Hôm nay đêm xuống, sau ba ngày
mưa to cuối cùng cũng dứt. Chuyện này đối với bọn người La Phi chắc chắn là một tin tức tốt, để dự trữ thể lực đầy đủ cho hành trình gian khổ
sắp tới, sau khi bọn họ sớm thu xếp ổn thỏa, liền đi nghỉ ngơi.
Lão Vương biết ba người phải đi, ngày thứ hai đặc biệt làm nhiều trứng
gà luộc, chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn. Thời điểm trả tiền phòng, lão
Vương lại không nhịn được nhiều lần dặn dò một phen, nhìn ra được, dù
cho có chính trại chủ đi cùng, ông lão hiền lành này vẫn đối với hành
trình 'Hang kinh khủng' lần này của đám người La Phi lo lắng vô cùng.
Tâm tình của ông khiến cho ba người La Phi tự nhiên cũng không bình
tĩnh. Từ Côn Minh đến Long Châu, lại từ Long Châu đến trại Nỉ Hoành,
liên tiếp sự việc kỳ quái liên tục phát sinh, mà chân tướng vẫn giấu ở
trong sương mù dày đặc, tìm kiếm manh mối khó khăn. Chứng sợ hãi - Tiên
đoán - Ác ma - Bình máu - Nguyền rủa, yếu tố trong sự kiện này như là
một cơn gió xoáy, người sắp đến gần xung quanh nó, đã có thể cảm nhận
được bên trong loại gió xoáy này tràn ngập hơi thở kinh khủng của sức
mạnh thần bí.
Hiện tại, rốt cuộc mọi người phải hướng đến vị trí trung tâm của gió xoáy kia - tiến về phía “Hang kinh khủng.”
Nơi đó gần như bị ngăn cách bởi sâu trong rừng rậm, từ trước đã xảy ra
chuyện gì, gần đây đã xảy ra chuyện gì, sau này sẽ lại xảy ra những gì
đây?
Có người biết toàn bộ câu trả lời này hay không?
Trên đường đi đến miếu Long Vương, ba người đều im lặng không nói, dường như có tâm sự.
La Nghĩ đến sự xuất hiện của người đàn ông thần bí kia, người đàn ông
thần bí lại biến mất. Hắn rốt cuộc là ai? Hắn đến từ đâu? Hiện tại hắn
đã đi đâu? Hắn chỉ là một du khách bình thường sao?
Dường như hắn muốn gặp mình, cuối cùng vì sao lại trốn tránh mà không
gặp? Phải chăng hắn cũng đi đến hang kinh khủng? Nếu như theo lời nói
đó, mưa lớn như vậy, hắn vẫn phải lên đường suốt đêm, chẳng lẽ là muốn
đuổi ở phía trước mình?
Hắn lại có thể không cần người dẫn đường, điều này có phải mang ý nghĩa, hắn biết rõ con đường đi thông hang kinh khủng?
Quá nhiều nghi vấn hiện tại cũng không có lời giải đáp.
Nhạc Đông Bắc luôn luôn lắm miệng hôm nay cũng có thái độ khác thường,
trở nên im lặng. Cái người mập mạp đối với học thuật của mình luôn tin
tưởng, thời khắc này tâm tình của ông ta chắc là hưng phấn và vội vàng
nhất. Vì sao ông ta lại không nói lời nào? Hay là cảm xúc quá cuộn trào
mãnh liệt, ngay cả nói chuyện cũng đã quên?
Còn Chu Lập Vĩ? Người giáo sư có thanh danh hiển hách giới học thuật,
lại có thể xuất hiện ở vùng đất biên giới hẻo lánh gần như hoang vu này. Ông ấy làm như vậy có đáng giá không? Ông ấy là vì tìm hiểu nguyên do
chứng sợ hãi sao? Hoặc chính là muốn bác bỏ học thuật của Nhạc Đông Bắc, bảo vệ tôn nghiêm khoa học?
Có thể hay không, ông ấy còn mang một bị mật khác không muốn người khác biết?
Bạch Kiếm Ác đã mang theo hai người thủ hạ chờ ở trên quảng trường trước miếu Long Vương. Nhìn thấy ba người La Phi đến, đầu tiên anh ta tiến
lên cùng Chu Lập Vĩ chào hỏi, sau đó chỉ vào bầu trời nói: “Xem sắc trời này, hai ngày gần đây chắc là sẽ không có mưa. Trời thuận theo nguyện
vọng con người, hi vọng chuyến đi này của chúng ta trước sau có thể
thuận lợi như ngày hôm nay vậy.”
Dễ nhận thấy, Bạch Kiếm Ác là đang chủ động hòa giải nguyên nhân ngày
hôm qua bởi vì thời gian xuất phát mà hai người nảy sinh tranh chấp. Chu Lập Vĩ mỉm cười, vui vẻ tiếp nhận lòng của đối phương, đồng thời cũng
dựa thế khách khí một câu: “Vậy còn phải nhờ trại chủ Bạch phí tâm nhiều hơn!”
”Tôi nhất định dùng hết toàn lực. Một bước vào rừng rậm, số phận chúng
ta coi như đều cột vào một chỗ.” Bạch Kiếm Ác nghiêm mặt nói, sau đó anh ta phân phó Ngô Quần bên cạnh: “Đem thức ăn phân chia một chút, chúng
ta lập tức xuất phát.”
”Thịt khô này cùng bánh mì mỗi người một phần, lượng thức ăn này cũng đủ ăn bốn ngày. Hai ngày nay mới vừa rơi xuống mưa to, nguồn nước trên núi dồi dào, cho nên cũng không mang nhiều nước. Sau khi các người uống hết nước trong bình, tôi sẽ tìm chỗ giúp các người rót đầy.” Ngô Quần một
bên đem sắp xếp túi thức ăn phân phát vào trong tay ba người La Phi, một bên làm giải thích có liên quan.
”Trong núi có nhiều muỗi. Đỉa, kiến và nhiều loại khác, ở mọi chỗ, các
người phải đem cổ áo và ống tay áo quấn chặt.” Bạch Kiếm Ác ở một bên
nhắc nhở hai câu, vừa quét mắt nhìn, lại phát hiện đám người La Phi là
đang mặc jacket đã quấn chặt ống tay áo, vạt dưới quần sớm đã buộc ở
trong vớ, liền hiểu ý cười, nói với Triệu Lập Văn: “Giúp bọn họ bôi nước tỏi lên đi.”
Triệu Lập Văn đáp ứng một tiếng, lấy ra một cái vải xô quấn thành cái
túi nhỏ, ngồi xổm xuống chỗ đám người La Phi nhẫn nại theo thứ tự liên
tiếp bôi một vòng ống quần, lập tức mùi tỏi tỏa ra xông vào mũi, chắc
hẳn trong túi kia là đựng tỏi giã đập nhuyễn.
”Như thế trùng độc cũng sẽ không chui vào trong khe giày của các người.” Bạch Kiếm Ác giải thích nêu ra dụng ý, nhấc tay, lại đưa qua ba cái
kính râm màu nhạt: “Đây, mỗi người cầm một cái.”
Đám người La Phi nhận lấy, trong lòng đều có chút ngạc nhiên. Nhạc Đông
Bắc thấy kỳ lạ hỏi: “Cái này để làm gì? trong rừng sẽ còn có ánh nắng
chói mắt sao?”
Bạch Kiếm Ác “Ha” mà cười một tiếng: “Dọc theo đường đi khó tránh được
khó khăn, đeo nó lên, đỡ cho con mắt bị gì đó chui vào tổn thương.”
La Phi giật mình, trong lòng âm thầm cảm khái: Người từng đi xuyên rừng, quả nhiên là rất có tri thức, nếu như không có người dẫn đường kinh
nghiệm phong phú đi chung, dọc theo đường đi tất nhiên sẽ gặp phải vô số trắc trở cùng phiền phức.
Ở dưới sự dặn dò của Bạch Kiếm Ác, Ngô Quần và Triệu Lập Văn lại vác một phần lều vải và túi ngủ của ba người La Phi mang đến, hành động này
giúp giảm nhẹ trọng lượng trên người ba người.
Tựa hồ mọi thứ cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Bạch Kiếm Ác chắp tay ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía đông.
Mọi người cũng theo nhìn sang, cách đó không xa, ngọn núi, rừng cây rậm rạp, nằm ngang ở trước phương hướng bọn họ sẽ đi qua.
”Núi Ma Bàn...” Sau một lúc lâu, Bạch Kiếm Ác thở một hơi thật dài, từ
trong miệng nói ra ba chữ sâu kín này. Sau đó anh ta ưỡn cao thân thể,
đổi lại một loại giọng nói kiên nghị: “Lên đường đi!”
Dứt lời, anh ta đã dẫn đầu bước ra bước tiến, sải bước đi về phía núi rừng sau miếu Long Vương.
Đợi La Phi theo sát, mọi người càng đi càng xa, hơn hai mươi phút sau, thân ảnh của bọn họ rốt cuộc bị quần núi đồ sộ cắn nuốt.
Vừa vào núi, La Phi liền cảm giác đi tới bên trong một thế giới khác.
Trên đỉnh đầu rừng cao lá dày, gần như che khuất tất cả bầu trời, mặc dù là ban ngày, nhưng không khí lại rất âm u. Tới gần chỗ mặt đất, cây cối thấp bé phát triển càng thêm um tùm, chi chít mà lần lượt từng lớp từng lớp, không để lại bất kỳ khe hở.
Trước đây ở trong rừng người từng vượt qua núi là thế hệ sau, lần theo
dấu vết đến một con đường nhỏ. Nói là “Đường”, thật ra thì cũng rất miễn cưỡng, đó bất quá chỉ là một vết tích có người từng đi qua mà thôi. Sau khi vào núi, Ngô Quần liền đi đầu trước nhất, tay cậu ta cầm dao bầu,
ven theo dấu vết con đường dò đi về phía trước, dọc theo đường đi không
ngừng dùng dao chặt bớt cành dây leo trước mặt. Cậu ta làm như vậy vừa
là để tạo cho đồng bạn phía sau cất bước thuận lợi, đồng thời cũng có
thể làm kinh sợ những loài độc trùng dã thú ẩn núp ở chỗ tối, sớm mà đem bọn nó xua đuổi đi, để tránh cho phát sinh “Tấn công” ngoài ý muốn.
Bạch Kiếm Ác theo sát Ngô Quần, khi con đường trước mặt dấu vết khó khăn mơ hồ, anh ta sẽ phụ trách đảm nhiệm một số quyết định. Thời gian khác, phần lớn tinh lực anh ta dùng để chiếu cố Nhạc Đông Bắc đằng sau mình.
Nhạc Đông Bắc chắc chắn là người vất vả nhất trong đội ngũ này. Tại sau
cơn mưa vùng núi trên thân thể mập mạp kia của ông ta ướt nhẹp lộ vẻ
càng thêm vụng về, chưa đi được bao xa đã liền thở hỗn hển. Có điều tuy
là bước đi liên tục khó khăn, nhưng ông ta thật không có nao núng và
phàn nàn, mà là đang cắn răng kiên trì, có lúc còn tự nói một ít cỗ vũ
mình hoặc là tự giễu bản thân. Rất rõ ràng, có thể có một cỗ sức mạnh
tinh thần mạnh mẽ đang chống đỡ ông ta.
Phía sau Nhạc Đông Bắc là La Phi, anh bước đi so với người phía trước có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có thể đây chính là lợi ích nhờ huấn luyện
thân thể gian khổ trước kia ở trường cảnh sát và sau này trải qua nhiều
năm công tác ở vùng núi Nam Minh. Leo lên đường núi đối với anh mà nói
kỳ thực cũng không xa lạ gì, có điều đi xuyên qua bên trong dạng rừng
mưa rậm rạp ở đây vẫn là lần đầu tiên. Trong quá trình tiến lên, anh
thỉnh thoảng sẽ đỡ Nhạc Đông Bắc phía trước một chút, hoặc là kéo Chu
Lập Vĩ phía sau.
Chu Lập Vĩ trước sau lấy tốc độ đều đi theo ở trong đội ngũ. Bước chân
ông liên tục không nhanh, biên độ bước cũng không tính là lớn, nhưng
duỗi chân lại vững chắc có lực, lộ rõ tố chất thân thể cực tốt. Khi giữa đường bên cạnh xuất hiện một số loài thực vật mới lạ, ông vẫn còn nhàn
hạ hơi dừng bước lại, ngắt đi một hai cành lá hàng mẫu liền nghiên cứu
một phen.
Triệu Lập Văn đi ở sau cùng đội ngũ. Cậu ta vóc dáng không cao, cũng
không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không chất phác chút nào, thậm chí còn lóe ra một tia hung tợn. Cánh tay cậu ta tráng kiện, chỗ cổ tay kết gân xanh, như vậy tay cầm dao bầu sắc bén lộ rõ sáng chói, khiến
cho mọi người có thể yên lòng đem an toàn đằng sau lưng đều giao vào
trong tay một mình cậu ta.
Càng đi lên, nhiệt độ trở nên càng thấp, đã hoàn toàn âm u không còn cảm giác mùa hạ. Bất quá bởi vì thể lực tiêu hao rất lớn, tất cả mọi người
vẫn là ra một thân mồ hôi, đành phải không ngừng uống nước giúp cho bổ
sung. Bạch Kiếm Ác chú ý tình trạng thân thể của ba người phía sau
(đương nhiên chủ yếu là để ý tới Nhạc Đông Bắc), tại thời điểm thích hợp sẽ phân phó Ngô Quần dẫn đầu tốc độ chậm lại, để cho người thể lực
chống đỡ hết nổi có cơ hội điểu chỉnh thở dốc. Có một lần La Phi thấy
Nhạc Đông Bắc thực sự không kiên trì nổi, từng đề nghị mọi người nghỉ
ngơi tại chỗ, lại bị Bạch Kiếm Ác bác bỏ: “Trừ phi dự định nghỉ ngơi
thời gian dài, nếu không thì cố gắng sức đừng có ngừng lại. Ngồi một hồi sẽ chỉ làm cho anh cảm thấy mệt mỏi hơn.”
”Điều này là bởi vì nhiều lần vừa đi vừa nghỉ sẽ làm xáo trộn tiết tấu
vận động của người, khiến cho mệt nhọc bắt đầu tăng nhanh.” Chu Lập Vĩ
từ quan điểm sinh lý y học đối với lời nói của Bạch Kiếm Ác tiến hành bổ sung.
Cũng may tuy là đường núi, nhưng cũng không dốc, có người ở phía trước
mở đường, người sau tiến lên kỳ thực độ khó đã giảm nhiều, cũng không
cần lo lắng sẽ có trượt ngã nguy hiểm.
Như vậy mãi đến vào buổi trưa, Bạch Kiếm Ác mới để cho Ngô Quần dừng
bước lại, sau đó quay đầu với mọi người phía sau nói: “Được rồi, mọi
người nghỉ một chút, ăn một ít gì đi.”
Nhạc Đông Bắc đã sớm mong đợi câu nói này, không đợi Bạch Kiếm Ác nói
xong, ông ta đã tìm đúng một nơi tương đối bằng phẳng khô ráo, ngồi
xuống: “Chao ôi mẹ của tôi, cũng mệt chết tôi rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.”
La Phi nhìn bộ dạng chật vật của ông ta, nhịn không được mỉm cười: “Này vừa mới bắt đầu đấy, ông cần phải đứng vững.”
Nhạc Đông Bắc không để ý đáp lại lời nói của anh, trước lấy bình nước điên cuồng rót một hơi “Ừng ực.”
Những người khác cũng đều tìm nơi gần đấy, ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau khi hơi thở có phần cố định, Bạch Kiếm Ác gọi mọi người lấy ra thức ăn
trong túi cho mỗi người, bắt đầu dùng cơm.
La Phi xé một sợi thịt khô nhỏ đưa vào trong miệng, tinh tế nhai kỹ.
Thịt khô kia là dùng thịt heo ướp gia vị mà thành, mang theo một chút vị cay, hương cay cũng hợp khẩu vị. So sánh với nhau, bánh mì thì vừa khô
vừa cứng, lại không có mùi vị gì, chỉ có thể đỡ đói mà thôi.
Những người khác đều ăn không ít, duy chỉ có Nhạc Đông Bắc lại hiện ra
vẻ mặt đau khổ, không cam lòng mà nói: “Sao các người đều ăn uống tốt
thế? Tôi thì mệt thảm, cũng không muốn ăn gì.”
Chu Lập Vĩ cười nói: “Có lẽ ban nãy do ông uống nước quá gấp, nhất thời dạ dày đầy, chờ một chút là tốt thôi.”
Quả nhiên, sau một lát, Nhạc Đông Bắc lấy lại được sức, bắt đầu nhai to nuốt nhiều, so với ai khác đều ăn được nhiều hơn.
”Trại chủ Bạch, Bây giờ chúng ta còn đi xa lắm không?” La Phi thừa dịp
rảnh rỗi hỏi, bởi vì rừng cây quá dày, tầm mắt của mọi người rất có hạn, căn bản là không cách nào thông qua quan sát để phán đoán vị trí hiện
nay.
Ở trong lòng Bạch Kiếm Ác từ lâu đã có chút tính toán: “Cũng đã qua giữa sườn núi. Buổi chiều chúng ta khổ cực một chút, tranh thủ đến sườn núi
phía đông núi Ma Bàn bố trí chỗ ngủ qua đêm.”
Ăn cơm trưa xong, mọi người lại nghỉ ngơi chốc lát, sau đó tiếp tục đứng dậy đi về phía trước.
Khuyết điểm cơ thể của Nhạc Đông Bắc đến buổi chiều càng hiện rõ không
thể nghi ngờ, đội ngũ bị ông ta ảnh hưởng, tốc độ chỉ có thể càng lúc
càng chậm. Chẳng qua cuối cùng cũng kiên trì không ngừng nghỉ, như vậy ở khoảng chừng sáu giờ chiều, rốt cục leo đến đỉnh núi Ma Bàn.
La Phi trèo lên một tảng đá, phóng tầm mắt tới hướng núi phía dưới, quan sát chỗ núi non trập trùng, cây rừng trùng điệp xanh mướt, lá cây xanh
biếc, sức sống đầy dồi dào. Bạch Kiếm Ác cũng theo qua đây, không đợi La Phi đặt câu hỏi, chỉ vào một mảnh đất trũng bằng phẳng hướng núi phía
xa nói: “Chỗ đó chính là hang kinh khủng.”
Nơi thoạt nhìn rất đẹp yên bình và phong phú, lại có một cái tên làm
người ta khiếp sợ. Dưới khung cảnh xanh biếc đó, rốt cuộc cất giấu điều
bí mật gì chứ?
La Phi đang ngưng mắt nhìn chăm chú, chốc lát lại quay đầu, nhìn bao
quát đường đi phía tây. Nơi đây tầm nhìn đương nhiên rất rộng, thế núi
khe rãnh, thu hết vào trong mắt. Hơn ba trăm năm trước, Lý Định Quốc có
thể cũng đã đứng ở vị trí này, chỉ huy trận chiến dịch núi Ma Bàn bi
tráng thảm liệt đó ư? Nghĩ tới rừng cây tĩnh mịch từng là chiến trường
mấy vạn người chém giết đẫm máu, trong lòng La Phi không tránh được dâng lên một loại thế sự xoay vần, cảm khái sinh mệnh như khe hở.
Sắc trời vẫn còn sáng, mọi người không có dừng lại lâu, thừa thế xông
lên, hướng về mục tiêu hạ sơn phía đông, đi tiếp lộ trình còn hơn nửa
canh giờ.
Lúc này vừa đi qua một sườn núi đá nhỏ, địa thế gần như xoay ngang, bụi
cây sát mặt đất cũng rất thưa thớt. Bạch Kiếm Ác dừng bước lại: “Trong
núi trời nói tối liền tối, chúng ta cũng đừng đi lên phía trước nữa,
liền ở đây làm nơi đóng quân, chuẩn bị ngủ qua đêm đi.”
Mọi người cùng kêu lên tán thành. Lập tức tháo túi đeo, từng người bắt đầu bận rộn.
Bạch Kiếm Ác mang sườn núi dọn dẹp đơn giản một chút, tiếp đó ba người La Phi dựng lều.
Ngô Quần một hồi tìm kiếm bốn phía, tìm được ở gần đó một hố đất, bên
trong tích không ít nước mưa, nhưng xem ra dơ bẩn đục ngầu, khó có thể
dùng để uống. Ở cạnh chỗ không xa vũng nước cậu ta dùng dao bầu đào một
đường kính chừng 20cm, rãnh chứa nước độ sâu khoảng nửa thước. Một lát
sau, nước trong hố đất chậm rãi rót vào giữ trong rãnh chứa nước, tuy
rằng tốc độ không nhanh, nhưng nước chất lại trong veo rất nhiều.
Triệu Lập Văn thì tìm tới thân cây tàn bại, sau khi bổ ra lấy dùng bộ
phận bên trong vẫn đang khô ráo, ở trên sườn núi đốt lên lửa trại. Lúc
này sắc trời đã tối, mọi người ngồi vây quanh ở bên đống lửa, cuối cùng
cũng có thể buông lỏng một chút.
Đi một ngày sau cơn mưa ở đường núi, vớ cùng ống quần sớm đã ướt đẫm.
Chuyện đầu tiên mọi người làm chính là cởi giày, trước ở cạnh lửa sưởi
ấm mặt khác bên trên thì hơ giày.
Đang giữa lúc thoải mái, chợt nghe Nhạc Đông Bắc có tiếng động lớn mà
kêu lên: “Con mẹ nó, đây là cái gì? !” Giọng nói thậm chí hoảng hốt.
La Phi vội vàng đi đến, chỉ thấy ông ta đã vừa mới cởi vớ bên chân trái, trên gót chân mập mạp của ông ta lại có hai con đỉa nằm rất to!
Cái đầu con đỉa có kích cỡ tương đương ngón chân cái, sớm đã hút đủ máu, thân thể sắp nứt ra, tản ra ánh sáng màu đỏ sậm quỷ dị. Thời điểm Nhạc
Đông Bắc chân tay đang luống cuống, bởi vì con đỉa bị bại lộ ở trong
không khí, đã tự động vang lên hai tiếng “Phốc phốc”, lần lượt bò xuống.
Bạch Kiếm Ác không cảm thấy kinh ngạc, cười ha hả, bắt đầu nói đùa:“Nhạc tiên sinh, ống quần của ông vẫn còn chưa được bó kỹ, thành toàn
hai con đỉa này. Có đôi có cặp, có ăn có uống, trải qua thời gian đúng
là thoải mái!”
”Mẹ nó, dám uống máu lão tử.” Nhạc Đông Bắc chửi bới, thuận tay lấy
nhánh cây, đem hai con đỉa mập mạp thiêu vào trong lửa trại, “Xèo” một
tiếng, khói bốc lên, trong không khí tỏa khắp một mùi máu tươi nhàn
nhạt.
Nhạc Đông Bắc một bên kiểm tra tỉ mỉ hai chân, một bên lòng vẫn còn sợ
hãi nói thầm: “Nó lớn như vậy, thời điểm hút máu sao tôi lại một chút
cảm giác cũng không có?”
”Nếu như ông có cảm giác, không phải liền lập tức phát hiện sao? Còn có
thể bị hút máu hả?” Chu Lập Vĩ vừa cười vừa nói, “Những con đỉa này trên miệng hút đều có một loại giống như thuốc gây tê vậy, chẳng những lúc
nó hút máu ông không hề có cảm giác gì, khi nó hút máu còn phân ra chất
khiến miệng vết thương khép lại rất nhanh đấy. Đây đều là loài ở trong
thời gian dài tiến hóa tự hình thành chức năng bảo vệ mình.”
”Thật đúng là không tìm thấy miệng vết thương.” Nhạc Đông Bắc sờ gót
chân của mình, căm giận mà nói, “Vậy cũng không thể hút trắng trợn như
vậy chứ, nào có chuyện tốt như vậy?”
Mọi người lại hứng thú trêu chọc một trận, khúc nhạc dạo ngắn ngủi này rốt cục trôi qua.
Lúc mọi người xuất phát mang theo nước sạch, lúc này đã gần như uống
hết. Ngô Quần lấy bình nước không, đến rãnh chứa nước vừa mới tự chế bên cạnh hố đất, làm lọc rỉ ra nhiều nước sạch, tiếp đó lại đi bỏ thêm vào
một viên thuốc bên trong từng bình nước.
”Viên thuốc cậu thêm vào là gì?” La Phi nhịn không được hỏi.
”Viên khử trùng.” Ngô Quần thản nhiên trả lời. Hình như sợ đối phương
trong lòng có nghi ngờ, cậu ta còn cố ý cầm bình nước uống đầu tiên, tu
uống ừng ực một ngụm lớn.
La Phi nhận lấy bình nước uống một ngụm, đúng là trong nước có chứa mùi vị bột tẩy trắng.
Ăn bữa tối, bóng đêm đã sâu. Trong núi rừng không có một tia sắc sáng,
ngoại trừ gần lửa trại, bốn phía dường như tô mực vậy, một mảng tối đen. Gần xa chợt có tiếng thú hú và côn trùng không biết tên kêu vang, càng
phủ lên thấm sâu vào không khí vắng vẻ rừng hoang dã.
Mọi người hơi hàn huyên một lát, lại nghe Bạch Kiếm Ác nói: “Ngày mai
còn phải lên đường, chúng ta liền đi nghỉ sớm đi. Các người ở trong lều
chen chúc một chút, ba người chúng tôi ở bên ngoài tùy tiện tìm chỗ nằm
một cái là được.”
La Phi biết bọn họ sớm thành thói quen như vậy, cũng không có khách khí
quá nhiều, chỉ thản nhiên nói câu: “Vậy thì thật là khổ cực cho các
người.”
Ba người Bạch Kiếm Ác đều tự tìm một chỗ thoải mái bằng phẳng, trải ra
vật dụng để ngủ mang theo bên mình. Trước khi nằm xuống, Triệu Lập Văn
lại lấy ra một cái ống trúc, vây quanh chỗ ngủ mỗi người, rắc ba vòng
thứ có hình dạng bột phấn gì đó.
La Phi ngửi được một cỗ mùi sặc, suy đoán nói: “Đây là... lưu huỳnh?”
Bạch Kiếm Ác gật đầu: “Chỗ nằm ngoài trời, lửa trại làm kinh sợ mãnh
thú, lưu huỳnh phòng độc trùng. Một hồi chúng tôi còn phải bôi một ít
nước thuốc đuổi muỗi.”
La Phi mỉm cười: “Hi vọng những công sức này cũng không vô ích, tất cả mọi người chúng ta đều có thể tốt đẹp mà ngủ một giấc.”
Bạch Kiếm Ác không trả lời, ánh mắt nhìn về phía nơi ngoài vòng tối tăm, thần sắc ngưng trọng, không biết suy nghĩ điều gì.
Phải chăng anh ta từ lâu đã ngờ tới: Một giấc này, là không một ai có thể ngủ được yên ổn.