Giang Nguyễn đi vào hậu viện, thấy Li Nhi đang ôm chăn đệm ra phơi nắng, nàng đi qua sờ chăn, nhíu mày lại: “Li Nhi, lấy mấy bộ chăn trong của hồi môn của ta ra cho hai người Kỳ công tử dùng đi.”
“Tiểu thư!” Li Nhi mở to hai mắt nhìn nàng: “Người không nói giỡn chứ, bộ chăn đó là do chính tay phu nhân may thêu từng đường kim mũi chỉ, tơ lụa dùng may cũng là loại tốt nhất, vì bộ chăn đó mà phu nhân đã tốn không biết bao nhiêu là tâm tư, sao lại có thể không luyến tiếc mà...” Li Nhi càng nói càng uất ức.
“Ngươi đó nha.” Giang Nguyễn vươn ngón tay chọc chọc cái trán của nàng: “Chăn làm ra không phải để dùng hay sao? Chẳng lẽ cứ cất ở trong tủ đợi chuột đến làm tổ?”
Li Nhi bĩu môi nhìn nàng: “Tiểu thư thừa biết em không có ý này mà.”
Giang Nguyễn nhịn không được khẽ cười: “Được rồi, không phải ngươi cũng đã nói có hai người Kỳ công tử vào ở, buổi tối có thể an tâm ngủ ngon sao, nghĩ đến đó, bộ chăn này có bỏ được không?”
Li Nhi nghiêng đầu suy tư một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh: “Bỏ được.” Sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ của Giang Nguyễn: “Tiểu thư, em đi lấy chăn.”
Giang Nguyễn kéo nàng lại, nhìn thoáng qua đại phòng, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Hoàn Nhi tiểu công tử trong người không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở trên giường.”
Giang Nguyễn biết Dung Hoàn bị nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, dặn do Li Nhi lấy chăn ra phơi xong thì đi sắc thuốc, còn nàng đi sang nam phòng.
Bên trong đã được Li Nhi quét tước sạch sẽ, trên mặt đất hơi ẩm, có mùi của bùn đất, Dung Hoàn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhìn qua thì như là ngủ rồi.
Nam tử đứng khoanh tay ở bên cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng bước chân, xoay người gật đầu: “Lâm phu nhân.”
Giang Nguyễn sửng sốt dừng bước, khó hiểu hỏi: “Sao tiên sinh biết là ta?”
“Tại hạ nhận ra tiếng bước chân của phu nhân.” Kỳ Diệp ngừng lại: “Và mùi hương trên người phu nhân.”
Lời này nếu như từ miệng người khác nói ra thì sẽ bị coi là ngôn từ cặn bã, nhưng từ trong miệng hắn thốt ra, lại làm cho mặt Giang Nguyễn đỏ bừng cả lên, chỉ vì hắn phong thái thanh nhã, đứng ở đó vân đạm phong khinh(1), phảng phất như một vị tiên nhân, khiến tâm tư nhân sinh không dám mạo phạm.
Giang Nguyễn bước tiếp lên, đi đến bên cạnh hắn: “Lúc nãy ta thấy tay của tiên sinh bị thương, để ta giúp tiên sinh bôi thuốc.”
Kỳ Diệp nắm chặt tay ở sau lưng: “Tay của ta không sao, không dám làm phiền phu nhân.”
Giang Nguyễn nắm bình sứ trắng trong tay, hàm răng vô ý cắn cánh môi, miễn cưỡng cười cười: “Không sao thì tốt, tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.”
Giang Nguyễn xoay người, đã sớm biết hắn là người thanh lãnh(2) không dễ tiếp cận, từ lúc gặp hắn đến giờ không thấy hắn gần gũi với ai, nhưng sao trong lòng vẫn thấy khó chịu?
Ngay sau đó tay nàng lại bị người kia nắm lấy, giọng nói ôn thuận từ phía sau truyền đến: “Nếu phu nhân đã đưa thuốc đến vậy thì làm phiền phu nhân.” Âm cuối gần như là than nhẹ không nghe rõ lời gì.
Nơi cánh tay bị hắn nắm chặt giống như lò sưởi giữa mùa đông lạnh giá, nóng bỏng như muốn đốt cháy da thịt nàng vậy.
Giang Nguyễn cuống quýt rút tay về, hơi thở rối loạn, thấp thấp nói: “Được.”
Kỳ Diệp ngồi xuống ghế, đặt tay lên trên bàn, đầu ngón tay bạch ngọc có một vết rách hồng hồng dính tơ máu nhìn rất chướng mắt, trong con ngươi trong trẻo của Giang Nguyễn hiện lên tia thương tiếc.
Mở bình sứ trắng ra, Giang Nguyễn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn, có cảm giác mát lạnh, giống như con người hắn, đạm mạc thanh lãnh, ngược lại, nhiệt độ nóng bỏng lúc nãy trên tay nàng còn chưa tan đi, lúc này lại càng thêm nóng.
Giang Nguyễn rắc bột thuốc lên đầu ngón tay hắn, dùng vải mịn buộc lại, dặn dò hắn: “Sau này đi đường thì cẩn thận một chút.”
Kỳ Diệp gật đầu: “Được.”
Nghe được chữ “được” này, không hiểu sao trong lòng Giang Nguyễn lại sinh ra chút nhu tình.
Giang Nguyễn rời đi, Kỳ Diệp rũ mắt đi đến đứng bên cửa sổ, cửa sổ mới mở một nửa, hương cỏ xanh thanh mát thoải mái quanh quẩn quấn vào trong phòng, bên ngoài cửa sổ, mọi loại âm thanh trong viện đều truyền đến tai hắn không sót một tia.
Nhớ đến những lời mà nàng mới nói với Li Nhi, mắt Kỳ Diệp hơi chớp nhẹ, hai tay rũ bên người cuộn tròn.
*
Đêm nay là đêm mà Li Nhi ngủ ngon nhất trong mấy năm nay, tuy biết rằng mắt của Kỳ Diệp không nhìn được, Dung Hoàn vẫn chỉ là một đứa trẻ choai choai, nhưng tóm lại trong nhà có nam nhân thì lá gan của nữ nhân cũng to hơn lúc không có, nghĩ đến việc sau này không cần phải cùng tiểu thư ôm chăn run bần bật ngồi đến hửng đông nữa là kể cả khi ngủ khoé miệng Li Nhi cũng vểnh lên cười cười.
Thế nhưng đêm nay Giang Nguyễn lại không sao ngủ được, dù là một đêm không ngủ nhưng khi trời còn chưa sáng hẳn thì nàng đã rời giường, nàng đi đến phòng bếp làm điểm tâm, sắc thuốc cho Dung Hoàn, sau đó cầm cuốc ra sân giẫy cỏ.
Li Nhi vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra, duỗi người, khi nhìn thấy Giang Nguyễn thì giật mình kêu một tiếng: “Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”
Giang Nguyễn đưa ngón trỏ lên trên môi 'xuỵt' một tiếng: “Nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”
Li Nhi đi đến bên cạnh nàng, dùng khăn tay lau đi tầng mồ hôi mỏng cho Giang Nguyễn, khó hiểu nói: “Tiểu thư, không phải người rất thích đám duyên giai thảo này sao? Người nói loại cỏ này chỉ mọc giữa các phiến đá, xanh tươi đẹp mắt, lại có mùi hương đặc trưng, hơn nữa cỏ này sau cơn mưa mới phát triển mà thôi, sao bây giờ người lại cuốc hết chúng lên thế này?”
Giang Nguyễn cười cười: “Cỏ này đẹp thì đẹp, nhưng mà chỗ này là đường đi lại, trồng ở đây sợ là không ổn lắm, nếu không cẩn thận dẫm lên nó, sẽ bị ngã mất.”
“Cỏ này đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm dẫm lên...”Li Nhi đang nói thì dừng lại, mắt nhìn về phía nam phòng, hoá ra là vì Kỳ công tử.
Li Nhi bĩu môi, sao cô nàng lại cảm thấy tiểu thư đối đãi với Kỳ công tử còn tốt hơn so với mình nữa.
Sao Giang Nguyễn lại không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của nha đầu này, lấy trong tay áo ra mấy đồng tiền nhét vào tay Li Nhi nói: “Chắc là A Lục đã mở sạp rồi đấy, nếu ngươi mà không đi nhanh, đến lúc đó không có bánh bột nếp mà ăn đâu.”
Trong nháy mắt khuân mặt nhỏ của Li Nhi đã tươi tắn hẳn lên, nhanh nhảu nói: “Cảm ơn tiểu thư, em đi đây.” Nói xong thì chạy bay ra khỏi cửa.
*
Sức khoẻ Dung Hoàn đã tốt lên nhiều, mới chỉ qua hai ngày, mà đã khỏi đến bảy tám phần, tinh thần so với mấy ngày trước cũng khá hơn.
Tuy Dung Hoàn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một nam tử, nhiều khi có việc gì nặng mà Giang Nguyễn cùng Li Nhi không làm không được thì hắn đều chạy tới giúp, hơn nữa so với mấy hài tử cùng tuổi thì Dung Hoàn cao hơn rất nhiều, sức cũng lớn, giúp Giang Nguyễn không ít việc.
Giống như lúc này, có khách đến mua phấn, hộp phấn kia lại để trên kệ cao, bình thường Giang Nguyễn phải dẫm lên hai cái ghế mới có thể với tới được, giờ Dung Hoàn chỉ cần đứng trên một cái duỗi tay là có thể dễ dàng cầm nó xuống.
Dung Hoàn làm rất nhiều việc, nên Li Nhi cũng nhàn hạ đi, những lúc rảnh rỗi Li Nhi thích nhất là ngồi ngoài cửa chống má ăn bánh bột nếp xem Kỳ Diệp đoán mệnh cho người khác, khi Dung Hoàn không ở cạnh Kỳ Diệp thì Li Nhi sẽ chạy ra giúp hắn nhìn xem chữ khách nhân viết là chữ gì, thỉnh thoảng mà có khách nhân nào gây sự thì Li Nhi cũng sẽ giúp hai cha con họ đuổi mắng.
“Tiểu thư, tiểu thư...” Li Nhi đột nhiên kêu lớn chạy vào: “Tiểu thư...”
“Làm sao vậy?” Giang Nguyễn đang tính sổ sách, không ngẩng đầu lên.
“Tiểu thư, em nói người nghe, Kỳ công tử rất lợi hại, người biết cái người bán thịt heo ở đầu phố không? Hắn chỉ viết có một chữ “tản” mà Kỳ công tử đã tính ra được hắn có một thê một thiếp, một trai một gái, còn tính ra được hắn có một hài tử ngoại thất mà phu nhân hắn không hề biết, người nói xem có lợi hại không?” Giọng nói của Li Nhi tràn đầy bội phục: “Kỳ công tử còn nói trong vòng ba tháng tới người bán thịt heo này sẽ gặp phải tai ương đổ máu, nhắc hắn phải cẩn thận, người bán thịt heo kia bội phục sát đất, trả cho công tử hai lượng bạc, còn nhiều hơn chúng ta kiếm được nữa.”
Bán thịt heo đầu phố? Giang Nguyễn nhíu mày lại, sao nghe có chút quen quen?
Đến bữa tối, Kỳ Diệp đặt mấy lượng bạc lên bàn đẩy đến trước mặt Giang Nguyễn: “Phu nhân cầm đi.”
Giang Nguyễn buông đũa, nghi hoặc: “Sao lại đưa ta?”
“Nói gì thì ăn ở miễn phí cũng không hay, cái này xem như là chi tiêu hằng ngày.”
Nghe bốn chữ 'chi tiêu hằng ngày' mặt Giang Nguyễn đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói: “Ngọc bội tiên sinh đưa ta có giá trị liên thành, sao ta có thể nhận tiền của ngươi.”
Kỳ Diệp chậm rãi ăn thức ăn Dung Hoàn gắp vào trong chén, nhàn nhạt nói: “Ngọc bội sợ rằng phu nhân sẽ không bán để lấy tiền, vả lại cũng không biết đến bao giờ ta mới có thể chuộc lại, vẫn nên đưa bạc thì hơn.”
“Nếu tiên sinh đã đưa bạc thì ngọc bội kia ta sẽ trả lại cho tiên sinh.” Miếng ngọc bội này Giang Nguyễn cầm cũng không an tâm, nàng cảm thấy nó quá quý giá.
Giang Nguyễn lấy miếng ngọc bội vẫn luôn được cất ở bên người ra đưa đến trước mặt hắn: “Tiên sinh cầm đi.”
Tay nàng duỗi đến gần, quanh hơi thở của hắn tràn đến một mùi hương ngọt ngào, át cả mùi thức ăn ở trên bàn, lúc này nếu như đôi mắt của hắn có thể thấy được, hắn muốn nhìn kĩ đôi tay trước mặt mình, xem xem rốt cuộc nó trông như thế nào.
Giang Nguyễn thấy hắn không nhận, cho rằng vì hắn không nhìn thấy, vậy nên cách một lớp y phục nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nhét ngọc bội vào lòng bàn tay: “Cầm lấy đi, sau này đừng tùy tiện lấy ra đưa cho người khác nữa.”
Giang Nguyễn nói xong liền buông tay ra, nhưng ngay sau đó, bàn tay mềm mại lại bị bàn tay to kia nằm lấy, miếng ngọc bội vừa mới bị nàng trả về cho chủ lại một lần nữa nằm gọn trong tay nàng, giọng nói có chút vắng lặng: “Cầm lấy đi, sau này đừng tùy tiện lấy ra đưa cho người khác nữa.”
Mặt Giang Nguyễn lại đỏ bừng lên, lan đến cả tai.
Dung Hoàn cúi đầu ăn cơm làm như không nhìn thấy gì, chỉ có Li Nhi đang bưng bát cơm thơm phức ngước mắt trông mong: “Tiểu thư, chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, sao các người cứ đẩy qua đẩy lại vậy? Đáng giá lắm sao?”
Giang Nguyễn cất miếng ngọc bội kia vào lại trong ngực, cũng không muốn nói thêm gì về nó nữa, nên chỉ đành giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Li Nhi, bình thản nói sang chuyện khác: “Nghe Li Nhi nói, hôm nay chỉ với một chữ 'tản' mà tiên sinh có thể tính hết được cả mấy nhân khẩu nhà người bán thịt heo đầu phố, thần kỳ quá, có thể nói cho ta biết tiên sinh đã làm thế nào mà đoán ra được không?” Giang Nguyễn đổi sang chủ đề mà nàng đang tò mò.
Kỳ Diệp đã ăn cơm xong, đặt chén đũa xuống, nhận khăn tay Dung Hoàn đưa tới lau miệng, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Cái này không phải một hai câu là có thể nói rõ được, nếu nói hết ra, vậy người trong thiên hạ ai ai cũng có thể tự tính toán vận mệnh của bản thân rồi.”
Giang Nguyễn cùng Li Nhi liếc nhau, lè lưỡi.
“Nhưng mà, đoán chữ không tính chuẩn bằng bói toán, chỉ là giờ ta không nhìn thấy, không có cách nào bốc quẻ, người bán thịt heo kia ta chỉ tùy tiện nói vài lời mà thôi.” Kỳ Diệp lại nói.
“Tùy tiện nói?” Li Nhi kinh hô: “Chỉ tùy tiện nói mà tiên sinh có thể nói chuẩn hết tất cả nhân khẩu của hắn ra như vậy sao? Đến cả hài tử ngoại thất cũng nói được, vậy đó cũng là tùy tiện nói sao?”
Kỳ Diệp bưng chén trà lên nhấp một hớp: “Ngày hôm qua, có vài vị phụ nhân đến cửa hàng mua son phấn, vừa lúc ta có nghe được một vài câu, hôm nay người bán thịt heo kia đến đoán chữ, ta dò hỏi vài câu, thì trùng hợp đó chính là người mà mấy phụ nhân kia bàn luận, vì thế ta đem hết những lời hôm qua nghe được nói cho hắn nghe.”
Giang Nguyễn cả kinh há to miệng, khó trách buổi sáng nàng nghe Li Nhi nói đến người bán thịt heo đầu phố lại quen tai đến vậy, hoá ra là do hôm qua có mấy vị phụ nhân lôi kéo nàng nói mấy chuyện vớ vẩn ở trên phố, trước tới nay nàng không thích bàn chuyện sau lưng người khác, cho nên không chú ý lắng nghe, thế mà hắn ngồi trong nội viện uống trà lại nghe thấy hết.
Mới vừa rồi vẻ mặt Li Nhi còn mang theo sự sùng bái, nghe thấy những lời này, khuân mặt nhỏ lập tức sụp đổ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Nhưng ngươi còn tính được trong ba tháng tới hắn sẽ gặp phải tai ương đổ máu, chẳng lẽ đây cũng là những lời mấy phụ nhân kia nói?”
Lòng bàn tay sạch sẽ không nhanh không chậm vuốt ve miệng chén sứ, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngươi có biết câu miệng lưỡi đàn bà là ý gì không? Cái gì truyền tin nhanh nhất? Tất nhiên là lời nói, khi các phụ nhân ở cạnh nhau nói nhiều nhất chính là chuyện nhà, giờ đã có người bắt đầu bàn tán rồi, phu nhân của người bán thịt heo kia sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, cái này không phải là tai ương đổ máu thì là gì?”
Li Nhi: “......”
Giang Nguyễn: “......”
Dung Hoàn yên lặng ăn cơm, bản lĩnh đoán mệnh bói toán của Tam thúc nhà hắn thật sự rất lợi hại, sao hôm nay lại nói mấy chuyện hỗn độn của mấy kẻ lừa đảo hành tẩu giang hồ vậy?
Kỳ Diệp không nhìn thấy biểu cảm biến hoá muôn sắc của bọn họ, đàm nhiên nhấc áo bào đứng lên, đi về phòng của mình, hai ngày nay hắn đã quen thuộc bài trí nơi này, nơi nào đặt bàn ghế, nơi nào có bậc thang, nơi nào có kệ lớn, Giang Nguyễn đều nói hết cho hắn.
Hắn sẽ đi vài bước quanh đó rồi đưa tay chạm vào mỗi nơi để chứng thực, sờ thấy bàn nhỏ thì đi thêm hai bước chính là ngách cửa phòng ăn, đi ra khỏi ngách cửa ba bước lớn là một cái giá to, đây là nơi mà Giang Nguyễn phơi các loại hoa dùng điều chế son phấn, bước thêm về phía trước là một phiến đá xanh, lại đi mười bước, chính là thềm đá trước phòng hắn, thềm đá có ba bậc, sau đó làm một lan can, phía sau lan can là cửa phòng.
Trên đường quay về, thần sắc Kỳ Diệp càng lúc càng nhạt nhẽo, trong đáy đôi mắt vô thần của hắn hiện lên chút ánh quang sâu thẳm, nơi hắn đi qua, nới hắn sờ đến, đều được người khác dùng vải bọc lại, mềm mại thoải mái như tay của nàng.
(1): Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
(2): Thanh lãnh (清冷):Lạnh nhạt, nhạt nhẽo, thờ ơ.
Wattpad: https://www.wattpad.com/story/296630777?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=xzaaaaai&wp_originator=DC2PCuNEbawHALkdXOQZKafx7R%2Fl1tbfvoa%2BrjfGIbr6uaz8qpIkqoNpSJjjxd0NbQoNPg5RaZEM%2BhY51uA5%2F81rVSXD7qE%2FBGeg42sRZkdcs0sHXb44RkPQqsRqp7qY