Đồ đạc của hai cha con Kỳ Diệp cũng không bao nhiêu, chỉ vài bộ y phục với giấy viết, bút mực của Kỳ Diệp là hết.
Kỳ Diệp mò mẫm tùy tiện nhét y phục vào trong tay nải, Giang Nguyễn muốn đi lên giúp đỡ, nhưng nghĩ lại đó đều là y phục đồ đạc của nam tử, nàng lên giúp lại thành ra xấu hổ, vì thế đành khoanh tay đứng nhìn.
Dung Hoàn ngoài trừ bước chân có hơi lâng lâng chậm chạp thì mọi thứ đều tạm ổn, có thể tự mình đi đường, chỉ là đối với quyết định của Kỳ Diệp thì cậu ta không sao hiểu được, thừa dịp Giang Nguyễn đang đi ở phía trước, nhỏ giọng nói: “Cha, chúng ta thật sự đến ở chỗ của Lâm phu nhân sao?” Hơn một tháng nay, cậu ta có thể thấy được tình cảm khác của Lâm phu nhân này đối với cha mình, chỉ là cha cậu chưa từng đáp lại, càng chưa từng bước vào cửa hàng son phấn nửa bước, không biết sao hôm nay lại đồng ý.
Kỳ Diệp chậm rãi đi đường, nhàn nhạt nói: “Vị Nhị cô nương Giang gia này mệnh phúc bạc.” Vốn dĩ nàng đã thoát khỏi vận mệnh được định sẵn, nhưng vòng đi vòng lại, chính nàng lại tự xoay người trở về.
Người có dính líu đến hắn, đều phúc bạc.
Lúc về đến cửa hàng son phấn, trong tiệm có mấy phụ nhân đang vây quanh ở đó mua son phấn, giọng nói trong trẻo của Li Nhi truyền ra: “Vị phu nhân này thật là tinh mắt, son môi này được gọi là Thạch Lựu Kiều, màu sắc đỏ tươi, chỉ cần thoa một chút lên môi thôi cũng đủ khiến cho tướng công ngài thần hồn điên đảo.”
Giang Nguyễn vào nhà vừa lúc nghe được lời nói này của Li Nhi, mắt không khỏi trợn trừng lên liếc nhìn nàng một cái, tiểu cô nương nhỏ này, đi học theo mấy phụ nhân đó, lời bậy bạ vớ vẩn gì cũng nói được.
Kỳ Diệp cùng Dung Hoàn theo sát sau đi vào.
Trong cửa hàng son phấn có mùi hương rất nồng đậm, hoà cùng với mùi bùn đất sau cơn mưa, bay quanh quẩn khiến cho Dung Hoàn ngứa ngáy không nhịn được hắt xì một cái.
Mắt thấy Kỳ Diệp sắp đụng chân vào cái ghế nhỏ mà ngày thường Li Nhi hay ngồi thêu thùa may vá, Giang Nguyễn nhanh tay lẹ chân khom lưng dịch cái ghế sang một bên.
Kỳ Diệp như có thể cảm nhận được, dừng lại bước chân.
“Ôi, Lâm gia nương tử, ngươi về rồi, mau tới đây để ta nhìn nào, đã nhiều ngày rồi ta không thấy ngươi, khuân mặt nhỏ này càng ngày càng thêm kiều diễm, chẳng lẽ là đi gặp công tử nhà nào, nước da mịn màng như vậy?” Phụ nhân là là nương tử của một thợ rèn từ trước đến nay nổi tiếng đanh đá, nói chuyện không kiêng gì, mấy phụ nhân đi cùng nàng ta nghe vậy đều mỉm cười, nhìn Kỳ Diệp phía sau nàng đánh giá từ đầu đến chân.
Có một tiểu nương tử mới thành thân mấy ngày trước chưa bao giờ nghe lời nói bậy bao giờ, đỏ bừng mặt cầm son phấn mới mua chạy ra khỏi cửa hàng, lại gợi lên một trận cười to.
Giang Nguyễn đã sớm quen với những lời thô bỉ của mấy phụ nhân này, nhưng Kỳ Diệp lại không như vậy, người ta là người đọc sách, sao có thể để mấy lời thô tục này lọt vào tai hắn được.
Giang Nguyễn vội vẫy tay kêu Li Nhi lại gần, nhỏ giọng dặn dò: “Kỳ công tử sẽ ở lại chỗ chúng ta một thời gian, ngươi dẫn bọn họ ra hậu viên đi, nhân tiện dọn dẹp luôn nam phòng để cho hai cha con họ ở.”
Li Nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu nhân tình, chỉ biết ngày thường ở đây chỉ có nàng và tiểu thư, có khi buổi tối sẽ có nam nhân gõ cửu bên ngoài, khiến cho hai người họ không dám ngủ, ôm chăn ngồi đến hẳn hửng đông, mà giờ Kỳ Diệp muốn vào ở cùng, trong nhà náo nhiệt, thêm một người là thêm phần an tâm, tóm lại là vì trong nhà có thêm nam nhân nên vô cùng cao hứng đưa cha con Kỳ Diệp đi vào hậu viện.
Tiểu viện của Giang Nguyễn không quá lớn, phía trước dùng làm cửa hàng son phấn, trong hậu viện còn thừa lại bốn gian phòng, bình thường nàng ở cùng với Li Nhi trong một gian, một gian làm đại phòng và nhà ăn, còn một gian thì làm nhà kho, nàng bảo Li Nhi dọn dẹp lại gian phòng trống để không, gian phòng đó lâu lâu nàng sẽ vào để điều chế ít son phấn.
Li Nhi đưa Kỳ Diệp đến đại phòng, pha cho hắn một ấm trà, sau đó chạy sang nam phòng dọn dẹp lại phòng ốc.
Dung Hoàn cầm cái ly miệng nhỏ uống trà, đi một đoạn đường, mặt hắn đỏ bừng lên, cổ họng đau nhức, nhịn không được ho khan vài tiếng.
“Làm sao vậy, không thoải mái?” Kỳ Diệp nhíu mày.
Dung Hoàn không muốn hắn lo lắng, vội lắc đầu: “Con không sao, chỉ là mùi hương trong phòng này khiến con hơi nhức đầu.” Từ trước đến nay hắn rất mẫn cảm đối với mùi hương, mùi nhang đèn trong phòng này hơi nồng, hơn nữa trạng thái tinh thần hôm nay của hắn lại không tốt, nên có chút khó chịu.
Dung Hoàn cầm chén trà đứng lên, xoay qua xoay lại, nghi ngờ không biết sao trong phòng này lại có mùi nhang đèn, cậu nhìn thấy trong đại phòng này còn có một gian phòng nhỏ, đi đến xốc tấm rèn lam lên.
'loảng xoảng' một tiếng, là âm thanh chén trà rơi xuống đất, Kỳ Diệp giật mình đứng lên, sờ soạng tiến lên: “Hoàn Nhi, làm sao vậy?”
Dung Hoàn đứng ở đó, nắm rèm mỏng trong tay, đôi mắt nhìn cái bàn vuông đặt dựa vào tường, tay không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
“Hoàn Nhi---” Giọng nói của Kỳ Diệp càng thêm nôn nóng.
Dung Hoàn nghẹn ngào ra tiếng: “Tam thúc, là bài vị của cha...nương.” nói xong, những giọt nước mắt to chảy xuống, Dung Hoàn quỳ phịch xuống, dập đầu xuống đất.
Bước chân Kỳ Diệp đột nhiên dừng lại, hai tay rũ bên người cuộn tròn lại, một lúc sau mới tìm lại giọng của chính mình: “Ngươi nhìn kĩ chưa?”
Dung Hoàn ngước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn hai tấm bài vị trên bàn vuông, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Kinh Châu Bảo Phong hạng Lâm Hán Khánh phu phụ chi vị, Kinh Châu Bảo Phong hạng Lâm gia Tam công tử chi vị, tam thúc, đây là bài vị cha nương ta cùng người...” Dung Hoàn quỳ ở trên mặt đất khóc không thành tiếng: “Cha nương, hài nhi rốt cuộc tìm được các người rồi.”
Ngực Kỳ Diệp phập phồng lên xuống không ngừng, hô hấp dồn dập, nâng bước chậm rãi đi lên phía trước, vấc phải ngạch cửa nhưng cũng không phát giác ra, thất tha thất thiểu đi đến trước bàn vuông, duỗi tay chạm vào bài vị, ngón tay trắng nõn run rẩy theo nét khắc đi xuống, sau một lúc lâu, lẩm bẩm: “Đại ca, ta tới chậm rồi.”
*
Giang Nguyễn đuổi mấy vị phụ nhân kia đi, đang muốn quay về hậu viện xem một chút, ngoài cửa lại có người bước vào, y phục gấm lụa, phong độ nhẹ nhàng.
Giang Nguyễn nhìn người vừa đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: “Kỷ công tử?” Lần đầu tiên nàng gặp người này là ba năm trước, ở buổi yến hội ngắm hoa của phủ Lộ Quốc Công, khi ấy hắn bị lạc đường, vừa đúng lúc gặp được nàng, sau đó nàng dẫn đường đưa hắn quay lại yến hội.
Kỷ Tuyền Minh nhìn thấy Giang Nguyễn trong mắt hiện lên tia sáng: “Nhị cô nương, đã lâu không gặp.”
Giang Nguyễn hành lễ: “Ta không nên gọi là Kỷ công tử, mà gọi là Kỷ đại nhân, nghe nói Kỷ đại nhân mới nhậm chức Lễ Bộ thị lang vài ngày trước, xin chúc mừng.”
Kỷ Tuyền Minh vội giơ tay: “Nhị cô nương không cần đa lễ ngươi với ta đâu cần nhiều lễ nghi như này.”
Giang Nguyễn đứng thẳng lên, cười khẽ nói sang chuyện khác: “Kỷ đại nhân đến là muốn mua son phấn cho phu nhân nhà mình sao?”
Giang Nguyễn đi đến kệ cạnh đó lấy xuống vài loại son phấn: “Sợ là Kỷ đại nhân sẽ không hiểu, ngài có thể nói tướng mạo của phu nhân ngài như thế nào cho ta, ta có thể giúp đại nhận chọn vài thứ.”
Kỷ Tuyền Minh nhíu mày, đè hộp son phấn trên bàn: “Nhị cô nương, hôm nay ta đến không phải để mua son phấn.”
Giang Nguyễn không hiểu ngước mắt nhìn hắn: “Nơi này của ta là cửa hàng son phấn, Kỷ đại nhân không đến để mua son phấn, chẳng lẽ là nô gia đã phạm tội gì, phải bị bắt về quan phủ vấn tội sao?”
Nàng vừa nhấc mắt, tướng mạo như quỳnh, sáng như trăng mùa thu, ánh mắt Kỷ Tuyền Minh thẫm lại, cuống quýt rời mắt đi: “Nhị cô nương nói gì vậy, nhà ta đâu có phu nhân, cần gì mua mấy thứ này.”
Không có phu nhân? Giang Nguyễn chợt nhớ ra, mấy ngày trước, Lý gia nương tử đến mua phấn mặt chỗ nàng có nói tiểu thiếp của Lễ Bộ thị lang bị nhiếm bệnh chết rồi, tiểu thiếp kia với Lý gia nương tử có chút quan hệ thân thích.
Kỷ Tuyền Minh không thấy cô đáp lại lời của mình, không khỏi thở dài một hơi, dứt khoát nói thẳng: “Nhị cô nương, kỳ hạn ba năm sắp hết rồi.”
“Còn năm ngày nữa, Nhị cô nương, thời gian ba năm mà Hoàng Thượng nói sắp tới, ngươi cũng đã vì Lâm gia thủ tiết ba năm, ngươi có thể tự do rồi.”
“Tự do?” Giang Nguyễn liếc nhìn hắn một cái: “Kỷ đại nhân nói đùa, Lâm gia Tam công tử là phu quân của ta, ta vì chàng mà thủ tiết là lẽ thường tình, cũng không phải là bởi vì lời nói của Hoàng Thượng, mà là ta tự nguyện, cho nên đâu ra mà tự do với không tự do?” Giang Nguyễn tuy cười, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt, ngữ khí thậm chí còn mang theo chút không vui.
“Là do ta không biết nói chuyện, khiến Nhị cô nương không vui rồi.” Kỷ Tuyền Minh vội hành lễ: “Mong Nhị cô nương đừng trách.”
Thần sắc Giang Nguyễn nhàn nhạt, không nói chuyện.
“Hôm nay lúc hạ triều, ta có gặp Lộ Quốc Công, Lộ Quốc Công hình như cũng đang nhớ Nhị cô nương, có nhắc đến hôn sự của Nhị cô nương...”
“Kỷ đại nhân.” Giang Nguyễn ngắt lời của Kỷ Tuyền Minh: “Ta là goá phụ Lâm gia, là người của Lâm gia, chuyện của ta không có quan hệ gì với Giang gia, nếu đại nhân tới để mua son phấn, nô gia rất hoan nghênh, còn nếu đại nhân đến là vì chuyện bên đó, vậy nô gia sợ là không tiếp được, mời đại nhân rời bước đến nơi khác cho.”
Kỷ Tuyền Minh thấy nàng không vui, chỉ có thể nuốt bộn bề tâm sự lại, hẹn ngày khác lại tới, sau đó quay bước rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Kỷ Tuyền Minh, Giang Nguyễn có chút hoảng hốt, ba năm, nhanh như vậy đã ba năm trôi qua rồi sao?
Mối hôn sự này của nàng, nhớ đến là thấy kỳ lạ, nàng sinh ra cứ như là vì để gả cho Lâm gia Tam công tử vậy.
Khi Tiên Hoàng còn tại vị, đặc biệt sủng tín một vị Lâm công công hầu hạ bên người, vị Lâm công công này đã theo Tiên Hoàng trải qua bao chiến trận, đưa Tiên Hoàng ra khỏi một đống xác chết, vì Tiên Hoàng mà chặn bao nhiêu đao kiếm, đối với người này Tiên Hoàng đặc biệt tín nhiệm, đối đãi như huynh đệ.
Trong cung, khi đến một độ tuổi nhất định thì cung nữ và thái giám có thể bị trục xuất khỏi cung, Lâm công công này là thái giám bên người Tiên Hoàng, tất nhiên sẽ không giống với những thái giám khác, nhưng Tiên Hoàng lại nghĩ Lâm công công kém hẳn đến mười mấy tuổi, đến lúc mình trăm năm quy thiên, bên cạnh Lâm công công lại không có thân nhân nào thì thật đáng thương, vì thế nên ngài cho phép Lâm công công được phép cưới vợ bên ngoài khi vẫn đang phục vụ trong cung, như vậy chờ khi về già ông không muốn dưỡng lão ở trong cung thì xuất cung cũng có người chiếu cố chăm sóc.
Mà vị Lâm công công này cũng không cưới vợ, mà ở lại Kinh Châu mua ruộng đất phòng ốc, sau đó nhận nuôi ba đứa con.
Lâm công công lúc ấy là tâm phúc bên cạnh Tiên Hoàng, người muốn móc nối quan hệ với ông nhiều vô kể, nghe thấy ông nhận nuôi ba người con, lập tức có quan viên muốn lợi dụng quan hệ thông gia để lôi kéo.
Gia gia Lộ Quốc Công của Giang Nguyễn trong một lần tham gia yến hội trong cung uống quá chén, đầu óc nóng lên nói muốn kết thân gia với Lâm công công, Tiên Hoàng cũng cao hứng, ngay lập tức ban hôn, chỉ là lúc ấy chưa nói rõ là vị công tử nào của Lâm gia cùng vị tiểu thư nào của Lộ Quốc Công phủ, nhưng mọi người đều biết, miệng vàng lời ngọc, việc hôn sự của Lâm gia cùng Giang gia, ai cũng không thể sửa được.
Đến lúc Lộ Quốc Công tỉnh rượu, bắt đầu hối hận, nói đi nói lại thì ông ta cũng là Lộ Quốc Công, muội muội ông lại là đương kim Hoàng Hậu, sao ông có thể gả nữ nhi Giang gia cho nhi tử của một thái giám được, lại còn là con nuôi, như vậy còn đâu mặt mũi của phủ Lộ Quốc Công nữa, nhưng miệng vàng lời ngọc đã định không thể đổi, dù Lộ Quốc Công có buồn phiên như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Lúc đó Giang Nguyễn mới được mang về phủ, cha của Giang Nguyễn nuôi ngoại thất bên ngoài, ngoại thất này là ca cơ, vốn dĩ nàng sẽ không thể nào có cơ hội vào phủ Lộ Quốc Công, nhưng bởi vì nàng đã sinh cho Lộ Quốc Công phủ một nữ nhi, vì thế mà được tiến phủ, trở thành thiếp thất của đại lão gia Lộ Quốc Công phủ.
Tất cả mọi người trong phủ Lộ Quốc Công đều biết Giang Nguyễn là con dâu được chọn để gả cho nhi tử của thái giám, vì thế mà Giang Nguyễn nhận được không ít khinh nhục cùng xem thường.
Tiên Hoàng băng hà, Lâm công công lại hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng mấy năm, sau đó thì xuất cung, không đến mấy năm đã bệnh chết ở Kinh Châu.
Tin ông chết truyền vào trong cung, Hoàng Thượng nhớ đến những việc mà ông làm vì Tiên Hoàng, lại nhớ đến hôn sự này, nên hạ chỉ cho Lộ Quốc Công phủ mau chóng thành hôn với Lâm gia.
Đường đi Kinh Châu xa xôi, đoàn xe xuất giá ước chừng phải đi một tháng mới đến được Kinh Châu, trong lúc Giang Nguyễn đang thấp thỏm lo âu vì sắp phải gặp mặt Tam công tử Lâm gia xa lạ thì nhận được tin dữ, hai ngày trước ở Lâm gia xảy ra hoả hoạn, phu thê Lâm gia đại công tử và Lâm gia Tam công tử cùng mấy người hầu tổng cộng tám nhân khẩu đều bị táng thân trong biển lửa.
Giang Nguyễn đội mũ phượng hỉ phục chạy đến quan phủ, Lâm gia Nhị công tử quanh năm đều ở bên ngoài, không có tin tức, hiện giờ người duy nhất có quan hệ với Lâm gia chính là tân nương chưa bái đường là nàng.
Giang Nguyễn nhận thi cốt của người Lâm gia từ quan phủ, tìm cao nhân làm lễ siêu độ, sau đó mang theo bài vị Lâm gia rời khỏi Kinh Châu.
Nàng từ miệng người khác biết được Lâm gia Đại công tử tên gọi là Lâm Hán Khanh, nơi này ngày thường chỉ có phu thê Lâm gia Đại công tử ở, Lâm gia Tam công tử thì chưa từng lộ mặt, láng giềng quanh đây thậm chí còn không biết tên của Lâm gia Tam công tử gọi là gì, lúc lập bài vị Giang Nguyễn chỉ đành khắc Kinh Châu Bảo Phong hạng, người Lâm gia chưa từng gặp mặt nàng, nàng sợ đến ngày lễ ngày tết nàng đốt tiền giấy cho họ, họ lại không biết đến nơi nào thu.
Ngay cả mặt phu quân nàng cũng chưa từng nhìn, nàng chỉ có thể viết mấy chữ Lâm gia Tam công tử, không biết tên họ.
Giang Nguyễn từ Kinh Châu trở về, Hoàng Thượng cũng nhận được tin, triệu kiến Giang Nguyễn, Hoàng Thượng cho rằng Giang Nguyễn vẫn chưa bài đường thành thân với Lâm gia Tam công tử, sợ rằng hôn sự với Lâm gia sẽ bị bỏ.
Nhưng Giang Nguyễn vất vả lắm mới rời khỏi được Giang gia như nhà giam kia, tất nhiên sẽ không quay về, nàng tình nguyện làm goá phụ Lâm gia, cũng không muốn quay về làm Giang gia Nhị tiểu thư.
Giang Nguyễn quỳ gối cầu xin Hoàng Thượng, nguyện cả đời thủ tiết vì Lâm gia Tam công tử, đến chết không phai.
Hoàng Thượng cảm động vì tấm thâm tình của nàng, nói chỉ cần Giang Nguyễn vì Lâm gia thủ tiết ba năm, sau đó có thể tự do thành hôn.
Mà giờ kỳ hạn ba năm chỉ còn năm ngày nữa.