Hàng Long Phục Hổ

Chương 206: Chương 206: Kiểu thăng cấp yêu nghiệt (1)




Trong kí túc xá nam của học viện, một thân ảnh gầy yếu đẩy cửa sổ ra, ánh mắt như điện, làm thấy rò ràng người rống to là Tiêu Hùng, thấy rò ràng Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn màu vàng sau lưng Tiêu Hùng, trong ánh mắt thanh niên gầy yếu toát ra vài phần kinh ngạc.

"Ngươi quả nhiên là quái vật, không có thăng linh thất lại cùng trực tiếp tấn chức rồi!".

"Chẳng qua, ta sẽ không thua ngươi!".

Trong đám người, Cao Phi đã muốn vô cùng hưng phấn thét to nói: "Đánh bạc, đánh bạc, ta cầm cái, ta đặt Tiêu Hùng thắng, có ai đến đánh với ta?".

Cao Phi thét to mấy tiếng, lại phát hiện không có ai trả lời, không khôi có chút ủ rù, thầm thì: "Đầu năm nay, Chiến Linh tứ trọng đều không thể cho người khác tin tưởng sao?".

Một người học viên ở bên cạnh nhìn Cao Phi một cái, tỏ vẻ khinh bỉ: "Mấy người các ngươi, từ khi cá độ điểm cống hiến, cùng chưa có bao giờ thua cuộc, mặc kệ ngươi ra tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu, đều không ai dám cùng ngươi cá cược, ngươi quên suy nghĩ đó đi.".

Cao Phi lập tức không nói gì: "Các ngươi tin tưởng Tiêu Hùng nhất định sẽ thắng sao?".

Người nọ khẽ khẽ hừ một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi cùng không tin sao?".

Cao Phi không phản bác được.

Người nọ nhìn bộ dáng kinh ngạc của Cao Phi, hình như rất hưng phấn, đắc ý nói: "Xác thực, hiện tại có rất nhiều người đều không thể xác định được đến tột cùng thì Tiêu Hùng có thể thắng lợi hay không, nhưng là có kinh nghiệm lần trước, ai có thể xác định hắn nhất định sẽ thua đâu? Trước đó bị các ngươi thắng nhiều lần như vậy rồi, mọi người đều trở nên thông minh...".

Nghe thấy hắn nói như vậy, Cao Phi lập tức thật buồn bực rồi, còn muốn nhân cơ hội này cố gắng vơi vét thêm một ít, như có vẻ là không có khả năng rồi.

Ngừng người này không phải quá thông minh sao, lại có thể đều tin tưởng Tiêu Hùng có thể chiến thắng Chiến Linh tứ trọng Trương Mãnh?

Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tiêu Hùng, ở trong lòng Cao Phi than thở nói, ca ca của ta, ngươi không thể điệu thấp một chút sao, ban đầu tỏ ra yếu thế một chút, để cho ta bắt đầu cá cược rồi hãy phát uy có được không?

Cao Phi rất là hối hận, nhưng thật ra Cao Phi cũng biết, thực lực mà Tiêu Hùng thể hiện ra đã muốn làm cho rất nhiều người đều sinh ra thái độ quan sát, giống như lời của người bên cạnh, không ai có thể xác định Tiêu Hùng có thể thắng, nhưng là đối với việc cá cược mà phiêu lưu quá lớn, vẫn không nên tham dự là tốt hơn.

Nhất là trong đó lại liên lụy tới yêu nghiệt giống Tiêu Hùng như vậy...

Quên đi.

Cao Phi bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn phía giừa sân, trong lòng vì Tiêu Hùng cầu nguyện, nhất định phải thắng, không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng một cách xinh đẹp.

Ngươi là nhân vật mạnh mẽ mà ba cái Chiến Linh bảy tám trọng đều giết không chết, nếu chỉ một cái Chiến Linh tứ trọng khiến cho ngươi hao phí rất nhiều thời gian, có phải có chút mất mặt hay không?

Quyển thứ mười một thanh danh truyền xa.

Mọi hành động của Tiêu Hùng, đều rơi vào ánh mắt của rất nhiều người, nhưng mà Tiêu Hùng căn bản không có để ý, trong mắt hắn, chỉ có Trương Mãnh ở đối diện.

Tuy rằng miệng nói kinh người, Tiêu Hùng cùng tin tưởng mình nhất định có thể thắng lợi, nhưng mà khi chính thức đối chiến, Tiêu Hùng sẽ không khinh thường kẻ địch.

Đang luận bàn so đấu mà khinh thường kẻ địch, có lẽ sẽ dẫn tới việc bị thương, dẫn tới bị thua, gặp phải nhục nhã, nhưng nếu như là đang chiến đấu cùng kẻ địch trong mà khinh thường đối phương, vậy kết quả sẽ chỉ là tử vong!

Trương Mãnh cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Hùng, đồng dạng hét lớn một tiếng, đã giơ bát giác đại chuỳ lên, đánh về phía Tiêu Hùng.

Trương Mãnh có được huyết mạch là Bạch Mao Cự Viên huyết mạch, ở trong trạng thái Chiến Hồn nhập vào thân, hai tay Trương Mãnh đều có bộ lông màu trắng, hai tay cùng trở nên vô cùng to lớn, mà ngay cả hai má của hắn cùng đều có lông rậm màu trắng, nhìn qua giống như một con khỉ đột hình người.

Tiêu Hùng không hề tránh lui, búa mỏng hóa thành một đường sáng, lập tức quét về phía Trương Mãnh.

Bát giác đại chuỳ cùng búa mỏng chạm vào nhau, tuôn ra một đám đốm lửa, chiến khí va chạm vào nhau, phóng ra chung quanh, giống như từng mãnh lưỡi dao sắc bén.

Thân thể hai người đồng thời hơi hơi lui về phía sau từng bước, nhưng chỉ là vài bước, thân hình hai người lại bắn nhanh tới lại, lại lần nữa hung hăng đánh vào nhau.

"Xoẹt...".

Vô số tiếng hít sâu, ở giữa sân vang lên, tất cả mọi người mở to hai mắt, nhìn hai người giữa sân khó có thể tin được.

Thậm chí, cùng có không ít người cùng nhịn không được dụi dụi mắt, bởi vì bọn họ đều hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.

Chiến Linh nhất trọng như Tiêu Hùng lại không rơi vào thế hạ phong khi đánh bừa hết sức với Chiến Linh tứ trọng như Trương Mãnh, không ngờ hai bên liều mạng lại có lực lượng ngang nhau!

Chiến Linh nhất trọng cùng có thể lợi hại như vậy?

Người giật mình đâu chỉ có đệ tử Học viện Cuồng Sư đang vây xem, cho dù là Cẩu Thiên Hà đang ở phòng làm việc nhìn xem cùng vô cùng giật mình.

Bằng thực lực Chiến Linh nhất trọng đánh ra uy lực Chiến Linh tứ trọng, rốt cuộc Tiêu Hùng làm như thế nào mới có thể tu luyện ra được?

Đến tột cùng sau lưng Tiêu Hùng có sư phụ mạnh mẽ cỡ nào?

Vì sao cho tới bây giờ đều chưa từng thấy hắn xuất hiện, thậm chí dường như người này căn bản cùng không tồn tại?

Đường Tịch Nhi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn Tiêu Hùng dùng mãnh giống như giao long, khẽ khẽ cắn môi, trong ánh mắt giống như ngọc lưu ly kia, vẻ buồn bã nhè nhẹ dần dần biển mất, thay vào đó là sự quyết tâm.

Tiêu Hùng hoàn toàn đắm chìm vào quá trình chiến đấu với Trương Mãnh.

Vui sướng.

Tiêu Hùng chỉ có duy nhất cảm giác này.

Chiến khí cả người giống như hô hấp, không ngừng tuần hoàn mở rộng, cái cảm giác lực lượng dư thừa toàn thân, làm cho hắn cảm thấy có một cảm giác vô cùng nhuần nhuyễn vui sướng.

Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn so với chính mình, bất kì ai cùng cảm thấy áp lực thật lớn, mặc dù tiềm lực của bản thân mình đều bị ép ra rồi, nhưng cảm giác gian nan áp bách lại làm cho người khổ sở vô cùng, đối mặt với đối thủ nhò yếu so với chính mình, càng không thể có cảm giác thắng lợi, mà chỉ có thời điểm lực lượng hai bên ngang nhau, mới sẽ cho người ta có một loại cảm giác vui sướng đầm đỉa.

Giống như là đem tất cả sức mạnh của chính mình, toàn bộ vui sướng phát tiết ra.

Hiện tại Tiêu Hùng đang có loại cảm giác này, hắn cùng không có sử dụng nhiều lắm chiêu thức trực tiếp mà hữu hiệu, hắn cứ đối cứng với Trương Mãnh từng chiêu một như vậy.

Trong lòng Trương Mãnh lại vô cùng rung động, hắn thật không ngờ đối phương lại có thể mạnh mẻ như vậy.

Đây là Chiến Linh nhất trọng sao?

Hắn rốt cuộc là làm như thế nào được?

Đây, quả thực chính là một con quái vật!

Tiêu Hùng đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng tiếng hô, tiếng hô rất đơn điệu, nhưng lại tràn ngập ở trong không gian của học viện, lại làm cho người cảm giác được khí phách, rung động như thế!

Trong ánh mắt mỗi người nhìn về phía Tiêu Hùng, đều tràn đầy khác thường, thậm chí có một tia kính sợ từ trong nội tâm không ngừng sinh

Lúc này Tiêu Hùng, giống như là một con Sư Vương ngửa đầu rít gào!

Không ít nữ học viên, trong ánh mắt nhìn vào Tiêu Hùng, đã tràn đầy ngường mộ, cường giả lại càng dễ dẫn tới nữ nhân yêu thích, Tiêu Hùng trẻ tuổi như vậy, liền có được thành tựu như thế, làm sao có thể không bị người quan tâm?

Nữ tử ở bên ngoài đám người, nhìn màu vàng Cửu Dực Thiên Long trên người Tiêu Hùng, trên mặt có vài phần kinh ngạc, nhưng chợt có chút buồn bã.

Chính mình vẫn còn thua kém hắn sao?

Đã tu luyện vất vả như thế, nhưng khoảng cách vẫn là càng ngày càng lớn sao?

Trong lòng Trương Mãnh không tự chủ bịt kín một tầng bóng ma, bóng ma này cùng không lớn, không đủ để ảnh hưởng đến sự phát huy của Trương Mãnh, nhưng lại làm cho hắn cảm giác thấy không thoải mái.

Trong lòng Trương Mãnh cùng nảy sinh ác độc, chống chọi liền chống chọi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?

Ta là Chiến Linh tứ trọng Trương Mãnh!

Người vây xem lập tức liền thấy được một hiện tượng rất kỳ lạ, là Tiêu Hùng cùng Trương Mãnh giống như đều không chiến đấu, lại giống như mạnh mẽ tấn công đối phương.

Không có dư lực, không hề tạm dừng, chỉ có đánh ra giống như sóng biển, liên miên mà hung mãnh.

Trương Mãnh càng độc ác, khí thế lại càng không giống như cũ, bát giác đại chuỳ vung lên giống như là Lôi thần chi chùy, một chùy lại một chùy, thế công vô cùng hung mãnh, trong lúc nhất thời Tiêu Hùng lại bị chèn ép.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đêu nghĩ Tiêu Hùng duy trì không được, Tiêu Hùng cùng lại chống đỡ từng chùy một, giống như là một cây súng bắn đạn, tuy rằng không ngừng bị chèn ép, chèn ép, nhưng mà hắn cùng không có cách nào bẻ gẫy!

Một đòn...

Năm đòn...

Mười đòn...

Từng tiếng va chạm, không ngừng vang lên ở giữa sân, giống như là từng tiếng sấm sét, dường như tất cả mọi người cảm thấy mặt đất đều hơi run rẩy.

Tiêu Hùng lâm vào giữa một cảm giác rất kỳ diệu, hình như mỗi một lần va chạm, đều làm cho chiến khí của mình có một loại vận động vô cùng kỳ quái.

Dường như Tiêu Hùng đã muốn quên đi đối thủ trước mặt mình, thậm chí ánh mắt hắn đều có chút mê ly.

Trương Mãnh dần dần phát hiện trạng thái dị thường của Tiêu Hùng, hơn nữa hắn phát hiện một tình huống làm cho hắn càng ngày càng kinh ngạc.

Thỉ là sức chống cự của Tiêu Hùng, dường như càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chính mình vừa rồi nảy sinh ác độc đánh điên cuồng một lúc, rò ràng chiếm được ưu thế, nhưng bây giờ ưu thế lại đang biến mất.

Hai mươi đòn...

Năm mươi đòn...

Cánh tay Trương Mãnh bắt đầu có chút bủn rủn, có chút run lên, dường như chiến khí trên người cùng hao tổn không ít, mỗi lần đánh xuống, uy lực liền giảm đi một chút, tuy rằng biến hóa rất nhò, nhưng mà Trương Mãnh lại biết rò vô cùng.

Đường như Tiêu Hùng ở đối diện vẫn ở trạng thái giống như say rượu như trước, búa mỏng trong tay của hắn vẫn bằng một tốc độ gần như cố định, không ngừng chém tới, tốc độ không hề chậm lại, uy lực cùng không hề yếu đi, thậm chí uy lực còn tăng lên từng chút một.

Thật giống như toàn bộ thể lực, chiến khí của mình tiêu hao đều chuyển dời lên trên người Tiêu Hùng.

Đây là có chuyện gì?

Đệ tử vây xem nhìn trận đấu khác thường này, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, vốn cho là Tiêu Hùng nhất định sẽ sử dụng các loại thủ đoạn để chống cự tính áp đảo của Trương Mãnh, dùng thủ đoạn khác để thu hoạch thắng lợi cuối cùng, thế nhưng làm cho mọi người cảm thấy ngoài ngoài ý muốn là Tiêu Hùng lại lựa chọn cứng đối cứng.

Trong phòng làm việc, cẩu Thiên Hà hơi hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần giật mình.

"Trong chiến đấu tấn chức, không phải đâu, không ngờ hắn ở trong chiến đấu tăng lên?".

Trong chiên đấu tấn chức là một loại trạng thái phi thường hiếm thấy, nói cách khác người đang trong chiến đấu có điều đề cao, cuối cùng làm cho thực lực của chính mình tăng lên.

Thực lực của Tiêu Hùng đang dần tăng lên, người khác nhìn thấy, chỉ cho là Tiêu Hùng chiến đấu kéo dài, Trương Mãnh suy yếu dần, thì dĩ nhiên là Tiêu Hùng có vẻ hung mãnh, nhưng mà cường giả như cẩu Thiên Hà, cũng chỉ liếc mắt một là nhìn ra, Tiêu Hùng không chỉ là lực chiến đấu bền bỉ vô cùng, mà thực lực của hắn đang không ngừng đề cao!

Thế cục đã hoàn toàn thay đổi.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Hùng đã giống như là thay đổi một người khác, hoàn toàn chèn ép Trương Mãnh.

Mới vừa rồi là do Trương Mãnh một chùy lại một chuy uy phong vô cùng đánh về phía Tiêu Hùng, Tiêu Hùng kém cỏi ứng phó, nhưng bây giờ là Tiêu Hùng một búa hợp với một búa, búa kia giống như là nước sông chảy liên tục, làm cho người ta khó có thể phòng ngự, lúc này Trương Mãnh đã có chút chật vật, bát giác đại chuỳ uy phong kia muốn vung lên, đã có chút gian nan.

Lúc này Trương Mãnh muốn thay đổi chiến thuật khác, cùng đã không được, Tiêu Hùng đã hoàn toàn chiếm cứ chủ động.

Tiêu Hùng tấn công hung mãnh, Trương Mãnh phòng thủ gian nan.

Mọi người nhịn không được đều bàn luận, chẳng lẽ Tiêu Hùng sẽ mạnh mẽ đem Trương Mãnh tiêu hao đến khi thua?

Mặc dù sự thật này làm cho người ta rất khó tin tưởng, nhưng mà tình hình cho thấy như vậy, lại làm cho người ta không thể không tin tưởng đây là sự thật.

Đến khi Tiêu Hùng lại đánh xuống, rốt cuộc Trương Mãnh cũng ngăn cản không nổi sự công kích mạnh mẻ của Tiêu Hùng, bát giác đại chuỳ trong tay bị hất bay, Trương Mãnh còn chưa kịp lui ra phía sau, búa mỏng của Tiêu Hùng đã giơ lên một lần nữa, lại đánh xuống thật mạnh một lần nữa.

Tuy rằng một đòn kia vẫn mạnh như cũ nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là một đòn cuối cùng.

Bát giác đại chuỳ trong tay trái của Trương Mãnh cuống quít đỡ lấy một búa này, cùng kết quả phía trước giống nhau, bát giác đại chuỳ bị đánh bay, Trương Mãnh thì bị lực lượng truyền đến đánh ngã ngồi trên mặt đất.

Tiêu Hùng đứng tại nguyên chỗ, búa mỏng trong tay chỉ vào Trương Mãnh, cùng không tiếp tục tấn công.

Thắng bại đã phân.

Ngay tại lúc mọi người thở phào một hơi, trợn mắt há hốc mồm nghĩ đến tất cả đều đã chấm dứt, Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn màu vàng dính sát vào nhau ở sau lưng Tiêu Hùng lại đột nhiên dâng lên, đôi cánh màu vàng nhẹ nhàng phe phẩy, giống như là muốn phá không bay ra, cùng lúc đó, một cỗ sóng khí khổng lồ lấy Tiêu Hùng làm trung tâm hướng về bốn phía khuếch tán ra, khơi dậy một vòng sóng khí.

Ánh mắt tất cả mọi người đều trợn tròn, lên cấp?

Không ngờ Tiêu Hùng ở trong chiến đấu ại trực tiếp lên cấp, đây quả thực quá điên cuồng!

Thắng thì thôi, lại vẫn ở trong chiến đấu thăng cấp, cái này còn có thiên lý hay không!

Tất cả mọi người vây xem đều điên cuồng.

Người thăng cấp trong khi chiến đấu cùng không phải là ít, nhưng lại rất khó gặp được, nhất là người yêu nghiệt như thế, còn gặp phải sự tình nghịch thiên như vậy, thế này thì làm cho người khác sống như thế nào?

Cao Phi mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên phát ra một tiếng hoan hô: "Ha ha, Tiêu Hùng, ngươi quá xuất sắc rồi.".

Ngoài vòng tròn, ánh mắt Đường Tịch Nhi chớp động, trên mặt có vài phần kích động, nhưng rất nhanh liền bỉnh tĩnh lại, nàng không hề dừng lại nữa, lập tức xoay người, đi về phía bên ngoài.

Phía sau đám người, sắc mặt Tiêu Giáp xanh mét, trong ánh mắt lần đầu tiên có vài phần kinh hãi.

Chiến Linh nhất trọng lại có thể đánh bại Chiến Linh tứ trọng, còn ở trong chiến đấu lên cấp, tên Tiêu Hùng này quả thực chính là cái yêu nghiệt.

Mình và hắn chống lại...

Tiêu Giáp cùng không tiếp tục dừng lại, xoay người rời đi, nhưng trong lòng đang nghĩ sau này phải làm sao bây giờ.

Tiêu Hùng có biết sau lưng Ngô Đông Hạo cùng Trương Mãnh là mình hay không, nếu hắn biết, hắn sẽ làm như thế nào?

Tiêu Hùng đứng ở trên trận, ánh mắt đột nhiên hạ xuống, đã rơi vào sau lưng Tiêu Giáp đang xoay người rời đi, chân mày hơi nhíu lại.

Hắn cùng không nhận ra Tiêu Giáp, nhưng hắn lại có một loại suy nghĩ rất kỳ quái.

Đó là Tiêu Giáp.

Tiêu Hùng cảm nhận được chiến khí mãnh liệt trong thân thể, cái cảm giác về lực lượng này, làm cho Tiêu Hùng có một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.