Trong phòng khách của công ty thiết kế game Huyết kiếm 3, Lục Vi ngồi
ngay ngắn, sắc mặt trầm tĩnh mà đoan trang, nhưng hai bàn tay để dưới
gầm bàn lại căng thẳng, nắm chặt lại.
Một người đàn ông to cao
trong bộ com lê tinh tươm ngồi đối diện cô, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười
nhu hòa, thể hiện rõ dáng vẻ của một người quân tử nho nhã, nhưng điệu
bộ đó vô tình khiến người đối diện có cảm giác bị áp lực. Vi Vi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, tự đáy lòng cũng có chút hối
hận vì đã đến đây một mình.
“Cô Lục, xin chào!” Người đàn ông đó lịch sự lên tiếng, tự giới thiệu: “Tôi là Thương Hy, là người phụ trách chính hạng mục Huyết kiếm 3. Mấy đồng nghiệp cô gặp trước đây chắc đã
nói qua với cô, hôm nay chúng tôi mời cô đến đây chủ yếu để làm vài thử
nghiệm nhỏ.”
“Thử nghiệm?” Lục Vi ngẩng đầu, đúng lúc Thương Hy
cũng đưa ánh mắt đen sẫm như vực sâu nhìn sang phía cô. Thoáng giật
mình, cô ngập ngừng nói: “Tôi cứ nghĩ… hôm nay đến đây để trực tiếp nói
về chuyện đi làm.”
Khóe miệng Thương Hy khẽ nhếch lên, ẩn giấu
một nụ cười mỉm. “Đúng vậy! Có điều, trước khi nói về vấn đề lương,
thưởng và các phúc lợi khác, theo quy định của công ty, tất cả các nhân
viên mới đều phải làm một bài thử nghiệm nhỏ, để dễ dàng hơn cho việc
tìm hiểu về khả năng và định hướng phát triển trong công việc của họ sau này.”
“Ồ, vâng!” Vi Vi gật đầu, lòng bàn tay lấm tấm vài giọt
mồ hôi lạnh. Gần đây, một số công ty thường đưa ra những bài kiểm tra
nhỏ, thậm chí tiến hành trắc nghiệm tâm lý các nhân viên mới đã không
còn lạ nữa, nhưng đối diện vơi một người đàn ông như Thương Hy, Lục Vi
lại cảm thấy hơi bất an, lo lắng. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng không biết nguyên do tại đâu.
Lục Vi còn đang ngây ngốc,
Thương Hy đã nhanh chóng khởi động laptop, sau khi làm một vài thao tác
đơn giản, anh ta đẩy chiếc laptop đến trước mặt cô. Vi Vi ngước mắt lên, trên màn hình là hình ảnh của trò chơi Huyết kiếm 3.
“Đây là
giao diện của trò chơi mới nhất sắp phát hành, chúng tôi dự định trong
tháng tới sẽ chính thức đưa trò chơi này ra thị trường. Bây giờ cô thử
di chuyển đến một trận đồ, đánh quái và thử cảm nhận, so sánh với phiên
bản cũ sau đó làm vài thí nghiệm đánh giá.” Thương Hy nói xong, nhấc tay lên xem đồng hồ, nói: “Thời gian cho cô là một giờ đồng hồ, hiện tại cô còn 59 phút 40 giây.”
Lục Vi nhìn Thương Hy một lát, hít một
hơi thật sâu rồi lặng lẽ di chuột. Bên này, Thương Hy im lặng quan sát,
khóe mắt sau cặp kính dường như hơi nheo lại, dưới ánh điện mờ tối, mắt
kính của anh ta khúc xạ một luồng ánh sáng rực rỡ lạ thường.
Nửa tiếng sau, Vi Vi gần như đã chạy thông hết các cảnh trong trò chơi.
Trong đầu cô đã nghĩ sẵn một bản đánh giá thử nghiệm phiên bản mới này,
đột nhiên trên màn hình máy tính xuất hiện một đám cá chân người đang
ngông nghênh tiến tới.
Vi Vi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, loài quái
vật này xuất hiện ở cảnh trước rồi mà? Chính cô vừa mới từ bên đó qua
đây, tại sao lại không gặp chúng? Hơn nữa… kỳ lạ nhất là, trên đỉnh đầu
đám quái vật này không có bất kỳ tên gọi hay ký tự gì, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
Lục Vi cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm vào
đám cá chân người đó, thầm cân nhắc câu trả lời, bỗng nhiên trước mắt
xuất hiện một hình ảnh quen thuộc. Mắt cô sáng lên, tì tay xuống mặt bàn rồi đứng thẳng người dậy, lẽ nào…
Trên màn hình, đám cá chân
người vừa rồi còn thong thả đi quanh, giờ đột nhiên chúng lại chạy tán
loạn, con thì núp sau tảng đá, con thì vội vã nhảy ào xuống nước, quẫy
đuôi bơi đi…
Lục Vi vừa định thần nhìn lại, màn hình dường như
cũng có dấu hiệu hơi chấn động. Cảm nhận được động tĩnh, đám cá hốt
hoảng, cuống quýt chạy trốn, một chiếc lưỡi dài màu hồng nhạt vươn ra
như một con rắn dài, nhanh nhẹn xuất hiện trước màn hình rồi từ từ cuộn
lại, tất cả lũ cá không còn chỗ lánh thân.
Lục Vi càng thêm kinh ngạc, chủ nhân của chiếc lưỡi dài đó cuối cùng cũng xuất hiện. Một con
mèo béo mập, đen tuyền đang lắc lư bốn cái chân bụ bẫm, cái đầu đong
đưa, ung dung bước đến trước mặt Lục Vi, cái miệng rộng ngoác, nhét đầy
đám cá chân người không ngừng nhai nhai, nuốt nuốt, cô thậm chí còn nghe rõ những tiếng lách rách, ngấu nghiến nhai nuốt phát ra từ miệng con
mèo, cùng tiếng gào thảm thiết của đám cá chân người.
Nghe thấy
những âm thanh đó, toàn thân Lục Vi nổi da gà, ngã phịch xuống ghế, hóa
đá tại chỗ, không sao nhúc nhích được. Nếu tất cả những thứ này không
phải là trò chơi, cũng không phải là ảo cảnh như Dạ đại họa nói, vậy
chúng là cái gì? Vì sao chỉ có cô trông thấy? Còn nữa… hình như tên
Thương Hy thần bí kia cũng có thể trông thấy?
Lục Vi ngẩn người, con mèo béo mập đó đã ăn xong, ngồi liếm mép, dường như nó phát hiện ra điều gì đó, hếch mũi hít hít rồi quay đầu về phía cô. Nó đã phát hiện
ra cô! Lục Vi hít thở một hơi thật sâu, cảm thấy da đầu giật giật, cô
nghẹt thở, trán ướt đẫm mồ hôi.
Con mèo béo ngước ánh mắt tròn
xoe, nhìn cô chằm chằm, nghiêng đầu suy tư một lát rồi đột nhiên chạy
đến trước màn hình, giương móng vuốt sắc nhọn cào cào, miệng há to, phát ra những tiếng cười điên loạn. Từ miệng nó rớt xuống những giọt máu
tươi, từng mẩu chân người đứt lìa cũng theo đó mà rơi ra.
Nhìn
thấy cảnh này, Lục Vi kinh tởm, buồn nôn nhưng vừa che miệng, ngồi xổm
xuống đất, cô liền ngẩn người… Trước mặt cô, không biết từ lúc nào lại
xuất hiện một đôi giày da bóng lộn. Lục Vi chậm rãi ngẩng lên, liền thấy Thương Hy đã đứng phía sau từ lúc nào. Lúc này, anh ta đang khoanh tay
trước ngực, nhìn cô chằm chằm, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười lạnh lẽo.
“Cô Lục, bản đánh giá làm đến đâu rồi?”
Lục Vi không nói, lặng lẽ đứng dậy, bước ra cửa, Thương Hy không chút do
dự, liếc đôi mắt hồ ly nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Xem ra, cô cũng thực sự
trông thấy chúng?”
Lục Vi: “…”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách cạm bẫy_ _ _ _ _
Màn đêm yên tĩnh, sâu thẳm, một vầng trăng treo lơ lửng trên cành cây khô,
từ thôn trang xa xa vọng lại những tiếng gầm rú ghê rợn của bầy sói
hoang.
Vi Vi ra sức chạy. Giữa rừng cây hoang vắng không một
bóng người, cô liều lĩnh, bất chấp tất cả lao vào rừng cây trước mặt,
những cành cây chìa ra làm rách ống tay áo, cứa vào da thịt cô, ứa máu,
đường núi gồ ghề khó đi khiến cô bao lần trượt chân vấp ngã, nhưng cô
vẫn bò dậy, cắn răng chạy lên phía trước.
Trốn? Đúng! Cô đang
trốn, cô nhớ có rất nhiều, rất nhiều người đang đuổi bắt cô, nếu bị bắt
lại sẽ có bao chuyện khủng khiếp xảy ra. Nhưng chuyện khủng khiếp gì?
Tại sao cô lại ở đây? Lục Vi vịn vào một thân cây ven đường, đứng lại
thở hồng hộc, cô thoáng chút do dự, nhưng chỉ một giây sau, đôi chân như được mách bảo, tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Phía sau đèn đuốc sáng trưng, những người đuổi bất cô đã gần đuổi kịp.
“A!” Một chút lơ là, bàn chân Lục Vi vấp phải viên đá nhỏ, ngã nhào xuống
đất. Lúc này cô không còn sức để bò dậy, cả bàn chân sưng vù, xem chừng
đã bị trật khớp. Lục Vi ôm bàn chân đau, ra sức thổi thổi xoa xoa, sự
tuyệt vọng và sợ hãi trong nháy mắt vây hãm lấy cô.
Ánh lửa kia
càng lúc càng gần, vậy là xong rồi, cô sẽ bị bọn chúng bắt về. Tuyệt
vọng nhìn lên phía trước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hình bóng.
Thản nhiên, trầm tĩnh, cao lớn mà trầm mặc, bởi anh ta quay lưng về phía Lục Vi nên cô không nhìn rõ mặt, chỉ có thể cúi đầu, ngây ngốc nhìn
bóng anh ta in dưới đám lá khô, đến khi anh ta lên tiếng.
Người con trai đó ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”
Lục Vi nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Quý Vân!!”
Quý Vân thấy Vi Vi nắm lấy cánh tay mình, không hiểu tại sao bỗng nhiên nổi giận, anh túm chặt bả vai cô, phẫn nộ nói: “Cô nói cho tôi biết đi, vì
sao?”
“Vì sao cái gì?” Vi Vi lùi lại phía sau, vội vàng nói: “Quý Vân, có người đang đuổi bắt tôi.”
“Không!” Quý Vân quay đầu, ánh mắt như con thú bị thương. “Tôi không thể tiếp
tục tin cô được nữa. A Ẩn, cô lừa tôi suốt mười năm nay.”
Mười
năm? Vi Vi vô cùng sợ hãi, ngẩng mặt nhìn, lại thấy Quý Vân lúc này có
mái tóc rất dài, trang phục anh mặc cũng khác hẳn mọi khi. Cô mở to
miệng, muốn hét lên một tiếng nhưng lời thốt ra nơi cửa miệng lại là hai từ: “A Ấp.”
A Ấp? Ai là A Ấp?
Vi Vi ngẩn người, những
kẻ đuổi bắt cô đã bao vây xung quanh. Không cần nhiều lời, đám người
hung hãn xông tới, túm chặt lấy Lục Vi, kéo ra khỏi rừng cây. Quý Vân
đứng lặng một bên, chỉ lạnh lùng, thờ ơ đứng nhìn cô giãy giụa, gào thét mà không nói một lời.
Lục Vi bị lũ người thô lỗ kéo đi, không
cam chịu, vẫn ra sức phản kháng, đôi mắt đẫm lệ nhìn Quý Vân cầu cứu. Cô nghe thấy từ cõi lòng tan nát của mình không ngừng gào thét: “A Ấp, cứu ta, cứu ta…”
…
Vi Vi mở trừng mắt, những giọt nước ấm
nóng từ khóe mắt rơi xuống gò má. Cô đưa tay gạt đi những giọt lệ ứ đầy
trên khóe mắt, đờ đẫn ngồi dậy, lặng lẽ thở phào một tiếng. Cũng may đó
chỉ là một giấc mơ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô khóc khi tỉnh mộng.
Chỉ là… lúc này cô đang ở đâu?
Nghĩ vậy, Vi Vi đảo mắt nhìn xung quanh. Bầu trời đêm tối đen như mực, một
vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng giữa nền trời, bãi đất bằng phẳng, hoang
vắng với những thân cây khô cao lớn bao thành một vòng. Lục Vi đưa tay
che miệng, kiềm chế không để mình phát ra những tiếng kêu run sợ.
Mình… vẫn còn trong mộng sao? Hay đây thực chất không phải giấc mơ? Vậy tại
sao mình ở đây? Trước đó… trước đó đã xảy ra chuyện gì? Trong chốc lát,
một loạt các câu hỏi liên tiếp vang lên khiến đầu óc Lục Vi nhất thời
muốn nổ tung. Hít một hơi thật sâu, Vi Vi thầm nhắc nhở mình cần phải
bình tĩnh, lát sau, cô chậm rãi đứng lên.
Bốn bề vắng lặng,
không một bóng người. Vi Vi nhíu mày, vừa cử động chân tay vừa cố gắng
nhớ lại. Cô nhớ rõ, vì chuyện của Quý Vân mà cô và Nam Huyền cãi nhau
nên khi công ty thiết kế game Huyết kiếm 3 kia gọi cô đến, cô đã không
nói với bất kỳ ai…
Đúng rồi! Ban nãy cô còn ở trong công ty kia
làm đề thử nghiệm, sau đó cô đã nhìn thấy một số thứ kỳ dị: cá chân
người, mèo đen béo mập… Sau đó thì sao? Vi Vi cắn răng nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng. Sau đó xảy ra chuyện gì, rốt cuộc tại sao cô ở đây?
Rầm, rầm, rầm!
Lục Vi đang chau mày suy nghĩ rừng cây bao quanh vốn yên tĩnh lúc này đột
nhiên truyền đến một tiếng động lớn, kéo theo đó, mặt đất cũng rung lắc
dữ dội. Vi Vi kinh hãi, đứng chôn chân tại chỗ, còn chưa kịp ngẩng đầu
đã nghe thấy từ trong rừng sâu vọng lại tiếng mèo gầm rú. Nghe thấy thế, Lục Vi bất giác run sợ đến mức nổi da gà, định thần nhìn, phía trước
bỗng xuất hiện con mèo mập ú trong trò chơi điện tử kia. Nó đang ung
dung, nhàn nhã bước về phía cô.
Chạy!
Phản ứng đầu tiên
của Lục Vi chính là phải chạy thật nhanh trước khi con mèo mập phát hiện ra cô, nhưng khi đại não đưa ra mệnh lệnh, cô cũng chợt phát hiện ra,
đôi chân cô đã đóng đinh tại chỗ… không thể cử động. Kinh khủng hơn nữa
là, ngay cả sống lưng cô cũng đã cứng đờ, trong thời khắc này, toàn thân cô như bị điểm huyệt, hóa đá, không thể nhúc nhích.
Tiếng kêu
quỷ dị của con mèo đó mỗi lúc một gần. Vi Vi biết, nó đã phát hiện ra
cô. Chỉ là cô không biết, liệu nó có thích mùi thịt người hay không?