Bên trong lều vải nhỏ bé chen
chúc ba người, không gian hơi kề sát chật hẹp. Bất quá dưới loại hoàn
cảnh ở đây, tự nhiên là không để ý tới nhiều. Nhạc Đông Bắc uể oải nhất, sau khi chui vào túi ngủ không lâu sau liền có tiếng ngáy lớn. Chu Lập
Vĩ bị ông ta làm cho bực dọc, mấy lần bất mãn nhỏ giọng oán trách, nhưng đối phương từ lâu đã chìm vào mộng đẹp thoải mái, đâu có thể có hiệu
quả gì?
Ngược lại La Phi cũng không hề để ý, tự mình tĩnh tâm, nhắm mắt an thần, chỉ chốc lát mỏi mệt liền lan khắp toàn thân, dần dần tiến vào trạng
thái ngủ.
Một giấc này không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên trên đỉnh lều vải “Soạt” vang một tiếng kỳ lạ, như là có thứ gì từ không trung đập rơi xuống
vậy. La Phi trời sinh tính cách cảnh giác, cho dù đang ngủ lực tai cũng
rất là thính, anh lập tức giật mình tỉnh giấc, thoáng cái từ trong túi
ngủ ngồi dậy.
”Làm sao vậy?” Chu Lập Vĩ cũng theo chui ra túi ngủ, xem bộ dạng của ông, hình như vẫn luôn không ngủ.
Bên ngoài lều cũng xuất hiện một trận, lập tức có chùm ánh sáng đèn pin
cầm tay lộn xộn chập chờn, lại nghe Bạch Kiếm Ác khẽ đè lên giọng quát
lớn: “Hoảng cái gì! Từng người tập trung vào một bên.”
”Có chuyện xảy ra!” La Phi mang giầy qua loa, lướt người đã đi tới bên ngoài lều.
Bên ngoài lều, ba người đều đã đứng dậy. Ngô Quần và Triệu Lập Văn tay
phải cầm dao bầu, tay trái cầm đèn pin, vẻ mặt kinh ngạc, đang không
ngừng tìm kiếm hướng chỗ bốn phía bóng tối, Bạch Kiếm Ác đứng ở bên đống lửa, hai mắt giống như móc câu lóe sắc bén, nhìn chằm chằm vật đang
siết ở trong tay.
La Phi ngưng mắt nhìn rõ, sau lưng không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi
lạnh. Thì ra vật kia chính là một con rắn còn sống lớn chừng đến hai
thước, nhưng da rắn đã bị miễn cưỡng lột ra, còn liền một chút phần
đuôi, rủ xuống treo ở một bên yếu ớt, con rắn kia vặn vẹo thân thể màu
hồng, thống khổ giãy dụa, cảnh này làm người ta rợn cả tóc gáy.
”Xảy ra chuyện gì?” La Phi đi lên trước hỏi.
Vẻ mặt Bạch Kiếm Ác có điểm quái dị, vừa mê muội, lại vừa lo sợ không
yên, tựa hồ còn mang mấy phần dữ tợn chưa kịp rút đi. Sau một lát trầm
mặc, anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Phi, dùng một loại giọng lạnh như băng nói: “Vừa rồi chính là thứ này từ trên trời rơi xuống, rơi vào
trên lều các người.”
Lúc này Chu Lập Vĩ cũng đi theo qua đây, nghe đối thoại của hai người,
lại thấy con rắn sống thê thảm không nỡ nhìn, sắc mặt bỗng dưng biến
đổi: “Trong rừng này còn có người khác?”
Bạch Kiếm Ác không nói gì, nhưng hành động kế tiếp của anh ta lại là câu trả lời. Anh ta vung tay một cái, đem con rắn kia ném vào trong lửa
trại, tiếp đó bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tợn như chim ưng
quét nhìn hướng bốn phía trong bụi cây.
Con rắn đáng thương lại bị lửa thiêu, khó nhịn đau đớn, ở trong ngọn lửa điên cuồng trở mình vài cái, cuối cùng không nhúc nhích.
Lúc này Nhạc Đông Bắc mới từ trong lều đi ra, khi thấy một màn Bạch Kiếm Ác ném con rắn, ông ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn có chút hả hê
cười rộ lên: “Ha ha, trại chủ Bạch, hôm nay tôi nuôi hai con đỉa, anh
không phục, lại muốn nuôi một con rắn sao?”
Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, không ai để ý phản ứng của ông ta. Nhạc
Đông Bắc lúc này mới cảm giác được không khí bất thường, ngạc nhiên hỏi: “Các người... Này các người làm sao vậy?”
Đột nhiên, ánh sáng đèn pin trong tay Ngô Quần quét đến một vật, cậu ta lập tức khẽ hô một tiếng: “Trại chủ, anh xem!”
Mọi người men theo ánh sáng kia tới phía tây nam nhìn đến vị trí cao của bụi cây, giữa lúc đó chỉ thấy tại cành lá, mơ hồ có y phục lộ ra, xem
ra là có người ẩn nấu ở đó.
Bạch Kiếm Ác vòng qua thân, cũng từ sau hông lấy ra một thanh đao, làm
xong thế phòng ngự đó, tiếp theo cất bước về phía trước, đối về phương
hướng kia quát lên: “Đừng có trốn, mau lăn ra đây!”
”Người kia” nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh sáng từ đèn pin cầm tay
chiếu đến, Bạch Kiếm Ác quát lớn, đối với “Người kia” mà nói lại như
không tồn tại chút nào.
Lúc này một cơn gió núi thổi qua, thân thể “Người kia” theo thế gió
trước sau lắc lư vài cái, động tác cứng ngắc quỷ dị, dường như nhẹ bay
bổng hoàn toàn không chịu trọng lực.
”Trại chủ, hình như không phải là... Không phải là một người... Sống.”
Thanh âm Ngô Quần run rẩy nói ra, ánh sáng đèn pin cũng theo lời nói của cậu ta run rẩy.
”Sợ cái gì? Đồ vô dụng!” Bạch Kiếm Ác mắng một câu, chộp lấy đèn pin của Ngô Quần, một lần nữa chiếu định đến cành lá nơi phát hiện mục tiêu hé
ra đang ẩn núp, lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ ngươi là người hay quỷ, lại
tiếp tục trốn không đi ra, cũng đừng trách ta ra tay độc ác!”
”Người kia” vẫn là không hề có chút phản ứng nào.
Ba người La Phi đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới tiến vào rừng, buổi
tối ngày đầu tiên liền xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy. Xem ra ngay cả
kinh nghiệm phong phú như đám người Bạch Kiếm Ác đối với chuyện lần này
cũng không đề phòng, ứng đối có phần thiếu phương pháp.
Giây phút lại giằng co như vậy, Bạch Kiếm Ác hình như vì mất đi kiên
nhẫn, anh ta xoay người hướng Triệu Lập Văn gật đầu một cái, ánh mắt
lạnh lùng nghiêm nghị.
Triệu Lập Văn hiểu ý, tiến lên hai bước, lực quán tính cánh tay phải,
đột nhiên vung mạnh, dao bầu trong tay hóa thành một tia sáng trắng, lao thẳng đến mục tiêu núp ở bụi cây cao!
Một dao này thế vừa vội vừa nhanh, mang theo tiếng gió thổi “Vù vù”,
chuẩn xác đâm vào vị trí ngực “Người kia”, chỉ nghe “Bịch” Một tiếng
vang nhỏ, “Người kia” Chịu lực quá lớn, phần giữa cành cây không ổn
định, rốt cục lắc rơi đầu cành cây, hướng mặt đất rơi xuống.
Triệu Lập Văn không đợi trại chủ phân phó, đã bước nhanh chạy đến phía
chỗ rơi xuống. La Phi nhìn bóng lưng của cậu ta âm thầm kinh ngạc: Người này bình thường không lộ ra ngoài, không nghĩ tới xuất thủ hung ác, gan lớn lòng dạ độc ác, phải vượt qua xa hơn cả Ngô Quần người thường xuyên ra mặt.
Mọi người sau đó cũng đuổi kịp, mới vừa bước ra không đến vài bước, âm
thanh của Triệu Lập Văn đã ở trong rừng vang lên: “Trại chủ, đây là
người nộm!”
Bước chân mọi người nhanh hơn, đi tới trước mặt. Chỉ thấy mới vừa rồi“Người kia” còn ở trên cây giờ đang nằm ở giữa một đống cành lá héo úa
rách nát, Triệu Lập Văn ngồi xổm ở một bên, rọi đèn pin xem xét kỹ,
chuôi dao bầu vừa nãy phóng ra bây giờ lại trở về trong tay của cậu ta.
Quả nhiên, thứ kia chỉ là lấy rơm rạ cành cây khô qua loa làm thành
người nộm, nhưng lại mặc nguyên một bộ trang phục nam giới, có áo có
quần có vớ có giày, nhìn phía dưới, hơi có chút kỳ lạ.
Chợt thấy Triệu Lập Văn cúi xuống, đem mũi tiến đến thân người nộm kia,
hít một hơi thật sâu. Mọi người đang vô cùng kinh ngạc, Triệu Lập Văn đã ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Trại chủ, trên bộ quần áo này, khắp nơi đều là vết máu!”
Bạch Kiếm Ác gắt gao nhìn chằm chằm bộ quần áo trên thân người nộm, cơ
bắp trên gương mặt đột nhiên bắt đầu co lên, rõ ràng đã không che giấu
được cảm giác chấn động kịch liệt trong lòng.
Ngô Quần lúc này cũng phát hiện gì đó, trong nháy mắt sắc mặt đại biến:“Những thứ này... Những y phục này, là... Là...” Có lẽ là vô cùng kinh
hãi, lời nói của cậu ta chỉ nói ra một nửa, liền không cách nào tiếp tục được nữa.
La Phi có năng lực quan sát kinh người đương nhiên đã nhìn ra manh mối,
anh giúp Ngô Quần đem câu hoàn chỉnh nói ra: “Không sai, những y phục
này, đúng là của Tiết Minh Phi đã mặc trước khi chết!”
”Y phục của Tiết Minh Phi?” Ánh mắt của Nhạc Đông Bắc giật mình, tinh
thần tỉnh táo, ông ta cũng ngồi xổm xuống, xít lại gần quan sát tỉ mỉ
người nộm kia, “Ừm, những mảng lớn mảng lớn đầy vết bẩn màu đen này đúng là vết máu khô, như vậy đây nhất định cũng là máu của Tiết Minh Phi
sao?”
Không ai trả lời, nhưng ý tưởng trong lòng mỗi người đều là giống nhau.
”Đây là do ai làm?” Ngô Quần giơ đèn pin trong tay, mờ mịt hoảng loạn mà chiếu dò xét bốn phía.
”Đừng tìm nữa!” Bạch Kiếm Ác tức giận ngăn cản cậu ta, “Trước đem người nộm này mang đến chỗ cắm trại bên kia đi.”
La Phi nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian là đêm khuya 12 giờ 35 phút.
Người nộm được dời đến bên đống lửa, Triệu Lập Văn lại tìm ra đống lớn
rơm củi cho thêm vào trong lửa, nơi cắm trại đơn sơ sáng rỡ rất nhiều.
Mọi người vây quanh nhìn cái người nộm mặc bộ quần áo dính máu, trong
lúc nhất thời tất cả đều trầm mặc không nói, mỗi người đều trầm tư.
Chu Lập Vĩ là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, ông nhíu mày, dùng ánh mắt đầy mê hoặc nhìn Bạch Kiếm Ác: “Chẳng lẽ có người luôn đi theo chúng
ta?”
Bạch Kiếm Ác đen mặt lại không tiếp lời, nhìn ra được, tâm tình của anh ta rất không tốt.
Nhạc Đông Bắc đứng ở một bên, tựa hồ đang chìm đắm trong ý nghĩ của
mình, ông ta lúc thì rung đùi đắc ý, lúc thì tự lẩm bẩm, đối với lời đối thoại của người khác bịt tai không thèm nghe.
Lúc này La Phi thì lại ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra người nộm cùng
với y phục trên thân. Người nộm làm rất thô sơ, đại khái chỉ là tạo ra
hình dáng người, hiển nhiên là sử dụng cây khô rơm rạ có ở khắp nơi
trong rừng. Bởi do trên y phục dính mảng lớn vết máu, đã bắt đầu khiến
cho đông cứng, đồng thời tản ra mùi máu tươi rõ ràng.
La Phi lấy tay ở trên y phục lục lọi xung quanh, không để lọt qua bất kỳ một ngóc ngách nào. Chợt, anh hình như có phát hiện gì đó, từ túi quần
lấy ra một vật, đưa tới trước mắt ngắm. Một lát sau, anh mở miệng nói:“Tôi biết nguyên nhân cái chết của Tiết Minh Phi rồi.”
”Sao?” Những lời này lập tức đưa tới hứng thú cho Chu Lập Vĩ, ông đến
gần ngồi xổm xuống, nhìn rõ vật trong tay La Phi, “Đây là... Con đỉa?”
”Không sai.” La Phi gật đầu, “Mặc dù chỉ là một tàn thi biến dạng khô
quắt, nhưng nhìn kỹ thì đây chính là loại đỉa lớn đã từng cắn Nhạc tiên
sinh.”
”Tiết Minh Phi chính là bị loại đỉa này cắn, thế cho nên mất nhiều máu
mà chết?” Chu Lập Vĩ sáng tỏ thông suốt, “Thảo nào ở trên người cậu ta
không tìm ra được miệng vết thương gây mất máu.”
”Hơn nữa nhất định là có khá nhiều đỉa. Con đỉa hút máu này, lại bị
nghiền nát giết chết, ngay sau đó máu của Tiết Minh Phi đã ở trong tượng thần mưa, rồi đến trên bộ y phục này!” La Phi vừa nói, vừa đứng lên,
đem con đỉa đưa tới trước mặt Bạch Kiếm Ác. “Trại chủ Bạch, anh không
nhìn một chút sao?”
Bạch Kiếm Ác nhưng không hề bị lay động mà cười “Ha” một tiếng, nói: “Con đỉa, tôi đây đã sớm biết.”
La Phi đầu tiên là sửng sờ, lập tức trong lòng hiểu rõ: Đúng rồi, đúng
rồi! Ngày đó sau buổi lễ tế bái, Bạch Kiếm Ác nhất định sẽ kiểm tra cơ
quan tượng thần mưa, chỗ đó có lẽ cũng có thể tìm được tàn thân con đỉa.
Lại nghe Bạch Kiếm Ác còn cắn răng nói: “Tiết Minh Phi chết như thế nào
cũng không quan trọng, quan trọng là... Chuyện này là do ai làm? Mục
đích của hắn là vì cái gì?”
Chu Lập Vĩ ở một bên gật đầu, trầm ngâm nói: “Tượng thần đẫm máu, lột da rắn sống, mặc quần áo dính máu cho người rơm, thủ đoạn của kẻ đó thì
càng đùa giỡn càng không chân thật.”
”Cái gì?” Luôn tự mình suy tư Nhạc Đông Bắc đột nhiên giật mình một cái, “Ông nói cái gì? Lột da rắn sống?”
”Ông vừa nãy không thấy sao?” Chu Lập Vĩ ném cho ông ta một cái liếc,“Con rắn kia bị trại chủ Bạch ném vào trong lửa rồi, rõ ràng là bị lột
da!”
”Tôi biết rồi! Tôi biết “Hắn” Đang làm gì!” Nhạc Đông Bắc hưng phấn mà
kêu to lên, “Ha ha ha ha, tự cổ chí kim, tôi rõ là một học thuật thiên
tài!”
Tiếng cười của ông ta chắc chắn cùng bầu không khí lúc này là không hợp
nhau, Bạch Kiếm Ác lạnh lùng nhìn Nhạc Đông Bắc: “Vậy ông cũng nói xem,
hắn đang làm gì?”
”Đây là một loại biểu tượng, hơn nữa còn là một loại nhắc nhở, cảnh cáo
báo thù, đến từ lực lượng đáng sợ bị phong ấn đã lâu.” Nhạc Đông Bắc nói đến đây, cố ý ngưng lại, làm lộ ra một bộ mặt vô cùng thần bí.
Chu Lập Vĩ rất không ưa điệu bộ như vậy của ông ta, hết sức không nhịn
được từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng: “Biểu tượng cái gì? Ông mau mau
nói thẳng đi.”
Nhạc Đông Bắc mang theo nụ cười quái dị, gằn từng chữ nói đến bốn chữ: “Lột - da - tuyên - thảo!”
”Cái gì?” La Phi nghe không hiểu, những người khác cũng đều là mang bộ mặt mê muội.
”Đây là vào thời khai quốc triều Minh, hoàng đế Chu Nguyên Chương đã
sáng kiến ra một loại cực hình.” Nhạc Đông Bắc đi vào giải thích, “Chính là đem da của phạm nhân lột ra toàn bộ, sau đó ở bên trong da người
nhồi vào rơm rạ, dùng cây gậy trúc chống lên, lập uy thị chúng.”
Trong tình cảnh này, bỗng nhiên biết rõ về hình phạt tàn khốc như vậy,
tất cả mọi người đều không kiềm lòng được mà cúi đầu, nhìn dưới chân
những cành lá rơm rạ được bó làm thành người nộm, phát sợ từng trận
trong lòng.
Lột da rắn, nhồi vào người nộm đầy rơm rạ - lột da tuyên thảo! Những
hành vi kỳ lạ này chính là muốn biểu hiện hàm nghĩa kinh khủng như vậy
sao?
Sau chốc lát im lặng, Chu Lập Vĩ hướng về phía Nhạc Đông Bắc nghi ngờ
nói: “Cực hình của Chu Nguyên Chương. Cái đó và bộ lý luận ác ma mà ông
luôn tuyên dương lại có liên hệ gì đây?”
”Ông bây giờ chỉ là biết một, mà không biết hai.” Nhạc Đông Bắc sớm có
chuẩn bị, không chút hoang mang mà trả lời: “Cực hình lột da tuyên thảo
đầu tiên là do Chu Nguyên Chương sáng kiến, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ có Chu Nguyên Chương dùng qua. Loại khốc hình này là một trong
những sở thích của Lý Định Quốc, hơn nữa ở trong quân đội Lý Định Quốc,
hình phạt lột da tuyên thảo dùng để thi hành cho đối tượng đặc biệt,
chính là những kẻ phản bội bán chủ đi theo địch.”
Lúc nói đến câu nói sau cùng, Nhạc Đông Bắc chợt nhấn mạnh, đồng thời lật mí mắt nhìn Bạch Kiếm Ác, hiển nhiên là có điều ẩn dụ.
Trong lòng La Phi khẽ động: Đám người Bạch Kiếm Ác tổ tiên đều là thuộc
hạ của Lý Định Quốc, lúc Lý Định Quốc binh bại bỏ mình, những người này
không có dốc sức chiến đấu, mà lại lựa chọn đầu hàng quân Thanh.
Mí mắt Bạch Kiếm Ác bất ngờ nhảy một cái, sau đó anh ta định thần ngăn
chặn tâm tình, nói ra giọng nói âm trầm: “Nhạc tiên sinh, ông nghĩ nói
với chúng tôi những lời này thì chúng tôi sẽ cảm thấy có hứng thú sao?”
Nhạc Đông Bắc cười “Ha ha”: “Người khác không cảm thấy có hứng thú ngược lại cũng không quan trọng, chỉ là trại chủ Bạch, anh vẫn là phải nên
đặc biệt cẩn thận mới đúng.”
Bạch Kiếm Ác đổi sắc mặt: “Ông có ý gì?”
”Đã đến nước này, sự cân nhắc mặt mũi cũng không suy xét nhiều nữa, có
mấy lời thứ cho tôi nói thẳng,“ Nhạc Đông Bắc đỉnh đạc nói, “Năm đó Lý
Định Quốc bị rất nhiều thế lực hợp sức tiêu diệt, trong tất cả thuộc hạ
của ông ta, kẻ đủ tư cách đảm đương hai chữ 'Phản bội' nhất, chính là
đại tướng đắc lực nhất của ông ta Bạch Văn Tuyển. Nếu như tôi đoán không lầm, trại chủ Bạch hẳn là hậu nhân của Bạch Văn Tuyển đúng không?”
Bạch Kiếm Ác lạnh lùng nhìn Nhạc Đông Bắc: “Không sai, tôi chính là hậu
nhân của Bạch Văn Tuyển. Có điều Lý Định Quốc đã chết, môn binh thuộc hạ thất bại đầu hàng, cũng không có cái gì không bình thường. Hai chữ
'Phản bội' không phải khó tránh có phần nói quá lời sao?”
”Quân bại đầu hàng?” Nhạc Đông Bắc không chút nào khách khí mà phản bác, “Tư liệu lịch sử ghi chép, sau khi Bạch Văn Tuyển đầu hàng triều Thanh, lập tức được phong là Thừa ân công, đãi ngộ như vậy tại sao một người
là quân thất bại đầu hàng lại có thể có được? Người có chút hiểu biết
lịch sử đều có thể nhìn ra, Bạch Văn Tuyển đầu hàng, tất nhiên là trước
khi Lý Định Quốc bại vong, từ sau khi được triều Thanh phong thưởng,
Bạch Văn Tuyển phần lớn còn từng lập được đại công cho quân Thanh!”
La Phi cùng Chu Lập Vĩ đối với lịch sử đều không hiểu biết nhiều lắm.
Nhạc Đông Bắc vừa nói ra lời này, ít nhiều có chút ngoài dự đoán của bọn họ. Lẽ nào tổ tiên Bạch Kiếm Ác, đại tướng tâm phúc của Lý Định Quốc là Bạch Văn Tuyển thật sự có tạo phản bán chủ hàng địch, khí tiết ô uế
sao?
Ánh mắt Bạch Kiếm Ác phức tạp, nhưng cũng không xúc động phẫn nộ cãi
lại, xem ra phân tích của Nhạc Đông Bắc tám chín phần mười trái lại là
thật. Sau hồi lâu trầm mặc, anh ta mới âm trầm nói: “Như vậy, dựa theo
cách nói của Nhạc tiên sinh, 'Ác ma phục sinh' này là có ý định muốn tới tìm tôi, Bạch Kiếm Ác gây phiền toái?”
”Đầu tiên là thân tín chết không bình thường, tiếp đó là tế bái thần mưa điểm chênh lệch thời gian khiến mấy trăm năm danh tiếng Bạch gia của
anh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hiện tại lại xuất hiện ẩn dụ 'Lột da tuyên thảo'. Anh phải biết chuyện này sẽ là nhằm vào ai mà đến chứ?”
Nhạc Đông Bắc càng nói càng hăng hái, “Có thể khẳng định, những chuyện
này chẳng qua chỉ là là một khởi đầu, 'Ông ta' đến một đường đi theo
chúng ta tiến về phía hang kinh khủng, đem sức mạnh đáng sợ tái hiện
từng bước một. 'Ông ta' Muốn báo thù, tuy rằng chúng ta không nhìn thấy
'Ông ta', nhưng không hề nghi ngờ, 'Ông ta' đang ở ngay bên cạnh chúng
ta!”
Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo âm thanh 'Vù vù' mơ hồ, dường như là phụ họa cho chính lời nói của Nhạc Đông Bắc. Lửa trại lay động bất
định, trên mặt mọi người lúc sáng lúc tối, không khí u quyệt quỷ dị.
Sau khi tiếng gió thổi dừng lại, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, không khí u ám tựa như muốn đọng lại vậy.
Đột nhiên, Bạch Kiếm Ác ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm mênh mông, bộc
phát ra một trận cười như điên: “Ha ha ha ha. . .” Tiếng cười kia kéo
dài không ngớt, lúc đầu vang dội, nối tiếp khàn khàn, đến sau cùng đã lộ ra vài phần dữ tợn.
Tiếng cười này của anh ta ước chừng tại hơn mười giây sau mới chợt ngừng lại, sau đó anh ta cắn răng, đối mặt bốn phía bóng tối rừng cây nhịp
bước luân phiên, hung tợn cao giọng nói: “Đến đây đi! Không cần biết
ngươi là người nào, cũng không cần biết ngươi là ai, ta Bạch Kiếm Ác
liền ở nơi này chờ ngươi!”
Tiếng la này ở trong rừng rậm kéo dài ra, tựa hồ muốn lan đến mỗi một cái góc tối.
“. . . Chờ ngươi. . .”
Dư âm hồi lâu không dứt. Đây tột cùng là tiếng vọng, hay chính là lời đáp lại từ thế giới thần bí hắc ám đây?