn lại cho bà một câu.
- Bà không mang được nữa, tôi giúp bà cho người khác mang nghe.
Ả đi ra, bà Hiền khóc, khóc vì tức giận, khóc vì nhục nhã, khóc vì vết thương bị phỏng. Nếu tên Tài còn sống thì ả Đào chết chắc, nếu tên Tài còn sống thì bà Hiền đã không đến mức này. Không biết là ai đã giết được tên đó.
[...]
Tôi quyết tâm đến nhà Tổng Dinh tìm mợ hai, lúc đầu họ không cho tôi gặp, nhưng sau tôi nói họ mới cho tôi gặp. Tôi đứng ngoài cổng đợi lâu ơi là lâu mợ hai mới ra.
- Tưởng ai, hóa ra là mày. Tìm tao có việc gì?
Tôi thẳng thừng hỏi mợ hai, giọng tôi run run.
- Chị... có phải chị làm tất cả không?
- Làm tất cả ? Là làm gì?
- Làm gì thì lương tâm chị tự biết, tôi đã đem lư thuốc đi hỏi thầy thuốc rồi. Có vị thuốc lạ, cậu hai là anh trai không thể hại em mình được, còn ông Toàn, bà Hiền lại càng không.
- Mày nói mắc cười quá, đám gia nô thì sao?
- Đám gia nô thì không dám đâu, với họ không có thù oán gì với nhà đó. Có phải... có phải chị muốn trả thù cho Na, nên đã hại cậu ba ?
Khi tôi nhắc đến Na, mắt mợ hai đỏ lên, gương mặt cũng biến sắc. Mỗi lần ai nhắc đến Na, mợ hai đều nhớ đến lúc đưa được xác Na nên bờ chôn cất. Thân thể phân hủy, thối rửa, cá rỉa hết cả người, chỉ còn vài miếng thịt dính da, mắt cũng rớt ra trống hoắc. Mợ hai muốn đưa xác Na lên sớm lắm chứ, nhưng bà Hiền cho người canh mấy tháng, mợ làm được gì đâu. Na thật thê thảm, chết rồi cả xác cũng không còn được lành lặn nữa.
- Đúng, là tao, là tao mua chuộc lão thầy Liêu hại mày mất con. Là tao cho thuốc của lão thầy Liêu vào lư xông của hắn ta, khiến hắn ta thần hồn điên đảo. Tao đã đưa hắn con dao và nói với hắn giết người đầu tiên, nếu không họ sẽ giết hắn. Còn nữa, chính tao đã cho người đưa mày ra ngoài vào lúc đó. Chính tao làm tất cả.
Tôi bây giờ run thật sự, phần vì giận, phần vì cảm thấy sợ con người đang đứng trước mặt mình. Người có ăn học mà sao lại làm ra những chuyện như vậy chứ.
- Chị... chị.. thật là ghê tởm. Tại sao chị làm vậy chứ,có ai làm gì chị đâu ? Sao chị lại giết em tôi?
- Mày ngây thơ hay giả vờ ngây thơ hả? Không giết em mày thì sao mày hận người mày yêu được hả? Mày là con gia nô nghèo hèn dốt nát, tại sao mày lại lấy được người yêu thương che chở cho mày, người vì mày mà làm tất cả. Còn tao, thân phận tao cao quý,tao xinh đẹp, tao lại học cao.Nhưng tại sao tao không có được hạnh phúc, tao không có được người thật lòng yêu thương tao. Tại sao, tại sao hả ?
- Tại chị đố kỵ, tại tâm địa chị xấu xa hãm hại người khác, nên ông trời nhất định không cho chị hạnh phúc.
Mợ hai cười to kha khả.
- Mày làm tao mắc cười quá. Nếu không có thì tao sẽ giành dựt để có.
- Chị độc ác như vậy, mọi âm mưu của chị tôi sẽ tố cáo cho mọi người biết, chị là kẻ giết người.
- Tố cáo? Mày tố cáo đi, ai tin mày, mày có bằng chứng không mà đòi tố cáo tao? Hả ? Hả?
- Tôi... tôi...
Mợ hai lại cười khanh khách.
- Lần sau đừng có tới làm phiền tao nữa, nghe chưa.
Mợ hai quay lưng vào nhà. Tôi gọi với theo, tay nắm chặt lại với nhau đầy tức giận.
- Tôi nhất định sẽ trả thù cho em tôi. Chị nhất định sẽ gặp quả báo.
- Tao chờ.
[...]
Tôi ngồi ngoài bậu cửa, hướng nhìn vô định. Tôi giờ không biết phải làm sao, làm cách nào mới trả thù được mợ hai đây. Chỉ cần trả thù kẻ thủ ác xong tôi sẽ rời khỏi đây, rời khỏi nơi đầy thù hận này. Tôi đưa tay xoa lên bụng, đứa con này tôi nhất định phải bảo vệ cho được. Đứa con từ tình yêu của tôi và cậu ba.
- Làm gì ngẩn ngơ vậy.
Ả Đào gọi tôi, tôi giật mình cố lấy lại tinh thần.
- Dạ.. má hai.
Ả Đào ngồi lại gần bậu cửa bên cạnh tôi.
- Nếu không tính thân phận thì tao lớn hơn mày không bao nhiêu tuổi. Mà nè, thằng Uy đã vậy rồi sao mày không bỏ đi đi. Ở đây với thằng như vậy cũng đâu có được hạnh phúc. Nói chuyện với nó khác gì bức tượng đá ngoài kia.
Tôi khẽ cười.
- Tại, con có việc chưa làm được thôi.
- Haizzz, cuộc sống nhà giàu sướng thật. Là tao, tao cũng không muốn đi, ít ra tao cũng làm được việc tao muốn rồi, giờ tao thanh thản lắm.
- Vậy hả, má hai.
- Mà nè, mày bầu được mấy tháng rồi.
Tôi sững người, tôi đã giấu như vậy rồi làm sao mà ả Đào biết được.
- Con.. con đâu có...
- Mày đừng giấu tao, nhìn cái là tao biết ngay. Bởi.. tao cũng vậy nè.
Tôi há hốc mồm, nhìn trố mắt.
- Thật hả má?
- Thật.
- Con chúc mừng má.
- Ừa, cảm ơn mày. Nhà này hại được con tao chỉ có bà Hiền, giờ bà ấy nằm đống đó làm gì được. Tao thấy mày thật thà nên tâm sự với mày thôi. Nè thôi tao đi công chuyện đây, cần gì cứ tìm tao, tao giúp cho. Có cảm thấy nặng lòng thì đi chùa đi, thắp hương lạy phật cho lòng an yên.
- Dạ.
Tôi nhìn ả Đảo rồi nhoẻn miệng cười. Bởi mối thù của tôi, có nói ra họ có hiểu cho tôi không ? Hay họ lại quay ngược lại trách tôi độc ác ?
Ả Đào đi vào phòng bà Hiền, bà Hiền không được tôi chăm sóc nữa, những vết thương lở loét vì nằm một chỗ, vì phỏng bốc mùi hôi thối. Từ ngày ả Đào về đây ông Toàn cũng chưa một lần ghé qua thăm bà, cũng không quan tâm bà sống chết ra sao. Bao nhiêu năm ông phủ phục dưới tay bà nhiều rồi, bây giờ ông đã làm cao. Thậm chí còn làm quan bên Pháp nữa, ông giờ sợ gì ai.
Ả Đào đưa tay che mũi.
- Cái mùi rác rưởi gì ở đâu mà thúi quá hà. Bà có ngửi thấy mùi không? Hay bà chính là rác rưởi nên không nghe được mùi.
Bà Hiền chỉ biết nhìn là nhìn. Ả Đào lại tiếp tục lục tủ của bà Hiền lấy đi bao nhiêu đồ trang sức nữa. Có lẽ bao nhiêu đây nữa là hết rồi.
- Giờ tôi đem cái này đi, chứ thứ rác rưởi như bà, không xứng dùng. À, tôi cho bà biết bí mật nè. Thật ra tôi và ông Toàn yêu nhau lâu rồi, trước khi ông bị ép lấy bà kia. Bà nghĩ ông Toàn sẽ để bà hại người ông ta yêu sao. Bây giờ tôi phải đi làm từ thiện, để chào đón đứa con sắp ra đời này.
Ả Đào đưa tay lên xoa bụng rồi mỉm cười. Bà Hiền lại khóc, không biết nước mắt này là khóc vì điều gì. Khóc vì tức giận hay vì sự phản bội của ông.
Ả Đào mang hết những trang sức đó xuống gần bếp rồi gọi hết đám gia nô lên.
- Mấy người kia, ra đây cho tôi.
Đám gia nô khúm núm lại chào ả Đào.
- Dạ, chúng con chào bà hai.
Một anh gia nô nhanh nhảu lấy cho ả Đào cái ghế.
- Con mời bà ngồi.
- Ừa, tôi cảm ơn. Đứng xếp hàng vô tôi phát đồ cho nè, bán ra kiếm tiền mà lo cho gia đình.
Một chị gia nô khác lên tiếng.
- Bà hai ơi, lúc trước bà hai đã cho chúng con nhiều rồi mà, giờ lại cho nữa ạ.
- Bà Hiền ốm không sài được, nên bà ấy biểu tôi phát cho mấy người sài dùm.
Ai nấy mừng rỡ, tung hô ả Đào.
- Hoan hô bà hai, hoan hô bà hai.
Ả Đào khẽ cười, ả cũng xuất thân bần nông nên ả hiểu cái nghèo cái khổ của kẻ làm gia nô.
[...]
Cả tháng nay, tôi cứ bế tắc, việc suy nghĩ làm cách nào để trả thù thôi cũng khiến tôi hao tổn sức khỏe. Thôi thì nghe lời ả Đào, tôi lên chùa tìm chút an yên vậy. Bản thân mình ốm yếu thì mong chi trả thù được cho ai.
Ngôi chùa này cũng không xa nhà là mấy, vừa tới cổng chùa, tôi thấy có một cụ ông ăn xin ngồi trước cổng. Cụ khá già nua và ốm đói.
- Xin ông... xin bà...cho con đồng, con đói quá..
Tôi lại bỏ vào cái chén cũ kỹ của ông 2 đồng bạc trắng. Vì nghĩ đi chùa thôi, không cần gì phải dùng tiền nên tôi không mang nhiều.
- Cảm ơn cô... cô tốt quá...
Tôi nhìn ông cụ rồi định vào chùa thắp hương. Ông cụ liền gọi tôi lại.
- Này cô, có phải bây giờ trong lòng cô đang nặng trĩu ?
Tôi khá ngạc nhiên và hỏi lại ông cụ.
- Sao... ông lại hỏi như vậy?
- Người trả thù thì thù hằn chất chồng, mọi thứ cứ nên để nghiệp báo sẽ hay hơn. Kẻ làm điều ác rồi sẽ nhận quả báo, vấn đề là càng lâu quả sẽ càng to thôi. Nếu buông bỏ được, tốt nhất nên buông bỏ. Con người đều có số kiếp, họ gặp nạn kiếp này chính là cái hạn họ phải trả từ kiếp trước.
Ông cụ giống như đi từ suy nghĩ, từ tâm can của tôi đi ra vậy. Thật đáng sợ, mãi suy nghĩ rồi nhìn lại, không biết ông cụ đã rời khỏi đó từ bao giờ. Thôi tôi vào chùa thắp hương vậy.
Sau khi lễ phật xong tôi đi xung quanh chùa cho khuây khỏa, đằng sau chùa mấy ni sư đang chia nhau làm việc, người thì nấu ăn, người dọn rửa, người giặt giũ, người phơi đồ. Thấy họ bận rộn vậy lại vui, ở đây không có oán thù, không phải suy nghĩ chiều chuyện.
Có một ni sư đi ra, tay bưng kệ nệ một giỏ rau to,đang tiến về phía tôi. Càng tiến lại gần, sự ngạc nhiên của tôi càng tăng, hình như người ấy cũng nhận ra tôi, người ấy thả giỏ rau xuống rồi bỏ chạy. Tôi gọi lớn.
- Chị Hồng... chị Hồng... là em đây, Sen đây...