Hàng Long Phục Hổ

Chương 205: Chương 205: Không thể hình thành ván bài.




Trương Mãnh tự nhiên không biết mình đã bị Tiêu Hùng chủ động theo dõi, Tiêu Hùng giống như là một con sư tử mạnh mẽ nằm ở trong bụi cỏ, im lặng mở ra hàm răng nhọn, nhìn chằm chằm con mồi đang xâm nhập vào tầm nhìn của chính mình.

"Tất cả mọi người là bạn học, ngươi ra tay có phải quá độc ác hay không?".

Ánh mắt Trương Mãnh giống như lợi kiếm dừng ở trên mặt Tiêu Hùng, cả người đều tản ra khí thế sắc bến, giống như muốn đâm bất cứ người nào tới gần hắn.

Trên mặt tất cả đệ tử vây xem đều toát ra vẻ hưng phấn, từ trong lời nói của Trương Mãnh, mọi người đã nghe thấy được sự gây hấn, xem ra hắn và Tiêu Hùng, là không thể bỏ qua rồi.

Tiêu Hùng hơi hơi giương đầu lên, cười lạnh một tiếng nói: "Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không biết chuyện gì cả, ngươi là ai, như thế nào, ngươi là bạn hắn sao, muốn thay hắn ra mặt sao?".

Trương Mãnh hơi hơi cứng lại, nửa câu sau của Tiêu Hùng tràn đầy vẻ châm chọc không che dấu chút nào, lại vừa vặn ngăn chặn không cho hắn nói tiếp, điều này làm cho hắn có chút thẹn quá hóa giận.

"Hừ, như thế nào, ta cùng hắn cùng không quen biết, chỉ là ta không quen nhìn ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy đối với bạn học mà thôi...".

Tiêu Hùng như cười như không nhìn Trương Mãnh: "Sau đó thì sao, cho nên ngươi muốn ra tay dạy dỗ ta một chút, để cho ta rò ràng, làm người phải đê điều một chút?".

Trên mặt đám người vây xem xung quanh xuất hiện vẻ mặt cực kỳ quái dị, ngó nhìn nhau, đều thấy được vẻ quái dị cùng một tia buồn cười trên mặt.

Hỉnh như... Hỉnh như Tiêu Hùng đang đùa giờn Trương Mãnh?

Hắn chẳng lẽ không biết như vậy chắc chắn sẽ chọc giận Trương Mãnh hay sao?

Trương Mãnh là Chiến Linh tứ trọng, là người trên Sư Vương bảng, Tiêu Hùng mới là Chiến Linh nhất trọng, hắn nói như thế, không sợ bị trả thù hay sao?

Lá gan của Tiêu Hùng quá lớn đi.

Chẳng qua, không thể không nói, thật sự bội phục, quá trâu rồi, thật lợi hại.

Cao Phi đứng ở trong đám người, trên mặt có sự phấn khích cùng hưng phấn nói không nên lời, phía trước hắn đã hòi qua Tiêu Hùng có nghĩ đến chuyện khiêu chiến người trên Sư Vương bảng hay không, Tiêu Hùng trả lời để thử xem, làm người rất quen thuộc Tiêu Hùng như Cao Phi tự nhiên biết rò ý nghĩa trên trong lời này của Tiêu Hùng.

Tiêu Hùng nói để thử xem, thường thường là không có vấn đề, có nghĩa hắn nắm chắc rất lớn.

Không ngờ, Tiêu Hùng còn chưa đi tìm người trên Sư Vương bảng, thì người trên Sư Vương bảng cùng đã tìm đến đây, hơn nữa còn là Trương Mãnh đứng thứ chín mươi hai trên Sư Vương bảng, so với chuyện này còn có sự sắp xếp nào đẹp hơn sao?

Ánh mắt Cao Phi ở trong đám người quét qua, rất nhanh liền tìm được Tiêu Giáp đứng ở phía sau đám người, lại nhìn thấy Tiêu Giáp hơi khẽ cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên, thái độ của Tiêu Hùng đối với Trương Mãnh, đã làm cho Tiêu Giáp cảm thấy có chút không ổn.

Ờ dưới tình huống như vậy, ai cũng biết Trương Mãnh có địch ý với Tiêu Hùng, nhưng mà ở dưới tình huống như vậy, Tiêu Hùng vẫn không kiêng nể gì, còn dám trêu đùa Trương Mãnh, có vẻ là có chỗ dựa vừng chắc nên rất chi yên tâm, điều này rò ràng là không bình thường.

Có gì khác thường đây!

Rốt cuộc là Tiêu Hùng có cái gì để dựa vào, làm cho hắn yên tâm như thế?

Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn có thể đánh bại Chiến Hồn tứ trọng như Trương Mãnh?

Ý nghĩ này làm cho Tiêu Giáp giật nảy mình, nhưng Tiêu Giáp lại nhịn không được âm thầm lắc đầu, không có khả năng, Chiến Linh nhất trọng làm sao có thể đánh bại được Chiến Linh tứ trọng?

Tên Trương Mãnh kia, cùng không phải là người đơn giản, người có thể tiến vào Sư Vương bảng, không có kẻ nào mà không phải là võ giả có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú lợi hại.

Nghĩ đên chuyện này, trong lòng Tiêu Giáp lại hơi ôn định một chút.

Mọi người ở bốn phía cùng đều đang thảo luận, ánh mắt cả đám sáng quắc nhìn lên giữa sân, thậm chí có người đã bắt đầu đoán kết quả trận chiến đấu này, rốt cuộc ai thắng ai thua rồi...

Trương Mãnh nhìn Tiêu Hùng nói không kiêng nể, trên mặt tràn đậy sự tức giận không hề che dấu, tiểu tử này quá không coi ai ra gì rồi.

"Tốt, có dùng khí, ta cái gì cùng không nói rồi, là nam nhân sẽ đánh một trận đi, làm cho ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hại cỡ nào, lại dám nói năng bừa bãi như thế!”

Tiêu Hùng duỗi ra tay trái, hướng về phía Trương Mãnh ngoắc một cái: "Đến đây, vị trí trên Sư Vương bảng của ngươi, ta muốn rồi!".

Lời này vừa nói ra, đám người đứng ngoài liền ồ lên!

Một tên học viên mở to hai mắt quay đầu nhìn người bên cạnh, khó có thể tin hỏi: "Hắn mới vừa nói cái gì, chẳng lẽ ta nghe lầm, hắn nói muốn vị trí của Trương Mãnh trên Sư Vương bảng?".

Tên đệ tử ở bên cạnh cùng vô cùng kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng ta nghe lầm cơ, thì ra hắn thực sự nói như vậy, không tin được, nếu hôm nay hắn thắng, hắn chính là thần tượng của ta!

Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở xa xa, hình như nàng có chút nghi ngời vì sao lôi đài lại tụ tập nhiều người như vậy, nhưng đến khi nàng nhìn thấy Tiêu Hùng đứng thẳng giữa sân, trên mặt không khỏi sửng sốt, bước chân vừa chuyển, đi về phía bên này, đứng ở phía sau đám người, lẳng lặng nhìn Tiêu Hùng ở giữa sân.

Vẻ mặt Trương Mãnh lập tức đỏ bừng bởi vì sung huyết, hắn đã không thể đè nén sự tức giận trong lòng, thậm chí trong lòng hắn có vài phần sát ý.

Tên tiểu tử này quá ghê tởm!

Quả thật rất đáng giận!

Cho dù không thể giết hắn, thì ta nhất định phải đánh gảy hai chân hắn, không, ta muốn đánh sưng miệng hắn, cho hắn biết chém gió thì phải trả giá thật nhiều.

Trương Mãnh lộ ra vù khí của hắn, tên hắn rất mạnh, nên vù khí của hắn cùng rất mạnh.

Bát giác đại chuỳ!

Vù khí của Trương Mãnh lại là bát giác đại chuỳ rất khó gặp, hai cây búa thật lớn xuất hiện ở trong tay Trương Mãnh, Trương Mãnh trên cánh tay đột nhiên căng ra, dường như cả người đều lớn lên một vòng.

Khí thế trên người Trương Mãnh bao phủ Tiêu Hùng, vẻ thản nhiên sát ý này dường như kinh động đến Tiêu Hùng, giống như là một đốm lửa rơi vào trong chảo dầu, huyết tinh sát khí dày đặc trên người Tiêu Hùng giống như máu tươi, đột nhiên dâng lên, hướng về Trương Mãnh phản kích.

Lúc này Tiêu Hùng giống như là một con cự long bị đánh thức, một con mãnh hổ lao ra núi rừng, mang theo ánh mắt muốn cắn người, đánh giá đối thủ, không, con mồi ở trước mặt mình!

Mí mắt Trương Mãnh đột nhiên nhảy dựng, trong ánh mắt toát ra sự sợ hãi, sát khí mãnh liệt như thế, sát ý mãnh liệt như thế, ánh mắt sắc bén giống như thật như thế, biểu hiện ra khí phách vô cùng càn rỡ!

Long Tường Cửu Thiên, Hổ Khiếu Sơn Lâm!

Khí phách vô song, ta mặc kệ hắn là ai?

Tất cả mọi người chung quanh cảm thấy Tiêu Hùng đột nhiên chuyển biến, cả đám sợ hãi giật minh, vừa rồi Tiêu Hùng cùng Ngô Đông Hạo chiến đấu, giống như cũng không có bộ dạng như vậy, chẳng lẽ vừa rồi hắn cùng không thật sự chiến, đấu sao?

Hiện tại hắn, mới thật sự sử dụng toàn lực hay sao?

Học viện đại lâu, trong phòng làm việc của viện trưởng, cẩu Thiên Hà khoanh tay, nhìn Tiêu Hùng ngửa mặt lên trời rống to, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc.

"Thật mạnh sát khí, thật mạnh khí thế, tiểu tử này, cũng không biết làm thế nào mà tu luyện ra được...".

"Lúc này mới hơn nửa năm một chút, dĩ nhiên đã đạt tới Chiến Linh, đợi thêm một thời gian... Tiêu gia quả nhiên là gia tộc dễ xuất hiện quái vật nhất trong tam đại gia tộc...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.