Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 55: Chương 55




Việc hôm nay sợ rằng không chỉ một tờ thánh chỉ là có thể giải quyết được, chúng đại thần ai ai cũng kinh hoàng, có người thậm chí còn ngã quỵ xuống đất.

Cấm quân nhanh chóng xuất hiện, bao vây toàn bộ đại điện, Thái tướng tâm trí ổn định, tàn nhẫn nhìn Kỳ Diệp: “Kỳ Vương gia giết người trước linh cữu Tiên Đế là có ý gì đây?” Nói xong giơ tay, Cấm quân cầm trường kiếm lao về phía Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp nâng mắt lên, bên người hắn đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc thanh y, bọn bọ bảo hộ hắn ở sau người, đi lên đánh cùng Cấm quân.

Thái tướng nhíu mày mày, tên mặc thanh y đứng trước người Kỳ Diệp ông ta đã từng gặp, là người của U Vân 36 kỵ.

“Trầm Cẩm.” Thái tướng hét lớn một tiếng, lòng trầm xuống.

“Ta ở đây.” Trầm Cẩm tách đám đại thần ra, chậm rãi đi tới, trên gương mặt kia treo nụ cười phúc hậu vô hại: “Tướng gia, ta ở đây.”

“Chuyện gì xảy ra?” Tay Thái tướng run lên, ông ta vòng tay ra sau lưng để che đi.

Trầm Cẩm tiến lên một bước, đi đến bên người Thái tướng, khom lưng chắp tay, bộ dạng cung kính, nhỏ giọng nói: “Không phải thầy muốn gặp Ngọc Diện quân sự của Trường Nhạc Quân à? Hôm nay mạt tướng đưa hắn tới đây cho Tướng gia nhìn một cái đó.”

“Ngọc Diện quân sự?” Thái tướng ngẩn ra, giật mình quay đầu nhìn về phía nam tử đang đứng phía sau U Vân 36 kỵ, khuôn mặt không khống chế được mà run rẩy.

Trong bữa tiệc ngày đó, Thái Tử hỏi Trầm Cẩm về Ngọc Diện quân sự, mới đầu ông ta không cảm thấy chuyện có chỗ nào kỳ lạ, nhưng mà sau đó ông ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đặc biệt phái người đi nghe ngóng điều tra, tư liệu tra được về Ngọc Diện quân sự này cực kỳ ít ỏi, là một quân sư, còn có mười mấy năm tình cảm huynh đệ với Trầm Cẩm, sự việc lần này trọng đại, sao hắn có thể không xuất hiện? Chẳng lẽ thật sự trở về dưỡng bệnh hoặc thành hôn sinh con sao?

Trong lòng Thái tướng nổi lên nghi ngờ, sự việc lần này trọng đại, ông ta không thể đặt cực hết tiền cược lên trên người Trầm Cẩm, ông ta để Thái Tử lấy lại chức vị thống lĩnh Cấm Quân của Trầm Cẩm, giờ nghĩ lại không khỏi sợ hãi, nếu như ông ta đặt hết tất cả trên người Trầm Cẩm, vậy thì tình thế hôm nay sẽ đáng sợ như thế nào?

Thanh âm của Trầm Cẩm rất nhỏ, người khác không nghe được lời hắn nói, nhưng Thái Tử đứng bên cạnh Thái tướng lại nghe được rất rõ ràng, trong lòng phát lạnh, tay nắm chặt thành quyền, phẫn nộ trừng Trầm Cẩm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Thái Tử nặng nề mở miệng: “Tướng quân có ý gì đây.”

Trầm Cẩm đứng thẳng người lên, quay người chắp tay với linh cữu của Tiên Đế, nói lớn với chúng đại thần: “Trường Nhạc Quân được Tiên Hoàng coi trọng, bảo vệ Đại Du, Tiên Đế băng hà, Trường Nhạc Quân tất nhiên nguyện ý trung thành với Tân Hoàng, nếu Tiên Hoàng đã phế Thái Tử, truyền ngôi cho Kỳ Vương điện hạ, vậy dĩ nhiên Kỳ Vương gia chính là Tân Hoàng, Trường Nhạc Quân thề sống thề chết trung thành với Tân Hoàng Bệ Hạ.”

Giọng nói của Trầm Cẩm vừa dứt, xung quanh lâm vào yên tĩnh, mỗi đại thần ở đây đều biết Trầm Cẩm là môn sinh mà Thái tướng đắc ý nhất, Thái tướng là văn thần, bao nhiêu năm nay có thể một mình oai phong một cõi trên triều là bởi có thể nói ông ta có Trường Nhạc Quân trợ lực, sự việc phát sinh lúc này làm cho đầu óc mọi người có chút mờ mịt, Thái tướng cùng Trầm Cẩm xảy ra mâu thuẫn rồi?

Thái tướng nhìn Trầm Cẩm, ngực phập phồng kịch liệt, mười mấy năm, ở trước mặt ông ta Trầm Cẩm này sắm vai đệ tử tốt mười mấy năm, thậm trí hắn còn vì ông ta mà làm ra không biết bao nhiêu chuyện mờ ám, nhưng hiện giờ hắn lại nói cho ông ta biết tất cả mọi chuyện chỉ là thủ đoạn để lấy được tín nhiệm của ông ta, thu đoạn trí mạng.

Kỳ Diệp vậy mà dùng những mười mấy năm để làm ra thế cục này, hắn dẫn ông ta vào tròng, suy nghĩ này, thật sự đáng sợ.

Nếu không phải ỷ có Trường Nhạc Quân, sao ông ta có thể cùng Thái Tử dám thực hiện kế hoạch này, Thái tướng có chút hoảng loạn, tay không khống chế được run lên, lúc này ông ta chỉ hận không thể lột da róc xương Trầm Cẩm ra rồi nuốt vào trong bụng.

Mặc kệ giữa Thái tướng cùng Trầm Cẩm đã xảy ra chuyện gì, thế cục rõ ràng nhất lúc này đó là Trầm Cẩm đứng về phía Kỳ Vương, trong lòng chúng đại thần có thành kiến đối với Kỳ Vương, thánh chỉ hôm nay quá kỳ quặc, Kỳ Diệp lại vừa mới một kiếm giết chết Lại Bộ thượng thư, tất cả mọi người đều kinh sợ, trong lòng họ có cân nhắc, nhưng lại không có người nào dám tiến lên nói ra nghi vấn trong lòng.

Kỳ thực mấy năm nay, Hoàng Thượng vì thu hồi quyền lực, cùng Thái tướng tranh đấu gay gắt, trong triều chia năm xẻ bảy, người có học thì không được trọng dụng, kẻ nịnh nọt thì lại đường quan bay xa, toàn bộ triều đình giống như miếng giẻ rách, nếu không phải mấy năm nay có Trường Nhạc Quân trấn thủ biên cương, thì Đại Du này đã sớm mất rồi.

Những người chỉ biết nịnh nọt, vỗ mông ngựa sao biết rõ được thế cục hiện nay, sao dám mạo muội đứng lên ý kiến.

Đương nhiên vẫn còn một người, Hàn Lâm Viện học sĩ Dương đại nhân, trong bầu không khí khẩn trương, kiếm khí khắp nơi như này, Dương đại nhân tiến lên một bước, vẻ mặt chính trực: “Di chiếu của Tiên Đế, hạ quan đã nghiệm minh đó là thật, nhưng lời lẽ trong đó không biết là thật hay giả, Thái Tử có mưu hại Tiên Đế hay không, lúc Tiên Đế lập di chiếu có còn tỉnh táo hay không, hạ quan cho rằng cần phải điều tra ra chân tướng phía sau rồi lại...”

Lời của Dương đại nhân còn chưa dứt, Thái Tử đã lạnh lùng ngắt lời: “Chẳng lẽ Dương đại nhân không nhìn ra được Kỳ Vương đang lợi dụng Trường Nhạc Quân để mưu quyền soái vị sao? Sao còn cần nghiệm minh thật giả, bổn cung chính là chân mệnh thiên tử, Dương đại nhân nói vậy không lẽ cũng muốn tạo phản sao?” Thái Tử vung tay lên, thị vệ bên cạnh rút kiếm đâm về phía Dương đại nhân.

Nếu đã thế này, đường lui không còn, chỉ có thể liều chết một phen.

Ngân Trạm phi thân qua nắm lấy thắt lưng của Dương đại nhân kéo ông ta lùi về phía sau mấy bước, sau đó giơ chân đá bay kiếm trong tay tên thị vệ kia, giơ tay lên, một thanh phi đao đâm thẳng vào ngực hắn, thân thể thị vệ cứng đơ, sau đó ngã xuống.

Mắt Thái tướng tối sầm lại, phi đao kia ông ta đã nhìn thấy vô số lần, tất cả đều được lấy ra từ trên người thủ hạ mà ông ta phái đi ám sát Kỳ Diệp, người giết bọn họ là người của U Vân 36 kỵ?

Mười mấy năm, mười mấy năm, Thái tướng vừa tức vừa sợ, ông ta che ngực lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.

Giương cung bát kiếm, tình thế càng lúc càng khẩn trương, Kỳ Diệp không chịu dừng tay, Thái tướng cùng Thái Tử tất nhiên sẽ không chịu nhượng bộ, tiến một bước là vị trí chí cao vô thượng, lùi một bước là vực sâu vạn trượng, di chiếu Tiên Hoàng là gì, huyết mạch hoàng gia chính thống là gì, đã không còn quan trọng nữa, những tên đại thần trói gà không chặt gió chiều nào theo chiều đó cũng đã không còn quan trọng nữa, cái quan trọng hiện giờ là kiếm của ai cứng hơn.

Trong lòng Thái tướng đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, ông ta chỉ bảo Trầm Cẩm mang theo ba vạn Trường Nhạc Quân về kinh để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, cứ coi như là tự bắn vào chân mình một phát đi, ít nhiều gì ông ta cũng đã nhanh tay hơn một chút, lấy lại Cấm quân về trong tay.

Năm vạn Cấm quân đánh với ba vạn Trương Nhạc Quân, hẳn là... Có thể đánh được, trong lòng Thái tướng không rõ rốt cuộc Trường Nhạc Quân có thật sự đáng sợ giống như lời đồn không.

Nhưng lúc này Trường Nhạc Quân đang ở ngoài thành, Cấm quân của ông ta đã bài bố canh gác ở cổng thành, trong cung còn lại một ngàn Cấm quân, mà bên cạnh hắn chỉ có mười mấy U Vân kỵ, cho dù hắn có là Ngọc Diện quân sự thì sao chứ.

Thái tướng nghĩ như vậy xong tâm tình phấn chấn lại, chưa đi đến điểm cuối ai biết được ai là người bại.

Nhưng mà Cấm quân lại không giống như ông ta tưởng tượng, trước đó Cấm quân nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Đế, sau khi Trầm Cẩm hồi kinh, không biết Thái tướng dùng cách gì mà Hoàng Đế giao ra vị trí thống lĩnh Cấm quân, vị trí này rơi vào tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm thống lĩnh Cấm quân không được mấy ngày, Thái Tử lại lấy lại, ba lần bốn lượt, quân tâm của Cấm quân không vững.

Lúc này Cấm quân phải đối mặt với ai? Là Trường Nhạc Quân U Vân 36 kỵ, U Vân 36 kỵ trong lòng bá tánh Đại Du giống như là thần, họ là những người trong lời kể của vạn người, là u linh trong lòng quân địch, là ma quỷ giết người không chớp mắt, cũng là ngọn lửa anh dũng cứu bá tánh, bọn họ chỉ có mấy chục người lại có thể vây mấy trăm địch trong thâm cốc, cũng từ trong vòng vây của hơn ngàn địch mà an toàn thoát lui.

Tuy rằng đều là đồn đại, nhưng không có lửa làm sao có khói, đối mặt với U Vân 36 kỵ trong lòng Cấm quân không khỏi sợ hãi, tuy rằng lúc này bọn họ chỉ có mười mấy người nhưng lại không có một ai dám bước lên xác nhận xem U Vân 36 kỵ có thật sự đáng sợ như lời đồn không.

Trầm Cẩm như đoán được suy nghĩ trong lòng Thái tướng, hắn mỉm cười: “Tướng gia, ta rong ruổi trên sa trường mười mấy năm, ngươi chỉ là một quan văn, ngươi muốn cùng ta bày mưu tính kế? Thật sự không biết tự lượng sức mình thế sao?”

“U Vân 36 kỵ ta vào sinh ra tử, gặp không ít bẫy rập quỷ kế, ta vẫn còn nhớ Thái Tử, à không, nhớ những lời khen ngợi của phế Thái Tử dành cho quân sư, bày mưu tính kế, ở xa ngàn dặm vẫn có thể dành chiến thắng, phế Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử chắc là chưa quên đâu nhỉ?”

Thái tướng cùng Thái Tử đen mặt rùng mình, Trầm Cẩm cười càng tươi hơn: “Tướng gia, ngươi xác định Cấm quân có thể đánh được Trường Nhạc Quân? Còn nữa, Thái tướng cho rằng Trường Nhạc Quân ta chỉ có ba vạn sao? Ngươi sai rồi, lần này Trường Nhạc Quân ta nhập kinh có mười vạn, tuy rằng biết là để đối phó với Cấm quân hèn nhát thì không cần phải nhiều binh mã như vậy, nhưng mà vì để tỏ tấm lòng tôn trọng Thái tướng, ta quyết định phải dùng gấp hai binh lực tới để nghiền áp ngươi.”

“Mười vạn?” Thái Tử cả kinh, thân thể lung lay: “Không thể nào, rõ ràng chỉ có ba vạn Trường Nhạc Quân...” Thái Tử rơi vào khủng hoảng, đại thế như đã định.

“Ba vạn Trường Nhạc Quân?” Trầm Cẩm nhướng mày cười: “Nếu như ta mang theo bao nhiêu người Thái Tử có thể dễ dàng biết được thì chẳng phải Đại tướng quân ta đây nên về núi thoái ẩn, sống hết cuộc đời rồi à?”

Lúc này, ngoài cửa thành, mười vạn Trường Nhạc Quân đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng không phá công thành xông vào, hiển nhiên là đang đợi lệnh.

Trong hoàng thành thì không được yên bình như ngoài cổng thành, hai ngàn Trường Nhạc Quân giả dạng thành bá tánh bình thường trong thành mấy tháng nay đã bắt đầu binh nhung tương kiến(1) với Cấm quân.

(1) chiến đấu, đánh địch

Mỗi một tướng sĩ của Trường Nhạc Quân đều đã từng trải qua sinh tử trên chiến trường, so sánh hai đại quân với nhau thì một Cấm quân chỉ phụ trách bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng ở trong cung không đáng được nhắc tới.

Nghe tiếng đao kiếm kịch liệt ở cửa cung, mắc mặt Thái tướng cùng Thái Tử càng lúc càng khó coi, bao nhiêu năm chuẩn bị chẳng lẽ lại phải đốt quách đi sao?

Ngân Trạm cầm chắc trường kiếm trong tay, đâm thẳng vào Cấm quân đứng gần hắn nhất, cuối cùng, thời gian giằng co đã hết, kế tiếp là một trận máu hòa máu.

Kỳ Diệp lùi về sau, lùi đến trước điện, khoanh tay đứng nhìn.

Thái Tử cùng Thái tướng đứng sau Cấm quân, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Kỳ Diệp.

Giữa bọn họ là huyết chiến của Trường Nhạc Quân cùng Cấm quân, chúng đại thần đã sớm bị dọa cho trốn sau mấy cây cột trong đại điện, hôm nay trong cung ắt phải trải qua một trận máu chảy thành sông.

Thân ảnh của U Vân kỵ như ma quỷ xuyên qua ngân giác của Cấm quân, nhìn vào đó quan lại có thế xác minh một việc, U Vân kỵ không phải chỉ là lời đồn.

Mặt trời đã lên cao nhất, quan sát tất thảy những việc phát sinh trong cung thành nguy nga, sau đó nó dần dần ngả về tây, ánh quang mờ nhạt chiếu xuống là máu chảy thành sông.

Từ mười hai năm trước, Tam hoàng tử vô duyên vô cớ đi lạc, hắn đã có chủ đích cho giờ khắc này, mười mấy năm ngủ đông, cũng chỉ để chờ tới ngày hôm nay.

Không biết nơi nào máu tích lại quá nhiều khi dẫm vào bắt tung tóe lên gương mặt trắng nõn, vệt máu kia tăng thêm phần yêu dã, khối giáp đen quen thuộc của Trường Nhạc Quân chiếm cứ mọi nơi trong cung, có binh tướng hô lớn: “Ba vạn Cấm quân trên cửa thành đã đầu hàng.”

Trầm Cẩm đặt kiếm lên trên cổ Thái Tử, ánh mắt lạnh lẽo, gặng từng chữ: “Phế Thái Tử.”

Thái Tử lảo đảo, tê liệt ngã quỵ trên đất, Thái tướng bị binh lính giữ chặt tay đè quỳ xuống, giống như điên cuồng, cười ha hả, khoé mắt ướt, từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, đại thế đã mất, đại thế đã mất!

Mặt trời ngả hẳn về tây.

Không biết đại thần nào sợ chết quỳ phịch xuống đất: “Thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Những tên chỉ biết nịnh nọt cũng cuống quýt quỳ rạp xuống: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Có quan viên vẫn đứng ở đó, như đang cố vững lòng như không biết làm thế nào.

Định Quốc Công giơ cao thánh chỉ trong tay, giọng như chuông lớn: “Di chiếu của Tiên Đế, truyền ngôi cho Kỳ Vương điện hạ, Tiên Hoàng băng hà, nước không thể một ngày không vua, thỉnh Tân Hoàng sớm ngày đăng cơ.” Nói xong quỳ xuống đất hô to: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trầm Cẩm đá văng phế Thái Tử trước người đi, xoay người quỳ rạp xuống: “Thỉnh Tân Hoàng Bệ Hạ vì bá tánh, sớm ngày đăng cơ, lấy an cho thiên hạ, chớ để ngoại tộc lấy đấy làm nền, quấy nhiễu lòng dân.”

Mấy ngàn Trường Nhạc Quân chỉnh tề quỳ xuống: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Vang tận trời xanh, rung cả đất trời.

Đại thế đã định, chúng đại thần liếc mắt nhìn nhau, quỳ xuống, cung kính nói: “Thỉnh Tân Hoàng sớm ngày đăng cơ, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Giữa đất trời, tất cả mọi người ở đây đều quỳ dưới đất, chỉ có một người đứng lặng ở kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.