Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 66: Chương 66




Dung Hoàn mơ một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ rõ ràng, đó là ngày 30 tết, trên bàn đầy ắp đồ ăn, cha cậu ở sảnh ngoài ngồi bên lò nhỏ hâm rượu, nương cậu mặt đầy ý cười đứng bên cạnh ông thay than cho lò lửa.

Cảnh tượng sau đó chuyển thành cậu cùng cha vừa ngồi chơi cờ vừa chờ Nhị thúc, Tam thúc trở về ăn tết.

Nhị thúc Tam thúc rất bận, cả một năm trời chỉ có ngày này mới có thể trở về, cha nói dù muộn như thế nào thì vẫn phải chờ Nhị thúc Tam thúc về rồi mới có thể ăn tất niên, ông nói đây là bữa cơm đoàn viên, người một nhà ngồi cùng nhau mới có thể ăn.

Bên ngoài pháo nổ từng đợt, pháo hoa sáng cả không trung, từ cửa sổ trông ra, hoa mai trong viện ánh màu trắng tuyết, Nhị thúc Tam thúc dẫm trên những bông tuyết đi từ bên ngoài vào, người còn chưa vào tới nhà đã nghe thấy tiếng của Nhị thúc: “Đại ca, Đại tẩu, chúng ta về rồi.”

Người một nhà quây quần trên bàn ăn, ly chén chạm vào nhau, tiếng hoan hô cười đùa, cha cùng Nhị thúc, Tam thúc nâng chén, trò chuyện vui vẻ, cậu ngồi bên cạnh nghe, nghe chuyện trên chiến trường, những cái này cứ như chuyện xưa về anh hùng dũng mãnh giết giặc được người kể chuyện trong quán trà bịa đặt ra, tâm cậu rung lên.

Nương để nha hoàn bưng thêm đồ ăn lên, không thể để cho Nhị thúc Tam thúc thiếu đồ ăn, mỗi năm Nhị thúc đều sẽ mang về cho nương một viên trân châu rất lớn rất lớn, năm nào cũng như vậy chỉ là kích thước mỗi năm một tăng.

Quà của Tam thúc mỗi năm đều khác, có đôi khi sẽ là vải dệt tốt nhất của nước láng giềng, có khi là nghiêm mực ngàn lượng khó mua, có đôi khi là bức hoạ nổi tiếng nào đó.

Thời gian cứ trôi qua như thế cho đến sáng ngày hôm sau, cậu không chống đỡ được mà ngủ gật, đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì cha cùng Nhị thúc Tam thúc vẫn còn đang uống rượu, trên người cậu được đắp một chiếc chăn, trong túi có mấy cái hồng bao, đó là tiền mừng của cậu.

Nhị thúc đưa đôi tay lạnh ngắt của mình áp lên mặt cậu, cậu bị lạnh mà rùng mình.

Trong lúc ngủ, người mơ cũng đột nhiên rùng mình một cái, cảnh tượng trước mắt biến thành biển lửa, trong ánh lửa, cha nằm lên trên người nương, có vô số những hắc y nhân từng kiếm từng kiếm đâm vào lưng cha, kiếm kia xuyên qua người cha cắm xuống bụng nương, nương nhìn về phía cậu, đôi mắt chảy huyết lệ, bà gọi tên cậu: “Hoàn Nhi...”

Mấy người kia mặt che khăn từng bước từng bước đi về phía cậu, mũi kiếm nhỏ máu, ánh mắt lạnh lùng, kiếm kia đâm tới, Tam thúc bổ nhào vào người cậu, máu trong miệng phun lên mặt cậu...

Mùi vị của máu tươi...

Dung Hoàn bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, một lát sau mới bình tĩnh lại được.

“Tiểu công tử, ngài có chuyện gì vậy ạ?”

Dung Hoàn chậm rãi lắc đầu, từ trên ghế đứng dậy, đi lên phía trước hai bước, đi xuống thềm đá, rũ mắt nhìn những người trong Tướng phủ đang quỳ trên đất, có nữ quyến, hài nhi, thị vệ, còn có Thái tướng đã từng thao túng triều đình.

Mới qua có mấy tháng, hốc mắt Thái tướng sâu hoắt, khuôn mặt biến thành màu đen, người gầy đi rất nhiều, có thể dùng câu da bọc xương để hình dung, ông ta sớm đã không còn vinh quang giống như trước đây.

Lúc này ông ta quỳ trên đất, cả người phát run, ở trước mặt ông ta là thủ hạ đã chết, máu chảy cũng khô.

Đây chỉ là một tên hài tử mười mấy tuổi, vậy mà mỗi ngày đều đứng trước mặt ông ta giết chết hai người, cứ như thể một la sát, lại cứ như một con ác quỷ chốn địa ngục.

Dung Hoàn rút kiếm đi tới bên người ông ta, dùng thân kiếm vỗ vỗ mặt ông ta, giọng nói âm trầm: “Ngươi vẫn không chịu nói?”

“Ta, ta nói, ngươi sẽ ta cho ta, tha ta, một mạng sao?” Giọng nói Thái tướng càng thêm run rẩy, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình quỳ trước mặt một đứa bé mà khiếp đảm thế này.

“Tha cho ngươi một mạng?” Dung Hoàn cười, kiếm nhẹ nhàng rạch một đường trên mặt Thái tướng, máu đỏ chảy ra, con ngươi Dung Hoàn lóe lên, như có chút hung ác: “Nói, ngươi sẽ có thể chết nhẹ nhàng một chút, không nói, vậy thì phải chịu vạn đao róc thịt, ngươi nói hay là không nói đây?” Kiếm kia dịch xuống dưới, cắt đi một miếng thịt trên mặt Thái tướng, miếng thịt kia bay ra, dính đầy máu tươi, nhìn rất khiếp người.

Thái tướng đau tới mức gào thét ngã ra đất run rẩy không ngừng, gia quyến của phủ Thừa tướng run sợ tới mức thở cũng không dám thở ra tiếng, ôm nhau run bần bật.

U Vân 36 kỵ Ngỗi lão nhị nhẹ nhàng nhíu mày, so với mấy ngày trước hôm nay tiểu công tử có chút bất thường, dường như càng tàn nhẫn hơn.

Dung Hoàn nâng trường kiếm trong tay lên, chỉ vào mọi người, giọng nói dồn dập: “Trong tất cả các ngươi, ai có thể nói cho ta biết người giết cha nương ta là ai thì ta sẽ để cho người đó chết thoải mái một chút, nếu không nói thì cũng giống như tên này chịu ngàn đao róc thịt để chịu tội.”

Quỳ ở đây đều là gia quyến cùng gia đinh của phủ Thừa tướng, những thủ hạ làm việc cho Thái tướng đều đã bị Dung Hoàn giết gần hết, ở đây người nào biết những việc xấu Thái tướng đã làm thì thân thể không nhịn được mà run lên, nói không ra lời.

Trong hai tháng nay, chuyện này mỗi ngày bọn họ đều phải trải qua, những người này ai ai cũng sợ Dung Hoàn đến sắp phát điện, người nhát gan thì mỗi người đều phải ngất vài lần, hai đứa trẻ của Thái tướng mới đầu còn có thể kêu la mấy tiếng, đến ngày hôm nay thì không dám kêu tiếng nào nữa.

Dung Hoàn nhìn ánh mắt trời sau giờ ngọ, xoay người một kiếm xẹt qua cổ Đại công tử của Thái Tử, Đại công tử một tiếng cũng chưa kịp nói, chứ như vậy chết đi.

Trước mắt Thái tướng phu nhân tối sầm lại, trược tiếp ngất đi.

Thái tướng từ trên mặt đất bọ dậy, bò tới trước mặt thi thể, đôi mắt kia đỏ thắm cứ như thể máu tích trong đó sắp trào ra, ông ta nhìn chằm chằm Dung Hoàn, giọng nói nghẹn ngào: “Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì, muốn làm cái gì, ngươi trả lại mạng cho con ta, ngươi trả lại mạng cho con ta...”

Kiếm của Dung Hoàn lại một lần nữa chỉ vào ngực Thái tướng, ngữ khí nhàn nhạt: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết những hắc y nhân đó rốt cuộc đang ở đâu?”

“Ta không biết, ta thật sự không biết.” Thái tướng đã có chút điên cuồng, gào rống lên: “Ta đã nói với ngươi rồi, lúc đó ta bỏ ra một số tiền lớn tìm tổ chức giang hồ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ lãnh tiền rời đi luôn, tìn không thấy, tìm không thấy...”

Dung Hoàn nhắm mắt lại, tay trắng nõn dùng sức, trên gương mặt Thái tướng lại có một miếng thịt nữa rơi ra, Thái tướng 'a' một tiếng ngã xuống đất co rút lại, một giọt máu tươi bắn tung toé trên mặt Dung Hoàn, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng như khát máu của cậu.

Một kiếm lại một kiếm, vô số máu thịt trên người Thái tướng bị văng ra, người nằm trên đất đã chết ngất đi, nhưng giây tiếp theo khi kiếm dừng trên người ông ta, ông ta lại đau mà tỉnh, nhưng đã không còn sức mà kêu đau nữa, ông ta cuộn người nằm ở đó, trong miệng lẩm bẩm: “Giết ta đi, giết ta đi...”

Máu đỏ lẫn cùng với bùn đất, dung mạo tuấn tú kia dường như đã không còn cảm giác gì.

*

Kỳ Diệp từ trong Vân Tuyền cung đi ra, cả đường đi không khỏi nhíu mày, trên đời này nào có chuyện gì trùng hợp như vậy, nếu như suy nghĩ của hắn là đúng, vậy vì sao nữ nhi Định Quốc Công lại biến thành tiểu thư của Lộ Quốc Công?

Khi Kỳ Diệp quay về Mính Tụy cung, Giang Nguyễn đã chuẩn bị xong hết mọi việc, Li Nhi nói nàng đang nghỉ ngơi trong điện, Kỳ Diệp phất tay cho cung nữ lui xuống, bước nhẹ nhàng vào trong.

Kỳ Diệp vào thì thấy người kia vẫn chưa lên giường nghỉ ngơi, ngược lại thấy được sau màn lụa xanh nàng đang thay y phục.

Người kia đưa lưng về phía hắn, dáng người đẫy đà, nhìn từ đây căn bản không nhìn ra được nàng đã mang thai hơn bảy tháng.

Kỳ Diệp kíp mắt, cứ như muốn xuyên qua màn kia nhìn rõ thân thể nàng, nhưng lại không như ý nguyện.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Giang Nguyễn không quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tiên sinh về rồi ạ?”

“Ừ.” Kỳ Diệp đáp nhanh, tiến lên một bước, vén màn lên, tầm mắt rơi trên da thịt còn lộ ra.

Có lẽ là vì mang thai, làn da nàng trắng nõn mịn màng hơn trước một chút, da căng mịn, trơn bóng không tì vét, trên người đến một vét sẹo hay nốt ruồi cũng không có, càng đừng nói đến bớt.

Giang Nguyễn nghiêng mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm thân thể mình, mặt không khỏi đỏ lên, cầm áo khoác che lấy thân thể, lúc nãy khi nằm trên giường nàng nghĩ nghĩ nên đi thăm Thái Hậu cho nên liền ngồi dậy thay y phục khác, đang thay thì vừa lúc Kỳ Diệp quay về.

Kỳ Diệp không nói ra được rốt cuộc là mình thất vọng hay có cảm giác gì khác, chỉ là không kìm được mà thở dài.

“Tướng công làm sao vậy? Tết nhất, có chuyện gì không vui sao?” Giang Nguyễn tiến lên, lo lắng nhìn hắn.

Kỳ Diệp lắc đầu, cầm lấy y phục trên giá mặc vào cho nàng, làm như không có gì nói: “Ban ngày ban mặt, sao Hoàng Hậu lại dụ dỗ Trẫm, Trẫm lại không thể...Sao có thể không thở dài?”

Giang Nguyễn đỏ mặt, quấn chặt y phục, người này, càng ngày càng không đứng đắn.

Kỳ Diệp khẽ cau mày, rốt cuộc tất cả chỉ là trùng hợp hay là do ngày đó hắn nhớ lầm?

“Chủ tử...” Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến giọng nói gấp gáp của Ngân Trạm, từ trước tới giờ Trân Trạm luôn trầm ổn, khó có chuyện gì khiến hắn thất thế như vậy.

Kỳ Diệp nhanh chóng giúp Giang Nguyễn mặc lại y phục, sau đó nói: “Vào đi.”

Ngân Trạm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Giang Nguyễn cũng ở đây, lại có chút khó xử, không biết có nên nói hay không.

“Nói đi.” Kỳ Diệp xua tay, ý bảo hắn không sao.

Ngân Trạm cũng không khó xử nữa, vội vàng nói: “Chủ tử, bên chỗ tiểu công tử xảy ra chuyện rồi.”

“Hoàn Nhi xảy ra chuyện gì?” Giang Nguyễn cả kinh, vội hỏi.

“Tiểu công tử giống như mất trí, ở trong phủ Thái tướng đại khai sát giới...”

________

Editor: Làm đến chương này, tui thấy Dung Hoàn là người đáng thương nhất, suy nghĩ của cậu cũng khó đoán nhất, tác giả không nói nhiều về suy nghĩ của cậu, nhưng theo tui thấy, chắc chắn cậu rất mệt mỏi, cậu mới chỉ là đứa bé mà thôi, tuổi này Li Nhi vẫn còn vô lo vô nghĩ, mà cậu thì trái tim chằng chịt vết thương, tâm tư nặng nề. Chỉ hy vọng tâm cậu sớm ngày bình yên, sống cuộc đời vui vẻ đúng với tuổi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.