13 giờ 22 phút giờ Bắc Kinh, ngày 18 tháng 12 năm 2012.
Trong phòng khách nhà Vi Vi, đám yêu ma quỷ quái tề tựu đông đủ để tham dự buổi họp khẩn cấp.
Chủ trì Khuyên Khuyên lên tiếng trước: “Mọi người xem, tình trạng vẫn đáng
báo động như vậy. Cô ấy vẫn nhốt mình trong phòng ngủ, chơi điện tử, cả
ngày chỉ ngủ có bốn, năm tiếng, còn không chịu ăn uống cho tử tế, cho dù có gọi thì cô ấy cũng không quan tâm. Haizz, không biết là bị kích động sau lần phỏng vấn thất bại hay là vì Quý Vân nữa…”
Thấy sắc mặt Dạ đại vương không được tốt, Khuyên Khuyên thức thời, nuốt nửa sau câu
nói vào bụng. “Tôi có thể khẳng định, sau khi đi phỏng vấn trở về, cô ấy liền biến thành như vậy.”
Nhạc Linh chống má suy nghĩ: “Bỏ qua
nguyên nhân Quý Vân mất tích đi, mấy ngày trước, chẳng phải tâm trạng
của Vi Vi vẫn tốt lắm sao? Cô ấy đến chỗ tôi mượn váy, còn nói là sẽ đi
phỏng vấn. Hay lúc phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì?”
Dạ Ly nhíu mày nói: “Cô ấy đi phỏng vấn ở đâu?”
“Một công ty thiết kế game.” Khuyên Khuyên đáp. “Nhưng không hiểu sao sau
khi trở về lại biến thành như vậy, hỏi gì cũng không chịu nói. Sau đó…”
Ngừng một lát, Khuyên Khuyên liếc con mắt quạ đen sang phía Tiểu Long
ngốc nghếch vẫn ngồi yên lặng nãy giờ rồi ngậm miệng, không dám nói gì
thêm.
Dạ Ly khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn Nam Huyền. Độ
ẩm trong phòng đột nhiên hạ thấp, đẩy áp lực không khí tăng cao. Nhạc
Linh ho khan một tiếng, chuyển chủ đề câu chuyện: “Chúng ta ngồi đây lâu như vậy, lẽ nào Vi Vi vẫn không biết gì sao?”
“Cô yên tâm đi, cho dù bây giờ có động đất thì cô ấy cũng nhất quyết không chịu rời mắt khỏi máy vi tính đâu!”
Dạ đại họa nghiêng người, nhìn qua khe cửa phòng ngủ khép hờ, chỉ thấy Vi
Vi đang ngồi dán mắt vào màn hình máy tính, tập trung cao độ chơi điện
tử. Hít một hơi thật sâu, Dạ Ly lên tiếng: “Để tôi vào xem sao!”
_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách thanh niên nghiện chơi điện tử_ _ _ _ _
Dạ đại họa bước vào phòng, Lục Vi vẫn không hề nhúc nhích, bàn tay liên
tục điều khiểu nhân vật ảo chạy lung tung trên tấm bản đồ trò chơi. Cô
không gia nhập đội chơi nào, cũng không làm nhiệm vụ, chỉ mở hết trang
bản đồ này đến trang bản đồ khác, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Dạ Ly ngồi bên giường, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó bước đến trước mặt
Lục Vi, trêu chọc: “Cô đang đào kho báu à? Ai da, hình ảnh game này cũng không tồi đâu nhỉ? Là trò Huyết kiếm 3 đang hot gần đây, đúng không?”
Vi Vi không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt đảo qua đảo lại, vừa giết quái
vật vừa tiếp tục điều khiển nhân vật tiến ra trong hang động u tối.
“Tiểu Vi Vi, bên trái có mật đạo, có thể tiếp tục đi ra ngoài. Ai da, đúng là đần độn mà! Nhanh lên, không hết máu giờ, cắn thuốc, cắn thuốc! Mau
dùng pháp thuật đi!!” Dạ đại họa vừa nói vừa vòng tay qua người Lục Vi,
gõ qua gõ lại lên bàn phím.
Cuối cùng, nhờ có sự quấy rối của Dạ đại họa, nhân vật mà Lục Vi đang chơi hét thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Lục Vi thở dài một tiếng, gằn giọng nói: “Bỏ cái tay thối của anh
ra!”
Dạ đại họa vẫn ôm nửa người Lục Vi, không chút ngượng
ngùng, mỉm cười đắc ý. “Cô là bà xã của tôi, ôm một lát có sao đâu! Bảo
bối yêu, chẳng phải chúng ta đã hẹn sau một thời gian sẽ đoàn viên một
nhà rồi sao…”
Nghe Dạ Ly nói năng nhảm nhí, cánh tay vẫn vòng
qua người cô, Lục Vi siết chặt nắm tay khiến gân xanh nổi lên chằng
chịt, đứng phắt dậy quát: “Đi ra!” Nhưng nắm đấm còn chưa chạm tới người đối phương, trước mắt Lục Vi tối sầm, cả người bị đẩy mạnh xuống ghế.
Dạ đại họa thuận thế nhảy bổ lên giường, lăn lộn rên rỉ: “Bà xã bạo lực
quá đấy, tự nhiên đẩy tôi ngã lên giường, oa oa oa…”
“Anh đi
chết đi!!!” Lục Vi đỏ mặt, giơ chân lên, nhưng đột nhiên dừng lại, nhìn
ra ngoài cửa xem xét, sợ Tiểu Long ngốc nghếch, Khuyên Khuyên và đám
tiểu yêu kia nghe thấy lại hiểu lầm, giờ có đóng cửa cũng không được mà
không đóng cửa cũng không xong.
Dạ Ly thấy Lục Vi tức giận, thở
hổn hển, bất giác phì cười, nghiêng người, chống tay lên đầu, liếc mắt,
nói: “Vẫn còn biết tức giận, mắng chửi người khác. Hừm, như vậy là cô đã khôi phục trạng thái bình thường rồi đấy!”
Lục Vi thản nhiên
quét mắt nhìn “mỹ nhân ngủ trên giường” kia, không biết vì sự va chạm
vừa rồi hay Dạ đại họa cố ý mà giờ phút này, chiếc áo sơ mi của anh ta
đột nhiên phanh ra, để lộ một phần bả vai quyến rũ, cộng thêm dáng người cân đối, khuôn mặt đẹp đẽ… Thật mê hoặc!
Vi Vi quay mặt đi, không nhìn Dạ đại họa nữa, hắng giọng nói: “Anh ngồi dậy ngay ngắn rồi hãy nói chuyện!!”
Dạ đại họa bò dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói đi, rốt cuộc cô đã có chuyện gì?”
Vi Vi im lặng, cúi đầu, nhất định không lên tiếng. Dạ Ly chăm chú nhìn ra
ngoài, buông một tiếng thở dài. “Lại cãi nhau với Nam Huyền sao?” Ngay
khi mới đến đây, Dạ đại họa đã thấy Tiểu Long ngốc nghếch có vẻ buồn
bực, cộng thêm câu nói lửng lơ của Khuyên Khuyên ban nãy và bộ dạng của
Lục Vi lúc này, không cần đoán cũng đủ biết hai người họ lại cãi nhau.
Nghĩ đến tư cách chính thất đường đường chính chính của mình, đương nhiên
anh ta cần phải đến khuyên giải bà xã và tình địch nên hòa thuận như
xưa. Dạ đại họa nhỏ lệ khóc thương cho thân phận mình, thổn thức nói: “Ô ô, giờ tìm đâu ra một người con trai dịu dàng, hòa nhã, đáng để ca
tụng, xúc động lòng người, thấu tình đạt lý, khuynh quốc khuynh thành
như tôi đây chứ? Vậy mà cô lại không thèm trân trọng tôi, so với hai kẻ
không có lương tâm kia, tôi còn đáng quý hơn nhiều, chưa bao giờ ăn hiếp cô, cũng chẳng thèm diễn trò mất tích, khóc lóc, cãi vã hay treo cổ
cả…”
“Dạ Ly!” Dạ đại họa vẫn còn ỉ ôi, Lục Vi đã lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc lúc này Quý
Vân đang ở đâu?”
Cô vừa dứt câu, chuông đồng hồ treo tường cũng
vừa điểm. Trong phòng vừa rồi còn ồn ào, huyên náo, giờ bỗng yên lặng
đến đáng sợ. Lục Vi đứng dậy, bước đến gần Dạ Ly.
“Anh biết, đúng không? Không chỉ anh mà Nam Huyền cũng biết, nhưng cả hai đều nhất định không nói cho tôi, cố ý giấu tôi…”
Dạ Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, trong sáng của Lục Vi, nở một nụ
cười vô tội. “Cô vì chuyện này mà cãi nhau với Tiểu Long ngốc nghếch
sao?”
Lục Vi khẽ cau mày khó chịu, quả thực, cô đoán… không sai. Vi Vi khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh Dạ Ly, nói lảng sang chuyện khác.
“Hôm đi phỏng vấn, tôi đã trông thấy cái gì đó.”
Hôm ấy, khi đến công ty thiết kế game phỏng vấn, Lục Vi được người ta dẫn vào phòng họp ngồi đợi. Trên đường đến phòng họp, cô gặp bộ phận kiểm nghiệm đang
tiến hành khảo nghiệm sản phẩm của nhóm nhân viên thiết kế cho một trò
chơi sắp ra mắt, mọi người đều đang tập trung thử nghiệm địa đồ mới. Lục Vi vừa đi vừa liếc trộm màn hình máy tính, đó là cảnh núi đá cao chót
vót được bao bọc bởi những thảm cây xanh ngắt một màu, bên dưới là dòng
suối trong vắt, róc rách chảy vô định, nếu nhìn gần, có thể thấy rõ
trong đám mây trắng lửng lơ trên bầu trời, thấp thoáng ẩn hiện những đàn hạc trắng đang tung cánh bay cao, xa xa là một bức tượng đá hình cánh
cửa dẫn vào thế giới thần tiên mộng ảo…
Lục Vi đã thấy hình ảnh
này trên tấm poster quảng cáo Huyết kiếm 3, đó là cảnh tượng được thiết
kế bởi một nhóm designer trẻ nhưng rất chuyên nghiệp. Nghe nói, kỹ thuật tạo hình của nhóm designer này rất tuyệt vời, sản phẩm của họ được xem
là hoàn hảo nhất, trên khắp các diễn đàn công nghệ, mọi thiết kế của
nhóm được đánh giá cao, đặc biệt những nhân vật họ xây dựng đều có cốt
cách phi phàm. Được tận mắt chứng kiến, Lục Vi hết sức ngạc nhiên, cô
dừng hẳn lại, dán mắt vào màn hình. Đúng lúc đó, một chú mèo to béo với
bộ lông đen tuyền đột nhiên xuất hiện, cơ thể béo tròn của nó che khuất
hơn nửa màn hình. Nó ngoe nguẩy cái đuôi, dương dương tự đắc, không thèm để tâm đến bất kỳ thứ gì.
Lục Vi đang cảm thấy kỳ quái thì bất
chợt, chú mèo đen xuất hiện trên màn hình kia đột nhiên quay phắt lại,
khóe miệng mở to, để lộ hai hàm ranh nanh sắc nhọn, nhăn nhở nhìn cô,
cười. Vi Vi giật mình, hét to một tiếng, các nhân viên đang làm việc
xung quanh nhất loạt quay lại nhìn cô chằm chằm. Vi Vi xấu hổ, chỉ còn
biết ngượng ngùng cười, nói: “Hình ảnh ban nãy là quái vật đặc biệt của
trò chơi này sao?”
“Hả?” Một nhân viên phòng thí nghiệm chậc
lưỡi, “Cô nói gì cơ? Quái vật đặc biệt nào? Cô hoa mắt à? Chúng tôi đang nâng cấp phiên bản cũ, còn chưa thả quái vật vào mà!”
Lục Vi
trầm mặc, chăm chú nhìn con mèo béo đang nhếch mép cười gian trên màn
hình, chẳng lẽ… chẳng lẽ trong trò chơi này cũng có cái gì đó? Lục Vi
đang băn khoăn suy nghĩ liền thấy con mèo đang cố gắng dùng khẩu hình
nói điều gì đó với cô. Lục Vi căng mắt nhìn khẩu hình của nó, dường như
nó đang muốn nói hai từ: “Quý Vân.”
…
Vi Vi kể xong, lại thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm, nói tiếp: “Sau khi trở về,
tôi hỏi Nam Huyền, có khi nào Quý Vân mất tích là do bị nhốt trong trò
chơi đó không. Nhưng chỉ cần nhắc đến Quý Vân là anh ta không thèm mở
miệng nói một từ.”
“Vì vậy mà hai người chiến tranh lạnh?” Dạ Ly vô thức quay sang màn hình máy tính đã chuyển sang chế độ chờ, cười
nói: “Sau đó, ngày nào cô cũng ngồi lì trong phòng chơi trò này, đi lang thang tìm kiếm, biết đâu gặp lại con mèo béo kia hoặc may mắn hơn thì
gặp được Quý Vân, phải không?”
Vi Vi im lặng, ảo não nhìn Dạ Ly.
Dạ Ly cười tếu, dí ngón tay vào trán Lục Vi, chớp mắt, nói: “Cưng à, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô dù gì cũng tốt nghiệp đại học chính
quy, tất cả trò chơi điện tử đều là sự mã hóa số liệu, chẳng lẽ những
kiến thức thông thường đó mà cô cũng không hiểu ư? Cho dù lũ yêu ma
chúng tôi có thần thông quảng đại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là
máu thịt. Cô nghĩ xem, Quý Vân bằng xương bằng thịt, sao có thể bị nhốt
trong trò chơi đó được?”
“Thật vậy sao?” Lục Vi nhìn Dạ Ly chăm chú, vẻ mặt không mấy tin tưởng. “Vậy anh giải thích thế nào về chuyện con mèo đen đó?”
Dạ đại họa chống cằm suy nghĩ rồi thản nhiên trả lời: “Ờ, chắc là đúng lúc ấy lũ tiểu yêu, tiểu quái đi qua ấy mà. Nó phát hiện ra cô có thể nhìn
thấy nó nên cố ý tạo ra ảo cảnh để trêu đùa cô thôi. Ai da! Ai lại dám
trêu chọc bà xã đáng yêu của ta vậy chứ?”
Lục Vi giáng cho Dạ
đại họa một chưởng đau điếng, sắc mặt vẫn nửa tin nửa ngờ. “Được, cứ cho là những lời anh nói là thật đi, vậy Dạ Ly, anh nói tôi nghe xem, tại
sao đột nhiên Quý Vân lại mất tích?”
Nghe thấy thế, Dạ Ly bất
giác giật mình, lát sau lại cợt nhả, nhún vai nói: “Tôi thề, tôi thực sự không biết gì hết. Tiểu Vi Vi à, cô đã có tôi và Nam Huyền rồi, làm
người không thể tham lam quá chứ!”
Lục Vi thấy Dạ đại họa không
nói nổi một câu thật lòng, cơn tức giận bừng bừng bốc lên đỉnh đầu, trợn mắt nhìn anh ta, nghiến răng nói: “Nam Huyền đã như vậy, anh cũng lại
như vậy! Các người thực sự coi tôi là người một nhà ư? Hai người có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Tôi như một con ngốc, không biết cái gì cả, cảm giác đó thật khó chịu! Cho dù tôi và Quý Vân là bạn bè bình thường
thì tôi cũng có thể lo lắng cho anh ấy được chứ? Hơn nữa, còn cô Quý…
Tại sao hai người không chịu nói cho tôi biết anh ấy đi đâu?”
Dứt lời, cả thế giới bỗng nhiên yên lặng, bên ngoài phòng khách cũng không
một tiếng động. Im lặng hồi lâu, Dạ Ly mới trầm mặc nói: “Trước khi đi,
anh ta có đến tìm tôi, nhờ tôi chăm sóc cho cô. Anh ta rất tốt, chỉ có
điều…” Dạ Ly ngừng một chút, lẩm bẩm câu gì đó rồi mới nhắm mắt lại,
nói: “Cả đời này hai người không thể gặp lại nhau, cô không nên tìm anh
ta nữa.”
Nói xong, Dạ đại họa lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa
lại. Nước mắt Lục Vi bỗng tuôn trào. Lúc này điện thoại vang lên không
đúng lúc chút nào, Vi Vi gạt lệ, ấn nút nghe, chỉ thấy đầu dây bên kia
truyền đến giọng nói: “Xin chào, xin hỏi có phải là Lục tiểu thư không
ạ? Chúc mừng cô đã phỏng vấn thành công, cô có thể sắp xếp thứ Năm tuần
này qua công ty một lát được không? Chúng ta sẽ trao đổi về vấn đề
lương, thưởng và phúc lợi đãi ngộ của công ty.”
…
Sau
khi dập máy, trong đầu Lục Vi vô thức hiện lên hình ảnh con mèo béo múp
lững thững đi ra từ màn hình máy tính. Đó thực sự chỉ là ảo cảnh như lời Dạ đại họa nói thôi sao?