Hôm trừ tịch(1), Kỳ Diệp không cần thượng triều, hắn dựa người trên giường đọc sách, Giang Nguyễn tỉnh dậy từ sớm, thật ra hôm nay nàng trăm công ngàn việc, bận hơn cả Bệ Hạ, sáng sớm đã có bao nhiêu là việc chờ Hoàng Hậu nương nương là nàng xử lý.
(1): Giao thừa
Nghe Giang Nguyễn đâu ra đấy sắp xếp mọi việc, Hoàng Đế Bệ Hạ nửa nằm nửa ngồi bên trong có chút nhàm chán, hắn đứng lên.
Trong cung không có phi tần nào khác, so với trước đây thì thái giám cung nữ nhàn hạ hơn nhiều, năm nay có lẽ là năm mà hoàng cung quạnh quẽ nhất từ trước tới giờ.
Thôi Thuyền hầu hạ Kỳ Diệp mặc y phục, Hoàng Hậu không rảnh để ý Hoàng Đế Bệ Hạ, Hoàng Đế nhàm chán nhớ tới Thừa tướng đại nhân của hắn đang bị nhốt trong nhà lao, hỏi: “Dương Thừa tướng vẫn chưa ra khỏi đại lao à?” Mấy ngày nay, tuy Thừa tướng đại nhân không xuất hiện trên triều, nhưng ông ta vẫn giúp hắn xử lý bao nhiêu chuyện, tốt đến mức suýt chút là Kỳ Diệp quên mất sự tồn tại của ông ta, vì sao quên vì không có rắc rối.
Thôi Thuyền sửa sang lại y phục cho Kỳ Diệp, đáp: “Chưa ạ, hôm qua lão nô nghe Định Quốc Công đại nhân càu nhàu, nói Dương Thừa tướng tính tình bướng bỉnh, sống chết không chịu ra, còn nói muốn ngồi trong đó đến sông cạn đá mòn.”
Kỳ Diệp hừ nhẹ: “Đi, đi tới nhà lao xem ông ta.” Mấy ngày nay hắn phải đọc hết mấy quyển sách thánh hiền, dù sao thì làm Hoàng Đế không giống với làm Quân sư, làm Quân sư, không nghe lời lập tức chém chết, làm Hoàng Đế....vẫn nên chiêu hiền đãi sĩ(2).
Kỳ Diệp đi vào nhà giam độc quyền được chuẩn bị để giam Thừa tướng đại nhân của Đại Du bọn hắn, thị vệ trông coi dựa vào cửa ngủ gật, người bị giam ở đây chính là Thừa tướng đại nhân của Đại Du, ngày thường ra vào nơi này đều là những quan chức lớn của Đại Du, Thừa tướng cũng sẽ không chạy, cho nên thị vệ bọn họ chỉ để trang trí mà thôi.
Người tới một thân y phục trắng thuần, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết đây không phải phàm phu tục tử(3), suốt bao nhiêu ngày gặp được quan lớn nhất phẩm, đối với mỗi người thị vệ đều vô cùng tôn trọng, chắp tay: “Vị công tử này tới thăm lao? Có chỉ dụ của Bệ Hạ không?”
(3): Kẻ tầm thường và có lời nói hoặc cử chỉ thô tục.
Thôi Thuyền lấy lệnh bài ở eo cho hắn xem, thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, người này đâu cần chỉ dụ của Bệ Hạ, vì đây chính là Hoàng Đế Bệ Hạ...
Kỳ Diệp cũng không trách tội hắn, cất bước đi vào.
Thừa Tướng đại nhân đang ngồi xem tấu chương mà các quan viên đưa tới, tấu chương trước khi dâng lên Hoàng Đế thì sẽ thông qua Thái Tướng sàng lọc.
Nghe tiếng bước chân, Thừa tướng đại nhân đầu cũng không ngẩng: “Các vị đại nhân chờ một chút, chờ bản quan duyệt xong mấy tấu chương này đã rồi chúng ta lại thảo luận chính sự.”
Kỳ Diệp chắp tay sau lưng, không nói gì.
Chờ Thừa tướng đại nhân xem xong đống tấu chương này, đặt những tấu chương quan trọng cần trình lên cho Hoàng Thượng sang một bên xong, ngước mắt nhìn, vừa ngước lên lập tức nhìn thấy nam tử mặc cẩm y đứng đó, không biết là đã đứng bao lâu.
Thừa Tướng hoảng sợ, cuống quýt đứng dậy, quỳ xuống đất: “Lão thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Kỳ Diệp nhướng mày: “Thừa tướng đại nhân ở chỗ này cũng tốt quá nhỉ?”
Thừa Tướng đại nhân ho khan một tiếng: “Thần còn phải đa tạ Bệ Hạ đã săn sóc, này...nhà giam này rất tốt.” Đúng là rất tốt, còn có cả tấm thẻ hiệu Hoàng Thượng tự tay viết nữa.
“Mấy ngày qua Thừa tướng đại nhân suy nghĩ thế nào rồi? Đã nghĩ thông chưa?” Kỳ Diệp nhắc liễu bào ngồi xuống, tùy tay cầm một bản tấu chương lên, Dương Thừa tướng này đúng là một Thừa Tướng trung quân ái quốc, tất cả tấu chương buộc tội quan viên nhận hối lộ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh, ông ta trình lên hết không bỏ một cái, ông ta không sợ đắc tội những quan viên này.
Cũng đúng, đến cả Hoàng Thượng là hắn ông ta còn không sợ đắc tội, mấy tham quan ô lại kia thì sợ cái gì.
Thừa Tướng quỳ ở đó, ngẩng đầu nhìn: “Lão thần vẫn cảm thấy việc lập hậu không ổn như cũ, Hoàng Hậu nương nương là chủ lục cung, là nữ tử mẫu mực cho cả thiên hạ...”
Lại nữa, Kỳ Diệp chống cằm, ngắt lời ông ta: “Hôm nay là 30 tết, chẳng lẽ Thừa Tướng không muốn hồi phủ ăn tết cùng người nhà sao?”
Thừa Tướng: “Lão thần muốn, nhưng mà trước khi đạt được nhân thức chung với Bệ Hạ thì lão thần nhất định sẽ không ra khỏi nhà giam.”
Kỳ Diệp tán đồng gật đầu: “Quả nhiên là Thừa Tướng của Đại Du ta, chính khí lẫm nhiên(4), Trẫm bội phục trong lòng, có Thưa Tướng phò trợ quả là chuyện may mắn của Trẫm, là may mắn của Đại Du.”
(4): Chính đại quang minh nhất, là rắn chắc mạnh mẽ nhất
Hoàng đế ở khen hắn? Thừa tướng có chút phát ngốc.
Kỳ Diệp vẫy vẫy tay: “Thôi Thuyên.”
“Có lão nô.” Thôi Thuyên tiến lên.
“Truyền ý chỉ của Trẫm, Thừa Tướng đại nhân vì nước mà tận lực, vất vả chịu khổ, công lao to lớn, nay Trẫm đặc biệt ban thưởng hai mỹ nhân, lập tức đưa đến phủ Thừa Tướng đi.”
“Vâng, lão nô tuân chỉ.” Thôi Thuyền lùi ra.
Thừa Tướng nhìn Thôi Thuyền rời đi, vẻ mặt khiếp sợ: “Bệ Hạ có ý gì?”
“Trẫm ban thưởng cho ngươi, chẳng lẽ Thừa Tướng không nhìn ra sao?”
Thừa Tướng toát mồ hôi lạnh ngay lập tức, hô hấp dồn dập.
Kỳ Diệp nhìn dáng vẻ ông ta, nhướng mày: “Trẫm nghe nói trong nhà Thừa tướng chỉ có một hãn thê(5), hay ghen, cho nên Thừa Tướng chưa từng nạp tiểu thiếp.”
(5): Người đàn bà đanh đá.
Thừa Tướng lảo đảo, có chút chột dạ.
Kỳ Diệp cong cong khoé miệng, như cười như không: “Nếu đã như vậy, Thừa Tướng phải giải thích rõ ràng với phu nhân, chớ để bà ấy gây khó dễ với mỹ nhân mà Trẫm ban thưởng cho ngươi.”
Thừa Tướng nghĩ đến cọp mẹ ở trong nhà, lại nghĩ tới mỹ nhân mà Hoàng Thượng ban thưởng, trước mặt hiện lên cảnh tương lai trong phủ sẽ 'rầm rộ' thế nào, ông ta nuốt nước miếng, có chút khổ sở nói: “Lão thần đa tạ Bệ Hạ hậu ái, chỉ là lão thần tuổi đã già...”
“Thừa Tướng không cần phải khiêm tốn.” Kỳ Diệp tất nhiên biết ông ta định nói gì, lại ngắt lời ông ta: “Sao vậy, thưởng Trẫm ban cho Thừa Tướng, Thừa Tướng muốn kháng chỉ sao?”
Giọng nói Kỳ Diệp mang theo chút uy nghiêm, như bão táp đổ xuống, Thừa Tướng mồ hôi đầm đìa, không dám cự tuyệt.
Kỳ Diệp đứng lên đi ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại, đưa lưng về phía Thừa Tướng nhàn nhạt nói: “Thừa Tướng đại nhân, điều ngươi không muốn, cũng đừng đẩy cho người khác, ngươi là Thừa Tướng của Đại Du, việc của ngươi là mưu cầu để tạo phúc cho bá tánh trong thiên hạ, không phải là quan tâm tới hậu cung của Trẫm, nếu đến cả đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu thì chức vị Thừa Tướng này ngươi cũng không cần làm nữa.”
Thừa Tướng ngẩn ra, Kỳ Diệp lại nói thêm một câu: “Nếu Thừa Tướng có thể chạy về phủ trước thánh chỉ của Trẫm thì thánh chỉ này Trẫm sẽ bỏ.”
Kỳ Diệp cười nhẹ, rời khỏi nhà lao.
Khi Kỳ Diệp trở lại cung, Thôi Thuyền cũng vừa lúc trở về: “Đúng như Bệ Hạ dự liệu, Thừa Tướng đại nhân rất sợ phu nhân, từ nhà lao đi ra, lấy một con khoái mã, trước khi thánh chỉ tới nơi ông ấy đã về tới phủ.”
Kỳ Diệp cất bước đi tới Vân Tuyền cung, Thôi Thuyền nghi hoặc: “Tuy rằng bên ngoài đồn đại Thừa Tướng phu nhân có tính ghen tuông, là cọp mẹ, nhưng theo lão nô được biết, Thừa Tướng phu nhân trí thư đạt lý(6), cùng Thừa Tướng cử án tề mi(7), không giống với những lời đồn đại bên ngoài, nếu như Thừa Tướng phu nhân biết Thừa Tướng đại nhân chịu khổ, có khi lại không gây khó dễ, Bệ Hạ không sợ Thừa Tướng đại nhân thật sự thu nhận hai mỹ nhân kia sao ạ?” Chỉ cần Thừa Tướng đại nhân rời khỏi nhà lao thì đồng nghĩa với chuyện ông ta đã thỏa hiệp với Hoàng Thượng, chuyện sau này, ông ta không thể quản nữa.
(6): Có học hiểu lý lẽ.
(7): Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau
Kỳ Diệp hừ lạnh: “Hai không được thì bốn, bốn không được thì tám, Trẫm không quan tâm Thừa Tướng phu nhân có phải người hay ghen tuông hay là thiện lương, cùng lắm thì Trẫm thưởng cho ông ta cả một sân mỹ nhân, ngươi cảm thấy với cần ấy bổng lộc, ông ta có thể nuôi nổi cần đấy người không?”
Một Thừa Tướng thanh chính liêm minh, trong nhà đến nha hoàn người hầu cũng không có mấy người, làm sao có đủ ngân lượng mà nuôi mỹ nhân.
Thôi Thuyên: “......” Suy nghĩ của Hoàng Đế Bệ Hạ quả nhiên không giống người thường.
*
Kỳ Diệp đi tới Vân Tuyền cung thỉnh an Thái Hậu, vừa lúc gặp được Định Quốc Công phu nhân ra khỏi Vân Tuyền cung, Định Quốc Công phu nhân thấy Kỳ Diệp vội hành lễ.
Kỳ Diệp giơ tay: “Diệp phu nhân không cần đa lễ.”
Định Quốc Công phu nhân đứng thẳng: “Ngày mai là mùng một, chắc sẽ có nhiều người tiến cung thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu ắt hẳn sẽ bận rộn lắm, thần phụ liền thừa dịp hôm nay Thái Hậu còn rảnh rỗi tới trò chuyện cùng Thái Hậu.”
Kỳ Diệp gật đầu, hắn nhìn Định Quốc Công phu nhân nhiều hơn một chút, trên mặt bà còn đọng lại chút nước mắt, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là vừa khóc xong, chỉ là vì sao khóc? Định Quốc Công phu nhân rắn rỏi, có khí khái anh hùng, chuyện gì có thể làm bà khóc?
Kỳ Diệp đi vào Vân Tuyền cung, thấy hốc mắt Thái Hậu sưng đỏ, hình như cũng khóc, hắn nhíu mày: “Mẫu hậu có chuyện gì thương tâm mà nhi thần không biết vậy?”
Kỳ Diệp hành lễ xong đi tới ngồi bên cạnh Thái Hậu.
Thái Hậu thấy hắn tới lắc đầu thở dài: “Ngần ấy năm, ta không biết Thu Hàng cũng có chuyện khổ sợ đến thế?”
“Thu Hàng?” Kỳ Diệp nhíu mày: “Đó là khuê danh của Định Quốc Công phu nhân?”
“Đúng vậy.” Thái Hậu lại thở dài: “Mới vừa rồi Thu Hàng tới, bổn cung nhớ tới nữ nhi của bà ấy, nên hỏi thăm nữ nhi của bà ấy đã thành thân chưa, nếu như chưa có hôn phối thì để Hoàng Nhi tứ hôn cho nàng cùng Trầm Cẩm.”
Kỳ Diệp mày nhíu càng thêm chặt, nữ nhi của Định Quốc Công? Định Quốc Công có nữ nhi sao? Hắn nhớ Giang Nguyễn nói với hắn, Định Quốc Công chỉ có một nhi tử duy nhất là Diệp Chu Dật thôi.
Thái Hậu nói tiếp: “Lúc đó ta mới biết, hoá ra nữ nhi kia của Thu Hàng mất rồi, chuyện này khiến Thu Hàng rất đau lòng, bổn cung cũng không nhịn được mà khóc.” Nhớ tới bộ dạng nghẹn ngào thương tâm lúc nãy của Định Quốc Công phu nhân, đôi mắt của Thái Hậu lại ướt.
Kỳ Diệp nhận lấy khăn tay trong tay cung nữ giúp Thái Hậu lau nước mắt, trong lòng lại giật mình, Định Quốc Công từng mất một người nữ nhi, sao lại trùng hợp như vậy, Lộ Quốc Công phủ lại mang một nữ nhi từ bên ngoài về, trong chuyện này có quan hệ gì không?
Không đợi Kỳ Diệp nghĩ lại, Thái Hậu nói tiếp: “Nói lại nhớ, nữ nhi này của Thu Hàng cùng Hoàng Nhi đã từng gặp nhau rồi, không biết ngươi còn nhớ không?”
Kỳ Diệp ngước mắt, kinh ngạc: “Nhi thần đã gặp rồi?”
Thái Hậu lắc đầu: “Xem trí nhớ của ngươi này, khi đó nữ nhi Thu Hàng mới sinh không được bao lâu, Thu Hàng có đưa nàng vào cung cho ta xem, khi đó ngươi cùng Thiên Thụy cũng ở bên cạnh ta, Thiên Thụy vừa đụng vào nàng là nàng liền khóc không ngừng, ngươi vừa tới là nàng liền ngừng khóc, lúc ấy ta cùng Thu Hàng còn nói, chờ sau này tới ngày ngươi đủ tuổi đón dâu sẽ cưới nàng cho ngươi làm phi.”
Thái Hậu cười khổ: “Người tính không bằng trời tính, giờ người đã cưới thê, còn đứa bé kia thì không biết ở đâu.”
Thái Hậu vừa nhắc tới, Kỳ Diệp cũng thấy có ấn tượng, khi đó hắn chỉ mới bảy tám tuổi, hắn còn ôm nàng...
Kỳ Diệp đột nhiên ngẩng đầu, ngày đó hắn luôn ôm nàng, hắn còn xốc chăn lên muốn xác nhận xem nàng là nam hay nữ, khi đó hắn thấy trên mông trắng nõn của nàng có một vết bớt màu đỏ...
_____
(2): Chiêu hiền đãi sĩ: là thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người trí thức. Đây là một tiêu chuẩn, một phẩm chất quan trọng của các đấng anh quân, minh chủ. Người xưa đã nhận thức sâu sắc về vai trò của trí thức đối với xã hội, quốc gia, đặc biệt là đối với sự hưng vong của ngay bản thân các triều đại.