Sau khi bồi Li phi nương nương dùng cơm xong, Kỳ Diệp cùng Giang Nguyễn ở lại thêm một chút nói chuyện với bà.
Khi mới tới tinh thần của Li phi nương nương vẫn chưa ổn định, bà chỉ nói vài câu đơn giản với Giang Nguyễn là đi nghỉ ngơi luôn, hiện giờ tinh thần đã khá hơn, nên tỉ mỉ quan sát Giang Nguyễn.
Khuôn mặt nhỏ nhỏ tinh xảo, trắng nõn dịu dàng, khi nhìn vào không hiểu sao lại khiến lòng người thoải mái, nhất là đôi mắt kia, lúc cùng nàng đối diện sẽ cảm thấy người như ấm lên, khoé miệng cũng không nhịn được mà cười tươi.
Li phi nương nương càng nhìn lại càng thấy vừa lòng, thương tiếc nắm tay Giang Nguyễn: “Kỳ Nhi đã nói hết mọi chuyện cho ta rồi, mấy năm nay khổ cho ngươi rồi.”
Giang Nguyễn lắc đầu: “Không khổ, Mẫu phi, thật sự không khổ.” Những lời này không phải là làm ra vẻ gì, khoảng thời gian Giang Nguyễn cảm thấy bản thân khổ nhất đó chính là những năm tháng sống ở phủ Lộ Quốc Công, mà sau khi cùng Kỳ Diệp, hay nói cách khác là cùng Lâm gia Tam công tử có quan hệ với nhau, cuộc sống của nàng mới giống như được bỏ thêm đường, chậm rãi ngọt ngào, khiến nàng cảm thấy trên đời này vẫn nên có sự kỳ vọng.
Trong lòng Li phi nương nương càng ngày càng có hảo cảm với cô nương này, cúi đầu nhìn chiếc bụng nhô lên của nàng, nơi đó là tôn nhi(1) của bà, là tôn nữ(2) của bà, trong lòng tràn ngập nhu tình, bà cởi chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống đeo lên tay Giang Nguyễn, vỗ tay nàng: “Mẫu phi giao Kỳ Nhi lại cho ngươi.”
(1): cháu trai
(2): cháu gái
Không để Giang Nguyễn nói mấy lời kiểu như 'cái này quý quá, ta không thể nhận', bàn tay to lớn của Kỳ Diệp cũng đặt lên trên tay Li phi nương nương nắm lấy tay Giang Nguyễn, nói xen vào: “Vâng, Mẫu phi.”
Li phi nương nương quay qua chế nhạo mà nhìn hắn một cái, vẻ mặt Kỳ Diệp chính trực, bên tai Giang Nguyễn ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Vâng, Mẫu phi.”
Mấy ngày sau, mọi thứ như chìm vào hố sâu tĩnh lặng, Thái Tử vẫn phụng mệnh giám quốc, triều chính không có vấn đề gì, triều đình bình yên đến không thể bình yên hơn, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy đây chính là điềm báo trước bão táp.
Sau khi trải qua sự việc bức vua thoái vị ngày ấy ở Sùng Hoa Điện, Kỳ Diệp nhàn rỗi hơn nhiều, hắn cùng Giang Nguyễn mỗi ngày đều bồi Li phi nương nương chơi cờ, xem hoa, đọc sách.
Sau khi từ lãnh cung ra, thân hình Li phi ôm đi rất nhiều, mấy ngày nay, tâm tình thoải mái, ăn cũng được nhiều cơm hơn, Hoa Diễm ở bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ, nhìn đã béo lên một chút.
Giang Nguyễn nhìn khuôn mặt càng ngày càng kiều diễm của Li phi nương nương, cảm khái nói: “Khó trách tướng mạo của tướng công xinh đẹp như vậy, hoá ra là do Mẫu phi quá đẹp.”
Li phi nương nương nghe vậy mỉm cười
Giang Nguyễn nhìn sườn mặt góc cạnh của Kỳ Diệp, có chút ghen tị: “Tướng công, chẳng lẽ khi còn ở trong bụng Mẫu phi chàng đã thông minh như giờ, còn biết kén chọn mà chọn những điểm đẹp trên khuôn mặt Mẫu phi rồi sinh ra?”
Li phi nương nương không nhịn được phì cười.
Kỳ Diệp ngước mắt từ bàn cờ lên nhìn nàng, chậm rãi nói: “...Trời sinh...”
Giang Nguyễn có chút buồn bực, sờ sờ bụng mình, thở dài một hơi: “Hài nhi à, tuy rằng mẫu thân không muốn thừa nhận, nhưng mà ngươi vẫn nên giống cha ngươi nhiều chút nha, vừa xinh đẹp lại thông minh.”
Kỳ Diệp cong môi cười, như vừa chế nhạo vừa khích lệ nàng, cảm giác khó nói thành lời.
Hạ Vũ vội vã chạy từ bên ngoài vào, nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Diệp: “Chủ tử, Thái Tử điện hạ lấy lý do Đại Tướng quân khó có lúc hồi kinh cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi mà thu lại chức vị thống lĩnh Cấm Vệ quân của ngài ấy.”
Vị trí thống lĩnh Cấm Vệ quân này là sau khi Trầm Cẩm hồi kinh, Thái tướng dâng chiếu thư nói với Hoàng Thượng nên đem chức vị thống lĩnh Cấm Vệ quân đổi thành 'người một nhà', giờ Thái Tử giám quốc lại cắt bỏ chức vị của Trầm Cẩm, xem ra, Thái Tử cùng Thái tướng đã có lòng nghi ngờ đối với Trầm Cẩm, Trường Nhạc Quân Tướng quân mười mấy năm trung thành với ông ta nhưng ông ta cũng không dám quá mức tín nhiệm.
Hạ Vũ nói chuyện không tránh Giang Nguyễn cùng Li phi, hai người có chút lo lắng nhìn về phía Kỳ Diệp, Kỳ Diệp nhàn nhạt nói: “Không sao,để hắn lấy đi.” Vốn hắn không muốn máu chảy thành sông, nhưng mà xem ra lần này không được như ý nguyện.
Kỳ Diệp lại nói: “Nói cho Nhị gia, để huynh ấy để tâm một chút.”
Hạ Vũ gật đầu, chắp tay lui xuống.
Hạ Vũ mới vừa đi, Yến Côn lại qua, nói: “Chủ tử, Định Quốc Công cùng Định Quốc Công phu nhân đã tới.”
Ánh mắt Li phi nương nương sáng ngời, Kỳ Diệp ném quân cờ xuống, đỡ Li phi nương nương lên, cùng Giang Nguyễn ra ngoài đón.
Li phi nương nương cùng Định Quốc Công phu nhân là biểu tỷ muội cùng nhau lớn lên, sau này, hai người họ cùng nhau rời khỏi quê hương đi tới Đế Kinh xa lạ này, hai người có cảm giác nương tựa lẫn nhau.
Sau khi Li phi nương nương ra khỏi lãnh cung, nhiều lần Định Quốc Công phu nhân muốn tiến cung gặp bà, nhưng đều bị Định Quốc Công ngăn lại, thế cục chưa ổn, lúc đó tiến cung không phải lựa chọn sáng suốt.
Mấy hôm nay Định Quốc Công phu nhân nghe nói Li phi nương nương xuất cung, không nhịn được nữa, nhất định phải tới thăm bà, Định Quốc Công cũng không đành lòng ngăn lại vì thế cùng bà tới đây.
Năm đó, Đại Hoàng Tử mất, Định Quốc Công phu nhân cũng có tiến cung thăm bà, nhưng ai mà biết được lần từ biệt đó lại dài tận mười hai năm, tỷ muội gặp lại nhau, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không thành tiếng.
Hai người họ tất có nhiều lời muốn nói với nhau, Định Quốc Công cùng Kỳ Diệp cũng có chuyện muốn nói, vì thế hai người đi tới thư phòng.
Giang Nguyễn tự mình pha một ấm trà, sau đó rót cho Định Quốc Công phu nhân cùng Li phi nương nương một chén, sau khi xong cũng rời khỏi phòng.
Định Quốc Công phu nhân nhìn cửa đóng lại, cảm khái nói: “Giang Nguyễn là một cô nương tốt, người đó nha lại có thêm một nữ nhi.”
Trên khoé mắt Li phi nương nương còn đọng lại chút nước mắt: “Đúng vậy, nàng đúng là một cô nương tốt, Kỳ Nhi có phúc, hình như con gái muội cũng lớn tầm Giang Nguyễn phải không, nhất định cũng là một cô nương hiếu thuận.”
Thân thể Định Quốc Công phu nhân run lên, rũ mắt xuống, ngay sau đó lại ngước lên: “Không nói cái này nữa, mấy năm nay người sống như thế nào, thân thể có tốt không?” Định Quốc Công phu nhân nhìn dung mạo không còn được như trước nữa của bà, không nhịn được mà đỏ mắt.
Xa cách nhau mười hai năm, nay lại giống như thật lâu thật lâu trước kia, các bà còn chưa gả đi, vẫn còn là hai tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, hai người ngủ trên một chiếc giường, cả đêm thức trắng nhưng cũng nói không hết chuyện.
*
5 ngày sau, Kỳ Diệp đang bồi Giang Nguyễn ngủ, Yến Côn nhẹ nhàng gõ cửa, Kỳ Diệp đi ra, Yến Côn nhỏ giọng nói: “Sau giờ ngọ, Hoàng Thượng gọi Thái Tử vào Sùng Hoa điện, đến bây giờ Thái Tử vẫn chưa ra.”
Mấy ngày qua Hoàng Thượng lệnh cho ám vệ của mình đi tra sự việc hạ độc, đến hôm nay chắc hẳn đã tra ra chân tướng cho nên gọi Thái Tử tới.
Nhìn về phía mặt trời đã ngả hẳn về tây, nhắm hai mắt lại, tay đặt sau lưng hơi cuộn tròn.
Trời còn chưa sáng, Yến Côn gõ liên hồi vào cửa phòng, vội vàng nói: “Chủ tử, trong cung truyền tin tới nói Hoàng Thượng băng hà rồi.”
Giang Nguyễn giật mình tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy, Kỳ Diệp nằm bên cạnh rất lâu sau mới chậm rãi ngồi lên, con ngươi lạnh lẽo nhìn không ra một tia cảm xúc nào.
Giang Nguyễn nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng dâng lên loại cảm xúc khó tả, nàng cẩn thận nắm lấy tay hắn: “Tướng công...”
Kỳ Diệp quay qua nhìn nàng, một lát sau, hắn giơ tay lên xoa xoa tóc nàng, có hơi nghẹn ngào nói: “Có muốn ngủ thêm chút nữa hay không?”
Giang Nguyễn lắc đầu, lo lắng nhìn hắn.
Kỳ Diệp đứng dậy, bình thản như ngày thường mặc lại y phục, sau đó xoay người ngồi xuống, cầm lấy giày giúp Giang Nguyễn đi vào, hắn đỡ nàng xuống giường, lấy y phục của nàng giúp nàng mặc vào.
Cảm xúc của hắn hình như không ổn lắm, Giang Nguyễn cũng không dám nói, tùy ý để hắn giúp nàng những chuyện này.
“Mấy ngày tới cứ ở trong phủ bồi Mẫu phi, đừng rời phủ, cũng đừng gặp bất kỳ kẻ nào, ta phải vào cung túc trực bên linh cữu của Phụ Hoàng, sợ là sẽ không thể hồi phủ được, nàng nhớ ăn cơm đầy đủ, không cần lo lắng cho ta.” Kỳ Diệp dặn dò nàng như thường ngày.
Kỳ Diệp nói xong xoay người ra ngoài, Giang Nguyễn vội vàng kéo tay hắn: “Chàng, chàng cũng phải để ý bản thân.”
Kỳ Diệp không quay đầu, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Hoàng Đế băng là là quốc tang, trong lúc quốc tang, Hoàng Tử phải túc trực bên linh cữu của Tiên Hoàng, Tiên Hoàng con nối dõi ít ỏi, chỉ có Thái Tử cùng Kỳ Vương và một tiểu Hoàng Tử vời mới sinh trước đó không lâu, hài tử được bà vú ôm tới túc trực bên linh cữu của Hoàng Đế.
Sau 5 ngày túc trực bên linh cữu, các đại thần quỳ ngoài điện bắt đầu gián ngôn: “Nước không thể một ngày không vua, thỉnh Thái Tử điện hạ sớm ngày đăng cơ.”
Sau khi Thái Tử biểu lộ tâm tình cực kỳ bi ai xong thì tiếp nhận kiến nghị của quần thần, để Lễ Bộ bắt đầu chuẩn bị đại điển đăng cơ.
Đúng lúc này, trong đám quần thần quỳ gối dưới kia Định Quốc Công đứng lên, giơ thánh chỉ trong tay ra, cao giọng nói: “Tiên Hoàng di chiếu.”
Toàn bộ quần thần cúi rạp xuống đất, Định Quốc Công đi lên phía trước, đứng trước mặt Thái Tử cùng Kỳ Vương, mở thánh chỉ ra, giọng lớn như chuông: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Thái Tử vô đức, di hạ phạm thượng, có ý định làm hại Trẫm, nay phế chi vị Thái Tử, bị giam giữ suốt đời, không được ra khỏi phủ.”
Định Quốc Công vừa dứt lời, các vị triều thần lập tức náo loạn, Thái Tử ngoan độc nhìn về phía Kỳ Diệp, Kỳ Diệp rũ mắt, đạm nhiên không nói.
“Diệp đại nhân...” Thái tướng định nói, Định Quốc Công lạnh lùng liếc ông ta: “Thái tướng đừng vội, bản quan còn một thánh chỉ khác chưa đọc, cùng nhau nghe xong đã.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Kỳ Vương ngày thường biểu hiện anh kỳ, nhân phẩm đáng quý, thiên tư vượt trội, ý trời tương thích, nay đây thuận theo ý kiến và thái độ của dân chúng, kế vị Trẫm đăng cơ, tức lên ngôi Hoàng Đế, chiếu cáo thiên hạ, hàm sử nghe biết.”
Thánh chỉ vừa dứt, chúng thần ồ lên, thánh chỉ này đọc trước linh cữu Tiên Đế, sự tình kế tiếp không cần nói cũng biết.
Thái Tử đứng dậy, Thái tướng cũng đứng lên, các vị đại thần quỳ dưới đất cũng chậm rãi đứng lên, không có ai đứng ra mở miệng tiếp chỉ.
“Diệp đại nhân, ông cũng biết làm giả thánh chỉ chính là tru di cửu tộc mà đúng không?” Thái tướng trầm giọng quát.
Định Quốc Công nhướng mày: “Dương đại nhân, Giang đại nhân, Lưu thượng thư, Thái thượng thư, các người tới đây nghiệm chứng thánh chỉ này của Tiên Hoàng đi.”
Bốn vị đại thần này thân phận là Hàn Lâm Viên học sĩ, Ngự Sử đại phu, Lại Bộ thượng thư, Binh Bộ thượng thư, trong mấy người họ có người là người của Thái tướng, cũng có người thuộc phe trung lập, nhưng thánh chỉ này là thật, dù bọn họ có là người của Thái tướng cùng Thái Tử hay không thì lúc này cũng chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu với Thái tướng, ý bảo ông ta chiếu thư này là thật.
Ánh mắt Thái tướng u ám, ông ta không ngờ rằng Kỳ Diệp có thể lấy được chiếu thư của Hoàng Đế, nhưng mặc kế chiếu thư kia là thật hay giả, quần thần đều sẽ không thừa nhận, huyết mạch hoàng gia của Kỳ Diệp vốn không có chứng cứ chứng thực thật sự, chiếu thư phế Thái Tử cùng truyền ngôn đều là sau khi Tiên Hoàng băng hà truyền xuống, mục đích trong đó quá rõ ràng.
Thái Tử muốn nói thì bị Thái tướng kéo lấy tay áo, ông ta dùng mắt ra hiệu ý bảo Lại Bộ thượng thư lên tiếng.
Lại Bộ thượng thư tiến lên một bước, lời lẽ chính đáng: “Khi Tiên Hoàng chưa băng hà vẫn luôn vừa lòng Thái Tử, chưa bao giờ lộ ra ý tử muốn phế Thái Tử, Kỳ Vương chỉ mới hồi cung không quá hai ba tháng ngắn ngủi, thế mà có thể khiếm Tiên Hoàng phế Thái Tử, truyền ngôi cho Kỳ Vương, trong này...” Lại Bộ thượng thư kéo dài giọng nói, lời chưa nói xong nhưng ý tứ lại đầy đủ rõ ràng.
“Hơn nữa, lúc Tiên Hoàng lập di chiếu, không có đại thần nào bên cạnh, làm sao có thể chứng minh lúc Tiên Hoàng lập di chiếu ngài ấy vẫn còn tỉnh táo?”
“Có mặt bản quan.” Định Quốc Công nói.
“Quốc Công đại nhân, tất cả những đại thần ở đây đều biết phu nhân ngài cùng Mẫu phi Kỳ Vương Li phi nương nương có quan hệ biểu tỷ muội, Quốc Công đại nhân làm chứng, không phải quá thiên vị à, còn nữa, khi Tiên Hoàng muốn lập chiếu thư thì sẽ gọi Dương đại nhân cùng Giang đại nhân, không biết lần này Dương đại nhân cùng Giang đại nhân có mặt ở đó hay không?” Lại Bộ thượng thư quay người nhìn về phía Hàn Lâm Viện học sĩ cùng Ngự Sử đại phu.
Hai vị đại nhân liếc nhau, chậm rãi lắc đầu.
Thái tướng cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn Kỳ Diệp vẫn đang quỳ trên đất như cũ.
Kỳ Diệp quỳ trước linh cữu vẻ mặt vô cảm, hắn chậm rãi nhấc liễu bào đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ đi bụi đất trên bộ đồ tang, Kỳ Diệp nâng mí mắt lên, nhìn một lượt các vị quan viên, rồi lại rũ mắt xuống, hắn đột nhiên đưa tay rút lấy trường kiến của thị vệ bên cạnh, trường kiếm lóe sáng lướt qua yết hầu Lại Bộ thượng thư, máu đỏ bắn ra, dừng lại trên bộ đồ tang, tròng mắt Lại Bộ thượng thư trừng lớn, bộ dạng không thể tin được quỳ xuống trước người Kỳ Diệp, không còn tiếng động.
Không biết là ai hô lên trước, cả đám người loạn hết cả lên, Thái Tử cùng Thái Tử cũng kinh ngạc, không nghĩ tới hắn sẽ giết người trước mặt tất cả mọi người.
Sau một lúc hỗn loạn, bên dưới dần dần an tĩnh, Kỳ Diệp buông trường kiếm trong tay xuống, máu chảy trên đất, trong đôi mắt đen nhánh kia không có một chút tình cảm nào, ngữ khí lạnh lùng: “Còn ai có nghi ngờ thì cứ tiến lên, bổn Vương nhất định sẽ giải thích cho hắn nghe.”