Cửa lớn của Tướng phủ bị đẩy ra, mùi máu nồng nặc ập tới, Giang Nguyễn nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trên mặt đất, người run lên, đưa tay bịt kín miệng lại.
Kỳ Diệp cũng không ngờ được rằng sẽ như thế này, hắn khẽ cau mày lại.
Thái tướng nằm trên mặt đất đã không còn hơi thở, hẳn là đã chết rất đau đớn, mọi người trong phủ sớm đã bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, người xụi lơ.
Trầm Cẩm cũng nhận được tin chạy tới đây, nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi cũng trở nên sâu thẳm.
Ở đằng kia, thiếu niên tay cầm kiếm mặt vô cảm, hai nhi tử đã thành niên của Thái tướng đã chết, Thái tướng cũng đã chết, chỉ còn lại nữ quyến trong phủ, còn có gia đình nô bộc không có quan hệ huyết mạch với Thái tướng.
Còn có một người, là con nhỏ của Thái tướng, nhìn qua chỉ mới bảy tám tuổi.
Nó quỳ gối ở đó, nước mắt đầy mặt, nhưng sống lưng lại thẳng tắp nhìn Dung Hoàn, không có một tia sợ hãi, trong đôi mắt ấy chỉ có sự hận thù không chút che giấu.
Mẫu thân hắn có lẽ là tiểu thiếp được sủng ái, nàng ta ôm lấy con mình run rẩy, dập đầu cầu xin không ngừng: “Nó vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, tha cho nó đi, tha cho nó đi, ta nguyện một mạng đổi một mạng, cầu xin ngươi, tha cho nó đi...”
Tiếng dập đầu vang vọng cả viện, đây là âm thanh duy nhất phá vỡ thế yên tĩnh.
Mũi kiếm của thiếu niên hướng về phía cổ của hài tử kia, tim Giang Nguyễn nhảy dựng lên, bộ dạng kia của Dung Hoàn là muốn đuổi tận giết tuyệt, cậu thật sự muốn mạng của đứa bé kia.
“Hoàn Nhi.” Trầm Cẩm tiến lên túm lấy cánh tay Dung Hoàn: “Ngươi bình thường chút đi.”
Dung Hoàn vung tay hất tay Trầm Cẩm ra: “Đây là chuyện của ta.”
Mũi kiếm của thiếu niên run rẩy, trong lòng tựa như đang tranh đấu, chậm chạp không chịu xuống tay, tiểu thiếp kia kêu khóc: “Nó vẫn còn nhỏ, đại nhân làm sai xin đừng để con nhỏ gánh vác, nó cái gì cũng chưa hiểu, cái gì cũng đều chưa hiểu, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, tha cho nó đi.”
“Hài tử?” Dung Hoàn cười lạnh, giọng nói cậu cứ như đã ăn cả một nắm cát, khô khốc âm trầm: “Khi các ngươi xuống tay giết chết đứa bé trong bụng nương ta, sao lại không thông cảm nó chỉ là một đứa bé? Hôm nay ta không nhổ cỏ tận gốc, sau này không phải các ngươi cũng sẽ tới tìm ta báo mối huyết hải thâm thù này sao? Còn không bằng cứ kết thúc trong hôm nay đi.” Kiếm trong tay Dung Hoàn vỗ vỗ lên mặt hài tử kia.
Đứa bé kia sống lưng thẳng tắp, trong ánh mắt có nước mắt đảo quanh, nhưng không có phép nó rơi xuống, giọng nói non nớt: “Nếu hôm nay ngươi không giết ta, chờ khi ta trưởng thành rồi, nhất định ta sẽ trở về tìm ngươi báo thù.”
Ánh mắt Dung Hoàn tối sầm lại, trong mắt hiện lên sát khí, kiếm vẽ một đường trên cổ đứa bé, máu chảy ra, Giang Nguyễn không nhịn được kêu một tiếng: “Hoàn Nhi...” Hoàn Nhi là một hài tử, quỳ dưới đất kia cũng là hài tử, lúc này nàng không để ý nhi tử của Thái tướng là bảy tuổi hay là 17 tuổi, điều duy nhất nàng nghĩ tới bây giờ đó là, về sau Hoàn Nhi sẽ phải sống những ngày tháng bị bóng tối đè nát.
Kỳ Diệp đứng đó, thân thể cứng đơ, tay rũ bên người run lên, cuối cùng cũng đi lên phía trước, nắm lấy kiếm trong tay Dung Hoàn: “Để Tam thúc làm.” Nếu thật sự phải giết đứa bé này mới có thể làm Dung Hoàn buông bỏ được khúc mắc, vậy thì cái tội danh này cứ để hắn gánh.
Giang Nguyễn nhìn hai người, hô hấp như ngừng lại, nhưng lại không biết phải làm như thế nào, lúc này nàng không biết ai đúng ai sai, ai thiện ai ác, thị phi phải trái trắng đen, đã không còn quy định được nữa, thứ nàng có thể nghĩ đến chỉ có thiếu niên trước mặt, thiếu niên này khiến tâm nàng đau nhức. ngôn tình hoàn
Dung Hoàn nghiêng mặt nhìn Kỳ Diệp, mặt vô cảm nói: “Đây là huyết hải thâm thù của nhà ta, hôm nay ai muốn ngăn cản ta, đó chính là muốn cùng ta đối đầu.”
Kỳ Diệp nhìn thẳng vào cậu một lúc lâu, trong ánh mắt của thiếu niên trào ra hận ý, nếu không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua, trong đó còn che giấu sự thống khổ.
Cuối cùng Kỳ Diệp vẫn chậm rãi buông tay, sau đó xoay lưng về phía cậu, ngầm đồng ý.
Tay Trầm Cẩm khẩn trương mà nắm chặt cũng buông lỏng, rồi lại nắm lại, hắn hít một hơi thật sâu, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Người trong U Vân kỵ cũng cúi thấp đầu.
Bọn họ đều đã từng từ chiến trường cửu tử nhất sinh bước ra, từ trước tới giờ bọn họ đều dùng kiếm trong tay để nói chuyện, cũng biết cái gì gọi là thả hổ về rừng, cái gì gọi là nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng mà Giang Nguyễn lại không thể làm được, nếu hôm nay trước mặt Dung Hoàn là một người hai mươi mấy tuổi ba mươi mấy tuổi cho dù là mười mấy tuổi, có lẽ nàng đều hiểu mà buông, nhưng mà quỳ trước mặt Dung Hoàn đây chỉ là một đứa bé bảy tám tuổi, nếu hôm nay Dung Hoàn thật sự giết nó, nửa đời sau trong lòng Dung Hoàn thật sự sẽ không còn khúc mắc nào nữa sao? Cậu đã đủ khổ rồi, Giang Nguyễn không muốn bởi vì người khác mà cậu tự trừng phạt chính mình, không muốn đời sau của cậu mãi ngâm mình trong quả đắng.
Con ngươi Dung Hoàn đỏ bừng, cậu đã điên cuồng, kiếm trong tay giơ lên, kiến này đi xuống, hết thảy đều kết thúc.
Tiểu thiếp kia nhìn thấy cảnh này, thê lương hô lên một tiếng 'không', té xỉu trên đất.
Giang Nguyễn không nhịn được nữa, tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay Dung Hoàn, vội vàng gọi tên cậu: “Hoàn Nhi, không được...” Hôm nay kiếm này hạ xuống, thật sự có thể giải quyết hết khúc mắc sao?
Dung Hoàn thần trí có chút bất ổn, cậu hất tay nàng ra, giọng nói nghẹn ngào: “Đừng động vào ta.”
Giang Nguyễn lảo đảo lùi về sau, Kỳ Diệp vội đỡ lấy nàng, trên đầu Giang Nguyễn chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nàng ôm lấy bụng mình.
Kỳ Diệp phát hiện ra Giang Nguyễn không ổn, vội vàng nói: “A Nguyễn, làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?”
Giang Nguyễn cảm thấy bụng mình trượt xuống, cứ như có gì đó muốn chui ra, nàng thở hổn hển: “Tiên, tiên sinh, con hình như sắp sinh rồi...”
“Sắp sinh rồi?” Kỳ Diệp lạnh người, đưa tay bế Giang Nguyễn lên: “Đi, hồi cung, giờ ta đưa nàng hồi cung.”
Giang Nguyễn nắm chặt bả vai hắn, lắc đầu: “Không, không kíp rồi, tìm phòng đi, gọi, gọi Nguyệt Cốc cô cô vào...”
Nguyệt Cốc có đi cùng Giang Nguyễn tới đây, đang chờ bên ngoài phủ, Yến Côn phi nhanh ra ngoài đưa Nguyệt Cốc cùng Li Nhi vào, Trầm Cẩm đá văng một cánh cửa, quát to: “Phòng này đi, đưa người vào đặt lên giường đi.”
Nguyệt Cốc là người từng trải, lúc này bà tương đối trần tĩnh, chỉ huy U Vân kỵ đi đun nước sôi, gọi Li Nhi vào hỗ trợ, sau đó đuổi Kỳ Diệp cùng Trầm Cẩm ra ngoài, đóng cửa lại.
Biến cố xảy ra bất ngờ, Dung Hoàn đứng trong viện, ánh mắt mê mang.
Trầm Cẩm tiến tới gần cậu, nhẹ nhàng lấy đi kiếm trong tay cậu: “Hài tử của Tam thúc cùng thẩm ngươi sắp chào đời rồi, hôm nay không nên thấy máu, sau này lại nói tiếp, được không?”
Dung Hoàn như có chút hoảng hốt, màu đỏ thẫm trong mắt dần dần biến mất, nỉ non: “Hài trong bụng thẩm sắp chào đời rồi sao?”
“Đúng, sắp sinh rồi.”
Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động, Kỳ Diệp nôn nóng đi tới đi lui bên ngoài, cuối cùng không nhịn được tiến lên đẩy cửa, Li Nhi ra tới, ngăn hắn lại: “Bệ Hạ, nương nương rất tốt, ngài không cần vào, nước ấm đã xong chưa?”
“Nước ấm, nước ấm...” Yến Côn bưng nước ấm chạy tới, Li Nhi nhận lấy nước ấm đóng cửa lại lần nữa.
Kỳ Diệp nóng nảy: “Hoa Diễm đâu? Mau, đi tới Vương phủ tìm Hoa Diễm.”
“Sinh con hẳn là rất đau, sao A Nguyễn lại không kêu tiếng nào? Có phải có chuyện gì không?”
“A Nguyễn, A Nguyễn...” Kỳ Diệp sắp niệm ra cả kinh Phật đến nơi, Li Nhi lại mở cửa lần nữa: “Bệ Hạ, nương nương thật sự rất tốt.” Sau đó bưng ra một chậu máu loãng: “Nước ấm, thêm nước ấm đi, nhanh lên...”
Một chậu nước ấm đi vào lại một chậu máu loãng đi ra, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ Diệp nhìn nhưng chậu máu loãng đó, trong người thấy khó chịu, nếu không phải Trầm Cẩm liều mạng kéo hắn lại thì hắn đã phá cửa xông vào: “Sao A Nguyễn lại không kêu tiếng nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Kỳ Diệp tránh được tay của Trầm Cẩm, đi lên phía trước, đúng lúc này bên trong truyền ra tiếng kêu của Giang Nguyễn, tiếp theo là tiếng khóc nỉ non của hài tử, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, không một tiếng động.
Kỳ Diệp dừng lại: “A Nguyễn...” Sau đó không quan tâm nữa đẩy cửa đi vào.
Trầm Cẩm cũng muốn cất bước theo sau, xong lại cảm thấy không ổn, đứng bên ngoài nôn nóng đi lại.
Không biết từ khi nào, Dung Hoàn đã đi tới bên cửa, đứng ở đó, nhẹ nhàng nói: “Thẩm sinh rồi, có phải không? Ta nghe thấy tiếng nó khóc.”
Kỳ Diệp chạy vội tới trước giường, Nguyệt Cốc cau mày đẩy hắn ra ngoài: “Bệ Hạ không được vào đây, Bệ Hạ không được vào đây...”
Kỳ Diệp nào chịu nghe, nhìn Giang Nguyễn mồ hôi đầm đìa trên giường, nắm lấy tay nàng: “A Nguyễn, nàng có khoẻ không?”
Sắc mặt hắn so với người vừa sinh con là Giang Nguyễn còn tái nhợt hơn ba phần.
Giang Nguyễn hơi yếu, nhưng tinh thần thì rất tốt, gật đầu: “Tiên sinh không cần lo lắng, đứa nhỏ này ngoan lắm, ta chưa kịp cảm nhận đau đớn mà nó đã ra rồi.”
Li Nhi ôm hài tử đi tới, cười hì hì: “Đúng vậy, Bệ Hạ, công chúa rất ngoan, không dày vò nương nương, không khóc không nháo, ngài nhìn xem này.”
“Tiên sinh, là nữ nhi, chàng nhìn xem.”
Li Nhi đưa hài tử tới trước mặt Kỳ Diệp, Kỳ Diệp nhìn đứa nhỏ nhỏ nhắn đang nhắm mắt kia, có chút rụt rè duỗi tay ôm lấy, muốn cười lại không biết nên cười như thế nào, biểu cảm trên mặt phức tạp, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui sướng, đây là đứa bé đầu tiên của hắn cùng Giang Nguyễn.
Trong lòng Nguyệt Cốc còn sợ hãi, cảm khái: “Công chúa điện hạ thật sự rất ngoan, sinh sớm cũng gần hai tháng, vậy mà lại sinh thuận lợi như vậy, so với mấy hài tử đủ tháng còn thuận lợi hơn nhiều, nương nương nằm trên giường đang không biết dùng lực như thế nào, công chúa đã tự mình trượt xuống rồi, từ trong bụng mà công chúa đã biết đau lòng cho Mẫu hậu rồi, đúng là một hài tử hiếu thuận.”
Tuy rằng hài tử không dày vò Giang Nguyễn, nhưng dù sao cũng là sinh con, Giang Nguyễn yếu đi nhiều, giọng nói hơi vô lực, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới Dung Hoàn: “Tiên sinh, ôm con ra ngoài cho Hoàn Nhi nhìn đi, hắn chắc là vẫn luôn mong ngóng.”
Kỳ Diệp gật đầu, ôm chặt lấy hài tử, đi ra bên ngoài, đứng gần cửa vẫy tay với Dung Hoàn: “Vào đây, Hoàn Nhi, lại đây xem muội muội.”
Muội muội? Dung Hoàn giật mình, chậm rãi nâng bước đi tới bên người Kỳ Diệp, nhìn tã lót kia, lòng lại giật mình.
Kỳ Diệp kéo tấm tã lót kia để lộ ra khuôn mặt nhỏ phấn nộn, hài tử nhắm mắt, hai tay nho nhỏ nắm lại đặt trước ngực, cả người bé tẹo, làn da non mịn tựa như chạm vào là vỡ.
“Giơ tay.” Kỳ Diệp nhẹ giọng nói.
Dung Hoàn ngơ ngác giang tay, Kỳ Diệp đặt hài tử vào trong lòng cậu, đôi chân nhỏ đạp đạp hai cái, thân thể Dung Hoàn cũng run lên hai cái.